Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 337




Dù bị bóng tối gặm nhấm, Ngụy Uyển Ương lại không hề có cảm giác.

Gió đêm hơi lạnh từ cửa sổ thổi vào trong nhà, càng thêm sự cô đơn và vắng

lặng.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là mười phút, cũng có lẽ là một giờ, sống lưng

cứng ngắc của người phụ nữ bỗng sụp đổ, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Khóc đủ rồi, nước mắt cũng bị gió đêm làm khô.

Ngụy Uyển Ương đứng dậy rót cho chính mình một ly nước ấm bưng ở trong

tay, có lẽ là hai mắt đã thích ứng với bóng tối, một đường này cô ta vẫn chưa bật

đèn.

Đứng ở phía trước cửa sổ, gương mặt vô cùng căng thẳng, khóe môi còn mang

theo nước mắt mặn mà chát, mơ hồ hiện lên vị đắng.

Để ly nước sang một bên, cô ta theo bản năng lấy ra bao thuốc lá, sau khi kẹp

một cây thuốc lá ra, động tác bỗng nhiên cứng đờ, lời nói của người đàn ông

bỗng nhiên vang lên bên tai ---

"Hút thuốc uống rượu, cô còn không làm gì nữa?"

"À, cô còn sẽ làm tú bà mở kỹ viện, thay mấy minh tinh nhỏ dưới trướng cô tìm

những người khách tốt."

"Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con trai tôi có một người mẹ không đứng đắn,

không sạch sẽ!"

...

Ngụy Uyển Ương dùng sức nắm chặt bao thuốc lá tron tay, ánh mắt còn lạnh

hơn cả ánh trăng, hiện ra ánh sáng trng trẻo.

Không ai có thể cướp Hiểu Nhạc từ trong tay cô ta đi!

Cho dù, người đó có là Tống Càn, ba đứa trẻ, cũng không thể!

Cảm xúc trong mắt người phụ nữ từ từ trở nên kiên định, cho đến khi nó hóa

thành sự can đảm cô độc, như quyết tâm quyết đánh đến cùng.

Ngụy Uyển Ương thở sâu, ném điếu thuốc bị bẻ gãy vào thùng rác, rồi lại cầm

chiếc điện thoại trên sô pha lên ---

"KK, là tôi. Liên lạc với tổng giám đốc Âu, nói lần trước là chuyện ngoài ý

muốn, lần này tôi mời khách, gặp mặt nhận tội với ông ta..."

...

"Âu Chí Đông, CEO giải trí Phi Dương, cổ phần chiếm 30%, trừ Tống Lẫm ra,

thì là cổ đông lớn nhất của giải trí Phi Dương, chủ yếu phụ trách vận chuyển

buôn bán hằng ngày của công ty, nghe nói gần nửa số nữ minh tinh dưới cờ Phi

Dương đều bị ông ta ngủ qua, thanh danh một dạng, danh tiếng cũng không

được tốt. Sau khi Tống Lẫm chết..."

Trong lớp quản lí sản xuất và vận hành, Miêu Miêu và Thẩm Loan ngồi một

bàn, nhỏ giọng báo cáo thành quả tài liệu thu thập được trong hai ngày này.

Thẩm Loan một bên nghe, một bên nghe giảng bài, còn có thể rảnh tay ghi

chép.

Miêu Miêu thấy tầm mắt của thầy giáo quét qua bên này, vội vàng im lặng, làm

dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, còn gật đầu phụ họa giống như thật.

"Bạn học này ---"

Miêu Miêu cứng đờ, nhìn xung quanh.

"Đúng vậy, chính là em đó."

Trong phút chốc, vô số tầm mắt đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Miêu Miêu nuốt nuốt nước miếng, dưới ánh nhìn chăm chú cao thâm của thầy

giáo, từ từ đứng dậy.

"Em nói xem, vấn đề này giải quyết như thế nào?"

Mí mắt Miêu Miêu giật giật, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bảng đen ---

Một nhà máy sản xuất có kế hoạch tăng thêm một phòng bên cạnh nhà máy,

thành lập ra một dây chuyền sản xuất mới, có thể tạo ra năm loại sản phẩm,

phân biệt là --- A, B, C, D, E.

Được biết năm loại sản phẩm di chuyển vô số lần giữa sáu khâu, cùng với

đường lối kĩ thuật của mỗi loại sản phẩm, sản lượng trong tháng, khoảng cách

giữa các thiết bị trong khâu (trình bày dưới dạng bảng).

Bây giờ có hai loại phương án sắp xếp là p, q, xin hỏi, loại phương án tháng nào

vận chuyển số lượng nhỏ nhất.

Miêu Miêu miễn cưỡng xem xong đề, biết đọc chữ, đọc số như thế nào, nhưng

lại không biết làm thề nào.

Thầy giáo thấy cô ta đã lâu không nói lời nào, thúc giục: "Em nói một chút suy

nghĩ về cách giải quyết vấn đề này đi, vừa rồi tôi thấy em nghe giảng bài rất

nghiêm túc, loại bài cơ sở này hẳn sẽ không khó khăn nhỉ?"

"..." Miêu Miêu nghe ra được ý mỉa mai, đúng là khóc không ra nước mắt.

Lúc này, một tờ giấy A4 từ bên cạnh bình tĩnh đẩy qua, dùng bút viết năm, sáu

dòng, Miêu Miêu bỗng như uống thuốc an thần, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Chợt, hắng giọng, mở lời: "Đề hỏi loại phương án tháng nào vận chuyển số

lượng nhỏ nhất, vậy cần yêu cầu tính toán ra số lượng vận chuyển của cả hai

phương án trong từng tháng rồi tiến hành so sánh. Ở đây, chúng ta còn cần quy

hoạch cụ thể ra... Theo công thức... Cho nên, phương án tháng q vận chuyển

được số lượng 420000m, phương án tháng q vận chuyển được số lượng

380000m, từ đó tính ra được, phương án tháng q vận chuyển số lượng nhỏ nhất.

Thầy giáo nhướng mày, đảo mắt qua Thẩm Loan đang cúi đầu ghi chép bên

cạnh, ánh mắt có ẩn ý ---

"Vị bạn học bên cạnh."

Thẩm Loan ngẩng đầu.

Thầy giáo: "Em cho rằng đáp án của bạn ấy đúng chưa?"

Thẩm Loan: "Đúng rồi."

"Không có gì muốn bổ sung?"

Thẩm Loan: "Không có."

Thầy giáo nghẹn lời, ánh mắt lại về lại bên người Miêu Miêu: "Chuyện đó... trả

lời đúng rồi, rất tốt, mời ngồi."

Miêu Miêu một chút không có chột dạ khi được viện trợ, nghe vậy, vui mừng

ngồi xuống.

Ngực thầy giáo già buồn bực, không quá dễ chịu, nhưng không dễ chịu cũng

phải lấy lại tinh thần tiếp tục dạy học: "Thật ra vấn đề này vừa rồi bạn học đó đã

phân tích rất rõ ràng..."

"Tổng giám đốc Thẩm, may mà có cô, không thì tôi xấu hổ chết rồi." Miêu

Miêu vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.

Thẩm Loan cũng không ngẩng đầu lên, múa bút thành văn, chỉ nói: "Lần sau

cẩn thận một chút."

"Được. Cô đang viết gì đó?"

"Chép bài."

Mắt Miêu Miêu lộ ra sự thắc mắc, từ đầu tiết này đến giờ, cũng chỉ nói hai đề,

có gì để không nhớ nổi?

Sự tò mò thúc đẩy, cô ta sáp vào nhìn lén.

Giây tiếp theo, trực tiếp há hốc mồm.

Đây đây đây... Không phải là nội dung của luật chứng khoán à?

Nếu cô ta nhớ không nhầm, lớp này là lớp quản lí sản xuất và vận hành mà?

Haizz...

Đại lão chính là đại lão, nhất tâm nhị dụng cũng học tốt hơn cô ta, ít nhất thì đề

kia Miêu Miêu không làm được, nhưng Thẩm Loan thì có, không chỉ có xoạt

xoạt hai cái đã viết ra, còn chuyển đáp án qua cho cô ta ---

Trâu bò X!

Nếu có thể, Thẩm Loan cũng không muốn liều mạng như vậy.

Nhưng ai bảo cô thiếu một tiết, không học lại, thì căn bản là không thể quay lại,

phải biết rằng, mỗi khóa đều kiểm tra tốt nghiệp.

Nếu phí sức lớn như vậy mới thi vào được, tất nhiên phải lấy được chút thành

tích, mới không uổng công một chuyến này của cô.

Miêu Miêu chịu đả kích, cũng không dám làm việc riêng nữa, nhanh chóng mở

sách giáo khoa đến đúng ố trang, lại lấy vở ra bắt đầu nghiêm túc ghi chép.

Chăm chỉ, sẽ biết lây.

Bốn mươi phút trôi qua trong nháy mắt, thầy giáo không có thói quen dạy quá

giờ, tắt PPT, rút USB, lấy giáo án và ly nước rồi trực tiếp chạy lấy người.

Tư thái đó, điệu bộ đó, đừng có quá kiêu ngạo!

Nhưng người ta đúng là thật sự có vốn liếng này, mới có thể được mời đến làm

thầy giáo giảng bài của Khởi Hàng, đều có đặc quyền cao hơn người thường.

Văn phòng.

Loảng xoảng ---

"Ôi, thầy Hồ, bản giáo án này chọc anh à?!" Vừa ném vừa đập.

"Giáo án không chọc tôi, mà học sinh chọc tôi!" Hậm hực ngồi xuống, tức giận

đến nước cũng không muốn uống.

Lưu Mẫn vừa thấy, có vẻ nghiêm trọng, thử hỏi: "Học sinh nào không có mắt

thế?"

"Cô cảm thấy ai?"

Lưu Mẫn dừng lại, cười lắc lắc đầu: "Tôi không đoán được."

"Còn không phải là Thẩm Loan kia à!"

Mắt người phụ nữ lộ ra sự kinh ngạc: "Thẩm Loan? Học sinh thi điểm tuyệt đối

đó?"

"Không sai! Chính là em đó! Ỷ vào mình có vài phần quỷ tài, thì trộm giở thủ

đoạn, không coi ai ra gì! Thật sự coi tôi mù, không thấy động tác đưa tờ giấy

cho bạn cùng bạn của em sao? Ha!"

"Đưa tờ giấy?"

Thầy giáo già thở một hơi, nói ra nguyên nhân hậu quả.

Lưu Mẫn nghe xong, không khỏi buồn cười: "Người ta làm đúng rồi, ngài già

rồi còn nói nhiều vậy?"

"Quan trọng là tôi không bảo em ấy làm, tôi bảo em học trò làm việc riêng bên

cạnh em ấy làm!"

"Nhưng đáp án đúng là được nói ra từ trong miệng em học trò làm việc riêng

mà?"

"Chuyện này..." Thầy giáo già nghẹn lời, sau một lúc lâu mới phản ứng lại:

"Không đúng rồi Lưu Mẫn, tôi nhớ cô ghét nhất là học sinh bao che lẫn nhau,

giở trò, sao lại phá lệ khoan dung với Thẩm Loan thế?"

Lưu Mẫn sững sờ: "Có lẽ thiên tài nhiều hơn vài phần tính tình so với người

bình thường, nghiêm khắc thì không giả, nhưng thích nhân tài cũng là thật."

"Hừ --- Thẩm Loan kia cũng xứng đáng nhận từ "thiên tài" này của cô?"

"Xứng đáng! Chỉ bằng vào việc em ấy được điểm tuyệt đối trong cả hai đề là đề

chính và đề phụ, thì đã hoàn toàn xứng đáng. Vừa rồi không phải ngài nói em ấy

có vài phần "quỷ tài" sao? Huống hồ ngày thi đó, em ấy còn kết thúc bài thi trước

nửa giờ."

"Trước nửa giờ?" Mặt thầy giáo già khiếp sợ: "Trò đùa này của cô..."

"Ngài đừng không tin, tôi và Trương Phàm làm giám thị, lúc còn 30 phút nữa là

kết thúc cuộc thi, có người vu oan em ấy gian lận, cũng là đưa tờ giấy, truyền

phao."

"Shhh... Chuyện này hình như tôi đã nghe bên nhóm khảo vụ nói qua mấy lần,

thì ra em ấy bị hắt nước bẩn à?" Thầy giáo già như có điều suy nghĩ.

"Không sai, là em ấy. Tình huống lúc đó, Trương Phàm vì cẩn thận, ngay tại chỗ

bảo em ấy dừng bút rời trường thi. Không nghĩ tới cô gái này lại không chút

hoang mang, không khóc không nháo đã đi theo ra ngoài, còn kể ra rõ ràng một

hai ba bốn năm điểm đáng ngờ trước mặt Trương Phàm. Đến lúc sự thật rõ ràng,

cuộc thi cũng đã kết thúc..."

Thầy giáo già nghe như tiểu thuyết truyền kỳ, uống miếng nước, chẹp miệng

một cái, hứng thú.

Hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Kết thúc thì ũng kết thúc thôi, cũng không thể để cho em ấy tiếp tục làm bài.

Trương Phàm thì ngài cũng biết đấy, bởi vì làm trễn nãi thời gian làm bài của thí

sinh, trong lòng thật sự không dễ chịu, còn đặc biệt đi xin lỗi cô gái ấy, nhưng

Thẩm Loan lại nói, cô đã sớm trả lời xong rồi, nếu không phải bị vu oan gian

lận, thì lúc đó đã sớm nộp bài rời đi rồi."

"Chậc, rất cá tính!"

"Còn không phải à? Cho nên, ngài khoan dung một chút, quen là được rồi."

Lửa giận của thầy giáo già bình ổn một cách kỳ lạ, không chỉ không tức giận

tiếp, còn coi trọng Thẩm Loan thêm một chút.

Không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên, ông trừng mắt, mày nhíu chặt: "Tôi còn

phát hiện em ấy đi học luôn cúi đầu, viết viết vẽ vẽ, tôi cũng không yêu cầu ghi

chép gì mà?"

"À, không phải em ấy bị bệnh một tuần lễ à? Chắc là đang bổ sung chương trình

học lúc vắng mặt, lúc tôi đi học cũng như vậy ấy mà."

Sau khi thầy Hồ nghe xong, càng thêm cảm thấy thần kỳ.

Mà loại cảm giác này, lúcTrương Phàm nói bóng nói gió bảo ông ta khoan dung

với Thẩm Loan nhiều hơn một chút, đạt tới đỉnh điểm.

"Tôi nói này thầy Trương, sao thầy và cô Lưu lại khác lạ thế? Đặc biệt là thái độ

khi đối đãi với bạn học Thẩm Loan, đúng là thay đổi phong cách!"

Trương Phàm đỡ đỡ mắt kính, cười nói: "Thiên tài mà, phải đặc biệt một chút."

Thầy Hồ: "..."

Bên này, các giáo sư mở và sắp mở "nhà bếp", Thẩm Loan hoàn toàn không biết

gì cả.

Bên kia, sau khi Miêu Miêu được sắp xếp vào tổ, thì ôm Thẩm Loan mừng như

điên: "A di đà phật, may mà tôi và cô cùng một tổ." Ôm đùi, chắc, mọi chuyện

đều thuận lợi.

"Ôm đủ chưa?"

Miêu Miêu dừng lại, thu tay, mắt lộ sự xấu hổ: "Khụ! Đủ rồi đủ rồi."

Nói rồi, nhanh chóng lui ra.

Trời ạ! Cô ta vừa không lịch sự với boss?

Oh, no! Đó chắc chắn là ác mộng, mặc dù ôm ma vương vừa mềm vừa thơm,

nhưng chuyện này cũng không hề nói lên ma quỷ là thiên sứ.

Thẩm Loan: "Tổ còn những thành viên nào?"

Miêu Miêu đưa danh sách cho cô: "Giáo sư phân cô làm tổ trưởng, đúng là ---

quá sáng suốt!"

Thẩm Loan nhận lấy, ánh mắt đảo qua, chợt dừng lại.

Tưởng Thạc Khải cũng ở đây?

Thú vị rồi đây!

Thẩm Loan: "Buổi chiều sau khi tan học, báo tin cho những người trong danh

sách này tập hợp ở trên sân thể dục."

"Để làm gì?"

"Sau này đều là châu chấu trên một con thuyền rồi, không nên làm quen một

chút à?"

Xuất phát từ hình thức tuần hoàn "1 + n", hoàn thành mỗi một bài kiểm tra tốt

nghiệp.

"1", là chỉ điểm nhóm hợp tác, lấy nhóm nhỏ là đơn vì, cùng chung hoàn thành

một hạng mục, nhóm giám khảo chấm điểm cho tất cả thành viên trong một tổ.

"n", là chỉ điểm của từng cá nhân trong ngành học, mỗi một chuyên ngành đều sẽ

tổ chức thi, thi được bao nhiêu điểm thì lấy từng đó điểm, mỗi người đều dựa

vào thực lực.

Chia ra theo tỉ lệ 30% và 70%, tính toán đến thành tích cuối cùng, liên quan trực

tiếp đến việc có thể tốt nghiệp hay không.

Mà Khởi Hàng không có chuyện ở lại lớp, khi mà thành tích không đủ, không

thể tốt nghiệp, vậy mấy tháng học tập sẽ uổng phí, lấy không được giấy chứng

nhận, trực tiếp cút đi.

Có thể thấy được, chuyện hợp tác theo nhóm này có bao nhiêu uan trọng, chiếm

30% tổng thành tích.

Tất nhiên phân tổ cũng không thể qua loa.

Năm vừa rồi cũng không phải không có tình huống những tổ hợp tác quá kém,

cuối cùng làm hạng mục thất bại, được 0 điểm.

Buổi chiều, sau khi tan học, sân thể dục.

Hoàng hôn làm kéo bóng người dài ra, Thẩm Loan đứng ở dưới ánh mặt trời,

gương mặt trắng như tuyết hiện ra một tầng đỏ hơi mỏng, đẹp không tả xiết.

Miêu Miêu cầm kem ăn đến vui vẻ.

Cô ta nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ rồi, sao còn chưa đến?"

Vừa dứt lời, một nam một nữ đi tới hai người.

"Hi ~ tổ trưởng Thẩm, tôi đã ngưỡng mộ cô rất lâu rồi." Người phụ nữ hơn hai

mươi tuổi, một bộ tóc ngắn thoải mái, giọng nói hơi mùi rượu và thuốc lá rất thú

vị, nụ cười sang sảng thoải mái, rất dễ làm người ta có ấn tượng tốt.

"Chào cô, tôi là Thẩm Loan."

"Tôi là Cổ Thanh."

Người đàn ông cũng tự giới thiệu: "... Trương Dương."

Tuổi không lớn, nhiều lắm cũng chỉ 30 tuổi, không đẹp trai, nhưng thắng ở vóc

dáng cao.

Hai người là người yêu.

Miêu Miêu: "Còn thiếu một Tưởng Thạc Khải nữa là đủ."

Bốn người đứng chờ tại chỗ.

Đáng tiếc, đã trôi qua hơn 15 phút so với thời gian hẹn trước cũng không thấy

người tới.

Miêu Miêu nhíu mày: "Rõ ràng tôi đã thông báo rồi, cậu ta cũng đã đồng ý tới,

sao lại thế này?"

Mặt Thẩm Loan không thay đổi, không thể nói rõ là vui nhiều hơn, nhưng cũng

không nhìn ra một chút không vừa lòng nào.

Cổ Thanh: "Làm sao đây?"

Trương Dương: "Tiếp tục chờ? Hay là hôm nay giải tán trước, ngày mai hẹn lại

một lần nữa?"

Hai người dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Loan.

Miêu Miêu cũng nhìn boss nhà mình, chờ cô lên tiếng.

Thẩm Loan suy nghĩ trong chớp mắt: "Trước cứ tản ra đi, mục đích hôm nay là

quen biết lẫn nhau, dù sao tương lai cũng là một tổ, có thể tạo nên được sự ăn ý

thì không còn gì tốt hơn.

"Được, vậy tìm một cơ hội khác gọi Tưởng Thạc Khải, mọi người cùng ăn cơm,

gắn bó, rất nhanh sẽ quan thuộc."

Cổ thanh và Trương Dương rời đi.

Miêu Miêu chuẩn bị đi lấy xe, bị Thẩm Loan gọi lại ---

"Không vội."

"Hả?"

"Qua vườn hoa bên kia một chút."

Gì? Miêu Miêu nghi ngờ mình nghe lầm, hôm nay boss không vội về nhà ân ân

ái ái, lại đổi thành tản bộ suy nghĩ về cuộc đời?

Nhưng cô ta cũng không có chuyện gì quan trọng, cũng rảnh rỗi, Thẩm Loan

nói gì thì thế ấy.