Ngụy Uyển Ương phúc chí tâm linh (khi vận may đến người ta cũng trở lên linh
hoạt, khôn ngoan hơn), nhìn ta phía ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ bên cạnh đường, không biết
người trên ghế lái nói cái gì, ban đầu trên khuôn mặt cô gái chỉ là một nụ cười
nhẹ nhàng thoáng qua bỗng dưng nụ cười càng trở lên rạng rỡ hơn.
Ý cười và tình yêu dường như muốn trào ra từ đôi mắt xinh đẹp kia.
Đến tận khi xe đi xa, biến mất khỏi tầm mắt, Ngụy Uyển Ương mới thu hồi lại
ánh mắt, cụp mắt xuống, trong mắt thoáng qua một sự ngưỡng mộ.
...
"Đàm phán ổn thỏa hết rồi?" Quyền Hãn Đình nắm vô lăng, tầm mắt vẫn nhìn
thẳng về phía trước.
Thẩm Loan gật đầu: "Ổn đến mức không thể ổn hơn được nữa. Nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Em cảm thấy Tống Càn có chút kỳ lạ."
Người đàn ông nhếch mày: "Nói ra nghe thử xem."
"Ba ngày trước, anh ta còn do dự không quyết, bây giờ nói bán liền bán luôn,
đến cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước, thái độ trước sau thay đổi quá
nhanh rồi." Thậm chí gần như có chút quỷ dị.
Thường nói, chuyện xảy ra ngược với bình thường chắc chắn có điều quỷ quái.
Nhưng xem ra trước mắt, Thẩm Loan không hề có bất cứ tổn thất gì, ngược lại
còn được như mong muốn.
Quyền Hãn Đình cố làm ra vẻ sầu não than một tiếng dài: "Bây giờ là tình hình
gì đây? Người ta không bán không được, bán cũng không xong?"
"Em là loại người không biết tốt xấu sao?" Thẩm Loan bĩu mỗi, hạ cửa kính xe
xuống một phần ba cho thông thoáng khí: "Chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi."
"Có thể trong thời gian ba ngày này Tống Càn đã bị điều gì kích thích, ép anh ta
hạ quyết tâm?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Lúc đầu em cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi
thông qua cuộc đàm phán hôm nay, em thấy Tống Càn là một người rất có trình
tự, anh ta tuyệt đối không phải vì nhất thời kích động mà đưa ra quyết định một
cách qua loa."
"Hình như em rất hiểu cậu ta?"
"Không được tính là hiểu, chỉ là một loại cảm giác thôi."
"Ồ, em có cảm giác với cậu ta?" Âm thanh rõ ràng là xuống thấp hơn hai độ, lờ
mờ cảm thấy khí lạnh.
Lúc này Thẩm Loan mới nhận ra, mạnh mẽ quay đầu lại.
Nhìn thấy tầm mắt của người đàn ông vẫn nhìn thẳng về phía trước, quai hàm
đang nghiến chặt, rõ ràng là đang tức giận, nhưng vẫn giả vờ là không có
chuyện gì.
Thẩm Loan chớp chớp mắt, trên mắt lướt qua một tia gian xảo: "Đúng vậy, khá
là có cảm giác."
Lời này vừa nói ra, khí áp trong xe bỗng dưng hạ xuống, đến hít thở cũng trở
nên khó khăn.
"Em có gan thì nói lại một lần nữa?" Người nào đó nghiến răng nghiến lợi.
"Nói thì nói, em đối với anh ta—"
"Thẩm Loan!"
"Em không có cảm giác đối với anh ta."
"..." Lúc này tức giận mới giảm đi một chút, cuối cùng cũng không làm cho
người khác nghẹt thở đến mức đó.
"Hài lòng chưa? Hử?" Thẩm Loan cười nhào người qua cười hi hi.
Quyền Hãn Đình đưa tay đẩy ra: "Ngồi hẳn hỏi! Chắn tầm nhìn của anh rồi!"
"Xì, đồ quỷ nhỏ mọn, bình giấm chua."
"..."
Thẩm Loan thoải mái tựa vào ghế: "Anh nói xem tốt xấu gì anh cũng là một
người đứng đầu, là Lục gia tiếng tăm lững lẫy ở Ninh Thành, một nhân vật rung
trời chuyển đất, sao lại chỉ có một chút tiền đồ thế này?"
Khuôn mặt u ám người đàn ông bỗng dưng xuất hiện một nụ cười, không phải
giả vờ mà là nụ cười thật lòng, là kiểu vô cùng vui vẻ.
"Hóa ra, trong mắt em anh lại lợi hại như thế? Không tồi, có mắt nhìn."
Thẩm Loan bĩu môi: "Trọng điểm là câu cuối cùng kia, cảm ơn."
"Lúc trước đã nói rồi, ở trước mặt em anh thật sự là không có tiền đồ, cũng
không muốn có tiền đồ."
Thẩm Loan dở khóc dở cười.
Cảm giác đấm vào bông, ngoài trừ bất lực, còn một chút mềm mại, một chút
ngọt ngào.
Quyền Hãn Đình: "Sau này không được phép nhắc đến người đàn ông khác
trước mặt anh!"
"Tam gia, Ngũ gia, tiểu Thất gia cũng không được nhắc đến sao?"
"..."
"Còn cả sở Ngộ Giang và Lăng Vân?"
"... Đồ vật nhỏ, rõ ràng em biết ý của anh là gì, còn cố ý xuyên tạc?!"
"Quyền Hãn Đình, anh quá bá đạo?"
"Đàn ông bá đạo với vợ của mình là đạo lý chính đáng."
"Suy nghĩ này của anh không cẩn thận sẽ biến thành chủ nghĩa đàn ông và
chứng bệnh chướng mắt với đàn ông."
Quyền Hãn Đình do dự một hồi, cả nửa ngày mới lên tiếng: "...Hay là, em cũng
bá đạo với anh đi? Hai chúng ta hòa, xứng đáng là một đôi trời sinh."
Thẩm Loan xoa xoa cằm như đang suy tư: "Em nên bá đạo với anh như thế nào
đây?"
Người đàn ông mỉm cười, trong mắt xuất hiện một tia gian tà: "Còng tay roi da
ngọn nến, tìm hiểu một chút?"
"..."
Do hôm nay là thứ bảy, hiếm khi Thẩm Loan thời gian rảnh rỗi, hai người
không vội trở về sơn trang, ngược lại mà đi đến trung tâm mua sắm dạo chơi.
Được một người trước giờ chưa hề vui tươi hớn hở đi dạo phố đi cùng, cho Lục
Thâm nhìn thấy đoán chừng lại khóc kêu trời oán đất rằng Lục ca thiên vị,
không công bằng, trọng sắc khinh anh em bala bala...
"Này, anh xem cái đó..." Thẩm Loan lắc lắc tay anh.
Quyền Hãn Đình nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ nhìn thấy bên cạnh phố đi bộ có
một đám người đang đứng vây phía trước một sạp hàng nhỏ, đa số đều là những
đôi tình nhân.
Một người lớn tuổi ngồi ở sau sạp hàng, hai tay cầm hai chiếc xiên khuấy khuấy
vào một chiếc đĩa tròn có chứa đường đã bị đun chảy ra, lúc lấy ra thì trên xiên
que đã có hai đã có hai vòng kẹo đường màu nâu đỏ.
"Em muốn ăn sao?"
Thẩm Loan lắc đầu rồi lại gật đầu: "Nói chính xác là em muốn chơi."
Quyền Hãn Đình đưa cô đi đến phía trước xếp hàng.
Nhìn từ xa thì cũng chẳng có gì khác với các đôi tình nhân khác, đương nhiên là
ngoại trừ chiều cao của hai người.
Kẹo này là "kẹo khuấy".
"Lúc nhỏ anh từng ăn kẹo này chưa?" Thẩm Loan nghiêng đầu dựa vào vai của
người đàn ông, chỗ này vừa đông người lại vừa nóng bức, cô bắt đầu cảm thấy
uể oải.
Quyền Hãn Đình đưa tay ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng nghiêng vai xuống để cô có
thể tựa vào thoải mái một chút, im lặng một lúc nói: "Chưa từng."
Thẩm Loan nhếch môi: "Thật ra, em cũng chưa thử bao giờ, nhưng có nhìn thấy
người khác ăn."
Nói đến lúc bé là phải ngược về kiếp trước.
Ly Hiểu Vân là một người phụ nữ vô cùng coi trọng tình yêu, nhưng lại tự cho
mình là khí khái, vừa không quên được Thẩm Xuân Giang, lại vừa cưỡng ép
bản thân không được đi tìm ông ta, nói cho hay là: không làm phụ nữ xấu,
không làm người thứ ba, không phá hoại gia đình ông ta.
Thẩm Loan từng đoán theo cách tầm thường nhất, có lẽ Lý Hiểu Vân đã học
trong mấy bộ phim điện ảnh hoặc là trong tiểu thuyết ngôn tình, ảo tưởng rằng
Thẩm Xuân Giang sau khi chia tay với bà ấy, bỗng dưng phát hiện ra bản thân
không thể gạt bỏ tình yêu với bà ấy, trừ người phụ nữ này ra thì không cần ai
hết, sau đó phá vỡ tất cả những ràng buộc và trói buộc của hôn nhân, vừa khóc
vừa quỳ xuống cầu xin bà ấy tha thứ, cuối cùng kết thúc hai người trở về bên
nhau.
Đáng tiếc, Thẩm Xuân Giang đóng vai lãng tử quay đầu, còn Ly Hiểu Vân cũng
không trở thành ánh trăng sáng thay đổi được người đàn ông trăng hoa.
Nhưng bà ấy không hề chịu tỉnh lại, sinh ra Thẩm Loan lại không thèm dòm
ngó đến, mỗi ngày chuyện bà ấy làm nhiều nhất chính là đứng trước giàn hoa
trong sân, mặc một bộ váy liền thân dài, tao nhã, chỉ gió thổi nhẹ nhàng, hoa rơi
tà váy bay, bà ấy lại có thể bắt đầu xuân đau thu buồn.
Thẩm Loan dùng một chữ tóm tắt, chính là "làm".
Đáng thương thay lúc đó cô mới năm sáu tuổi, giống như một đứa con hoang
không ai quan tâm, không ai dạy dỗ, quan trọng là còn nghèo.
Mỗi lần đầu ngõ có ông cụ đến bán kẹo, bàn tay to lớn đó cầm que xiên khuấy
khuấy trong chiếc đĩa, một chiếc kẹo ngọt ngào đã được ra lò, nhưng cô chỉ có
thể đứng một bên nhìn cảnh đó, nhìn những bạn nhỏ chạc tuổi cô khoe khoang
lêu lêu trước mặt, liếm liếm chiếc kẹo, cô vô cùng ngưỡng mộ họ.
Sau đó, Ly Hiểu Vân chết.
Cô được đưa đến chỗ Ly Hiểu Đàm, bắt đầu kiếm tiền trong quán bar, lấy được
tiền lương cộng với tiền doanh số cố có thể mua được rất nhiều rất nhiều kẹo
như vậy, nhưng cô đã qua cái tuổi thích ăn kẹo, cũng không có hứng thú đi tìm
tòi nghiên cứu sự ngọt ngào ngưỡng mộ nhưng không có được đó trong ký ức
tuổi thơ.
"Muốn cái nhỏ hay cái lớn?" Giọng nói hiền hậu của ông lão đã kéo cảm xúc
đang phiêu dạt của Thẩm Loan trở lại.
"... Cái lớn."
"Có ngay!"
Sau khi ông lão khuấy xong, đưa cho Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình tự giác trả
tiền.
Nhận lại tiền thừa, hai người rời khỏi quầy hàng.
Thẩm Loan cầm chiếc xiên trong đó, tò mò đánh giá một lượt, sau đó lại đưa lên
mũi ngửi ngửi, một hương vị nồng đậm lan tỏa, cùng với mùi vị trong ký ức
không hẹn mà ùa về.
Cô nhìn cây kẹo, người đàn ông bên cạnh cúi đầu nhìn cô.
"Thứ đồ trẻ con thích ăn mà em cũng thích đến mức này?"
Giọng Thẩm Loan làm nũng: "Người ta vẫn là một bảo bối nhỏ đó!"
Đổi lại một tràng cười của người đàn ông.
Thẩm Loan đem hai chiếc xiên đang dính trong chiếc kẹo kéo ra, còn phải dùng
sức không nhỏ, cùng với khoảng ngày càng lớn, sợi đường ở giữa chỗ kéo ra lại
vẫn không hề bị đứt, cuối cùng hai cánh tay cô đã mở ra đến mức rộng nhất,
nhưng sợi đường ở giữa vẫn liền.
Quyền Hãn Đình: "Em kéo nó ra làm gì?"
"Mỗi người một nửa."
"Anh không ăn đồ ngọt."
"Nhưng em đã tách ra rồi."
Người đàn ông nhếch mày: "Cũng không phải không được..." cầm lấy một chiếc
xiên trong tay cô, nghe lời bỏ kẹo vào trong miệng.
Hừm! Ngọt đến nỗi đau cả răng, khuôn mặt khó coi.
Thẩm Loan nuốt nước bọt: "Đến mức đó sao?"
Vừa nói, vừa bỏ nốt chỗ kẹo còn lại vào trong miệng, a, còn ngọt hơn so với
tưởng tượng.
Không đợi cô cảm nhận thêm mùi vị đó như thế nào, môi người đàn ông đã
bỗng dưng dán lên môi cô.
Trong miệng hai người đều có đường, không có cách nào tiến sâu hơn được, chỉ
có thể dính vào nhau như vậy, một sự tình cảm dịu dàng tan chảy ra, tất cả
những cảnh đằng sau dường như đang lột bỏ hết màu sắc trong khoảnh khắc đó,
không khí cũng dần dần đông cứng lại, tựa như trên thế giới chỉ có anh và cô.
Quyền Hãn Đình: "Em xem, bây giờ lại hợp thành một cây kẹo hoàn chỉnh rồi."
Thẩm Loan: "Ngọt không?"
Quyền Hãn Đình: "Không ngọt bằng em."
Cuối cùng hai người đều không ăn hết, thật sự là quá nhiều, kẽ răng cũng không
chịu được.
Lúc đi qua một cửa hàng bán quần áo, Thẩm Loan dừng lại trước tủ kính, chỉ
chiếc áo phông đang mặc trên người ma-nơ-canh: "Đẹp không?"
Quyền Hãn Đình gật đầu, kéo cô vào trong cửa hàng.
"A—anh làm gì vậy?"
"Nếu em thích thì mua đi."
Thẩm Loan thích anh một mạch móc tiền ra trả như thế này, cho dù hôm nay cô
muốn mua lại cả cửa hàng này, tin rằng Quyền Hãn Đình cũng không hề do dự
mà quẹt thẻ.
Không còn cách nào khác, một người già giàu có không thiếu tiền.
Hai người đi vào trong cửa hàng, bà chủ tươi cười đón tiếp: "Hai vị muốn..."
Quyền Hãn Đình: "Chiếc áo phông trắng trưng bày ở bên ngoài." Đơn giản trực
tiếp đi vào vấn đề.
Thẩm Loan đứng bên cạnh bổ sung thêm một câu: "Phải là áo đôi."
Người đàn ông: "?"
"Đồ ngốc, anh không nhìn thấy ma-nơ-canh nam bên cạnh cũng mặc một chiếc
cùng kiểu dáng sao? Chỉ có màu không giống nhau."
"Nói như vậy, anh cũng có phần sao?"
Thẩm Loan: "Anh thấy sao?"
"He he." Người đàn ông cười ngốc.
Bà chủ cười híp mắt nhanh chóng lấy hai chiếc áo phông ra, một đen một trắng,
lần lượt là kiểu nam và kiểu nữ.
"Hai vị mặc thử đi ạ."
Thẩm Loan vào trong phòng thử đồ, Quyền Hãn Đình đi theo sau, cô chống tay
chặn ở cửa: "Anh đi theo em làm gì?"
"Thử áo." Cây ngay không sợ chết đứng.
Thiếu chút nữa Thẩm Loan còn tưởng anh không hiểu phòng thử đồ nam nữ
riêng biệt, dù sao, nhìn dáng vẻ người này không giống với người biết đi dạo
phố mua quần áo.
Đến khi cảm nhận được ý cười lan tràn dưới đáy mắt của người đàn ông, sao lại
thấy có chút không được đúng đắn.
"Quyền, Hãn, Đình!" Ánh mắt cô hiện lên tia cảnh cáo.
"Thật ra anh rất vui lòng thử đồ cùng một phòng với em."
"Cảm ơn, nhưng em không bằng lòng."
Quyền Hãn Đình lùi lại nửa bước, đưa tay sờ mũi, nụ cười đó muốn bao nhiêu
phơi phới thì có bấy nhiêu.
Sau đó, đi vào phòng thử đồ bên cạnh.
Bà chủ nhìn thấy toàn bộ quá trình: "!"
Thẩm Loan thay xong đi ra đã thấy Quyền Hãn Đình nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha.
"Đứng lên em xem nào."
Người đàn ông nghe lời đứng lên, dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ "tùy anh đến
ngắt".
Ưu thế vóc dáng đẹp thể hiện một cách tinh tế trong giây phút này, cho dù là
chiếc áo phông đơn giản nhất, mặc trên người Quyền Hãn Đình cũng có thể thể
hiện ra sự cao cấp, xa xỉ.
Chứa đựng nhiều hơi thở của thanh xuân hơn so với áo sơ mi, dường như trẻ ra
mười tuổi, giống như một sinh viên non nớt.
"Xoay qua để xem nào."
Vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Thẩm Loan lùi lại hai bước dễ dàng quan sát hơn.
Ennnnn... đúng là giá treo quần áo sống.
"Xem xong chưa?" Quyền Hãn Đình quay đầu lại bắt đầu nhìn Thẩm Loan.
Vốn dĩ cô mặc một chiếc áo sơ mi vải voan kết hợp cùng với chân váy màu đen,
bởi vì đến MT đàm phán chuyện làm ăn, lúc chọn quần áo phải chọn một bộ
nghiêm túc một chút.
Bây giờ, áo sơ mi được thay bằng áo phông trắng, gấu áo dài được cô túm lên
tạo thành một nút thắt cố định ở bên eo trái, bởi vì kéo lên theo một đường
chéo, nên lộ ra một phần eo trắng, rốn nhỏ như thoắt ẩn thoát hiện.
Thẩm Loan vừa cao vừa gầy làm cho eo mảnh khảnh của cô càng bắt mắt hơn.
Sự thay đổi này không chỉ giúp cho phần gấu áo dài thùng thình hoàn toàn biến
mất mà còn làm cho cô có một chút gợi cảm.
Eo vừa nhỏ vừa trắng, chân vừa dài vừa thẳng, thêm nữa vẫn còn trẻ, non như
rau cải xanh có thể bóp ra nước.
Quyền Hãn Đình nhìn thấy cô hở eo ra, hơi chau mày lại.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng... thế này lại đẹp quá.
Bà chủ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, giống như kim đồng ngọc nữ,
trong nháy mắt cảm thấy hâm mộ.
"Hai vị là đôi tình nhân mặc chiếc áo phông này đẹp nhất mà tôi từng gặp, thật
sự là quá cân xứng đi thôi."
Đó là cảm giác như thế nào đây?
Chỉ cần nhìn qua cũng thấy được tình cảm tốt đẹp.
"Hay là hai vị cứ mặc như vậy đi ạ, không cần thay ra nữa."
Quyền Hãn Đình gật đầu còn nhanh hơn Thẩm Loan: "Ừm, cứ mặc như vậy đi."
Bà chủ vội vàng đi vào phòng thử đồ lấy áo của hai người vừa thay xong gấp lại
bỏ vào trong túi.
Toàn là những thương hiệu nổi tiếng!
Đặc biệt là chiếc áo sơ mi của người đàn ông, còn cả logo được đặt sản xuất, bà
ta cũng không tính nổi là bao nhiêu tiền.
Thẩm Loan nhận lấy chiếc túi, Quyền Hãn Đình đi đến trước quầy thu ngân
thanh toán.
"Hai chiếc là tổng 131 tệ 4 hào."
Quyền Hãn Đình đưa tiền mặt, vì không có 4 hào cũng không muốn trả lại 6
hào, trực tiếp trả 132 tệ.
"Không cần trả lại."
Bà chủ thấy vậy, cười cười bước lên phía trước nói với em gái ở quầy thu ngân:
"Phải trả! Nhất định phải trả!"
Thẩm Loan nhếch mày.
Nghe cô ta giải thích: "131 tệ 4 hào, 1314, hai vị không cần sao?"
(1314: còn có thể hiểu là một đời một kiếp)
Quyền Hãn Đình không chê tiền lẻ: "Cần."
Thẩm Loan vui vẻ nở nụ cười.
Hai người đi từ trong cửa hàng ra, tay nắm tay, càng giống một đôi tình nhân
hơn lúc trước.
Lúc này Quyền Hãn Đình mới nhận ra, những đôi tình nhân mặc áo đôi đi tới đi
lui như vậy cũng ít.
Vào một ngày cuối tuần thảnh thơi, nắm tay bạn gái đi dạo phố, đi trong đám
đông, âm thầm sát cạnh nhau, cười trộm, tất cả những điều này đều là những
điều anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Bây giờ, đều là sự thật.
Trái tim giống như đổ đầy đường mật, ngọt đến nỗi anh không chịu được mà
choáng váng.
Quyền Hãn Đình không thích những thứ ngọt, béo ngậy, nhưng cảm giác ngọt
ngào béo ngậy này lại làm cho anh trải nghiệm những điều tốt đẹp mà trước đây
chưa từng có.
Không thể nói ra đây rốt cuộc là cảm giác thỏa mãn nào, cũng không có lời nào
có thể biểu hiện được là cảm giảm như thế nào, anh chỉ có thể không ngừng
nắm chặt tay cô.
Thẩm Loan: "Anh sao vậy?"
"Không có gì."
"Chúng ta qua bên kia đi dạo được không?"
"Được."
Em nói gì cũng được hết.
...
"A Hoài? Cậu làm sao vậy?" Hiếm khi hôm nay Tần Trạch Ngôn ra khỏi cửa,
không ngờ rằng lại bị Hạ Hoài lôi đến phố đi bộ.
Điều quan trọng là đến cũng đã đến rồi, cậu ta lại có thể không tập trung, như
một khúc gỗ nhìn chằm chằm phía trước.
Hừ, có gì đẹp sao?
Tần Trạch Ngôn thuận thế nhìn theo, ngoại trừ người thì cũng chỉ có người,
không có gì lạ.
"Tôi nói này, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?"
Hạ Hoài giật mình lấy lại tinh thần: "Hả?"
Tần Trạch Ngôn: "...."
"Xin lỗi, cái đó... tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa đi."
"Cậu nói xem, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì? Cứ như người mất hồn vậy."
"Dường như nhìn thấy người quen nhưng cũng không phải."
Cho dù là Thẩm Loan hay Quyền Hãn Đình đều không giống với kiểu người tụ
tập ở phố đi bộ thong dong dạo phố.
Một người lãnh đạm như mây khói, một người lạnh lùng như băng tuyết, sao lại
có thể giống như mấy người bình thường?
Phần lớn là anh ta nhìn nhầm.
"A Hoài, chúng ta hiếm lắm mới có buổi cuối tuần rảnh rỗi, cậu không đi party,
đánh bóng, lại đi chạy đến phố đi bộ? Cậu có bị ấm đầu không vậy?"
Thân phận giống như bọn họ, hoàn toàn không dùng đến những đồ tự mình ra
ngoài mua.
Cho dù là đi dạo phố thì cũng phải là những trung tâm thương mại cao cấp nhất.
"Khụ...thật ra có một cô gái, hẹn hặp tôi ở đây."
"Cái gì?!" Tần Trạch Ngôn chau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói rõ ràng
xem nào?"
Hạ Hoài hơi ngượng ngùng: "Không phải lần trước tôi đã nói với cậu rồi sao?
Nhìn thấy một cô gái bị bắt nạt trong sân vận động ở trường, tôi mới hăng hái
làm việc nghĩa, đưa áo khoác ngoài cho cô ta mượn."
"Thật sự? Tôi còn tưởng cậu tự bịa ra."
"Tôi là loại người như thế sao?"
Ánh mắt Tần Trạch Ngôn hiện lên sự chê bai.
Hạ Hoài: "..." Ha ha, đây chính là anh em, phân chó!
"Khoan đã" Tần Trạch Ngôn bỗng dưng phản ứng lại: "Chuyện này không đúng
lắm."
"Cái gì?"
"Hạ Hoài, cậu từ bao giờ lại trở lên tốt bụng như vậy, lại có thể thấy hăng hái
làm việc nghĩa?" Hơn nữa, lại còn là cứu một cô gái.
"Cậu có ý gì hả?! Tôi bỗng nhiên phát hiện ra tinh thần chính nghĩa không được
sao?"
"Ngược đời, quá ngược đời."
Ánh mắt Hạ Hoài lóe lên.
Thật ra, hôm đó cô gái kia mặc một chiếc váy liền màu trắng, cánh tay mảnh
khảnh, chân thon dài, da còn rất trắng, điều này làm cho anh ta bất giác liên
tưởng đến một người con gái khác.
Sau đó, không kìm nổi lòng nên đã cứu cô ta.
Sau chuyện đó nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc.
Là ai cũng không thể là Thẩm Loan được, chú Lục sẽ không để cho người phụ
nữ của mình bị bắt nạt, hơn nữa, Thẩm Loan cũng tuyệt đối sẽ không có dáng
vẻ hoảng hốt lo sợ đó, cô lúc nào cũng lãnh đạm và tự tin.
Nhưng rõ ràng ấn tượng đầu tiên mà cô để lại cho anh ta là dáng vẻ yếu đuối, là
một cô gái cần được bảo vệ!
Từ lúc nào thay đổi rồi?
Hạ Hoài cũng không biết.
Điều duy nhất mà anh ta biết chính là, cho dù Thẩm Loan thay đổi, không còn
là dáng vẻ yếu đuối như một con thỏ trắng mà anh thích, trong lòng anh ta vẫn
không hề thay đổi.
Cũng may Tần Trạch Ngôn vẫn chưa nghiên cứu sâu, anh ta hỏi: "Là cô gái kia
hẹn cậu đến chỗ này?"
"Ừm, cô ta nói muốn trả lại áo."
"Ha ha—"
Hạ Hoài: "Cậu cười cái gì?"
"Trả áo thì ở trường lúc nào mà chẳng trả được, sao lại cứ phải hẹn đến chỗ
này? Tôi không tin một cao thủ tình trường vượt qua vạn bụi hoa như cậu không
nhìn ra cô gái kia muốn câu cậu?"
Hạ Hoài im lặng.
"Thôi đi! Trong lòng đã rõ mồn một rồi. Sao, cậu cũng có ý gì với cô gái kia à?"
Nếu không thì chỉ là một chiếc áo mà thôi, không phải Hạ Hoài không vứt nồi,
cần gì phải chạy đến chỗ này?
"Cậu đừng nói linh tinh."
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
Hạ Hạ cũng không biết, có thể là anh ta quá buồn chán, nghĩ rằng có lẽ hôm nay
cô gái kia cũng sẽ mặc một chiếc váy liền màu trắng đây?
Tần Trạch Ngôn nhếch mép: "Cậu cua gái thì cua gái, còn kéo tôi đến đây làm
gì? Nhiệm vụ mà giáo sư giao cho còn chưa làm xong, người anh em tha cho tôi
được không?"
"Đã nói rồi tôi không ý gì với cô ta, gọi cậu đến đây để cậu làm bóng đèn, ám
thị cho cô ta biết khó mà lui."
Có lẽ, trong tiềm thức anh ta vẫn có phòng bị, không muốn dính đến nợ phong
lưu.
Nhưng lại không nhịn được muốn nhìn váy liền trắng một cái...
Tần Trạch Ngôn bỗng dưng nghiêm mặt: "A Hoài, đừng trách tôi không nhắc
nhở cậu, coi chừng lại chơi quá đà."
"Hừ, cậu coi thưởng tôi?"
"Tôi biết cậu có kinh nghiệm, nhưng con gái nhà lành dính vào rồi thì không đá
được đâu, cậu tự mình suy nghĩ kỹ càng."
"Cái gì mà con gái nhà lành?"
"Là cái cô mà cậu tự dưng có lương tâm cứu cô ta đó."
Hạ Hoài không đồng ý: "Sao cậu biết? Còn chưa gặp mà đã biết người ta là con
gái nhà lành..."
Tần Trạch Ngôn bình tĩnh phân tích: "Hẹn cậu đến mấy nơi như thế này, hơn
nửa là xuất thân bình thường, chắc không phải là người của lớp B chúng ta, lớp
A thì tuổi tác không đủ, vậy thì chỉ có thể là lớp C, dựa vào thành tích để thi
vào."
Không nói chứ, Hạ Hoài đúng là không nghĩ đến điều này.
"Cô ta có thể thi được vào lớp C, thiết nghĩ năng lực của bản thân không tồi, lại
làm việc trong một công ty lớn, không nói là thông minh nhưng ít nhất cũng là
một người rất nỗ lực. Mà những kiểu con gái như vậy, phần lớn có dã tâm
không nhỏ, mà cậu là một công tử nhà giàu, thông thường đều là hình mẫu lí
tưởng của bọn họ. Chỉ cần có thể bám vào cậu, thể diện, xe, chi phiếu, nhà...
đều có rồi."
Những năm gần đây, người con gái nào mà chưa từng mơ "gả vào gia đình hào
môn" chứ?
Hạ Hoài như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tôi đoán, cậu không có ý định lấy lại chiếc áo đó, cho nên không cho cô ta số
điện thoại, nhưng sao cô ta có thể liên hệ được với cậu chứ, cậu không cảm thấy
kỳ lạ sao?"