Phải không?
Thẩm Loan cười lạnh: "Làm khó anh nhớ rõ như vậy." Cô còn chưa tự đếm.
"Cho nên" Thẩm Khiêm gằn từng chữ một: "Bốn buổi tối còn lại em ở đâu?"
"Có liên quan đến anh sao?"
"Thẩm Loan! Anh không chỉ từng một lần cảnh cáo em, đừng quên thân phận
của bản thân, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm!"
"Nói chuyện yêu đương bình thường cũng không được sao?" Cười giương mắt,
đối lập với người đàn ông giận mà không thể át, cô lại bình tĩnh như cũ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Loan chính miệng thừa nhận trước mặt anh ta có quan
hệ với Quyền Hãn Đình—
Yêu đương!
Kể cả là gặp được trước cửa nhà hay là lần đến bệnh viện thăm đó, đều nhấn
mạnh rằng người mà có quan hệ chỉ có Quyền Hãn Đình.
Không biết xuất phát từ dạng tâm lý gì, Thẩm Khiêm luôn lựa chọn lọc bớt các
tin tức mấu chốt.
Lừa mình dối người an ủi bản thân?
Giãy giụa trong lúc hấp hối?
Hay là sự bướng bỉnh cuối cùng?
Lý trí nói cho anh ta biết, phương thức ở chung trước mắt như vậy, không xa
không gần, không thân không lạ, mới là trạng thái thích hợp nhất giữa hai
người.
Nhưng lại luôn hành động ngược với lý trí, ví dụ như giờ phút này, anh ta đáng
ra nên để cho cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng sự thật lại là không muốn để cho cô
đi.
"Em lặp lại lần nữa, hai người có quan hệ gì?!"
"Bạn trai bạn gái. Không phải anh đã biết từ sớm rồi sao?"
"Xem ra, em không để lời nói của anh trong lòng."
Thẩm Loan nhíu mày.
Thẩm Khiêm: "Anh nói rồi, Quyền Hãn Đình không thích hợp với em."
"Ồ, ai thích hợp? Anh sao?"
Trong lòng người đàn ông giật nảy mình, đáy mắt xẹt nhanh qua tia chán nản
Thẩm Loan nhếch môi, có vẻ không chút để ý: "Chỉ đùa một chút. Chuyện của
em em có thể tự mình làm chủ, không cần người khác phải tới khoa tay múa
chân."
"Đêm không về ngủ, chính là cái mà em gọi là tự mình làm chủ sao?"
"Thẩm Khiêm, anh quản quá rộng rồi."
"Chỉ cần một ngày em còn mang họ Thẩm thì vẫn là một thành viên trong gia
đình này, một ngày anh cũng sẽ quản. Nếu em muốn hỏi dựa vào cái gì, anh
cũng có thể rành mạch, rõ ràng mà nói cho em biết, chỉ bằng chuyện anh là anh
trai của em!"
Anh là anh trai của em...
Thành cũng huyết thống, bại cũng huyết thống.
Buồn cười lại là thế mà anh ta phải dùng lý do như vậy mới có thể có chút tự tin
và cậy vào ở trước mặt cô.
Nếu không, họ thuần túy là người xa lạ.
"Sao, không quản cho tốt em gái ruột thì quay sang quản em?" Tươi cười châm
chọc, ánh mắt mỉa mai.
Người đàn ông thờ ơ, thậm chí đôi mắt cũng không nháy mắt một cái, định lực
mười phần.
"Em không cần phải nói những lời đó để kích anh, bởi vì — vô dụng."
Thẩm Loan ánh mắt trầm xuống.
Anh ta cúi người ghé sát vào tai người phụ nữ, từ từ mở miệng: "Nhớ kỹ những
lời hôm nay anh nói, nếu không —"
"Sao?" Cô lạnh lùng nghiêng đầu, đôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
Thẩm Khiêm mỉm cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
"Em rất tò mò, rốt cuộc anh có thủ đoạn gì? Em và Quyền Hãn Đình kết giao
bình thường, tin chắc rằng ông nội và ba cũng sẽ cảm thấy vui mừng, anh đã
không đối phó được anh ấy, cũng không thuyết phục được người trong nhà.
Vậy, anh dựa vào cái gì để uy hiếp em?"
"Ha ha..." Sau khi người đàn ông nghe xong, cười nhẹ ra tiếng, lồng ngực rung
lên theo, có cảm giác ủ dột và hung ác nham hiểm khó lòng giải thích, còn
phiếm một tia gợi cảm.
Mâu thuẫn và quỷ dị.
Thẩm Loan theo bản năng lui về sau, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng phòng
bị.
Thẩm Khiêm muốn túm cô, bị Thẩm Loan phát hiện trước một bước, nghiêng
người tránh đi, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.
"Loan Loan, em thông minh như vậy" ánh mắt của người đàn ông giống như
thấm vào nước suối, trong vắt mà thông thấu, đem tất cả thất thố che dấu xuống,
thong dong ưu nhã: "Chắc là biết điểm mấu chốt của anh ở đâu, không cần thiết
khiêu chiến hết lần này đến lần khác."
"Ngại quá, em chỉ biết xã hội này bạn trai bạn gái phát sinh cái gì, cho dù là ở
chung cũng hết sức bình thường."
"Hai người đã làm?" Ánh mắt đột nhiên hung tợn.
Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ mở, cười như không cười: "Anh đoán
xem?"
Lợi dụng lúc anh ta bàng hoàng, Thẩm Loan bước nhanh lên lầu, kẻ điên!
Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, xoay người rời đi, hai tay nắm lại
thành quyền.
Rất nhanh, truyền đến âm thanh động cơ ô tô.
Càng lúc càng xa.
Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe Mercedes màu đen ra khỏi ngôi
nhà cũ, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, ngược lại rơi xuống chậu xương rồng trong
tay.
Lục mập mạp hình như lại trương phì ra rồi...
"Mày thật đúng là ngoan cường." Âm cuối hòa vào trong gió đêm, thấp thoáng
không thể nghe thấy.
...
Câu lạc bộ Hoan Lang.
"Cậu cả Thẩm, ngài đã lâu không tới!" Người phụ nữ trung niên trang điểm tinh
tế mỉm cười tiến lên, mang theo một làn hương thổi tới, lượn lờ.
"Thuê phòng." Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, mặt vô cảm.
"Vẫn là phòng trước kia ngài vẫn dùng sao?"
"Ừm."
"Đặc biệt giữ lại cho ngài đó! Mời đi bên này —"
Người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng đào xẻ cap, xoắn eo nhỏ đi trước dẫn
đường, khăn lụa nơi tay lắc lư theo tần suất cái mông, tiết tấu nhẹ nhàng.
Tuy không thể so với các tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp mỡ màng, nhưng người đàn
bà hết thời này vẫn còn rất thướt tha.
Đáng tiếc, người đàn ông cách có hai bước này lại không hề liếc mắt một cái.
"Thẩm đại thiếu, tới rồi."
Thẩm Khiêm phất phất tay, ý bảo bà ta đi xuống, mặt mày thoáng chút bực bội.
Người đàn bà thấy thế, ánh mắt hơi lóe: "Ngài ở một người có quá cô đơn
không? Chỗ này của tôi mới nhận một người còn tươi non, ngài có muốn
không..."
"Lăn."
Cả người người đàn bà cứng đờ, khí lạnh từ chân xông thẳng lên đầu.
Thẩm Khiêm nâng bước vào trong, rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Người đàn bà bị ván cửa ập vào mặt phải lùi lại nửa bước, thở phào nhẹ nhõm,
vỗ vỗ bộ ngực: "Người này ăn thuốc nổ hả, làm cái quỷ gì không biết?"
Hai mươi phút sau, Hạ Hoài và Tần Trạch Ngôn cũng tới.
Thẩm Khiêm bưng ly chân dài, đưa cho hai người, sau đó xoay người cầm ly
của mình, một hơi cạn sạch.
Hạ Hoài: "Ôi, cậu uống chậm một chút, rượu này nồng độ không thấp đâu."
Tần Trạch Ngôn không tiếng động nhíu mày.
Thẩm Khiêm: "Ngồi đi."
Ba người chạm cốc: "Cheers!"
"Trước kia đều là bốn người, vừa vặn một bàn mạt chược, bây giờ lại chỉ có thể
đấu địa chủ." Uống hai ly xuống bụng, Hạ Hoài hơi say.
Thẩm Khiêm hơi ngây ra, sau một lúc lâu, cười khẽ một tiếng.
Tần Trạch Ngôn yên lặng không nói, uống cạn ly rượu vang đỏ, giống như
thông qua phương thức này để phát tiết.
Cốc cốc —
Đột nhiên, truyền đến tiếng đập cửa.
"Ai đó?" Giọng điệu của Hạ Hoài không kiên nhẫn.
"Ba vị, tôi có đồ tốt muốn cho các cậu..." Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra
gương mặt với nụ cười nịnh nọt của người đàn bà, khăn tay vung lên: "Các em,
vào đi."
Vừa dứt lời, một đám phụ nữ nối đuôi nhau đi vào.
"Tới đây tới đây, đứng ngay ngắn, xếp thành một hàng."
Sau đó, xoay người cúi đầu, kính cẩn lễ phép cho ba người lựa chọn.
Tần Trạch Ngôn tùy tay chỉ một người.
Hiển nhiên trước kia tới đây đã không ít lần làm chuyện này, gặp không ít các
tình huống kiểu này, ngựa quen đường cũ.
Hạ Hoài hất hất đầu, xua tan men say, thấy rõ trước mắt —
"Hả... Chuyện gì đây?"
"Cậu Hạ, ngài xem có ai thuận mắt ngài không? Đây đều là hàng mới vào, bề
ngoài đếu xuất chúng nhất chỗ này!"
Hạ Hoài nhất thời giật mình: "Không cần!"
"Này... Nếu ngài không hài lòng, tôi gọi điện thoại kêu A Mạn tới đây?"
"A... Mạn?"
"Đúng vậy, trước kia ngài đã cho gọi cô ấy năm lần, quần áo mới người cũ mới
là tốt nhất, tôi đi gọi cho ngài..."
"Đừng, tôi không muốn ai hết."
"Chuyện này..." Đôi mắt của người phụ nữ lộ ra sự khó xử.
Mấy cậu ấm này là khách quen của câu lạc bộ, SVIP (super VIP), giám đốc ân
cần dạy bảo không được chậm trễ.
"Cậu Thẩm chọn ai?"
Đáy mắt Thẩm Khiêm xẹt qua tia phiền chán, giương mắt lạnh lùng, bất ngờ
nhìn thấy một mảnh váy trắng, me theo nhìn lên trên, cô gái đó có gương mặt
thanh tú trắng nõn thanh tú.
Trong lúc hoảng hốt, anh ta như thấy một người khác.
"Cô ta."
"Chọn cô ta!"
Thẩm Khiêm và Hạ Hoài đồng thời mở miệng, hơn nữa cùng chỉ về một hướng.
Không khí cứng đờ trong chớp mắt.
Ai cũng không có ý định nhượng bộ, Hạ Hoài cất tiếng cười, đánh đòn phủ đầu:
"A Khiêm, cậu sẽ không tranh giành với tôi chứ?"
"Trước kia tôi đã nhượng bộ cậu quá nhiều rồi."
Ngụ ý, hôm nay cậu cũng nên nhường tôi một lần.
Hạ Hoài nhíu mày, rõ ràng không tình nguyện.
Được hai khách hàng đồng thời nhìn trúng người phụ nữ thụ sủng nhược kinh
(vừa mừng vừa lo), trong lòng tim đập thình thịch.
Nếu cô ta được cậu ấm chuộc thân cho, cho dù là tình nhân, làm tiểu tam cũng
còn may chán so với việc bán thịt ở chỗ này.
Tú bà lộ ra sự khó xử, không chọn thì không chọn, muốn chọn là chọn ngày
cùng một người, chuyện gì đây không biết?
Sốt ruột!
"Hai vị chọn giống nhau, hay là thương lượng một chút..."
Hạ Hoài: "Không cần thương lượng!"
Thẩm Khiêm: "Thừa thãi!"
"Đủ rồi!" Tần Trạch Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, đặt chiếc ly chân dài xuống
bàn, dùng sức quá mạnh, đập vỡ luôn cái ly: "Các cậu còn chưa đủ sao?"
Sau đó tùy tay chỉ hai người phụ nữ: "Cô, và cô, đi đổi một chiếc váy trắng, tốt
nhất dài đền đầu gối, còn lại toàn bộ đi ra ngoài!"
Một đám phụ nữ nối đuôi nhau ra ngoài.
Tú bà vừa cười làm lành vừa đóng cửa phòng lại.
"Đã vừa lòng chưa?" Tần Trạch Ngôn lạnh lùng nhìn hai người ngồi trên sô pha.
Thẩm Khiêm đã say, nếu không thế sao có thể để người khác nhìn thấu được
tâm sự?
Hạ Hoài vẫn còn giữ được tỉnh táo, sắc mặt âm trầm, như một con gà chọi nhìn
chằm chằm Thẩm Khiêm.
"Đến mức này sao? Cậu —" Tần Trạch Ngôn chỉ vào Hạ Hoài: "Buổi chiều bị
đả kích còn chưa đủ? Buổi tối còn chưa bị dạy dỗ đủ sao, lại muốn chơi trò cũ?
Có phải sau này đi trên đường thấy ai mặc váy trắng cậu đều muốn xông lên dụ
dỗ người ta đúng không?"
Hạ Hoài bĩu môi, ngã xuống sô pha, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu biết cái gì?"
Tần Trạch Ngôn cười lạnh: "Còn cậu" quay sang bên trái, chỉ thẳng vào Thẩm
Khiêm: "Đừng tưởng rằng mình che dấu tâm tư rất kín, lúc trước Tống Lẫm liếc
mắt một cái đã có thể nhìn thấu, bây giờ đứa ngốc như Hạ Hoài cũng thấy rõ
rành rành, còn như vậy nữa, cậu cho rằng có thể giấu diếm được bao nhiêu
người?"
Thẩm Khiêm nhắm mắt, làm như không nghe thấy gì.
Không nghĩ tới, thái độ như vậy còn đáng giận hơn so với vừa rồi.
Cả người Tần Trạch Ngôn run lên, tiến lên túm cổ áo anh ta: "Thẩm Khiêm, cậu
bị điên rồi có phải không? Cô ấy là ai? Có quan hệ gì với cậu? Cậu con mẹ nó
không tự hiểu sao?!"
"Buông tay ra."
"Đừng ngớ ngẩn, các cậu vĩnh viễn đều không thể!"
"Tôi, bảo, cậu, buông, tay, ra."
Tần Trạch Ngôn đối diện với ánh mắt thấm lạnh của anh ta, trái tim lâoj tức
lạnh buốt, rồi sau đó, chậm rãi thu tay lại, đứng thẳng.
Thẩm Khiêm giơ tay vuốt phẳng nếp uốn trước ngực, một chút rồi một chút.
Sau đó đứng dậy, lấy áo khoác: "Đi trước đây."
Nói xong, lướt qua Tần Trạch Ngôn, cũng không thèm nhìn Hạ Hoài đang
chuếnh choáng say trên sô pha, rời đi.
"Ôi— Cậu chủ Thẩm, sao lại đi rồi?!"
Tú bà dẫn theo hai cô gái mới thay lại váy trắng đi tới cửa thì đụng phải Thẩm
Khiêm.
Người sau mắt nhìn thẳng, dưới chân sinh gió.
Nào có giống người say rượu?
"Cậu Tần, chuyện này..." Tú bà dò hỏi nhìn về phía Tần Trạch Ngôn.
Hạ Hoài nhìn hai cô gái mặc váy trắng hở ngực đứng cạnh cửa, không biết ăn
phải cái gì, đột nhiên bùng nổ —
"Lăn! Đều mẹ nó lăn xa một chút!"
Hóa ra, thật sự không giống nhau...
Dù mặc váy trắng, họ cũng không phải Thẩm Loan.
Bình rượu rơi xuống đất, rượu đổ ra sàn, màu trắng nhuộm thảm thành màu đỏ,
trong không khí lơ lửng hương rượu nhàn nhạt.
Tú bà đã sớm sợ tới mức vội vội vàng vàng dẫn hai cô gái ra ngoài, sợ hãi đóng
cửa phòng lại.
Tần Trạch Ngôn nhìn đống hỗn độn trước mặt, đau đầu không thôi.
"Thẩm Loan, rốt cuộc cô có ma lực gì có thể khiến không những một mà hai
người đều thua trên tay cô..."
Đêm nay, có người uống say, có người nổi điên, còn có người suy tư suốt cả
đêm.
Nhưng Thẩm Loan mộng đẹp đến bình minh.
Sáu giờ rưỡi, đồng hồ sinh học đúng giờ phát huy tác dụng.
Rời giường rửa mặt, thay một chiếc áo ba lỗ, trải thảm yoga, nhẹ nhàng tập
xong một loạt các động tác, sau đó đến vườn hoa chạy bộ.
"Loan Loan, đến đây ăn sáng."
Gần đây ánh mắt Thẩm Xuân Giang nhìn cô càng ngày càng hòa ái, vô cùng có
dáng vẻ của một người ba.
Chắc là Thẩm Xuân Hàng nói một số chuyện lặt vặt về cô ở Khởi Hàng cho ông
ta nghe mới có hiệu quả như vậy.
"Chào ba."
Cô kéo ghế dựa ngồi xuống, người làm mang chén đũa lên, bưng bữa sáng tới.
Ở đây còn có Dương Lam và Thẩm Khiêm.
"Tuần này có mấy ngày liền con không về nhà..."
"Ba, con có chuyện muốn thương lượng với ba." Thẩm Loan trực tiếp mở miệng
cắt ngang lời ông ta, trước kia tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này.
Bây giờ sao...
Câu nói cửa miệng, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây áp đảo
gió đông.
Vì chuyện châu báu nhiễm phóng xạ mà Thẩm Như chịu liên lụy, bây giờ là hổ
lạc đồng bằng, tuy Thẩm Khiêm vẫn sừng sững không ngã như trước, nhìn vào
không thể lay động, nhưng lại không nhúng tay nhiều lắm vào sự vụ của Minh
Đạt, toàn tâm toàn ý điều hành bất động sản Thiên Thủy, mà Thẩm Yên vạn sự
mặc kệ, không được trọng dụng, dưới tiền đề như vậy, chuyện Thẩm Loan thi
đỗ được vào Khởi Hàng, hơn nữa còn được Thẩm Xuân Hàng và các giáo viên
ở đó tán thưởng, ở trong nhà này không khác gì trùng bướm phá kén chui ra với
tốc độ kinh người, năng lực phát triển vượt bậc.
Địa vị tất nhiên cũng khác trước.
Trước kia, cô chỉ nhận được sự thương tiếc từ Thẩm Xuân Giang, lúc nào cũng
có thể bị thu hồi, không vững chắc.
Bây giờ, bản thân cô có năng lực, có giá trị cao, có giá trọ lợi dụng với cái nhà
này.
Tình sẽ biến nhưng lợi là vĩnh hằng.
Quả nhiên —
Dù bị ngắt lời nhưng gương mặt của Thẩm Xuân Giang không có nửa phần bất
mãn: "Chuyện gì?"
Thẩm Khiêm hình như hơi nhận ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thẩm Loan nhẹ nhàng đảo qua, từ từ nói: "Là chuyện này, con thuê một căn hộ
chung cư gần trường học, khi nào việc học thắt chặt hoặc muốn thức đêm thảo
luận dự án thực tiễn, con sẽ ở lại bên đó."
"Ừm, như vậy cũng tốt."
Choang —
Dương Lam: "A Khiêm, con rơi nĩa."
Anh ta đè tay Dương Lam lại, giọng nói ôn hòa: "Mẹ, để con."
...
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Loan lên lầu thay quần áo.
Khi xuống dưới trên tay có thêm một túi hành lý nhỏ.
"Đây là?"
"Con mang qua bên kia trước một ít quần áo và đồ tắm giặt."
Thẩm Xuân Giang gật gật đầu, thuận miệng quan tâm nói: "Tự chăm sóc bản
thân cho tốt."
Thẩm Loan cười cười.
"Đúng rồi, tai nạn xe cộ lần trước..." Thẩm Xuân Giang ngừng lại, đáy mắt
hiện lên sự mất tự nhiên, Thẩm Loan nằm viện, một lần ông ta cũng không đi
thăm.
Cũng may, Thẩm Loan cũng không oán giận gì, ngược lại càng ngoan ngoãn
hơn.
Ít nhất, trong lòng Thẩm Xuân Giang thấy thế.
Đôi mắt của con gái linh khí mười phần, lại trong vắt không vẩn đục, không
nhìn ra dã tâm, càng không nhìn ra hận ý.
Điều này khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức yên tâm.
Hòa ái cười nói: "Chiếc Maserati chú nhỏ tặng con không phải bị đâm hỏng rồi
sao? Ba đã cho người đặt một chiếc mới từ nước ngoài, hệ thống an toàn cũng
được gia cố thêm, đây là danh thiếp, con hãy đến chỗ này để nhận xe."
Maserati Super Run mới nhất, còn dùng tiền cải tạo lại, xem ra đã bỏ không ít
tiền.
Thẩm Loan sao có thể khiến ông ta thất vọng?
Lập tức nở một nụ cười vui vẻ, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ của con gái
với ba: "Cảm ơn ba."
Thẩm Xuân Giang vừa lòng, vuốt đầu cô: "Ngoan."
Dương Lam đứng một bên nhìn thấy tức nghiến răng, ken két, cắt hỏng cành
hoa, vẫn chưa hả hận.
Thẩm Loan đến địa điểm ghi trên danh thiếp, hoàn thành xong xuôi tất cả các
thủ tục, trực tiếp lái xe rời đi.
"Chắc là tiểu thư con nhà giàu nhỉ? Nếu không sao có thể lái một chiếc xe đắt
tiền như thế được?"
"Biết còn hỏi."
"Tôi còn tưởng rằng nhà giàu đều trọng nam khinh nữ, không nghĩ tới con gái
cũng được đối xử tốt như vậy."
"..."
Thẩm Loan lái xe đến sơn trang Đông Li, Quyền Hãn Đình đứng ở cổng lớn,
mỉm cười nhìn cô.
"Xe mới?"
Thẩm Loan đẩy cửa xuống xe, quơ quơ chìa khóa trong tay: "Sao?"
"Thứ đồ thấp kém này còn kém chiếc ông đây cho em."
Sự miệt thị của nhà giàu đây mà.
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch, cũng không biết tai nạn xe lần trước dọa
anh đến mức này hay là còn nguyên nhân khác, người này thế mà còn định cải
tiến lại một chiếc Hummer cho cô lái.
Cửa sổ xe chống đạn và thuốc nổ, hệ thống phanh chọn loại kỹ thuật trí tuệ nhân
tạo tiến nhất, thêm chức năng báo động tự động và định vị vệ tinh.
Theo như cách Lục Thâm nói —
"Tổng thống nước M cũng không được hưởng đãi ngộ này." Mùi giấm chua bay
xa.
Thẩm Loan chỉ mới lái một lần rồi không đụng vào nữa, chủ yếu là thân xe quá
dài, không gian bên trong lại quá lớn, lái xe mà cứ như lái một cái hộp sắt, an
toàn thì an toàn, nhưng kém linh hoạt.
Cho nên, bây giờ vẫn còn đang đỗ trong gara ở sơn trang.
Nhưng Lục Thâm thèm không chịu được, kêu rên "Phí phạm của trời".
"Lục ca, lục ca, dù sao Thẩm Loan cũng không lái, anh cho em đi! Lái nó chắc
chắn rất phong cách."
Quyền Hãn Đình không ngẩng đầu lên: "Thẩm Loan là để cho em gọi à? Gọi
chị dâu."
"..."
Lục Thâm chỉ rối rắm ba giây, không tình nguyện mở miệng: "Vậy thì... Chị
dâu không khai, anh cho em đi. Dù sao cô ấy cũng không thích."
"Không thích?" Lạnh lùng liếc mắt, mày nhíu chặt.
"Cô ấy lái một lần duy nhất rồi vất một bên, chẳng lẽ là thích?" Người đàn ông
không thể nhận rõ hiện thực, tình yêu khiến anh trở nên ngu ngốc.
Quyền Hãn Đình: "Không cho."
"Lục ca — anh quay lại đi!" Tay Nhĩ Khang*, lỗ mũi phình to.
Chuyện này còn chưa trôi vào quên lãng, Thẩm Loan đã lái một chiếc xe mới
đến đập vào mắt anh, Quyền Hãn Đình vui được mới lạ.
Thẩm Loan giơ tay vỗ vỗ vào vỏ xe, cười mỹ mãn: "Em cảm thấy khá tốt."
Người nào đó như bị dao đâm.
"Em nói, chiếc ông đây cho em có chỗ nào không tốt hơn thứ đồ chỉ đẹp mà
không không xài được này chứ?"
Thẩm Loan vuốt cằm, giống như đang thật sự nghiêm túc tự hỏi.
Quyền Hãn Đình ôm cánh tay trước ngực, nhìn dáng vẻ này không hỏi rõ
nguyên cớ sẽ không bỏ qua.
"Chủ yếu là chiếc anh đưa cho em quá cồng kềnh, phụ nữ lái không hợp."
"Cồng kềnh?" Giọng nói ngân cao quãng tám, u oán.
Thẩm Loan vỗ vào đầu hai cái, đàn ông lòng dạ hẹp hòi không dễ chọc.
"Ông đây phải chọn đi chọn lại giữa hàng ngàn cái, tự mình thiết kế cải tiến, thế
mà em lại không thích..."
"Từ từ" Thẩm Loan mở miệng cắt lời: "Ai nói em không thích?"
"... Lão Thất."
Lục Thâm!
Người phụ nữ cắn răng, xem ra lại ngứa da rồi.
Quyền Hãn Đình: "Chẳng lẽ em thích?"
Thẩm Loan nhón chân, mỉm cười, chạm vào gương mặt người đàn ông: "Chỉ
cần đồ anh tặng, em đều thích."
"Thế hả?"
"Không tin em chứng minh cho anh xem." Đáy mắt người phụ nữ hiện lên sự
gian sảo.
"Chứng minh kiểu gì?"
"Chờ đó!"
Lục Thâm đi lên từ gara ngầm, không nhìn được thở ngắn than dài.
Xe tốt, mỗi một bộ phần đều tản mát ra hơi thở của vị vua bất khả chiến bại, chỗ
nào cũng tốt, chỉ là —
Không phải của anh ta.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại oán niệm Thẩm Loan...
Bỗng nhiên: "Tiểu thất gia?"
Cả người Lục Thâm nhốn nháo, không muốn nhìn thấy cái gì, cái đó sẽ xuất
hiện.
Ừm, không thèm để ý, xoay đầu, nâng cằm, thề phải kiêu ngạo lạnh lùng đến
cùng.
Thẩm Loan nhìn lên bầu trời theo tầm mắt anh ta: "Này, ánh mặt trời không
chói mắt sao?"
Lục Thâm: "..."
Thật đúng là rất chói mắt.
"Lại đến gara?" Thẩm Loan lơ đãng hỏi.
"Hừ!" Tiếp tục kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng không nhìn bầu trời nữa.
"Nghe nói, anh rất thích chiếc xe của tôi?"
Lục Thâm vừa nghe xong lập tức phát hỏa: "Ai thích chiếc xe rách của cô? Nói
hươu nói vượn!"
"Hả, xe rách... Tôi thấy anh có vẻ thích, đang định cho anh mượn lái thử một
ngày, nếu anh ghét như vậy thì thôi vậy..."
"Từ từ! Cô muốn cho tôi mượn xe?"
Thẩm Loan gật đầu: "Một ngày, chìa khóa đây, muốn không?" Cô lắc lắc nhẹ
đầu ngón tay.
Lục Thâm nhìn thẳng, như chó Nhật nhìn thấy thịt xương.
Bàn tay Thẩm Loan vung lên: "Nè, cho anh."
Sau đó không nói hai lời rời khỏi.
Lục Thâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vĩ
đại và dễ thương.
Thật ra, lục tẩu cũng khá tốt...
Trước kia anh ta cứ nhằm vào cô như vậy, thật là không nên, quá không nên!
Trong lòng tiểu thất gia quá áy náy.
Nhưng rất nhanh, sự vui sướng trong lòng đã tháy thế sự áy náy, chiếc xe vương
giả, ông tới đây —
Sở Ngộ Giang nhìn dáng vẻ vui sướng của Lục Thâm rồi lại nhìn vẻ mặt bình
tĩnh của Thẩm Loan, dáng vẻ nắm rõ mọi chuyện, bỗng nhiên ngửi thấy mùi âm
mưu.
Thiệu An Hành nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngu xuẩn."
Sự khác thường tất có bẫy, chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu, không
biết não phát triển kiểu gì?
Chiều hôm nay, cuối cùng Lục Thâm cũng được lái chiếc xe anh ta hằng mơ
ước, lái ra đường, đón hai em gái da trắng chân dài, gặp một đám hồ bằng cẩu
hữu (bạn bè không tốt), cuối cùng nhận về được bao ánh mắt hâm mộ.
Tận cho đến khi màn đêm buông xuống, anh ta mới vừa lòng trở về.
Ăn cơm xong, chuyện thứ nhất là chạy đi tìm Thẩm Loan.
"Hi hi, lục tẩu, xe của cô khá tốt."
"Ồ."
"Thật sự tốt!" Lục Thâm nhận mạnh thêm lần nữa.
Thẩm Loan lại "ồ" một tiếng: "Tôi biết."
"Chuyện là..." Lắp bắp: "Nếu cô không lái, có thể tặng cho tôi không?"
Lục Thâm rất ngượng ngùng, nhưng anh ta đã gọi "Lục tẩu", Thẩm Loan cũng
không thể cho anh ta mặt mũi?
Chiếc xe này dù sao cũng chỉ đỗ trong gara, cũng là phí phạm...
Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, sau đó, kiên định lắc lắc đầu: "Không được."
Lục Thâm há hốc mồm: "Vì sao?"
"Bởi vì, tôi thích bất cứ thứ gì mà lục ca đưa."
"Cô thích như thế sao lại không lái?"
"Nói như thế nào nhỉ, anh có một bức họa cổ hay một bình sứ Thanh Hoa, vật
giá trị lớn như vậy, anh sẽ đặt nó ở phòng khách để trưng bày sao?"
Lục Thâm lắc đầu.
"Cho nên, xe của tôi tất nhiên cũng phải cất đi."
"Nhưng... Đó là xe, không phải bức họa cổ hay sứ Thanh Hoa mà?"
Thẩm Loan nghiêm trang: "Với tôi mà nói nó chính là vật báu."
Lục Thâm nhíu mày, cảm thấy có chỗ không đúng: "Vậy vì sao cô còn cho tôi
mượn lái?"
"Cho anh thử nghiệm chút."
"Sau đó?"
Thẩm Loan cười tủm tỉm: "Rồi không cho anh nữa."
"..."
"Như thế mới thể hiện được sự yêu thích của tôi với chiếc xe này chứ!"
Lục Thâm còn chưa đến nỗi ngu lắm, đột nhiên phản ứng lại: "Thẩm Loan! Cô
cô cô — chơi tôi?!"
"Ừm Thế ~ có vui không? Sướng không?"