Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 363




"Anh, anh trước, hay là em trước?" Lão nhị nuốt nuốt nước miếng.

"Nếu không... Chúng ta cùng lên?"

Ánh mắt lão nhị phát sáng: "Ý này hay! Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy kích

thích..."

Hai người nhào lên trước.

Thẩm Yên thét chói tai: "Tránh ra --- các người cút hết đi ---"

Trong lúc giãy giụa, trên mặt lão đại bị cùi chỏ đánh trúng, đau tới gã thở hổn

hển, trở tay là một bạt tai.

Bốp!

Trong trẻo, vang dội.

"Con đàn bà thối, còn rất mạnh!"

Trong miệng Thẩm Yên nếm được mùi máu tươi, sợ hãi gần như gặm nhấm cô

ta, chỉ có thể phản kháng theo bản năng, nhưng dù sao cũng là một người phụ

nữ, còn được nuông chiều từ bé, chưa từng học bất kì kĩ thuật tự vệ nào, cũng

chỉ có thể dùng mấy chiêu như móc, bắt, cào, kéo này thôi.

"Mẹ nó ---" Lão nhị rủa thầm một tiếng, khóe mắt nhiều thêm một vết máu, nếu

không phải gã né tránh kịp thời, chỉ sợ bây giờ đã mù rồi.

"Con đĩ! Cho mặt mà không biết nhận à!" Gầm lên một tiếng, đè đầu Thẩm Yên

xuống đập vào tường.

Một cái.

Hai cái.

...

Chỉ nghe một trận thùng thùng, như dùi trống đánh ở trên mặt trống.

"Cho chút dạy dỗ là được, đừng giết chết."

Lúc này lão nhị mới thu tay lại, rất tự hào: "Anh, anh đối xử với phụ nữ quá dịu

dàng rồi, cứ đánh mấy cái như em là ngoan ngoãn, không đơn giản hơn à?"

"Được rồi! Đừng nói nhảm nữa, làm việc trước."

"Ha ha..." Lão nhị lấn người lên: "Vậy em sẽ không khách khí."

Thẩm Yên nghiêng người dựa vào góc tường, tóc dài lộn xộn, mí mắt yếu ớt mở

không nổi.

Sau đầu truyền đến một cơn đau đớn, toàn bộ đầu óc như muốn nổ tung, trước

mắt dần dần mê mang, cảm giác như toàn thế giới đều đang xoay tròn không

ngừng nghỉ.

Trên bức tường phía sau cô ta, một vệt đỏ tươi, giống như bông hoa mùa xuân

nở rộ, màu đỏ diêm dúa gai mắt.

"Thật trắng, thật trơn... Anh, anh sờ xem..."

"Không có tiền đồ!" Lời tuy như thế, nhưng tay người đàn ông lại không có nửa

phần khách sáo.

Thẩm Yên tuy không còn sức phản kháng, nhưng ý thức vẫn còn.

Giờ phút này, cô ta hận không thể trực tiếp chết đi, cũng tốt hơn bị bọn cặn bã

này làm nhục.

Đau đớn, xấu hổ, giận dữ, khó chịu... Đủ loại cảm xúc vọt tới như thủy triều.

Cô ta muốn kêu cứu, lại nhận ra bản thân làm thế nào cũng không thể thốt ra

được một câu hoàn chỉnh, cô ta muốn chạy trốn, lại ngay cả đứng lên cũng vô

cùng khó khăn.

Lúc cô ta đang rơi vào tuyệt vọng, sức nặng trên người bỗng nhẹ đi, người đàn

ông bị ném sang mặt đất.

Thẩm Yên hậu tri hậu giác*, vừa nhấc mắt lên, đã thấy một khuôn mặt quen

thuộc.

*Hậu tri hậu giác: lý giải chậm, hiểu chậm, biết chậm.

Góc nhìn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, hơi lộ ra

vẻ lạnh lẽo, lấy một loại "cách của Loan" kiêu ngạo độc nhất xông vào đáy mắt

cô ta, làm nổi sự thảm hại và không chịu nổi của cô ta lên, kích thích sự nhạy

cảm và yếu ớt của cô ta, trong giây lát Thẩm Yên đã có một cảm giác... nhục

nhã!

Còn nhục nhã hơn việc bị hai tên khốn kiếp đó cưỡng hiếp.

Thẩm Loan lại không rảnh bận tâm những thứ tâm lý kì quái kia của cô ta, nhặt

quần áo bệnh nhân từ dưới đất lên, ném qua: "Không muốn mất mặt thì mặc đồ

vào."

Rất nhanh, Thẩm Yên đã biết những lời này là có ý gì.

Chỉ thấy cửa kho hàng bị một lực mạnh mở ra, một đám người chen chúc đi

vào.

Mặc dù bảy tám người đi đầu đều mang áo quần bình thường, nhưng trong tay

lại cầm súng, bất kề là bước chân đi, hay là trạng thái đề phòng, đều vô cùng

chuyên nhiệp.

Kỳ Tử Thần đi chậm hơn nửa bước, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Loan, cùng hai người đàn ông ngã xuống ở bên

chân cô, trong mắt đều không hẹn mà cùng hiện ra nét kinh ngạc.

Cảnh sát chế ngự hai tên bắt cóc trước: "Thành thật một chút! Nằm úp lại!"

"Sao lại thế này?" Cảnh sát cầm đầu chỉ vào máu tươi đầy đất, mày hơi nhíu lại.

"Tôi đánh."

Thẩm Loan đứng ra, loảng xoảng một tiếng, vứt gậy sắt trong tay ra.

Anh tròng mắt cảnh sát híp lại: "Vì sao cô lại ở đây?" Lúc trước ở bộ phận an

ninh, anh ta đã gặp qua cô gái này, im lặng đứng ở bên cạnh không nói lời nào,

không nghĩ tới còn có năng lực lớn như vậy...

Anh ta nhìn gậy sắt nhuốm máu, còn có hai vết đỏ tươi chói mắt trên mặt đất.

"Đội trưởng, đầu hai người này bị chịu đòn nghiêm trọng, trước mắt đã ngừng

chảy máu, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

"Đưa đến bệnh viện trước, mang toàn bộ những người còn lại về cục cảnh sát!"

Thẩm Loan tương đối phối hợp.

Rất nhanh, Kỳ Tử Nhan cũng được giải cứu, khuôn mặt tái nhợt, hoảng sợ lao

vào trong ngực Kỳ Tử Thần: "Anh ơi, em sợ quá... Em còn nghĩ sẽ không gặp

được mọi người nữa... Hu hu hu..."

Sự vui sướng khi sống sót sau tai nạn dường như chỉ có khóc lớn một trận mới

có thể giãi bày.

Lúc này, Thẩm Yên co rúm ở một góc, đôi tay ôm đầu gối, vẻ mặt hoảng hốt,

một nữ cảnh sát đi đỡ cô ta, tay còn chưa chạm được vào người, cô ta đã giống

như chim sợ cành cong, bị dọa đến thét chói tai ---

"Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

Sắc mặt nữ cảnh sát khẽ đổi, biểu hiện như vậy rất có thể đã bị...

Thoáng chốc,ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yên không khỏi mềm nhũn, mang

theo vài phần đồng tình: "Đội trưởng, anh xem?"

"Đưa đi bênh viện, cô cũng đi theo, nếu thật sự... Làm tốt việc thu thập chứng

cứ, giữ lại chứng cứ, tạo điều kiện thuận lợi để khởi tố và tuyên án."

"Vâng."

Cuối cùng, chỉ có Thẩm Loan, anh em Kỳ Tử Thần và kẻ bắt cóc bị bắt được

ngay tại nơi giao tiền chuộc trong tiếng còi của xe cảnh sát, bị mang về cục ghi

biên bản, tất nhiên, cũng là một loại điều tra trá hình.

Đừng xem thường kĩ năng gặng hỏi của cảnh sát, rất nhiều nghi phạm đều để lộ

ra chân tướng trong lúc một hỏi một đáp này.

Kỳ Tử Thần và Kỳ Tử Nhan còn tốt, dù sao cũng là người bị hại.

Nhưng mà, Thẩm Loan xuất hiện ở hang ổ bọn cướp trước mọi người một bước

thì không dễ giải thích.

...

Sở Ngộ Giang nhìn theo xe cảnh sát gào thét rời đi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc

của mình có chút không đủ dùng, vậy mà lại không hiểu tình hình trước mắt.

Hoặc là nói, không hiểu trong đầu Thẩm Loan đến cuối cùng là muốn làm gì.

"Gia, cứ để cho bọn họ đưa người đi như vậy?"

Đây căn bản là không phải phong cách của Quyền Hãn Đình mà?

Theo như sự để ý của vị này với Thẩm Loan, sao lại nhẫn tâm nhìn cô vào cục

cảnh sát như vậy?

Quyền Hãn Đình đúng là không đành lòng.

Nhưng hai người đã nói trước, tất cả chuyện đêm nay đều nghe cô chỉ huy, cho

nên, anh không thể hành động.

"Cho người nhìn chằm chằm vào cục cảnh sát, nếu như Thẩm Loan thiếu một

sợi tóc, hậu quả tự cân nhắc đi."

Vẻ mặt Sở Ngộ Giang bỗng run lên, cúi đầu đáp ứng.

Trên đường về, cho dù bụng đầy nghi vấn, anh ta cũng không dám mở miệng

nữa, chủ yếu là do sắc mặt người nào đó quá đáng sợ rồi.

Về tới sơn trang, Quyền Hãn Đình xuống xe, đi nhanh vào.

Xem ra giao cho anh ta còn không yên tâm, tự mình đi gọi điện thoại.

Bảo vệ cô gái này...

Sở Ngộ Giang không chút nghi ngờ, nếu tương lai Thẩm Loan đâm thủng trời,

gia nhà anh ta không nói hai lời sẽ giúp cô vá lại.

"Cậu nói xem cô Thẩm rốt cuộc là muốn làm gì?"

Lăng Vân chậm nửa nhịp, đỉnh vào cái đầu nấm, ánh mắt hơi đờ đẫn: "Anh hỏi

tôi à?"

Sở Ngộ Giang nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Chẳng lẽ xung

quanh còn có người khác?"

"... Ồ, anh đúng là đang hỏi tôi." Khẳng định, gật gật đầu.

"..."

"Nhưng tôi cũng không biết mà!"

Khóe mắt của Sở Ngộ Giang điên cuồng giật, cũng không biết cái tên là là ngốc

thật, hay là giả ngu.

"Nhưng mà, tôi có đôi lời phải khuyên anh." Đầu nấm nhỏ bỗng nghiêm mặt.

"Cái gì?"

"Đừng suy nghĩ đến phụ nữ của gia, nếu bị biết, anh sẽ bị giết rất thảm." Nói

xong, không có thêm vẻ mặt dư thừa nào, lướt qua anh ta nhanh chóng đi vào.

"Không phải... " Sở Ngộ Giang há miệng thở dốc, vẻ mặt kinh hãi, cái gì gọi là

anh ta "suy nghĩ đến phụ nữ của gia"?

Đừng có mà chụp mũ như vậy.

Thằng nhóc đầu nấm thối.

Lại nói bên cục cảnh sát.

"Đội trưởng, bên tiểu Diệp vừa gọi điện thoại tới, nói cảm xúc của người bị hại

đã bình phục lại, trên người có dấu vết hai tên bắt cóc để lại, nhưng không bị

xâm phạm."

"Ừ, may mắn trong bất hạnh."

"Thật ra..."

"Cậu muốn nói gì?"

Cảnh sát trẻ tuổi gãi gãi đầu: "Chuyện này, nếu không phải người phụ nữ đó..."

Anh ta nhìn thoáng qua phòng nghỉ: "Xuất hiện kịp thời, chế ngự tên bắt cóc,

chờ lúc chúng ta đuổi đến, chỉ sợ đã chậm..."

"Cho nên?"

"Lát nữa lúc anh nói chuyện, có thể khách sáo chút không?"

"Cái gì gọi là khách sáo?"

"Thì là đừng xem người ta là nghi phạm, nếu không, ảnh hưởng không tốt." Cứu

người, lại còn bị hoài nghi, đổi thành là anh ta, anh ta cũng oan ức, huống chi

đối phương lại còn là một cô gái nhỏ tuổi.

Cảnh sát được xưng là "đội trưởng" chợt dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Vậy

nếu cô ta là nghi phạm thì sao?"

"Sao có thể!"

"Hung thủ sẽ khắc hai chữ "hung thủ" ở trên mặt sao?"

"Thì... Thì bây giờ cũng chưa có manh mối chỉ cô ấy là hung thủ mà?"

"Có hay không, hỏi qua mới biết được." Nói xong, đẩy cửa vào phòng nghỉ,

giống một con báo lúc nào cũng có thể tấn công.

Cảnh sát trẻ tuổi sờ sờ mũi, nhanh chóng đuổi kịp.

...

Thẩm Loan bưng ly nước, bình tĩnh quan sát căn phòng này.

Không giống phòng thẩm vấn lạnh như băng, tuy trang trí đơn giản, nhưng lộ ra

hơi thở sinh hoạt.

Có bàn, có ghế, còn có một bình nước và một chiếc ghế dài.

Đúng lúc này, cửa sau bị người mở ra từ bên ngoài, Thẩm Loan theo bản năng

quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì hơi hơi mỉm cười.

Là "đội trưởng" dẫn đội cứu viện lần trước.

"Cô Thẩm nhìn có vẻ không tệ nhỉ?"

"Còn tốt."

Ông ta kéo một cái ghế qua, ngồi xuống

Thẩm Loan thuận thế ngồi ở đối diện ông ta: "Xin hỏi, khi nào làm biên bản?

Làm xong có phải tôi có thể rời đi không?"

"Cô rất sốt ruột nhỉ?"

"Không thể nói là sốt ruột, nhưng dù sao cục cảnh sát cũng không phải là một

nơi người thường nên ở."

"Cô rất bình tĩnh." Mắt người đàn ông trung niên lộ sự tán thưởng.

Thẩm Loan mỉm cười đáp lại.

"Nhưng loại bình tĩnh này làm người khác thật khó hiểu. Dù sao, người bị bắt

cóc là chị gái cô, mà biểu hiện bây giờ của cô cũng không lo lắng mấy."

"Chị ta không bị xâm phạm, không phải sao?"

"Nhưng cô ấy bị bắt cóc."

"Ồ." Vẻ mặt người phụ nữ rất lạnh nhạt, làm cảnh sát trẻ tuổi ở một bên nhíu

mày, thầm nghĩ: Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đây cũng quá vô tình

rồi.

Nhưng nghĩ lại, nếu vô tình, thì cần gì phải ra tay cứu giúp?

Anh ta có chút ngốc...

Lại nghe đội trưởng hỏi một câu không quá mức nhấp nhô: "Có thể nói lý do cô

thờ ơ không?"

"Bởi vì ---" Môi đỏ khẽ mở: "Chị ta không phải là người bị hại."

Vẻ mặt cảnh sát trung niên hơi kinh ngạc: "Không phải người bị hại, vậy thì là

gì?"

"Người tham gia." Thẩm Loan nhẹ nhàng bâng quơ.

"Có thể nói cụ thể một chút không?"

"Ông có thể đi hỏi mấy người có liên quan, tin rằng câu trả lời của bọn họ sẽ cụ

thể hơn, tường tận hơn tôi."

"Được."

Cảnh sát trẻ nghe vậy, mắt lập tức lộ sự nghi ngờ, đội trưởng không tiếp tục hỏi

nữa?

Trước khi tiến vào không phải còn giữ một dáng vẻ nghiêm khắc à, sao lúc thật

sự hỏi lại trở nên hòa nhã hẳn lên thế?

"Bây giờ nói xem vì sao cô sẽ xuất hiện ở kho hàng bỏ hoang đó."

"Đồng chí cảnh sát, ông đang thẩm vấn tôi sao?"

"Ghi biên bản mà thôi." Nói rồi ho nhẹ một tiếng.

Cảnh sát trẻ tuổi lập tức phản ứng kịp, dùng bút trong tay gõ gõ vào vỏ cứng

của tập tài liệu, ý bảo mình đang làm chuyện này.

Thẩm Loan cong môi: "Tôi đi cứu người đó."

"Vậy sao cô lại biết được vị trí ẩn núp cụ thể của bọn bắt cóc?"

"Nó nói cho tôi biết." Thẩm Loan lấy một chiếc di động ra, sau khi giải khóa,

đưa tới trước mặt đối phương.