Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 347




Chuyện này giống như việc bạn có một hộp kem, cho người bên cạnh ăn một

miếng nhỏ, đợi người ta ăn xong mới nói cho người đó biết, chỉ được ăn một

miếng ấy thôi, muốn ăn tiếp cũng đừng mơ, vĩnh viễn không thề!

Vì sao?

Bởi vì thứ này hiếm!

Con mẹ nó chứ hiếm.

Bây giờ Lục Thâm chỉ muốn chửi bậy.

Nhưng Thẩm Loan vẫn tiếp tục cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Tiểu thất gia, chuyện

này dạy chúng ta rằng, tuyệt đối không nên nói xấu sau lưng người khác."

"..."

Sở Ngộ Giang nhìn Lục Thâm đang hứng thú bừng bừng đi lên lầu, lại ỉu xìu ở

lại dưới nhà, quay đầu nhìn nhau với Lăng Vân: Quả nhiên!

Thiệu An Hành lắc đầu than nhẹ, đi qua vỗ vỗ vai anh ta: "Tiểu thất, làm người

phải thức thời."

Không chọc nổi người ta thì nên đi đường vòng.

Lục Thâm: "..."

"Dù sao cậu cũng không đánh lại người ta." Một mũi tên xuyên tim.

Đêm đó, trăng rất sáng.

Quyền Hãn Đình tò mò nhìn cô gái một chút.

Thẩm Loan nén cười: "Anh làm gì vậy?"

"Nhìn em."

"Em?"

"Ừm." Người đàn ông đưa tay đóng cửa lại, đi tới.

Thẩm Loan: "Em có gì đáng nhìn?"

"Đêm nay lại chủ động như thế? Không về nhà họ Thẩm sao?" Nói xong, anh

bỗng cúi đầu ghé vào tai cô gái, tiếng nói nặng nề, hơi thở nóng rực.

"Ầy." Thẩm Loan chỉ một chiếc túi nhỏ để trong góc: "Đồ cũng đã dọn đến rồi,

xem thử anh có thu nhận em không."

Hai mắt Quyền Hãn Đình tỏa sáng: "Chuyển tới ở?"

"Không chào đón à?" Thẩm Loan cười nhíu mày.

Quyền Hãn Đình duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy cái eo nhỏ của cô gái, tư thế bá

đạo độc chiếm, thấp giọng cười khẽ: "Hoan nghênh đã đến."

Đêm nay, xác định là xinh đẹp vô biên.

Vui vẻ xong, Quyền Hãn Đình tựa vào đầu giường rút ra một điếu thuốc.

Thẩm Loan tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, thấy thế, bèn tiến tới lấy điếu

thuốc ra ngậm một cái.

"Hì!" Xong cô lại nhét vào miệng người đàn ông.

Quyền Hãn Đình dở khóc dở cười: "Học thói hư tật xấu ở đâu thế?"

"Anh đấy." Thẩm Loan vén chăn lên chui vào: "Tự mình dạy dỗ, thay đổi lúc

nào không biết."

"Xe đó có lái được không?"

Thẩm Loan khưng lại, một lúc lâu mới phản ứng được là anh đang nói đến chiếc

Hummer kia, có lẽ anh còn chưa thông suốt được, trong lòng còn đang lấn cấn.

"Đầu tiên, xe rất tốt, đó là điều không thể nghi ngờ. Thứ hai là có lòng, em nhìn

ra được, cũng cảm nhận được."

Hiệu quả dỗ dành rất rõ rệt, người đàn ông nghe vậy xong, gương mặt dãn ra

không ít.

"Nhưng mà..." Lời nói của Thẩm Loan lại thay đổi: "Xe kia không đủ nhẹ

nhàng linh hoạt, em dùng không tiện. Quan trọng nhất chính là, em không muốn

bị chú cảnh sát mời về đồn uống trà."

Chiếc Martha hỏng trong lần tai nạn giao thông trước đã bị cảnh sát coi như đối

tượng nghiên cứu, đem về đồn, còn đặc biệt mời chuyên gia trên phương diện

này đến. Kết quả nghiên cứu cho thấy, cửa kiếng xe và bình xăng có hệ thống

bảo vệ trước công kích đều dùng kĩ thuật cao hơn trong ngành hiện tại.

Mà Thẩm Loan bình an vô sự thì có đến chín mươi phần trăm là nhờ những kĩ

thuật đen này.

Sau đó, chú cảnh sát giao thông bắt đầu theo dõi cô.

Đầu tiên là âm thầm thăm dò, thấy không có tác dụng gì, bèn dứt khoát mời cô

đến đồn cảnh sát, lấy lý do "Nói rõ chi tiết về vụ tai nạn xe cộ sẽ giúp cảnh sát

có nhiều chứng cứ hơn", thực ra là trăm phương ngàn kế muốn cạy miệng cô.

Thẩm Loan vẻ mặt bình tĩnh đi theo bọn họ.

Đáng tiếc, mặc kệ là đối phương nói lý hay lấy tình thì hỏi gì cô cũng không

biết.

Cuối cùng Quyền Hãn Đình phải ra tay mới đưa cô ra được.

"Xác xe anh đã bảo Sở Ngộ Giang đưa về tiêu hủy rồi, sau này bọn họ sẽ không

tìm em gây phiền phức nữa."

Thẩm Loan: "Điều kiện tiên quyết là em lái một chiếc xe bình thường. Chiếc xe

mà anh đưa kia, em cam đoan, vừa đi ra ngoài là sẽ bị để ý tới, ngược lại không

an toàn."

...

Ngày thứ hai, trở về trường để lên lớp.

Thẩm Loan không để cho Quyền Hãn Đình đưa cô đi, mà tự lái xe đi.

Maserati màu trắng, đầu xe trang trí một cái đinh ba sáng loáng, hấp dẫn mọi

ánh mắt.

"Chậc chậc..." Miêu Miêu đi vòng quanh cái xe ba vòng, xem xét một hồi, quả

nhiên, thế giới của người giàu này, một người nghèo như cô đây sẽ không thể

hiểu được.

"Tôi mà còn ngoan ngoãn lái cái xe kia thì..."

Buổi sáng là tiết của thầy Hồ, ông già này khá cứng nhắc, ghét nhất là sinh viên

đến trễ, cho nên, tất cả mọi người đã đến từ sớm.

Liếc nhìn một lượt, tất cả đều là màu đen.

Bởi vì danh sách chia tổ đã xong, từ tuần này các tổ viên phải ngồi đúng chỗ

của mình, để hoàn thành công việc nhóm tốt hơn.

Cổ Thanh: "Chào buổi sáng."

Thẩm Loan gật đầu: "Chào buổi sáng."

Trương Dương lấy bữa sáng ra, đưa một phần cho Cổ Thanh: "Uống sữa bò đi,

còn ấm, lát nữa em lại bảo nó tanh, lấy cớ các loại không muốn uống."

Cổ Thanh cắn răng, khẽ quát: "Anh im đi." Mất hết mặt mũi rồi...

Trương Dương cũng không tức giận, ngược lại lại nhếch miệng cười ngây ngô,

quay đầu nhìn về phía Thẩm Loan và Miêu Miêu nói xin lỗi: "Xin lỗi, tính cô ấy

toàn như vậy, để hai người chê cười rồi..."

Cổ Thanh tức đến mức đâm một nhát vào chỗ cắm ống hút, hung ác hút hai hơi

mới hả giận.

Thẩm Loan và Miêu Miêu liếc nhìn nhau: Hôm nay lại phải ăn thức ăn cho chó,

chậc.

8:30, bắt đầu lên lớp.

Đừng nhìn giáo sư Hồ là một lão già vừa cổ hủ vừa kiêu ngạo, nhưng kinh

nghiệm hơn nửa đời người của ông ta có thể được xưng tụng là truyền kì.

Hai mươi ba tuổi ông ta lập ra trang web mua sắm trực tuyến và ngoại tuyến

đầu tiên trên cả nước, gặp đúng thời điểm "Bùng nổ mạng Internet", nên nhanh

chóng kiếm được rất nhiều.

Ba mươi tuổi, có công ty phần mềm của chính mình.

Ba mươi lăm tuổi, thu mua trắng trợn khắp thế giới, mở rộng quy mô của tập

đoàn "Thế Liên Võng" thành tập đoàn đa quốc gia.

Bốn mươi ba tuổi, tập đoàn dưới sự dẫn dắt của ông ta, dần dần phát triển hơn,

từ sàn chứng khoán của New York được tung ra thị trường, tiến vào thời kì phát

triển thần tốc.

Năm mươi tuổi, về hưu.

Bây giờ trở thành giáo sư biên chế của học viện Khởi Hàng.

Đúng vậy, biên chế!

Mỗi ngày uống một chén trà xanh nuôi dạ dày, rồi ngồi trong văn phòng soạn

bài, hoặc là đứng trên bục giảng chậm rãi giảng bài, mặc quần áo vô cùng phổ

thông, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ chiếc kính lão được chế tác riêng,

thì không tìm ra được chút vết tích xa xỉ nào.

Nếu không phải ông ta được gọi là "Hồ Xuyên", chuyện một tay ông ta sáng lập

tập đoàn "Thế Liên Võng" còn được mọi người kể lại rất sinh động, giới kinh

doanh kể lại không biết bao nhiêu truyền thuyết về ông ta, có lẽ bất kì ai nhìn

thấy ông già này đều sẽ không ngờ rằng ông ta từng là một nhân vật làm mưa

làm gió trong giới kinh doanh.

Coi như Thẩm Loan phản ứng nhanh, người ngồi ở đây đa số còn đang mơ mơ

màng màng.

Họ gọi một tiếng "Thầy Hồ", nhưng căn bản là không biết tên thật.

"Tôi nhớ trong đề thi tuyển sinh của mọi người có thêm một câu nữa so với

những năm trước." Ông ta bấm chuột một cái, trên màn hình xuất hiện một đề

bài.

Công ty A ở thành phố Ninh muốn mua kĩ thuật sản xuất sơn chống thấm bên

ngoài. Công ty B và công ty C ở nước R báo giá lần lượt là 360000 đô-la và

260000 đô-la. Theo điều tra thực tế của công ty A, công nghệ sản xuất của công

ty B thân thiện với môi trường hơn, còn công ty C thì kém hơn. Hiện tại công ty

A dự định mua kĩ thuật tiên tiến hơn của công ty B với giá chỉ 260000 đô-la.

Nếu như anh chị là nhân viên đàm phán được công ty A phái đi thì anh chị sẽ

làm thế nào để đạt được mục đích?

Giáo sư Hồ: "Còn nhớ không?"

Có người gật đầu, cũng có người tỏ vẻ mình không làm.

"Tôi thấy có không đến một nửa số sinh viên không trả lời được đề bài này. Mà

trong số người làm, số người đạt chỉ chiếm một phần ba, còn lại chỉ ở mức

tạm."

"Nhưng mà..." Ông già lại thay đổi lời nói: "Có người được điểm tối đa, do tôi

tự mình chấm."

Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Thẩm Loan.

Chỉ cần nhắc đến mấy chữ "Điểm tối đa", mọi người dường như đã hình thành

phản xạ có điều kiện.

Màn hình lại thay đổi một lần nữa, là một phần đề thi được chiếu ra, đề cuối

cùng được phóng to lên.

Nửa phần trước mặc dù đặc sắc, nhưng không khác cách làm của mọi người là

mấy, chỉ là tư duy kín đáo một chút, ngôn từ cũng sắc bén hơn một chút.

Mà thứ mang tính quyết định thật sự, chính là hai câu cuối cùng.

Kết luận: Cho dù dựa theo cách làm bên trên để tiến hành, đây cũng là một cuộc

đàm phán chắc chắn sẽ thất bại.

Lý do: Rốt cuộc thì viết trên giấy cũng không chứng tỏ được gì, cần phải thực

hành!

Một dấu chấm than đánh dấu hết bài thi, rất tự tin.

Mọi người thấy được đều sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng được, chung

quanh khe khẽ bàn luận.

"Có thể trả lời như thế ư?"

"Thông thường sau này làm việc rất tốt. Cô ấy đúng là to gan!"

"Điều này tương đương với việc phủ nhận người ra đề, công khai vả mặt người

ra đề, gan quá to."

"Thường nói, cầu phú quý trong nguy hiểm. Người ta có quyết đoán và tự tin để

cược chuyện này, các em ghen tị cái gì? Tôi dám cam đoan, những người ngồi

đây chắc chắn đã nghĩ đến điều ấy, nhưng vì mong ổn định, dứt khoát coi như

không thấy, căn bản là không dám viết ra."

"..."

Tưởng Thạc Khải vốn đang gục xuống bàn ngủ bù, chẳng biết từ lúc nào đã

ngồi dậy ngay ngắn, nhìn lên màn hình với mọi người.

Lông mày anh ta nhíu chặt, như đang suy nghĩ gì đó.

Anh ta là người đạt hạng hai trong kì thi đầu vào, chỉ ít hơn Thẩm Loan mấy

điểm, mà trừ mấy phần cơ bản đi thì đều tại cái đề bài này.

Bây giờ xem ra, những giáo sư ở đây đúng là có chút tài năng, một đôi hỏa nhãn

kim tinh, có thể dễ dàng nhìn ra ưu khuyết điểm của người khác.

Sau khi nhìn thấy đáp án của Thẩm Loan, Tưởng Thạc Khải thừa nhận rằng

mình không bằng cô.

Đợi mọi người dần dần nói xong, giáo sư Hồ đột nhiên gọi Thẩm Loan lên: "Em

nói cho mọi người nghe xem tại sao mình lại có suy nghĩ này?"

Thẩm Loan đứng lên, rất bình tĩnh: "Trong một cuộc đàm phán thương nghiệp

thực sự, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến kết quả, bao gồm bối cảnh của hai

bên, ý muốn hợp tác cùng đối phương có đủ mạnh không, giá cả cao thấp, tỉ lệ

lợi ích nhiều hay ít, vân vân. Những cái đó là điều kiện cứng nhắc, còn có một

loại điều kiện mềm nữa, ở một mức độ nào đó, có thể ảnh hưởng đến cuộc đàm

phán, thậm chí có tác dụng quyết định với kết quả cuối cùng."

Giáo sư Hồ: "Ví dụ như?"

"Quần áo, vẻ bề ngoài trong ngày đó có làm đối phương thấy thoải mái không,

cách thức nói chuyện, giọng điệu, tiếng nói có vừa đủ không, thậm chí sự vô

tình ảnh hưởng đến giác quan này ở giới tính khác nhau sẽ có sự khác biệt. Thí

nghiệm cho thấy, nếu người đàm phán của hai bên khác phái nhìn nhau thuận

mắt xác suất thành công sẽ cao hơn là hai người cùng giới nhìn nhau ngứa mắt."

"Tóm lại, yếu tố ảnh hưởng đến cuộc đàm phán khá nhiều, với đề bài thiếu điều

kiện tiên quyết là hoàn cảnh thực tế này..." Cô dừng lại một chút, lúc mọi người

đang ngạc nhiên nhìn chăm chú, chắc chắn nói: "Không có chút ý nghĩa nào."

Nói xong, lại ngồi xuống.

Phòng học lớn như vậy yên lặng trong chớp mắt, giáo sư Hồ hài lòng gật đầu,

hỏi: "Nghe rõ hết chưa?"

"Đã rõ!"

Miêu Miêu giơ ngón tay cái lên: "Quá trâu!"

Qua một thời gian tiếp xúc, Cổ Thanh và Trương Dương biết Thẩm Loan lợi

hại, nhưng không ngờ cô lại to gan như vậy, thẳng thắn vạch khuyết điểm trước

mặt mọi người, đã đánh đề bài, cũng đánh cả người ra đề.

Nghe nói, đề bài này chính là do vị giảng viên đang đứng trên bục kia ra, sau

khi ra đề cảm thấy rất có thành tựu, kết quả lại đụng phải một thí sinh không

theo lẽ thường như Thẩm Loan.

Cũng may, ông già có vẻ không tức giận, ngược lại còn vui mừng.

Thẩm Loan cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng mang theo cảm giác nghiên cứu

và tìm toi, cô đột nhiên quay đầu, đối mặt với ánh mắt không kịp thu lại của

Tưởng Thạc Khải, khiến người đàn ông cứng người.

"Sao vậy?" Cô cười khẽ nhíu mày.

Tưởng Thạc Khải đột nhiên hoàn hồn, trong nháy mắt thu lại ánh mắt, hai bên

tai đỏ lên: "Không, không có gì..."

Chương trình học buổi sáng kết thúc, nhanh chóng đến giờ ăn cơm.

Cổ Thanh và Trương Dương đã hẹn bạn, Tưởng Thạc Khải sau giờ học thì biến

mất không thấy bóng dáng, chỉ có Thẩm Loan và Miêu Miêu đi tới nhà ăn.

Lấy cơm xong, hai người ngồi xuống đối diện nhau.

"Hợp đồng thuê Ngụy Uyển Ương đã được kí xong chưa?"

"Rồi, hôm qua khi tôi cầm từ chỗ chị Thái về đã đến thẳng chỗ làm việc của cô

ấy, nhìn tận mắt cô ấy kí tên."

"Ừm."

"Nói như vậy, chúng ta sẽ lại có thêm một người sóng vai chiến đấu?"

Thẩm Loan cười khẽ: "Nói trước bước không qua, phải xem cô ấy có năng lực

đó không đã."

"Ha ha, cô đừng nói đùa với tôi... Nếu Ngụy Uyên Ương còn không được,

chẳng lẽ cô còn để cô ấy lên làm quản lý bù nhìn sao?"

Thẩm Loan ăn một miếng xương sườn: "Mùi vị khá tốt, cô ăn thử xem."

Miêu Miêu lấy thìa xúc một miếng cùng với cơm đưa vào miệng, phút chốc hai

mắt tỏa sáng: "Ăn ngon!"

Hai người bắt đầu tập trung ăn cơm.

Đến khi bụng đã no tám phần, Miêu Miêu chợt nhớ tới cái gì, bèn hỏi: "Quan hệ

của Tống Càn và Ngụy Uyển Ương thật sự là như thế sao?"

"Loại nào?"

"Ừm... Tôi yêu anh, anh yêu tôi, tôi không nói, anh cũng không nói, cuối cùng

ngược thân ngược tâm, vừa yêu vừa hận."

Thẩm Loan đặt đũa xuống, buồn cười nhìn Miêu Miêu: "Biết nhiều nhỉ."

"Tất nhiên!" Người kia ưỡn ngực: "Giám đốc Thẩm, cô không thấy kì lạ sao?

Ngay từ đầu Tống Càn đã không bán cổ phần, sau lại tùy tiện nhả ra."

Thẩm Loan gật đầu: "Rất lạ."

"Cô nói xem có phải là khả năng này không, Tống Càn không đồng ý ngay từ

đầu vì anh ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc vẫn bán cổ phần cho cô là vì Ngụy

Uyển Ương."

Thẩm Loan giống như đang suy nghĩ: "Tiếp đi."

"Sau này đồng ý bán cho cô, không phải vì anh ta đã nghĩ thông, mà vì anh ta

không có lựa chọn nào khác. Nếu như anh ta bán cổ phần cho Ngụy Uyển

Ương, thì cô sẽ làm gì?"

"Đoạt lấy." Không hề do dự.

"Đúng rồi! Dù sao cổ phần vẫn về tay cô, Tống Càn cần gì phải đi một vòng lớn

như vậy? Vạch mặt nhau không nói, còn lôi cả cô Ngụy xuống nước."

Thẩm Loan nhíu mày: "Ý cô là... Tống Càn đang bảo vệ Ngụy Uyển Ương?"

"Không phải trong ngôn tình đều viết như thế sao?" Miêu Miêu hào hùng nói.

Hình như, như vậy cũng có lý...

Tống Càn kiêng dè cô, từ chuyện Tống Lẫm, Sở Ngộ Giang đã ra mặt, gián tiếp

đại diện cho Quyền Hãn Đình. Có lẽ anh ta không sợ Thẩm Loan, nhưng cũng

tuyệt đối không dám gây sự với "Lục gia".

Cùng là họ Tống, nhưng anh ta thông minh hơn Tống Lẫm không chỉ một chút.

...

Trung tâm thành phố, trong một tiệm cơm Tây.

Tống Càn đặt dĩa xuống, lấy khăn tao nhã lau miệng sạch sẽ: "Cơm cũng ăn

xong rồi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Ngụy Uyển Ương cười khẽ: "Hôm nay tìm anh chủ yếu là nói chuyện về quyền

nuôi dưỡng Hiểu Nhạc."

"Ồ?" Người đàn ông nhíu mày: "Tôi cho là chúng ta đã hiểu rõ nhau từ lâu."

"Anh đến phòng làm việc của tôi đào đi hai cái cây hái ra tiền, uy hiếp tôi giao

ra quyền nuôi dưỡng Hiểu Nhạc, nếu như vậy mà là "đồng ý", thì trên đời này

đã không còn tồn tại mấy chữ "cường đoạt"."

"Cô khuất phục, không phải sao?"

Người phụ nữ cười nhạo một tiếng, môi đỏ nhếch lên, toát ra vẻ quyến rũ không

nói thành lời: "Nhưng bây giờ tôi lại đứng lên một lần nữa, cho nên, vấn đề này

chúng ta cần thảo luận lại."

Ánh mắt Tống Càn đột nhiên thay đổi: "Đứng lên?"

"Đúng vậy, thật xin lỗi vì khiến giám đốc Tống phải thất vọng."

"Rõ ràng tôi đã bán cổ phần cho Thẩm Loan."

"Giám đốc Thẩm đã đồng ý nhận phòng làm việc của tôi về dưới trướng Phi

Dương, Tống Càn, từ nay về sau, anh đừng mơ lấy chuyện này ra uy hiếp tôi

nữa!"

Vẻ mặt người đàn ông u ám, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, bỗng nhiên: "Ha ha..."

Anh ta trầm giọng cười: "Ngược lại là tôi xem thường cô, Ngụy Uyển Ương,

chẳng qua thế thì đã sao? Bây giờ quyền nuôi dưỡng Hiểu Nhạc đang ở trong

tay tôi, nước đổ khó hốt, cô còn muốn lật lọng? Chúng ta đã kí giấy ở tòa án

rồi."

Vẻ mặt người phụ nữ không hề thay đổi: "Cho nên, tôi đành lách luật đi đường

tắt. Kiên cáo quyền nuôi dưỡng mà thôi, anh đường đường là tổng giám đốc của

MT còn không sợ, tôi sợ cái gì?"

"Cô!"

"Tống Càn, những lời uy hiếp đe dọa kia của anh, tôi đã ghi âm rồi, lúc nào

cũng có thể làm bằng chứng cung cấp cho tòa án, lần không đoạt lại được Hiểu

Nhạc, tôi sẽ chơi đến cùng với anh!"

Trong mắt người phụ nữ tràn ngập tức giận, đốt lên ánh lửa, khiến cả người cô

sáng rực rỡ chói mắt, vô cùng có tính công kích.

Mắt Tống Càn sẫm lại.

Rất tốt, anh ta rút lại lời nói trước đó, Ngụy Uyển Ương có tư cách làm mẹ của

Hiểu Nhạc.

"Ngụy Uyển Ương, cô có nghĩ tới việc Hiểu Nhạc đi theo tôi, cho dù là giáo

dục hay là phát triển trong tương lai, đều mạnh hơn cô. Sau này cổ phần của

MT thậm chí toàn bộ nhà họ Tống đều là của thằng bé!"

Trước kia có lẽ Ngụy Uyển Ương sẽ còn vì như thế mà dao động, nhưng bây

giờ hai mẹ con phải xa nhau, nếm được nỗi đau mất đi con rồi, cô đã hoàn toàn

tỉnh ngộ.

"Anh không cần vẽ cái bánh nướng như thế cho tôi nhìn. Tôi không thèm cổ

phần của MT, càng không thèm nhà họ Tống. Đại Thanh mất, không có hoàng

vị cần kế thừa." Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên dịu dàng lại, dường như một

đầm nước tĩnh lặng, hơi gợn sóng: "Có lẽ tôi sẽ không thể nào cho Hiểu Nhạc

thân phận phú nhị đại, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để nó thiếu ăn thiếu mặc.

Về mặt giáo dục, anh càng không cần quan tâm, tôi sẽ dạy nó như thế nào mới

là một người đàn ông có trách nhiệm. Còn tương lai sau này, nó hoàn toàn có

thể dùng hai bàn tay gây dựng."

Nói một hồi, khiến người đàn ông á khẩu không trả lời được.

Ngụy Uyển Ương: "Còn có một thứ tôi có thể cho, còn anh tuyệt đối không có."

"Cái gì?"

"Tình thương của mẹ. Có lẽ sau này anh sẽ kết hôn, có một người vợ hiền lành

lương thiện, quan tâm chu đáo, các người sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đối với Hiểu

Nhạc mà nói, mẹ kế vĩnh viễn không bằng mẹ ruột, dần dần nó sẽ trở thành

người ngoài trong gia đình của anh, bị vắng vẻ, bị ghét bỏ, thậm chí bị tổn

thương..."

Tống Càn khẽ giật mình.

"Hiểu Nhạc là miếng thịt rơi từ tên người tôi xuống, máu mủ ruột rà, tôi tuyệt

đối sẽ không để chuyện đó xảy ra! Cho nên, Tống Càn, lần tử chiến này, tôi sẽ

không lùi bước!"

Nói xong, cô ấy đứng dậy rời đi.

Người đàn ông vẫn ngồi tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng được, ánh mắt

lấp lóe.

Anh ta lấy điện thoại ra, tìm một dãy số, gọi đi.

"Cô Thẩm, cô có ý gì?"

"Ý tổng giám đốc Tống là?" So với anh ta đang bực bội, người ở đầu bên kia

nói chuyện chậm rãi,

"Tôi giao Giải trí Phi Dương lại cho cô, cô lại cầm nó đi tiếp tế cho Ngụy Uyển

Ương!" Nghiến răng nghiến lợi.

"Đầu tiên, đây không phải tiếp tế, đây là hợp tác, cũng có thể nói là trao đổi, đôi

bên cùng có lợi, tin rằng anh hiểu hơn tôi. Tiếp theo, khi anh bán cổ phần cho

tôi, cũng không nói rõ là không được hợp tác với Ngụy Uyển Ương, cho nên,

hiện tại tổng giám đốc Tống nói như vậy hình như không hợp lý cho lắm."

Tống Càn tức đến mức không nói nên lời.

A, phụ nữ! Một người hai người, đều là thứ đồ chơi gây bực bội!

Thẩm Loan: "Tôi đoán tổng giám đốc Tống chọn bán cổ phần trong tôi, hẳn là

đã có tính toán của mình. Bây giờ, hình như tôi đã vô tình làm rối kế hoạch của

anh?"

Người đàn ông cầm di động, ánh mắt lóe sáng.

Kế hoạch?

Bán cổ phần đi, hủy hết tất cả hi vọng của Ngụy Uyển Ương, buộc cô đi trên

con đường thảm hại, vì Hiểu Nhạc mà không thể không chọn cầu xin anh ta, sau

đó để mặc anh ta muốn làm gì thì làm, không thể phản kháng...

Thì ra trong tiềm thức, anh ta đã nghĩ đến nhiều chuyện như vậy!

Mồ hôi lạnh chảy ướt sũng người Tống Càn: "Xin lỗi, quấy rầy rồi." Nói xong

anh ta lập tức cúp máy.

...

"Ai vậy? Tống Càn?" Vẻ mặt Miêu Miêu hóng hớt, trong mắt hiện lên ánh sáng

xanh.

Thẩm Loan cất điện thoại, rời khỏi chỗ ngồi, bỏ khay cơm vào chỗ rửa: "Ừm, là

anh ta."

"Có vẻ... Hai người nói chuyện không được mặn mà lắm?" Miêu Miêu thả khay

cơm xuống, vô cùng phấn khởi.

Hai người ra khỏi nhà ăn, chậm rãi đi trên con đường toàn bóng cây.

Thẩm Loan: "Nghe giọng điệu của đối phương, giống như khó chịu chuyện tôi

ra tay giúp Ngụy Uyển Ương."

"Chà chà! Quả nhiên là yêu đến hận! Tôi đoán tiếp theo sẽ là cầm tù play, sau

đó lâu ngày... Khụ... Sinh tình."

Khóe miệng Thẩm Loan co giật: "Cô đứng đắn một chút có được không?"

Miêu Miêu thu lại nụ cười: "Ok, tôi rất đứng đắn!"

"..."

"Loan Loan!" Đột nhiên, từ sau lưng truyền tới tiếng gọi.

Thẩm Loan quay đầu, thấy ch vắt chân lên cổ chạy tới, chỉ thiếu mỗi vẫy tay

như điên.

Tần Trạch Ngôn ở phía sau không hề hoang mang bước tiếp, rất nhanh đã kéo ra

một khoảng cách.

Hạ Hoài cách cô còn có nửa bước, vội vàng phanh lại.

Thẩm Loan: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Vừa lái xe ra ngoài cơm nước xong xuôi về. Cô thì sao? Đã ăn chưa? Tôi mời."

"Ăn rồi, cảm ơn."

"À." Anh ta gãi gãi đầu.

Hôm nay Hạ Hoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng nghiêm túc, phối hợp với quần

ca-rô màu nhạt, trông giống như một thư sinh, thanh tú tao nhã.

"Vậy cô... các cô giờ đi đâu?" Anh ta thoáng nhìn thấy Miêu Miêu, vội vàng nói

thêm một chữ "Các".

"Đi dạo cho tiêu cơm, rồi về phòng học."

"Vậy thì tốt, tôi... Chúng tôi cũng cần tiêu cơm, đi cùng đi!" Hạ Hoài quay đầu

gọi Tần Trạch Ngôn: "Cậu mau lên đi!"

Người kia coi như không thấy, nên đi bằng tốc độ gì thì vẫn giữ nguyên như thế.

Hạ Hoài tức muốn giậm chân, nhưng vẫn nhịn được.

Mắt Miêu Miêu đảo đảo, nhìn Hạ Hoài hậm hực nhưng không dám làm gì, suy

nghĩ gì đó.

"Loan Loan, tôi muốn đi vệ sinh, chúng ta về phòng học của mình trước đi?"

"Ừ." Thẩm Loan gật đầu, sau đó nói với Hạ Hoài: "Vậy hai người cứ đi dạo đi,

chúng tôi đi trước đây.

"Này." Hạ Hoài vươn tay ra, đáng tiếc không giữ lại được bóng dáng xinh đẹp.

Lập tức thấy mất mát.

Tần Trạch Ngôn vừa chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta, nhìn bóng dáng Thẩm

Loan rời đi: "Tỉnh lại đi, người ta không có ý gì với cậu."

"... Xéo đi."

"Ha ha, tôi đang thật lòng an ủi cậu, cậu còn mắng tôi?!"

"Thế này gọi là an ủi sao? Vả mặt thì đúng hơn." Vẻ mặt Hạ Hoài u oán.

Tần Trạch Ngôn không hề xấu hổ chút nào: "Không vả cậu thì cậu có tỉnh lại

được đâu, còn muốn nằm mơ giữa ban ngày."

Hạ Hoài than nhẹ: "Có lẽ, đúng là tôi đang nằm mơ." Không thì sao đã biết

mình đang mơ mộng viển vông, nhưng không thể nào kìm chế được suy nghĩ

của mình.

Tần Trạch Ngôn nhìn ra được, cũng hơi đau lòng.

Chẳng qua là.

"Đàn ông chí ở bốn phương, người đẹp vô số, cậu còn sợ thiếu một cô vợ trẻ à?"

Nếu là lúc trước, Hạ Hoài chắc chắn sẽ nói: "Người đẹp vô số, nhưng Thẩm

Loan chỉ có một", nhưng lần này anh ta cũng không nói vậy nữa, có lẽ, thật sự

nên tỉnh lại rồi.

Hạ Hoài bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: "Ai muốn ở cùng một chỗ với cậu chứ."

"Vừa nãy ai giương nanh múa vuốt với tôi, vẫy tay như con mèo cầu tài vậy?"

"..." Anh ta chọn giả chết.

Cách đó không xa, mấy cô gái đã thu hết chuyện này vào trong mắt.

"Tôi đoán chắc chắn là ban B!"

"Nói thừa! Ban C chúng ta chưa từng thấy hai người này, mấy ông bà già bên

ban A cũng không thể trẻ như thế được, vậy chỉ có thể là đám phú nhị đại của

ban B thôi!"

"Rất đẹp trai luôn..."

"Chẳng qua là hình như bọn họ biết Thẩm Loan?"

Lời này vừa nói ra, tiếng líu ríu bình phẩm, âm thanh si mê đã không còn nữa.

"Bọn họ có quen biết nhau từ trước không?" Trong đó có một cô gái nhỏ giọng

đoán.

"Không có khả năng!" Lập tức có người phản đối: "Ban C của chúng ta đều

xuất thân từ quản lý, nói trắng ra chính là làm công, nào có dễ dàng quen biết

được con ông cháu cha như vậy? Nghe nói, đám người này quen biết nhau cả

rồi, nếu may mắn trà trộn vào được thì còn làm bạn bè của họ được, nếu

không..."

"Nói cách khác, Thẩm Loan nhập học xong mới biết bọn họ?"

"Chậc chậc, ghê gớm. Học tập đã lợi hại, thủ đoạn làm thân với người khác còn

lợi hại hơn."

"Đúng rồi, Ngọc Lâm, lần trước không phải cô nói mình quen biết phú nhị đại

nào đó của ban B sao? Trước đó anh ta còn cứu cô, sau hai người còn ăn cơm

với nhau?"