Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 345




Hạ Hoài sửng sốt.

Anh ta thực sự không lưu lại số điện thoại di động, đối phương lại có thể tìm

thấy anh ta dễ như trở bàn tay, chuyện này...

"Nghĩ ra rồi?" Tần Trạch Ngôn nói xong, xoay người rời đi.

"Hả! Anh đi đâu vậy?"

"Tất nhiên là về nhà. Đừng nói với tôi, chuyện đã đến mức này rồi cậu vẫn

muốn làm thằng ngốc?"

Hạ Hoài ho nhẹ một cái: "Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Dù sao đến cũng đã đến

rồi, gặp một cái cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Tần Trạch Ngôn khóe miệng giật giật: "Tôi thấy cậu nhàn rỗi quá hóa điên rồi,

không có chuyện cũng kiếm chuyện để làm."

"Người anh em, đi đi, có cậu bên cạnh tôi mói có thêm can đảm..."

"Nhìn cậu sợ hãi kìa!"

Tuy nói thế nhưng Tần Trạch Ngôn vẫn ỡm ờ đi.

Nơi gặp mặt là một nhà hàng trà kiểu Hong Kong, trang hoàng giản dị nhưng bá

đạo, hoàn cảnh cũng riêng tư, vừa nhìn đã thấy đây là nơi tụ tập của các thành

phần máu mặt.

Đáng tiếc, hai vị này là cậu ấm con nhà giàu, vung tiền như rác, có nơi xa hoa

nào chưa từng đi qua?

Đẳng cấp này không đủ để vào mắt!

Vẻ mặt Tần Trạch Ngôn "Quả nhiên như thế", ánh mắt lộ ra vài phần không để

ý.

Rõ ràng còn chưa gặp mặt đã phán đối phương án tử hình.

Hạ Hoài hơi thất thần, trong đầu luôn tưởng tượng đến một chiếc váy trắng:

Một chiếc xích đu đung đưa, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài tuyệt đẹp dưới

lớp váy...

Giống!

Quá giống!

"Anh Hạ, nơi này!" Người phụ nữ đứng dậy, phất tay, nhoẻn miệng cười.

Hạ Hoài nhìn theo tiếng nói phát ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là gương mặt của

người phụ nữ lập tức cảm thấy thất vọng.

Tầm mắt hạ xuống, biểu cảm đột nhiên chấn động, hai mắt tỏa ánh sáng, cô ta

mặc váy màu trắng!

Cổ áo và tay áo bằng vải ren, cổ áo khoét chữ V hơi sâu, phần eo thắt một chiếc

nơ con bướm làm trang trí.

Hạ Hoài nở một nụ cười, đi qua: "Xin chào."

"Tôi là Mã Ngọc Lâm, là học sinh lớp C của Khởi Hàng, xin lỗi vì đã mạo muội

hẹn anh ra gặp mặt, trả áo khoác là một chuyện đồng thời cũng muốn mời anh

ăn bữa cơm, nói chuyện để tỏ lòng biết ơn..." Người phụ nữ nói chuyện lịch sự,

trang điểm tinh tế.

Lời nói khách khí, dùng từ cẩn thận, không quá nhiệt tình cũng không xa cách.

Không nhìn ra có ý đồ gì.

Nhưng nếu thực sự có ý đồ sẽ không dễ bị nhìn ra như vậy.

Hạ Hoài cũng khách sáo: "Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần để trong

lòng."

Người phụ nữ cười cười, ánh mắt rời đi, dừng trên người Tần Trạch Ngôn, hai

mắt sáng lên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Vị này là..."

"Ồ, giới thiệu một chút, anh em của tôi Tần Trạch Ngôn."

Mã Ngọc Lâm: "Xin chào, anh Tần."

Tần Trạch Ngôn rụt rè nâng cằm: "Xin chào."

Ba người ngồi xuống.

Người phục vụ mang đồ ăn lên, Mã Ngọc Lâm: "Khiến hai vị chê cười, không

phải nơi đặc biệt xa hoa, nhưng hương vị cũng được, nếm thử đi?"

Tần Trạch Ngôn gắp xíu mại rồi không hề động đũa, uống trà của mình.

Người phụ nữ hơi nhíu mày, cũng không thấy rõ.

Hạ Hoài ăn nhiều mấy thứ, nhưng để mà nói cũng không nhiều lắm.

Gương mặt người phụ nữ hiện lên sự xẩu hổ, thử nói: "Đồ ăn... Không hợp

sao?"

Tần Trạch Ngôn không tiếp lời, nhưng trầm mặc là cam chịu.

Hạ Hoài cười: "Hương vị không tồi."

Đôi mắt của Mã Ngọc Lâm lộ ra sự lúng túng: "Xin lỗi, năng lực kinh tế của tôi

chỉ có thể..."

"Không phải còn áo khoác sao?" Tần Trạch Ngôn mở miệng cắt lời, giọng điệu

không kiên nhẫn.

"Ồ, ở chỗ này..." Người phụ nữ lấy chiếc túi từ phía sau ra.

Tần Trạch Ngôn nhận lấy, đứng dậy, nói với Hạ Hoài: "Đi thôi."

"Hả - cậu chờ chút!"

Người phụ nữ xấu hổ tay chân không biết để đâu cho đúng: "Tôi đã đắc tội gì

với anh Tần sao?"

"Không có gì, tính tình cậu ta chính là như vậy, chúng tôi đi trước, cảm ơn cô vì

bữa trà hôm nay." Nói xong, đuổi theo Tần Trạch Ngôn, rời đi.

Bỗng nhiên, dưới chân ngừng lại, Hạ Hoài quay đầu: "Thật ra cô mặc váy trắng

rất đẹp, nhưng nếu chọn một cái kín đáo hơn chút sẽ càng tốt hơn."

Lời này của anh ta không có ý gì, chỉ đơn thuần là một lời góp ý.

Nhưng chui vào tai của người phụ nữ lại thành châm chọc, đặc biệt là một

người phụ nữ đang chột dạ.

Mã Ngọc Lâm giơ tay che chỗ xẻ ngực, đáy mắt hiện lên sự bối rối.

Vốn cô ta nghĩ đây là một cơ hội tốt, có thể tiếp cận với công tử nhà giàu này,

cuối cùng lại tự rước lấy nhục.

Nhìn một bàn đầy món ăn vẫn còn nguyên, cô ta hận không thể tìm cái lỗ mà

chui.

...

"Tôi nói này, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Thể hiện chân cậu dài à?" Hạ Hoài

đuổi tới cửa nhà hàng.

Tần Trạch Ngôn dừng bước: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không thấy chán à? Có

bằng này thời gian nhàn rỗi dong dài cùng phụ nữ, còn không bằng đi chơi hai

ván golf cho đỡ ghiền. Này, áo khoác của cậu, cầm lấy." Nói xong, ấn vào ngực

của Hạ Hoài.

"Ô, cậu ăn phải thuốc nổ à? Gần đây hay cáu giận vậy?"

Gương mặt Tần Trạch Ngôn thoáng tối sầm nhưng chỉ trong giây lát.

"Không đúng..." Hạ Hoài đưa mắt đánh giá anh ta một vòng: "Theo tính cách

của cậu, trong những trường hợp như này, dù có thiếu kiên nhẫn đến đâu, cậu

cũng sẽ vẫn giữ lễ phép cơ bản, chào hỏi qua loa."

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Hạ Hoài cười nhạt: "Cậu cho rằng tình cảm anh em bao nhiêu năm nay giữa

chúng ta bằng không sao? Tâm trạng của cậu như thế nào tôi nhắm mắt cũng có

thể cảm nhận được."

"... Ồ, Cậu còn nhớ tình cảm anh em bao nhiêu năm qua của chúng ta sao?"

Hạ Hoài nhíu mày: "Cậu có ý gì? Âm dương quái khí."

Tần Trạch Ngôn vài lần há mồm, nhưng cuối cùng lại không nói câu gì.

Sau một lúc lâu, anh ta bình tĩnh lại: "Thôi đi, thực ra không liên quan đến cậu,

tại tôi tự nghĩ linh tinh trong lòng, sau này sẽ không thế nữa."

"Không phải... Tần Trạch Ngôn, thực ra thì cậu rối rắm cái gì?" Vào lúc này,

người không thuận theo không buông tha ngược lại thành Hạ Hoài, "Trong

khoảng thời gian này cậu rất khác thường. Nói cái gì cũng không nói thẳng, một

hai cứ phải ngượng ngùng xoắn xít, ấp a ấp úng?"

"Nói thẳng đúng không? Được, Tôi nói thẳng."

Hạ Hoài nghiêm túc.

"Không sai, trong khoảng thời gian này thực sự tâm trạng của tôi không tốt,

cũng không vui vẻ sung sướng như cậu. Há mồm ngậm miệng đều xưng anh

em, chỉ sợ cậu đã quên chúng ta còn một người anh em đã không còn nữa?"

Tống Lẫm!

Nhắc đến chuyện này, hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Thật lâu sau ——

Hạ Hoài: "Xin lỗi."

Tần Trạch Ngôn: "Xin lỗi."

Hai người đồng thời mở miệng.

Hạ Hoài: "Tôi không phải không tim không phổi, chỉ là cảm thấy, người chết đã

đi xa, không thể cứu vãn."

Tần Trạch Ngôn: "Tôi không có ý trách cậu, cũng không trách A Khiêm, chỉ là

cảm thấy thế sự vô thường, tình nghĩa sâu sắc cũng không thắng nổi lợi ích."

Từ khi tin tức Tống Lẫm chết cho tới bây giờ, đã qua nửa tháng.

Nhưng người chủ động đi viếng mộ lại ít ỏi không có mấy người.

Hạ Hoài: "Chúng ta tìm thời gian cùng đi đi."

"Ừm." Tần Trạch Ngôn gật đầu.

Hai người nói xong, bầu không khí xấu hổ lúc trước đảo mắt đã biến mất.

Tần Trạch Ngôn: "Trở về thôi."

Vừa dứt lời, lại thấy Hạ Hoài ngây ngốc tại chỗ, đồng tử hơi co lại, ánh mắt

căng chặt.

Anh ta nhìn theo, giây tiếp theo, cũng không khỏi ngây ngốc.

Một nam một nữ cầm tay cùng bước vào cửa hàng, người đàn ông ăn mặc một

chiếc áo màu đen hình vẽ xấu xí phối với quần vàng nhạt, thân hình cao lớn,

gương mặt đẹp trai; người phụ nữ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, vạt áo

được buộc lại cố định bên eo.

Đồ dôi.

Hai người này Hạ Hoài và Tần Trạch Ngôn đều biết.

Một người là lão đại có thể hô mưa gọi gió ở Ninh Thành, một người là con gái

riêng của nhà họ Thẩm.

Vốn quăng tám sào cũng không có quan hệ, bây giờ lại thân mật tay trong tay,

như một đôi tình nhân bình thường.

"Họ..." Đôi mắt của Tần Trạch Ngôn lộ ra sự khiếp sợ.

Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan?

Đùa cái gì vậy?

Thật ra Hạ Hoài không kinh ngạc, đáy mắt chỉ lên nỗi bị thương, nhẹ giọng:

"Như cậu nhìn thấy."

Xem như đã khẳng định phán đoán của anh ta.

"... Cậu đã biết từ sớm?" Sau một lúc lâu, Tần Trạch Ngôn mới tìm được giọng

nói của mình.

"Ừm."

"Khi nào?"

"Cách đây không lâu."

"Nói như vậy, Lục gia đã dẫn theo Thẩm Loan gặp mặt các cậu ở ngoài?"

Bên ngoài, gián tiếp tương đương thừa nhận thân phận "Bạn gái" của Thẩm

Loan.

Hạ Hoài gật đầu, cười khổ thở dài, cười giễu: "Lại nói tiếp, tôi còn phải gọi cô

ấy một tiếng "lục thẩm"."

Tần Trạch Ngôn há miệng thở dốc, trong chớp nhoáng như nghĩ đến chuyện gì

đó: "Không phải là cậu... có ý gì với Thẩm Loan chứ?"

Hạ Hoài không trả lời.

Nhưng sự yên lặng đã chứng mình tất cả.

"Cậu!" Không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung được vẻ mặt lúc này của Tần

Trạch Ngôn, bỗng nhiên anh ta nhớ tới người phụ nữ nhân mặc váy trắng dáng

vẻ kệch kỡm vừa rồi, còn Thẩm Loan cũng mặc váy trắng đi suối nước nóng

trong sơn trang với họ lần trước, nhưng hình thức đơn giản hơn, bảo thủ hơn, tất

nhiên thoạt nhìn cũng vô hại hơn.

Thẩm mỹ của Hạ Hoài đều nhất quán, còn không phải là kiểu "Giai nhân thanh

thuần" này sao?

Tần Trạch Ngôn từ rất sớm đã biết Hạ Hoài có ý với Thẩm Loan rồi, nhưng anh

ta đối xử với những người phụ nữ khác cũng tồi, cho nên, trước nay không nghĩ

tới công tử đi qua vạn bụi hoa cũng không dính phiến là cũng có ngày té nhào.

Bên kia, sau khi Quyền Hãn Đình dẫn Thẩm Loan đến trước quầy đóng gói một

phần bánh bao kim sa, rồi cùng nhau rời đi, không nhìn thấy Hạ Hoài và Tần

Trạch Ngôn đứng một góc bên cạnh.

"Đừng nhìn! Người đã sớm đi rồi!"

Hạ Hoài thu hồi tầm mắt, cả người uể oải ỉu xìu.

"Nhìn dáng vẻ chán nản này của cậu đi." Tần Trạch Ngôn bĩu môi.

"Cút đi!"

"Ồ, còn phát giận?" Anh ta không vui nổi: "Có bản lĩnh xông lên gây sự với Lục

gia ấy? Ngang ngược với tôi thì có ích gì?"

Hạ Hoài ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu tôi dám làm vậy, còn chờ

đến bây giờ sao?"

"Xì, xem ra cậu vẫn tự hiểu lấy mình."

"... Câm miệng."

"A Hoài" Tần Trạch Ngôn thở dài, lời nói mang theo sự trịnh trọng: "Đừng ngớ

ngẩn."

"Sao cậu lại giống ba tôi đến thế?"

"Bởi vì chúng tôi biết, đây là một cuộc chiến không có gì phải hồi hộp, cậu cứ

tiến vào chỉ có đường chết!"

"... Tôi hiểu rõ chứ." Nhưng hiểu rõ là một chuyện, nghĩ kỹ lại là một chuyện

khác.

Tần Trạch Ngôn vỗ vỗ bả vai anh ta, cổ vũ nói: "Trên đời còn nhiều hoa thơm,

còn cả một vườn hoa đang đợi cậu, không cần cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa

đã nằm trong tay người."

Hạ Hoài cười khổ.

...

"Anh cứ nhìn trái nhìn phải, đang nhìn cái gì thế?" Thẩm Loan tiến đến trước

mặt người đàn ông, học theo dáng vẻ nhìn xung quanh của anh.

Đáng tiếc, không phát hiện ra bất cứ thứ gì thú vị.

"Đừng quậy." Quyền Hãn Đình giơ tay, giữ cái đầu không an phận của cô lại.

Thẩm Loan thuận tay nhét bánh bao kim sa cô đã cắn dở vào miệng anh: "Nếm

thử đi, hương vị cũng được."

"..."

Người đàn ông nhai nhai mấy cái, nuốt xuống, sau đó nghiêm trang mở miệng:

"Em bỏ áo xuống =."

"Cái gì?"

Anh chỉ chỉ vào nút thắt trên eo người phụ nữ: "Cái này."

Thẩm Loan: "Vì sao?"

"Khó coi."

"Thế hả?" Cô đứng trước tủ kính pha lê, soi soi ngắm nghía: "Em cảm thấy khá

đẹp mà..."

"Không đẹp." Người đàn ông nhấn mạnh lại lần nữa.

Thẩm Loan nhướng mày: "Vậy anh nói xem, chỗ nào không đẹp?"

"..." Lộ eo, lộ thịt, lộ rốn, không chỗ nào đẹp!

Nhìn vẻ mặt anh căng chặt, biểu cảm hơi chột dạ, Thẩm Loan bỗng nhiên hiểu

ra, cố ý nâng tay lên, sau đó, vạt áo cũng bị vén lên cao, vòng eo trắng nõn tinh

tế lộ ra.

Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, bay nhanh đến kéo vạt áo xuống, nghiến răng

nghiến lợi: "Thẩm Loan! Rốt cuộc em đang làm cái gì?!"

"Em đang nghiên cứu xem sao anh lại thấy khó coi."

"..."

"Ừm, bây giờ em đã có đáp án. Nguyên nhân tại sao lúc trước anh ngó trước

ngó sau."

"..."

Thẩm Loan tiến đến trước mặt anh, cười mi mắt cong cong: "Có người ghen tị,

mùi chua bay khắp phố... ưm!"

Môi răng dán chặt, miệng người phụ nữ bị lấp kín, rốt cuộc không nói được nửa

câu nào nữa.

Quyền Hãn Đình vừa lòng, kéo eo cô tiền vào ngực mình, hai người càng dán

chặt vào nhau.

Cách đó không xa, Tần Trạch Ngôn thấy một cảnh như vậy nhẹ nhàng hít một

hơi, không nghĩ tới ít Lục gia ít nói ít cười, lúc nào cũng lạnh thấu xương lại có

một mặt như vậy.

Nhìn qua người anh em tốt đang nhìn đến thất hồn lạc phách, anh ta đột nhiên

rất tò mò, trên người Thẩm Loan rốt cuộc có mị lực gì?

Mê hoặc một người hai người, không, còn có người thứ ba - Thẩm Khiêm!

Hạ Hoài: "Đi thôi."

Tần Trạch Ngôn: "Không nhìn nữa?"

Hạ Hoài: "Tôi mẹ nó không phải cuồng tự ngược! Cậu còn nói xỏ nói xiên quay

về tôi sẽ tuyệt giao với cậu!"

"Hử, tâm trạng cậu không tốt, sao lại đánh rắm với tôi?"

"Dù cậu có đánh rắm! Tôi cũng dám lấy! Sao hả?!" Giống một con sư tử nhỏ

đang gắt gỏng, xù lông.

"Được được được, cậu đánh đi, đánh thoái mái..." Tần Trạch Ngôn hai tay nắm

lại, anh ta dễ dàng lắm sao?

...

Sau một nụ hôn, hai người tách ra.

Thẩm Loan thở hổn hển nhưng Quyền Hãn Đình lại vô cùng bình tĩnh.

"Còn nói nữa không?"

"Anh ăn — ưm!" Còn nữa? Thẩm Loan há hốc mồm.

Quyền Hãn Đình buông cô ra: "Em nói nữa anh sẽ hôn tiếp." Dáng vẻ khoe

khoang.

Thẩm Loan bĩu môi, đẩy anh ra, giây tiếp theo lại bị một bàn tay ấm áp hữu lực

ôm trở về, người đàn ông cúi đầu, hôn sâu vào môi cô.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Loan không thở nổi, anh mới buông ra.

"Em con chưa nói, sao anh đã hôn rồi?!"

"Đàn ông hôn cô dâu của mình, còn cần lý do sao?"

"..." Vô lại! Lưu manh! Chó già ghê tởm!

"Đúng rồi, em bỏ áo xuống đi." Nhìn còn chưa đủ, vẫn còn nhớ thương đấy!

"Vạt áo quá dài, rất khó nhìn." Thẩm Loan từ chối.

Có cô gái nào không yêu cái đẹp?

Huống chi, cô lại còn xinh đẹp sẵn rồi.

Quyền Hãn Đình nói năng rõ ràng: "Không khó coi."

"Tin anh mới lạ!"

"Trời sinh khí chất hơn người, có khoác bao tải vẫn đẹp."

Lời này xuôi tai, Thẩm Loan vui lòng hưởng thụ.

Cuối cùng trước khi người đàn ông tự mình ra tay, Thẩm Loan đã tự giác bỏ áo

xuống, sau đó cho áo vào trong váy.

Quyền Hãn Đình không nhịn được gật đầu: "Ừm, đẹp!"

Thẩm Loan nhướng mày: "Đẹp chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng đẹp."

"..." Miễn cưỡng quá cửa.

Hai người dạo phố xong, rồi đến trung tâm thương mại gần đó.

Thẩm Loan nhìn trúng hai chiếc túi, trước khi rút thẻ ra, Quyền Hãn Đình đã

thanh toán xong.

Đổi lấy ánh mắt hâm mộ của người phục vụ.

"Đi thôi, lên tầng năm."

"Còn muốn mua gì nữa?"

"Quần áo."

Quyền Hãn Đình tới rồi mới biết được, cả tầng này đều là quần áo cho nam

giới.

Cho nên, mua quần áo cho anh?

Thẩm Loan không đi dạo khắp nơi, mà đến thẳng đến một gian hàng, mục tiêu

rất rõ ràng.

Cửa hàng này thuộc nhãn hiệu thời trang Two, chuyên bán áo khoác nam.

"Anh thử cả hai chiếc này đi." Thẩm Loan ấn vào lòng anh một chiếc, Quyền

Hãn Đình nhận lấy mặc lên người.

Động tác mặc áo của người đàn ông vô cùng ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.

Lớn nhỏ vừa vặn, vô cùng hợp.

Thẩm Loan giải quyết dứt khoát: "Lấy cái này, thử cái này nữa..."

Dáng người không phải nói khoác, chỉ cần Quyền Hãn Đình mặc vào, quần áo

nào cũng thấy rất đẹp.

Đôi mắt mấy người phục vụ bên cạnh đều thẳng tắp, nhỏ giọng thảo luận nói

——

"Trời ạ! Còn đẹp trai hơn cả người nổi tiếng."

"Quần áo của cửa hàng của chúng ta mà được anh ấy là người phát ngôn đại

diện, tuyệt đối bán không nổi."

"Đáng tiếc, trai đẹp đều đã có bạn gái..."

"Vừa ra tay đã mua liền hai chiếc, giá cả không hề thấp."

"Ừm? Cô muốn nói cái gì?"

"Đoán xem, là ai bao dưỡng ai?"

"Ồ... Người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải tiểu bạch kiểm, cả người

không toát ra khi chất quá mạnh, cũng gần giống tổng tài bá đạo."

"Hơn nữa, người phụ nữ hình như còn trẻ tuổi, mấy bà bao dưỡng đàn ông đều

tầm tuổi trung niên, thục nữ như lang như hổ."

"Còn nữa còn nữa! Người phụ nữ kia đeo túi hàng hiệu, chắc là mua ở mấy gian

hàng tầng một, hơn phân nửa là cà thẻ của đàn ông."

"..."

Bên kia, Quyền Hãn Đình đã thử xong cả hai chiếc áo.

Thẩm Loan vung tay lên: "Lấy hết."

"Mời qua bên này thanh toán—"

Người đàn ông chuẩn bị rút thẻ bị Thẩm Loan ngăn lại, cô nói: "Để em."

Quyền Hãn Đình cất thẻ đi.

Mấy người phục vụ nhìn đến phát ngốc, sao cả hai người đều có thẻ?

Thẩm Loan xoẹt xoẹt hai phát đã thanh toán xong, kéo Quyền Hãn Đình rời đi,

vừa ra đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại cười tủm tỉm với mấy người phục

vụ: "Thật ra, chúng tôi bao dưỡng nhau."

Nói xong, nghênh ngang rời đi, bóng dáng sóng vai của hai người vô cùng xứng

đôi.

Mấy người phục vụ ngây người tại chỗ.

"Hả — cái gì mà bao dưỡng nhau?"

"Ngu! Chính là môn đăng hộ đối, địa vị bình đẳng, quan hệ nam nữ bình

thường!"

"Chuyện kia, chúng ta nói bậy sau lứng khách hàng như thế có bị khiếu nại

không?"

"!"

Khi hai người trở lại sơn trang Đông Li, hoàng hôn buông xuống, ráng đỏ trôi

nổi nhiễm hồng nửa bầu trời.

"Lục ca, anh mặc cái gì vậy?" Thấy Thẩm Loan đi lên lầu hai, rốt cuộc Lục

Thâm không nhịn được.

"Em nói cái này?"

Lục Thâm gật đầu: "Vâng vâng!"

"Áo thun này, chẳng lẽ em chưa mặc bao giờ?"

"... Em từng mặc rồi, nhưng vấn đề là sao anh lại mặc?"

Quyền Hãn Đình nhíu mày, ánh mắt không tán đồng: "Vì sao anh không thể

mặc?"

"Anh không cảm thấy anh mặc cái áo này vào sẽ khiến anh mấy đi sự uy ghiêm

sao?"

Giống một sinh viên đại học yếu đuối.

Quyền Hãn Đình: "Không cảm thấy."

Lục Thâm: "..."

"Cái này với cái Loan Loan mặc trên người là một bộ, đồ đôi."

"... Ha ha." Được! Tôi lẳng lặng nhìn anh khoe khoang!

"Nếu em thích, trước tìm bạn gái rồi đi mua một bộ."

Lục Thâm trừng mắt, anh khoe khoang thì khoe khoang, dựa vào cái gì còn đạp

em một cái?! Có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa!

"Tiểu Giang Giang, cậu nói lục ca mặc cái áo phông này đặc biệt low đúng

không?!"

Quyền Hãn Đình liếc đôi mắt lạnh lùng về phía Sở Ngộ Giang.

Người sau bình tĩnh sờ sờ cằm, thận trọng bình phẩm, đáp: "Đẹp trai, vô cùng

xứng đôi với cô Thẩm."

Lục Thâm quả thực muốn bốc khói, ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn anh

ta một cái, sau đó chuyển hướng sang Lăng Vân: "Đầu nấm nhỏ, cậu nói xem!"

Mặt Lăng Vân vô cảm: "Gia và cô Thẩm trời sinh một đôi."

Lục Thâm: "..." Lựa chọn GO DIE.

Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đều không

thay áo phông ra.

Khi Thiệu An Hành từ phòng thí nghiệm ra, nhìn chằm chằm bóng dáng Quyền

Hãn Đình sửng sốt một hồi lâu, thầm nghĩ: Sơn trang có người mới từ khi nào

vậy?

Ồ, kết quả là lão lục trắng nộn.

Đến lúc ăn cơm tối, tam gia Hồ Chí Bắc sau một thời gian dài bận rộn bên ngoài

cuối cùng cũng về nhà.

Ánh mắt tò mò băn khoăn nhìn Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan, sau đó, nở một

nụ cười "mẹ già".

Sau khi ăn xong, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan về nhà.

Hai người chân trước vừa ra cửa, sau lưng Lục Thâm đã bắt đầu ngồi trên sô

pha gào thét than thở.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân yên lặng tránh ra.

Thiệu An Hành thấy nhiều không trách, cũng đủ bình tĩnh.

Chỉ có Hồ Chí Bắc thường xuyên không về nhà còn chưa rõ tình hình: "Tiểu

thất làm sao vậy?"

"Chứng co giật không liên tục."

"Còn có loại bệnh này?"

Thiệu An Hành nghiêm túc gật gật đầu: "Có."

"Không phải... Em nói cho rõ ràng, sao anh nghe mà cứ như lọt vào trong sương

mù?"

Thiệu An Hành hắng hắng giọng nói: "Bệnh này gọi là "hội chứng mắt chó độc

thân hồng", nguyên nhân dẫn đến là mỗi lần lão lục và nàng dâu của em ấy ân ái,

biểu hiện lâm sàng là hâm mộ, ghen ghét, hận."

Hồ Chí Bắc nuốt nuốt nước miếng: "Còn có thể trị không?"

"Có, thoát kiếp FA, không làm chó nữa."

"..."

Sau khi giải thích rõ ràng, Thiệu An Hành rời đi. Trong phòng thí nghiệm còn N

phương án cải tiến chờ anh ta hoàn thành, không rảnh để nghiền ngẫm cẩu

lương của những người rải chuyên nghiệp và người vây xem ăn cẩu lương.

Hồ Chí Bắc nghĩ nghĩ, đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lục Thâm.

"Khụ! Chuyện là... Tiểu thất này, em nhìn thoáng ra chút."

Gào than đột nhiên im bặt: "Tam ca, anh nói cái gì vậy?"

Trong lòng Hồ Chí Bắc thầm than, chung thân đại sự của lão lục đã được giải

quyết, xem ra cũng nên suy xét đến tiểu thất, ồ, còn có lão ngũ, không nhìn thấy

người thứ tư cũng đã già rồi.

Ừm, gánh nặng đường xa.

"Tiểu thất, em yên tâm, tam ca sẽ chữa khỏi cho em." Vẻ mặt thương xót xen

đồng tình.

Lục Thâm: "?!"

Ai có thể nói cho anh ta biết đây là tình huống gì không?

...

Ban đêm, nhà họ Thẩm.

"Đứng lại!"

Một tiếng lạnh lùng truyền đến từ phía sau, bước chân đang định lên cầu thang

của Thẩm Loan dừng lại, từ từ xoay người.

Trên sô pha, một bóng người bị bóng đêm bao phủ, không nhìn rõ biểu cảm,

nhưng lại có thể thấy rõ đôi mắt đang phẫn nộ, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.

Lạch cạch!

Thẩm Loan bật đèn lên, ánh sáng chiếu rọi dáng vẻ góc cạnh rõ ràng của người

đàn ông.

Thẩm Khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Nhưng cặp mắt kia, thật sự không thể nói là tốt, nổi lên tia âm trầm sâu kín.

"Anh, đã trễ thế này, vẫn chưa ngủ sao?" Cô mở miệng trước đánh vỡ bầu

không khí quỷ dị trầm mặc giữa hai người.

Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt cô, khóe môi nhếch lên một đô cung

vừa phải, giọng nói không nhẹ không nặng: "Không phải bây giờ em mới về

sao?"

Thẩm Loan nghiêng đầu, tránh ánh mắt có tính xâm lược đánh giá của anh ta.

"Không có chuyện gì khác, em về phòng trước."

"Đứng lại!"

Ánh mắt của người phụ nữ trầm xuống lạnh lẽo, lạnh lùng giương mắt đón nhận

ánh mắt thâm ý của anh ta: "Thẩm Khiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Nhìn xem, sớm nên như vậy. Lãnh đạm, phẫn nộ, cương liệt, quật cường, đây

mới là con người chân chính của em."

Thẩm Loan híp híp hai mắt.

"Có biết tuần này mình về nhà mấy ngày không?"

"..."

"Chỉ có ba đêm."