Nhìn từ góc độ của đàn ông, đây không thể nghi ngờ là một người phụ nữ xinh
đẹp đến làm hai mắt người ta tỏa sáng.
Không chỉ có là mặt và dáng người, còn có loại khí chất nhàn nhạt này.
Rồi lại nhiều hơn vài phần tươi sáng trong nụ cười, làm ngũ quan vốn thiên về
lạnh nhạt chợt sinh động lên.
Thẩm Loan.
Tống Càn đã từng nghe qua tên này.
Cô con gái ngoài giá thú khoảng chừng nửa năm trước mới được nhà họ Thẩm
thừa nhận, danh tiếng vì trong tiệc rượu của Minh Đạt được Quyền Lục gia chủ
động mời nhảy mà được truyền xa khắp vòng xã giao hào môn ở Ninh Thành.
Ngày ấy, Tống Càn cũng không ở đó, cho nên không thể chính mắt thấy. chỉ
nghe người ta nói.
Nghe thì cũng chỉ nghe, vẫn chưa để ở trong lòng.
Dù sao, người như Quyền Hãn Đình đâu chỉ là "cao không thể với tới", một đứa
con gái riêng của nhà họ Thẩm, chắc cũng sẽ không là ngoại lệ.
Ý nghĩ như vậy vẫn luôn kéo dài đến đến khi Sở Ngộ Giang vì chuyện của Tống
Lẫm mà chủ động tìm tới cửa.
Anh ta nói thế nào?
"... Tống Lẫm có ngày hôm nay, hoàn toàn là do bản thân cậu ta không có mắt,
làm ra chuyện gì, thì phải trả lại."
Lúc đó, Tống Càn không rõ lí do, thử nói: "A Lẫm đắc tội Lục gia?"
Sở Ngộ Giang cười mà không nói.
Sau này, Tống Càn từng vô số lần nghiền ngẫm về nụ cười đó, mang theo một
tia cao thâm, lại che giấy mấy phần quỷ bí, giống như nói trúng rồi, rồi lại
không đúng như vậy.
Đắc tội là chắc chắn rồi.
Nhưng Tống Lẫm sẽ không ngu đến mức trắng trợn táo bạo làm địch của Quyền
Hãn Đình, vậy thì chỉ còn có một khả năng ---
Tống Lẫm đắc tội đến người bên cạnh Quyền Hãn Đình.
Mà người này, khả năng rất lớn là nữ.
Lại liên tưởng đến chuyện xảy ra trong tiệc rượu đầy năm của Minh Đạt, người
được sủng ái sau lưng Lục gua kia, thì cũng không khó đoán.
Bây giờ, Thẩm Loan đứng ở đây, là bằng chứng tốt nhất.
Một người phụ nữ có thể làm được chuyện mà mọi người không thể, giấu
Quyền Lục gia bí hiểm khó lường vào dưới váy, thú vị!
Quá thú vị!
"Cô Thẩm đại giá quang lâm, không biết là muốn làm gì?"
"Muốn nói chuyện làm ăn với tổng giám đốc Tống."
"Ngồi xuống rồi nói." Người đàn ông hơi hơi khom người, giơ tay làm thế mời.
Lúc này, thư kí đi vào, đưa nước trà tới trước mặt hai người: "Mời dùng từ từ."
Sau đó, khom người rời phòng họp, không quên đóng cửa lại.
Thẩm Loan cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng: "Tôi nghe nói
là sau khi Tống Lẫm chết, cổ phần của anh ta ở giải trí Phi Dương được xem là
di sản giao cho nhà họ Tống?"
Người đàn ông nghe được bốn chữ "giải trí Phi Dương", trên mặt cũng không
ngoài ý muốn, trong lòng lại trầm xuống.
Anh ta biết ngay, sẽ như thế này!
Đối phương hao tổn tâm sức hạ một bàn cờ lớn như vậy, vây Tống Lẫm vào
trong, chắc chắn có mưu đồ.
Lấy đi một mạng còn chưa đủ, ngay cả phần xương vụn cũng muốn gặm đến
không còn gì!
"Cô Thẩm có hơi khinh người quá đáng."
"Chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."
"Đến mức lấy mạng của cậu ta sao?!" Tống Càn thấp giọng rít gào, gân xanh
trên trán chợt nổi.
Nụ cười của Thẩm Loan không thay đổi, đón nhận ánh mắt không tốt của người
đàn ông, nhẹ nhàng nhếch lông mày: "Bây giờ là anh trai đang muốn đòi lại
công bằng cho em trai à?"
Tống Càn nghẹn lời, còn có loại lúng túng không nói nên lời.
Dù sao, anh ta cũng là đồng lõa.
Giờ có lập trường gì mà đi chỉ trích Thẩm Loan?
Sự im ắng lan tràn, không khí dần dần cứng lại.
Sau một lúc lâu: "Hôm nay tôi tới không phải là để tranh luận chuyện đúng sai
với anh, hoặc là thảo luận xem cuối cùng Tống Lẫm có nên chết hay không."
Nói tới đây, Thẩm Loan dừng một chút: "Trong lòng mọi người đều có bàn cân,
nói nữa cũng vô ích. Bán cổ phần Phi Dương theo giá thị trường cho tôi, anh
nhẹ nhõm, tôi cũng toại nguyện, tất cả đều vui không tốt sao?"
"Xin lỗi, di sản chưa qua công chứng, tạm tời còn chưa thuộc về nhà họ Tống.
Tôi có khả năng không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của cô."
"Không vội, tôi chờ được."
"..."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi léo: "Nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Tống, giống
như còn có băn khoăn khác."
Chân mày người đàn ông bỗng siết lại, trước mặt xẹt qua một khuôn mặt quật
cường không chịu thua, còn mang theo men say, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng
sáng ngời, giống như hai ngọn lửa bốc cháy.
Tống Càn suy tính trong nháy mắt: "Tôi cần thời gian để suy nghĩ."
"Một tuần đủ không?"
"Đủ."
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo văn phòng công chứng nhanh chóng kết
thúc quá trình."
Nói xong, làm bộ rời đi.
Đúng lúc này thư kí đẩy cửa tiến vào, hai người gặp thoáng qua, Thẩm Loan
cũng không dừng lại.
Điền Tuệ nhìn phương hướng cô rời đi, nhịn không được nhíu mày, nhỏ giọng
nói thầm: "Đầu năm nay mấy cô gái nhỏ đều kiêu ngạo như vậy à?"
Bảo văn phòng công chứng nhanh chóng?
Chậc, khẩu khí cũng không nhỏ!
"Cô ấy cũng không phải là "cô gái nhỏ" trong miệng cô. Không biết khi nào,
Tống Càn đã đi đến bên cạnh cô ta, nhìn phương hướng Thẩm Loan rời đi,
giọng nói mang ý sâu xa.
Điền Tuệ nhướng mày: "Ý của anh là..."
Tống Càn thở dài yếu ớt: "Người phụ nữ có chỗ dựa, không thể trêu vào. Cô tìm
tôi có chuyện gì?"
"Vừa rồi bảo mẫu gọi điện thoại nói Hiểu Nhạc có chút sốt nhẹ, hỏi ngài nên
làm sao? Có muốn đưa đến bệnh viện không?"
"Sốt nhẹ? Vì sao?" Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống.
"Tình hình cụ thể tôi cũng không..."
Không chờ cô ta nói hết lời, Tống Càn đã ném xuống một câu: "Tôi về xem, có
chuyện thì gọi điện thoại." Rồi rời đi nhanh như một cơn gió.
Bước chân vội vàng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Điền Tuệ thấy thế, không khỏi bật cười.
Dưới bầu trời này không có ba mẹ nào lại không thương con, cho dù là là một
người mới nửa mùa, một khi con có chuyện, cũng gấp đến đỏ mắt đấy thôi?
Đây là máu mủ, kéo không ngừng, cắt không nát.
...
Sau khi Thẩm Loan rời cao ốc MT, lại trở về trường trước tiết học buổi chiều.
Thời gian vừa đúng.
"Tổng giám đốc Thẩm, bàn bạc xong chưa?"
"Tạm thời chưa."
Miêu Miêu sững sờ: "Tống Càn từ chối?" Thầm nghĩ: Lá gan của người này còn
rất lớn.
Thẩm Loan lắc đầu: "Anh ta nói, anh ta cần thời gian suy nghĩ.
"Kế hoãn binh?"
"Cô cũng nhìn ra được, chứng tỏ chiêu này thật sự không hay lắm." Nhưng
Tống Càn là người thông minh lại cứ cố tình làm như vậy!
Miêu Miêu: "Vậy vì sao cô còn đồng ý?"
"Tôi chỉ là tò mò, anh ta sẽ bán cổ phần cho tôi, hay là Ngụy Uyển Ương."
"Ngụy Uyển Ương?" Miêu Miêu nhíu mày: "Sao có thể chứ? Người chơi xấu
không theo nguyên tắc là anh ta, người đưa sự giúp đỡ cũng là anh ta."
"Vậy cũng chưa chắc." Thẩm Loan cười khẽ, đáy mắt xuất hiện một tia vui vẻ.
Miêu Miêu bĩu môi, thế giới của thiên tài, cô ta không hiểu.
Vẫn là thân phận quần chúng ăn chưa hợp với cô ta hơn...
"Tưởng Thạc Khải?! Người đâu?!" Trương Phàm đứng ở trên bục giảng, trong
tay cầm danh sách bắt đầu điểm danh, người nào đó bất hạnh trúng chiêu.
"Tưởng Thạc Khải!"
"..."
Trương Phàm giương mắt đảo qua mọi người, khóe miệng xuất hiện nụ cười
mỉa: "Không tới? Hay lắm, trực tiếp trốn học!"
"Đến rồi ---" Phía trước vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên một tiếng trả lời vang
dội.
Tưởng Thạc Khải từ cửa sau tiến vào, ngồi vào hàng cuối cùng.
Tuy rằng toàn bộ quá trình anh ta đều cúi đầu nhìn sàn nhà, nhưng vóc dáng cao
cao gầy gầy vẫn rất đáng chú ý.
Trương Phàm lập tức phê bình anh ta, giọng nói không thể nào tốt, lời nói cũng
không xuôi tai.
Nhưng Tưởng Thạc Khải toàn bộ quá trình đều cúi đầu, không cãi lại, không
phản bác, tùy đối phương giáo huấn.
"Haizz, thật đáng thương!" Miêu Miêu chống cằm, không khỏi cảm thán.
Thẩm Loan nhướng mày, nếu cô không nhìn lầm, vị trí xương gò má của Tưởng
Thạc Khải xanh lên một mảng lớn, nếu không, cũng sẽ không cúi đầu từ đầu
đến cuối. Nhưng ngày hôm qua lúc kéo cậu ta từ trong tay đám người kia ra,
trên mặt rõ ràng là không bị thương.
Cho nên ---
"Sao cậu ta lại bị đánh rồi?" Miêu Miêu tấm tắc bảo lạ.
Thẩm Loan như suy tư gì.
"Tôi nghi ngờ, có phải cậu ta thiếu tiền của sòng bạc ngầm cho vay nặng lãi
không. Nếu không phải chủ nợ, ai lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?"
Thẩm Loan bật cười: "Cô cảm thấy sòng bạc ngầm nào có thể tùy ý ra vào
khuôn viên của Khởi Hàng?"
Miêu Miêu sửng sốt.
Đúng vậy, đừng nói là tay chân của sòng bạc, mà người bình thường đã rất khó
tùy ý ra vào khi không có giấy thông hành. Phải biết rằng, trước sau cổng
trường Khởi Hàng, đều vận dụng kỹ thuật nhận diện tròng đen tiên tiến nhất,
huống chi, còn có bảo vệ thay phiên trông coi.
Những người đó vào bằng cách nào?
"Tổng giám đốc Thẩm..."
"Cô nhìn tôi làm gì?"
Miêu Miêu cọ lên, cười cười vẻ mặt lấy lòng: "Hì hì, cô chắc chắn là biết, gợi ý
một chút thôi!"
"Lòng tò mò hại chết mèo, từng nghe chưa?"
"Nhưng tôi không phải mèo, tôi là người mà!"
Thẩm Loan: "..."
Có thể ra tay với Tưởng Thạc Khai trong trường học, trừ khi, những người đó
vốn là người trong trường học!
"Sao có thể?" Miêu Miêu kinh ngạc trừng lớn mắt: "Đám kia người vừa nhìn đã
biết là mấy tên côn đồ, không có một chút dáng vẻ học sinh."
"Ai nói chắc chắn là học sinh?"
"Nếu không còn có thể là lãnh đạo nhà trường à?" Miêu Miêu vui vẻ.
"Có lẽ là thật vậy."
"!"
...
Chuông tan học vang, vẽ lêm dấu chấm tròn cho ba tiết 《 Đầu tư 》 buồn tẻ.
Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Thẩm Loan và Miêu Miêu ở phía sau, không nhanh không chậm đi ra.
Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thổi qua bên tai, cùng với một tiếng "cảm ơn"
nặng nề, lại ngẩng đầu, thấy Tưởng Thạc Khải đã đi được một khoảng cách lớn.
Thẩm Loan cười khẽ, nhìn bóng lưng đi xa của người đàn ông, ánh mắt trở nên
sâu xa.
Người đánh nói năng thận trọng thì cũng dễ hiểu, nhưng Tưởng Thạc Khải làm
người bị hại vì sao lại không hề nhắc tới?
...
Ra cổng trưởng, chiếc xe Mercedes màu đen quen dừng ở ven đường.
Thẩm Loan đi tới.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tinh tế dễ nhìn của người đàn ông.
"Đến đây khi nào?"
"Lên xe."
Thẩm Loan ngồi vào ghế phụ, thắt chặt dây an toàn, quay đầu, nhìn Quyền Hãn
Đình chằm chằm ---
"Nói trước, hôm nay không đánh Thái Cực!"
Vốn cô cho rằng chỉ nói một chút mà thôi, không nghĩ tới hôm qua tên ngốc này
thật sự dạy cô hai giờ cái loại vô ích kia.
"Khụ, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng."
"Em sẽ phế đi, thế nào?" Người phụ nữ cười nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên sự
khiêu khích.
Quyền Hãn Đình duỗi tay chế trụ cổ cô, hướng đế trước, chóp mũi chạm chóp
mũi, hô hấp gần trong gang tấc.
"Gan lớn rồi?"
Thẩm Loan không lùi mà tiến, cắn nhẹ một cái ở mũi người đàn ông, thành
công làm người nào đó sửng sốt.
"Nói, còn muốn dạy Thái Cực không? Hử?" Âm cuối cao lên, dịu dàng uyển
chuyển.
Yết hầu của người đàn ông giật giật, ánh mắt dần tối lại: "Dạy thì sao, không
dạy thì sao?"
"Vậy cắn đến khi anh không dạy mới thôi."
"Ồ, vậy thì vẫn nên dạy, em..." Giọng nói hơi khàn: "Cứ việc cắn."
Nói xong, còn chủ động lộ cổ ra.
Thẩm Loan: "..."
"Không cắn?"
"..."
"Thật ra Thái Cực cũng chỉ như vậy, thứ nên dạy thì hôm qua cũng đã dạy gần
hết rồi."
Hai mắt người phụ nữ tỏa sáng.
"Nhưng tục ngữ đã nói rồi, học tập suốt đi, ở phương diện này còn rất nhiều chỗ
đáng để nghiên cứu."
"Cuối cùng là anh muốn gì?"
Quyền Hãn Đình: "Thật ra, em có thể thay đổi cách."
"Ví dụ như?"
"Hôn đến khi anh không dạy mới thôi."
Thẩm Loan tức đến nở nụ cười: "Hóa ra làm ầm ĩ nửa ngày, là do có chủ ý này
à?"
"Thế nào?"
"Đường đường là Lục gia, chỉ có chút tiền đồ này?"
Quyền Hãn Đình nghiêm trang: "Gia ở trước mặt em căn bản không có tiền đồ
gì."
"Phụt --- anh còn rất thành thật nhỉ. Không sợ mất mặt à?" Thẩm Loan vươn
một ngón tay ra chọc chọc vào ngực anh.
"Có gì mà mất mặt?"
"..." Không cho là nhục, mà còn coi là vinh quang.
Thẩm Loan giơ tay giữ cằm người đàn ông, cười cười hôn lên môi anh, dừng lại
một lúc lâu, mới lui ra sau: "Như vậy được chưa?"
"Không được. Muốn ướt, nụ hôn ướt át."
"... Có muốn hay không cũng xong rồi."
Quyền Hãn Đình vùi đầu vào cổ cô, hô hấp nóng bỏng: "Em cẩn thận tính xem,
chúng ta đã có bao lâu chưa thân thiết rồi?" Giọng nói lộ ra một tia u oán.
"Hôm qua hôn rồi, hôm trước hôn rồi, còn có vừa rồi nữa." Thẩm Loan đường
hoàng đếm cho anh nghe: "Sao, anh muốn lấp liếm à?"
"Bé con gian xảo! Em rõ ràng biết thân thiết mà anh nói là..." Lời còn lại, gần
như là cắn lỗ tai cô rồi nói ra.
Chỉ thấy hai má người phụ nữ dần dần nổi lên tầng đỏ ửng, còn rực rỡ hơn cả
ráng chiều.
"... Đồ lưu manh!" Thẩm Loan đẩy anh ra, dựa lên trên ghế.
Quyền Hãn Đình: "Hôn một cái nữa, ướt át, ngày hôm nay sẽ không học Thái
Cực nữa, thế nào?"
"Năm lần bảy lượt, ai biết là thật hay giả? Em mới không mắc lừa đâu."
"Gia nhất ngôn cửu đỉnh*!"
Thẩm Loan kiên quyết lắc đầu: "Không... A!"
Giây tiếp theo, đã bị con sói nhào lên lấp kín miệng.
Môi răng kề dán, trằn trọc dây dưa.
Nụ hôn của người đàn ông kéo dài, mang theo một chút hơi ẩm, bàn tay sau cổ
cô cũng càng thêm dùng sức.
Thẩm Loan bị bắt nửa đầu, thừa nhận sự nhiệt tình và phóng túng của anh.
Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra.
Một mắt đen phát sáng, giấu diếm ánh lửa, một thở hồng hộc, mềm mại vô lực.
Quyền Hãn Đình: "Đây mới gọi là hôn, sau này dựa theo tiêu chuẩn này, đừng
có sai nữa."
Thẩm Loan: "..."
Hai người trở lại sơn trang Đông Li, Lolita đã làm xong bữa tối: "Lục gia đã về!
Bà chủ đã về! Có thể ăn cơm rồi ~"
Xưng hô của Lolita với Thẩm Loan đã trải qua "cô Thẩm", đến "nữ chủ nhân", lại
đến "bà chủ" như bây giờ, không biết sau này còn sẽ thay đổi như thế nào nữa.
Không phải là chương trình được thiết lập sẵn, mà hoàn toàn dựa vào tin tức mà
hệ thống cảm tính truyền đến, lại căn cứ vào sự phân tích và sàng lọc chặt chẽ,
người máy tự mình tiến hành lựa chọn.
Sau khi ăn xong, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan đến vườn hoa tản bộ.
Lục Thâm ngồi ở trên sô pha, u oán nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Từ khi nào
anh sáu lại sống như người già thế, còn tản bộ nữa! Sao không nhảy quảng
trường đi?!"
Lolita: "Qua sự phân tích của hệ thống phân biệt tâm lý, đây gọi là tâm lý nổi
loạn, dùng tục ngữ để nói, chính là không ăn được nho thì nói nho xanh! Đề
nghị điều chỉnh tâm tính, chú ý rèn luyện."
"Đi đi đi! Cô mới không ăn được nho thì nói nho xanh xanh! Ngay cả người
máy cũng ức hiếp tôi!"
Hai mắt điện tử của Lolita chớp chớp hai cái như mắt thật, nũng nịu nói: "Người
máy cũng có nhân quyền nhé! Người ta mới không ức hiếp ngoài khác, là anh
không tin vào khoa học!"
Lục Thâm cắn răng, đánh một cái lên cánh tay Lolita: "Cô gái này ---"
"Hu hu hu --- anh đánh tôi! Tôi sẽ mách chủ nhân!"
Đúng lúc này Thiệu An Hành từ nhà ăn đi ra, giương mắt đã đụng phải Lolita
nhào tới lồng ngực: "Sao vậy, bé cưng?"
"Anh ta." Chuyển sang hướng Lục Thâm, chỉ chỉ: "Ức hiếp người ta!"
Trong mắt Thiệu An Hành lộ vẻ không đồng tình: "Tiểu thất, sao chú có thể ức
hiếp con gái chứ? Huống chi, còn là cô gái đáng yêu như vậy nữa?"
Lolita: "Em yêu chủ nhân ~ moah moah ~"
Vẻ mặt Lục Thâm u oán: "Ngũ ca, anh và Lục ca đều không yêu em nữa rồi,
đều là móng heo lớn hết!"