Đang là cuối tháng chín, lại không có chút ý thu nào, các loại hoa trong vườn
hoa tranh nhau khoe sắc, màu xanh thấp thoáng.
Trước mặt là cảnh đẹp, sâu trong vườn gỗ lại tuyền đến tiếng đánh nhau không
hài hòa.
"Giỏi lắm Tưởng Thạc Khải, còn học được đánh trả à? Đánh cho tao!"
Ra lệnh một tiếng, mấy người vây lên.
Hai tay khó địch bốn tay, rất nhanh Tưởng Thạc Khải đã rơi vào thế yếu, chỉ có
thể ôm đầu bị đánh.
"Trời --- những người này là ai? Dám đánh nhau trong trường?"
Miêu Miêu trốn ở sau cây, nhỏ giọng nói thầm.
Thẩm Loan cong môi: "Người có quyền."
Miêu Miêu chớp mắt, không rõ lắm.
"Chuyên đó... Chúng ta có nên giúp anh ta không?"
Thẩm Loan: "Cô muốn giúp thế nào?"
"Gọi điện thoại cho bảo vệ?"
"Cô biết số điện thoại của phòng trực?"
Miêu Miêu nuốt nuốt nước miếng: "Không... Không biết..."
"Cho nên?" Thẩm Loan nhướng mày.
Miêu Miêu suy tính trong nháy mắt: "Trực tiếp gọi cho 110 đi."
"Cô có tin là chờ cảnh sát đến, nhóm người này đã sớm chạy hết rồi không?"
Động tác cầm di động của Miêu Miêu ngừng lại, vội la lên: "Này cũng không
được, kia cũng không được, cô nói xem nên làm gì bây giờ?"
Thẩm Loan không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong mắt lộ vẻ bình
tĩnh, hoặc là nói... Vô tình?
Miêu Miêu cũng không kinh ngạc, trong ấn tượng, Thẩm Loan chưa bao giờ là
cái loại "thánh mẫu" sẽ xen vào chuyện của người khác này.
Cô càng giống "thương nhân" hơn, lợi ích ở trên hết, mọi hành động đều lộ ra sự
tính toán khôn khéo.
Nhưng giây tiếp theo ---
Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng: "Thật ra phương pháp hiệu quả nhất là ---
vén tay áo lên, làm!"
Miêu Miêu đang giật mình, Thẩm Loan đã lao ra ngoài.
Đánh nhau, nói đúng hơn, hẳn là trận đánh đơn phương bỗng dừng lại, mấy
người đàn ông trung niên lập tức nhìn qua Thẩm Loan, ánh mắt không tốt.
"Bạn học này, chắc là bạn đã đến nhầm nơi nhỉ?"
Người cầm đầu lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Loan nhìn xung quanh; "Rõ ràng đây là hoa viên mà?"
Ánh mắt người đàn ông độc ác: "Mau cút đi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
"Nhưng mà tôi tới tìm người, tìm không được người, sao lại có thể rời đi như
vậy?"
Người đàn ông nhíu mày, như kinh ngạc với sự bình tĩnh của cô, thầm nghĩ, đầu
óc cô gái này không phải là có vấn đề chứ?
Nếu là một người bình thường, đã sớm bị anh ta dọa chạy, đâu còn can đảm để
đứng đây lải nhải dài dòng.
"Đây không có người cô muốn tìm!"
Người đàn ông lộ vẻ mặt hung ác, rõ ràng là đã hết kiên nhẫn.
Thẩm Loan lại giống như không biết, không chạy cũng không tránh, ngược lại ý
cười nhẹ nhàng: "Ai là nói không có?" Sau đó, chỉ vào Tưởng Thạc Khải bị
đánh thành chó chết trên mặt đất: "Ừ, là cậu ấy đấy!"
"Con điếm thúi này, chơi tao à?!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, giơ
tay lên muốn bắt cô.
Ý cười của Thẩm Loan bỗng thu lại, trước khi người đàn ông ra tay, đã lấy tốc
độ nhanh hơn vung ra một cái tát.
Chỉ nghe "bốp" một cái.
Đầu người đàn ông bị lệch sang một bên, không khí yên lặng hai giây, ngay sau
đó người đàn ông đã phản ứng lại: "Mày dám đánh tao?!"
"Đánh anh đấy, nếu không biết nói, thì đừng nói nữa!"
Nói xong, giơ nắm đấm, một cú đấm hung hãn nhắm ngay vào bụng người đàn
ông.
Dù sao cũng đã luyện qua, sức lực bây giờ của Thẩm Loan đã không thể khinh
thường, chỉ thấy người đàn ông khom người, lui ra sau hai bước mới khó khăn
ổn định lại, vẻ mặt vì đau đớn mà vặn vẹo.
"Ha, đúng là có tài, thảo nào dám ở đây giương oai." Dừng nói, ánh mắt đột
nhiên sắc bén: "Lên hết cho tao!"
Chỉ trong nháy mắt, đối tượng bị vây đánh từ Tưởng Thạc Khải đã biến thành
Thẩm Loan.
Miêu Miêu thừa dịp lộn xộn này để vòng qua sau rừng cây, chạy đến bên người
Tưởng Thạc Khải, đỡ người dậy: "Cậu không sao chứ?"
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bây giờ đã xanh xanh tím tím, giống
như cái bảng pha màu, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
"Tôi không sao?"
"Có thể đứng lên không?"
Tưởng Thạc Khải cắn răng, dưới sự dìu đỡ của Miêu Miêu mới miễn cưỡng
đứng vững được, hít sâu, vậy mà lại định xông vào cuộc đánh.
"Cậu điên à?" Miêu Miêu nhanh chóng giữ chặt người lại.
"Buông ra, tôi muốn đi giúp đỡ!"
"Hừ --- thôi đi, với dáng vẻ như vậy à? Không cản trở cũng đã cám ơn trời đất,
còn đòi đi giúp đỡ..."
Tưởng Thạc Khải im lặng.
Miêu Miêu đỡ người đến dưới một gốc cây: "Chuyện đó, cậu cứ ở nghỉ ngơi
một chút ở đây, muốn giúp đỡ cũng là tôi đi."
Nói xong, làm động tác vén tay áo, làm!
Kế tiếp, Tưởng Thạc Khải lần đầu tiên biết được sức chiến đấu khủng bố của
phụ nữ.
Thẩm Loan thì không nói, một đấm một đá kia, kết cấu rõ ràng, thành thạo giữa
công và thủ, vừa nhìn đã biết từng luyện qua tán đả và vật lộn, hơn nữa trình độ
còn không thấp.
Còn Miêu Miêu, chiêu thức hỗn loạn, không phải là đá đũng quần, thì cũng là
chọc vào mắt, đơn giản hạ lưu, có thể là dáng người của cô ấy lớn nên chiếm ưu
thế, trong tay còn cầm một cây gậy, quơ một cái là chuẩn, cùng với tiếng thét
chói tai thỉnh thoảng lại bùng nổ kia, thật sự là anh dũng lừng lẫy.
Chỉ mới bảy, tám phút, đám người kia đã ngã xuống mặt đất hết, dáng vẻ che
chở đáy quần, có thể nói là phong thủy luân chuyển, trước đó có bao nhiêu kiêu
ngạo, bây giờ có bấy nhiêu thê thảm.
"Không phải... Hai người rốt cuộc là ai? Chúng tôi dạy dỗ Tưởng Thạc Khải,
liên quan gì đến hai vị?"
Thẩm Loan khinh thường trả lời.
Miêu Miêu nắm thật chặt cây gậy trong tay, ưỡn ngực, thịt mỡ cả người run run:
"Tất nhiên là có liên quan! Cậu ta --- Tưởng Thạc Khải." Nói rồi, chỉ chỉ vào
hướng cái cây: "Là thành viên của tổ tôi, vì mấy con rùa mấy người, hôm nay
không thể đến sân thể dục để tập hợp, đại lão của chúng tôi rất tức giận! Cho
nên, cũng chỉ có thể trách mấy người xui xẻo!"
"Đại... lão?"
"Ừ, hừ, chính là vị này." Miêu Miêu đi đến bên cạnhThẩm Loan, đôi tay tạo
động tác bling bling, vẻ mặt mê muội sùng bái.
Mấy người đàn ông thấy mà buồn nôn.
Cái người lúc trước đe dọa Thẩm Loan, là tên cầm đầu, bây giờ bị đánh đến cả
mặt là máu, hôn mê bất tỉnh, mấy người còn lại căn bản không còn hơi sức gì,
hợp sức lại nâng anh ta lên, chán nản rời đi.
Phút cuối, cùn hung tợn quay đầu lại nhìn Tưởng Thạc Khải rồi nói ---
"Hôm nay coi như là thằng nhóc mày may mắn, lần sau thì chưa chắc!"
"Khụ khụ khụ..." Tưởng Thạc Khải che ngực, ho đến gò má đỏ lên.
Miêu Miêu ném gậy gộc chạy chậm qua: "Ui, cậu không sao chứ? Cần đến bệnh
viện không?"
Người đàn ông đỡ thân cây đứng lên, dưỡi tay lau vết máu ở khóe miệng, ánh
mắt lạnh lẽo, lộ ra kiêu ngạo không hợp lẽ: "Cảm ơn, không cần."
"Vậy..."
Thẩm Loan: "Miêu Miêu, đi thôi."
"Ồ, tới ngay ---"
Tưởng Thạc Khải không nghĩ tới Thẩm Loan một câu không nói, thậm chí ngay
cả con mắt cũng chưa từng bố thí cho anh ta một lần đã chuẩn bị rời đi, mấy lần
muốn mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh gì.
Miêu Miêu: "Vậy, nếu cậu không có việc gì, chúng tôi đi đây. Bye bye!"
Tưởng Thạc Khải: "..."
"Đúng rồi, suýt chút nữa là quên chuyện quan trọng nhất rồi... Bây giờ chính
thức thông báo cho cậu, danh sách tổ đã được phân rồi, sau này cậu cùng tổ với
chúng tôi, hai thành viên khác theo thứ tự là Cổ Thanh và Trương Dương, hôm
nay cậu không đến sân thể dục bỏ lỡ cơ hội làm quen với thành viên trong tổ, tự
cậu nói rõ với mọi người đi."
Nói xong, đuổi theo Thẩm Loan, nhanh chóng chạy đi: "Chờ tôi một chút ---"
Để lại một mình Tưởng Thạc Khải mình đầy vết thương đứng mông lung trong
gió.
Cho nên, hai người này đến đây, là muốn nói cho anh ta biết chuyện này?
Giúp đỡ đánh nhau chẳng qua cũng chỉ là thuận tay thôi?
"..."
Thẩm Loan đi đến cổng trường học, Quyền Hãn Đình đã ngồi trong xe đợi được
một lát.
Miêu Miêu mở chiếc xe bình thường kia của mình ra, kéo cử sổ xe xuống, cười
hì hì nói: "Nếu như boss đã có người đón đưa, vậy tôi sẽ quang vinh xuống sân
khấu nhé?"
Nói xong, một chân đạp vào chân ga rồi lái ra thật xa.
Thẩm Loan thu lại tầm nhìn, kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
Quyền Hãn Đình nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Muộn nửa giờ, gặp chuyện gì
à?"
"Hoạt động chân tay một chút, thuận tiện cho mấy tên ngoài miệng là lời không
hay hoạt động gân cốt một chút."
Người đàn ông nghe vậy, ấn đường căng chặt: "Đánh nhau?"
Thẩm Loan gật đầu.
"Có bị thương không?" Giọng nói bỗng nhiên trầm xuống.
"Không có."
Tầm mắt người đàn ông dùng lại, rơi ở trên mu bàn tay cô.
Thẩm Loan thuận mắt cúi đầu, chỉ thấy trên mu bàn tay xuất hiện một vết xước
dài bằng ngón út đang còn chảy ra những giọt máu màu đỏ.
Shh!
Cô cũng không biết mình bị xước từ lúc nào nữa.
"Chuyện đó... Thật ra là không đau, một chút cảm giác cũng không có..."
"Câm miệng!"
Thẩm Loan mím môi, ngoan ngoãn nghe lời.
Quyền Hãn Đình lấy từ bên trong hầm xe ra một thứ giống với băng dán cá
nhân, nhưng lại lớn hơn băng dán cá nhân bình thường nhiều lần, có chút giống
thạch cao.
"Tay, đưa ra."
"Ồ."
Xé lớp giấy ra, dán lên chỗ bị xước.
Thẩm Loan tò mò ngửi ngửi: "Đây là cái gì?" Cũng không có mùi gay mũi của
thạch cap, ngược lại có mùi thuốc dịu nhạt.
" Băng dán bí dược Đông y do ngài Trâu làm."
Thẩm Loan gật đầu, nghĩ thầm, trên thị trường chắc là mua không được rồi.
"Nói đi."
Cô chớp mắt: "Nói gì?"
"Sao lại có miệng vết thương?"
"Gặp mấy tên côn đồ trung niên, nghĩ xem, anh dạy em lâu như vậy, tốt xấu gì
cũn phải luyện thực chiến, không thì lãng phí rồi?"
"Anh dạy cho em không phải để cho em đi đánh nhau với người khác!" Người
nào đó nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy không đánh nhau thì còn có thể làm gì?" Công phu quyền cước không
phải có tác dụng này sao?
Quyền Hãn Đình dừng lại: "... Cơ thể khỏe mạnh."
"Vậy còn không bằng đi tập Thái Cực."
"Được, sau này sẽ dạy Thái Cực!"
Thẩm Loan biến sắc: "Em không học cái loại mềm dẻo này."
"Ồ, vậy em muốn học cái gì?"
"Như vừa rồi là được! Có thể đánh người vào chỗ chết!"
Quyền Hãn Đình: "..."
Xin hỏi: Có người bạn gái thích đánh nhau là loại cảm giác gì?
Lầu một: Ở trên giường có khả năng ông sẽ bị phản công.
Lầu hai: Ông anh à, đời này anh sẽ không có khả năng ngoại tình đâu.
Lầu ba: Hoặc là yêu cô ấy, hoặc là chết.
...
Trả lời: Thật ra võ của cô ấy là do tôi dạy.
Lầu n: Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống.
...
Lại nói đến mấy người đàn ông trung niên đỡ nhau ra cửa sau trường học.
Lúc đó, bị "đại ca" bị Thẩm Loan đánh cháng voáng đã tỉnh lại, chỉ là vết máu
trên mặt thật là làm cho người ta sợ hãi.
"Thằng nhóc Tưởng Thạc Khải đó cấu kết với nữ thổ phỉ đó từ khi nào? Xuống
tay cũng quá độc ác!"
"Thằng em tao suýt chút nữa đã bị cô ta đá đứt..."
"Chúng ta về khai báo với ông chủ nhỏ như thế nào đây?"
"Nếu không thì giấu diếm đi? Bắt đến tay trước đã rồi nói!"
"Tao thấy được đó. Đại ca, anh cảm thấy sao?"
Từ lúc người đàn ông tỉnh táo đến giờ, chân mày nhuốm máu chưa từng giãn ra,
nhăn đến có thể kẹp chết muỗi.
"Đại ca?!"
"Tao luôn cảm thấy chuyện này không bình thường." Giọng nói người đàn ông
trầm trọng.
"Không bình thường chỗ nào?"
"Chỉ sợ con đàn bà đó có chút địa vị, không phải người chúng ta có thể trêu
chọc."
"Thôi đi, bà béo đó á? Chậc chậc, nó nặng như hai con lợn..."
"Thằng ngu!" Người đàn ông trừng mắt: "Tao nói đứa khác."
Mấy người đồng thời im lặng.
Vết thương nặng nhất trên người bọn họ đều do người phụ nữ đó đánh.
Bỗng nhiên: "Là mấy tên này, mấy anh em lên hết cho tôi!"
Chỉ thấy một đám đàn ông vạm vỡ mặc áo cộc tay, làn da ngăm đen chặn ở phía
trước như một bức tường thịt, ra lệnh một tiếng, căn bản là chưa cho bọn họ
thời gian phản ứng, đã xông lên không nói hai lời, một trận tay đấm chân đá.
Ba phút sau, tập thể rút lui.
Tới không thể hiểu được, đi lại bí hiểm vội vàng.
Đáng thương mấy người này mới vừa bị đánh xong, lại bị nghiền ép thêm một
trận.
"Mau nhìn! Anh ba đang hộc máu! Chuyện này... Làm sao bây giờ?"
"Mau gọi 120, gọi xe cứu thương!"
"Được được được... Em gọi ngay!"
"Đối phương rõ ràng là tới trả thù, đại ca, sau lưng người phụ nữ đó có người!
Đại ca?! Trời, nhiều máu quá..."
Quẹo qua hai con đường, là bến tàu số 7.
Đám người vừa rồi đã rửa sạch sẽ vết máu trên tay ở bờ sông, lại cười cười nói
nói bắt đàu dỡ hàng, giống như một nhóm nhân viên bốc vác bình thường ở bến
tàu.
"Anh Giang, đã xong rồi, anh yên tâm đi... Vâng vâng vâng, còn giữ một hơi..."
Lúc Quyền Hãn Đình nhận được tin tức, người đã ở sơn trang Đông Li.
Sở Ngộ Giang: "... Cuối cùng năm người đều vào bệnh viện."
"Ừ."
"Gia, bên bệnh viện có cần tôi đi chào hỏi không..." Sát khí trong mắt xẹt qua.
"Không cần, chuyện dừng ở đây. Sống chết có số, xem tạo hóa." Nói xong, trực
tiếp đi đến sân tập bắn dưới lòng đất.
Lục Thâm buông thả một ngày, vừa vào cửa đã nhận thấy bầu không khí có hơi
nghiêm trọng.
"Tiểu Giang Giang, tình hình thế nào? Lục ca của tôi đâu?"
"Gia đến trường bắn rồi."
"Vậy sao? Ngũ ca lại làm ra thứ gì thú vị à? Tôi cũng muốn đi xem..."
Sở Ngộ Giang đứng ra cản lại: "Tôi khuyên ngài vẫn đừng nên đi góp vui."
"?"
"Gia vừa dạy dỗ người xong, hơn nữa, cô Thẩm ở sân bắn."
Lục Thâm không biết nửa câu đầu có ý gì, nhưng nửa câu sau anh ta lại nghe
hiểu.
Quả nhiên, từ khi trong nhà này có Thẩm Loan, anh ta biến thành sự tồn tại ghét
bỏ... Hu hu hu...
Vẫn là đi tìm ngũ ca chơi vậy.
...
Ban đêm, Trường Phú Cung, trong phòng.
"Tổng giám đốc Âu, lần trước là tiểu Cần không hiểu quy củ, cũng trách ngày
thường tôi quá nuông chiều, mới có thể làm ngài... Haizz, những chuyện làm
người ta không vui vẻ cũng không nên nhắc lại, ly này tôi uống trước, xem như
nhận lỗi!"
Ngụy Uyển Ương đột nhiên ngửa đầu, một ly thấy đáy.
Bây giờ sắc mặt lạnh lẽo của người đàn ông mới có chuyển biến tốt, nở nụ cười,
không mặn không nhạt nói: "Cô Ngụy tửu lượng tốt. Đáng tiếc, muốn nhận lỗi,
cũng cần chính Tần Cần tới mới đủ thành ý nhỉ? Dù sao, người đắc tội tôi là cô
ta, mà không phải cô."
Ý cười trên mặt người phụ nữ không thay đổi: "Tổng giám đốc Âu nói đùa. Tần
Cần là nghệ sĩ dưới trướng tôi, cô ấy không hiểu quy củ, chỉ có thể nói rõ tôi là
người đại diện mà không dạy dỗ tốt."
"Trong nghề này ai mà không biết Ngụy Uyển Ương cô có tiếng bao che cho
con, nghệ sĩ gặp rắc rối có cô gánh, đã không phải một hai lần nhỉ? Chỉ sợ cô
cũng có lúc không che chở, không gánh nổi!"
"Tổng giám đốc Âu không hài lòng, chứng tỏ thành ý của tôi còn chưa đủ,
vậy..." Người phụ nữ dừng lại, hít sâu, mới miễn cưỡng giữ được nụ cười: "Phạt
thêm ba ly!"
Người đàn ông không nói được, cũng không nói không được, khoanh tay trước
ngực, thờ ơ lạnh nhạt.
Ngụy Uyển Ương cắn răng một cái, lập tức uống ba ly, mùi rượu sặc lên, làm
cho cô ta đỏ mắt chua mũi, suýt nữa khóc ra.
"Ha ha ha... Đều nói cô Ngụy rất ít khi tham dự tiệc, dù ngẫu nhiên gặp được,
cũng không tiếp rượu, không nghĩ tới họ Âu tôi hôm nay lại có thể có cái vinh
hạnh này, chỉ sợ nói ra không ai tin đâu!"
Trong lòng Ngụy Uyển Ương thầm mắng, trên mặt vẫn là ý cười nhẹ nhàng