Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 333




Cùng lúc đó, bờ tây Ninh Giang.

"Đội trưởng Tôn, tổ vớt 1 đã trở lại, tạm thời... không có phát hiện gì." Bốn chữ

cuối cùng, âm lượng rõ ràng giảm xuống.

Tôn Hạo ngồi xổm trên một phiến đá ngầm, trong tay cầm điếu thuốc, đôi mắt

lộ ra mấy phần mỏi mệt: "Tổ 2, 3 đâu?"

"Còn chưa có tin tức truyền lại."

"Ừm. Tổ 1 thay người, tiếp tục tìm."

Mười lăm phút sau.

"Đội trưởng Tôn! Có có-"

Tôn Hạo đột nhiên đứng lên, hai bước vượt qua đá ngầm: "Thằng nhãi cậu nói

rõ xem nào! Có cái gì?"

"Có phát hiện! Tổ 3 tìm thấy một cơ thể đàn ông bị sưng bên dòng sông gần hạ

lưu, đã thông báo cho pháp y tới."

"Đi! Đi xem."

...

Ba ngày sau, kết quả nghiệm thi được đặt trên bàn làm việc của Tôn Hạo.

Đối chiếu kết quả DNA, cái xác là Tống Lẫm không lầm!

Tôn Hạo: "Còn người chéo thuyền thì sao?"

"Bộ phận pháp y nói, giữa trưa mai mới có thể có kết quả."

Tôn Hạo mở tập tài liệu ra, cất vào túi hồ sơ da trâu, lại cẩn thận khóa kĩ: "Chờ

người chèo thuyền phu kia, là có thể kết án rồi. Chút nữa cậu lấy kết quả báo

cáo này, nói chi tiết tỉ mỉ cho cục trưởng Dương, linh hoạt chút, tranh thủ bảo

ông ta ký vào, chúng ta thông báo cho người nhà đến nhận xác."

"Đội trưởng Tôn, anh gấp gáp như vậy, có phải... kho đông lạnh của bộ phận

pháp y lại đầy?"

Một câu nói đùa tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, ai ngờ Tôn Hạo nghe

xong, biểu cảm không những không hòa hoãn, còn có chiều hướng đen xì.

"À! Không phải là tôi nói trúng rồi chứ?" Cảnh sát nhỏ rầm một tiếng, nuốt nuốt

nước miếng.

Tôn Hạo trầm giọng: "Tối hôm qua trung tâm thành phố đã xảy ra vụ án giết

người tàn độc, một nhà bảy người không cấp cứu kịp thời, toàn bộ tử vong. Một

đội cảnh sát đã đưa thi thể của người bị hại tạm thời đến nhà xác bệnh viện,

muộn nhất ba ngày, chờ quy trình hoàn tất sẽ đưa đến bộ phận pháp y, cho

nên..."

Cảnh sát nhỏ nghiêm túc lại: "Tôi lập tức đi tìm cục trưởng Dương báo cáo vụ

án!"

Chạng vạng ngày hôm sau, Cục Công An gọi điện thoại thông báo người nhà họ

Tống tới nhận lại thi thể.

Trong đêm Tống Lẫm trốn chạy, Tống Nguyên Sơn đột phát xuất huyết não phải

vào bệnh viện.

Phương Nhã Cầm cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn, dốc lòng

chăm sóc.

Cuối cùng người đến cục cảnh sát cũng chỉ có Tống Càn.

"Anh là người nhà của người chết?"

"Ừm."

"Có quan hệ gì?"

"... Anh em."

"Chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu."

Tống Càn đưa qua.

"Được, phiền anh ký tên ở chỗ này."

Sau khi hoàn tất tất cả các thủ tục, Tống Càn đến nhà xác.

Khi tủ đông lạnh được kéo ra, hơi lạnh ập vào mặt, Tống Càn quay đầu lại, tuy

thi thể bị mổ mấy chỗ cũng đã khâu lại, nhưng trên cơ thể tái nhợt kia, uốn lượn

mấy dấu vết như con rết, vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Có lẽ là chột dạ hoặc không đành lòng hay áy náy, Tống Càn phát hiện bản thân

thế nhưng không thể nhìn thẳng, ngay cả khi đối phương đã không còn dấu hiệu

của sự sống, đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng.

Nhân viên công tác: "Nếu có yêu cầu, có thể gọi điện thoại cho bên hoả táng, họ

sẽ phái người đến đây phụ trách vận chuyển."

"Cảm ơn, tôi đã gọi điện rồi."

Mười lăm phút sau, xe của bên hoả táng ngừng ở cửa sau của bộ phận pháp y,

hai người đàn ông tiến vào nâng Tống Lẫm đi.

Sau khi nhận được tro cốt, Tống Càn đã đến thẳng nghĩa trang mà anh ta đã

mua trước đó, bên này có đạo sĩ chuyên nghiệp cung cấp dich vụ an táng, niệm

kinh siêu độ, đốt tiền tưới rượu.

Nhìn qua rất náo nhiệt, nhưng ai không ai biết, người thực sự phúng viếng chỉ

có một mình Tống Càn.

Sau khi đã niệm xong, vài đạo sĩ đã rời đi.

Mớ hỗn độn trên đất rất nhanh đã bị dì lao công quét dọn sạch sẽ.

Tống Càn đến cửa hàng bán hoa nhập khẩu đối diện nghĩa trang mua một bó

hoa cúc trắng, cúi người đặt trước bia mộ: "Tôi biết, cậu không muốn nhìn thấy

tôi."

Đáp lại anh ta, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua.

"Ba cậu... Tuy ngoài miệng không nói, trên mặt cũng thể hiện không thèm để ý,

nhưng tôi biết, trong lòng ông ấy không dễ chịu, nếu không, sẽ không đột phát

xuất huyết não phải vào bệnh viện."

Tống Càn ngồi xổm trước mộ, giơ tay lau bụi bẩn trước di ảnh, rồi bưng hai ly

rượu bên cạnh lên, tưới xuống.

"Cho nên, tạm thời ba không thể đến thăm cậu, chờ thêm một thời gian nữa..."

Nói đến đây, Tống Càn dừng lại một chút, ánh mắt hướng về nơi xa: "Tôi đoán,

cậu cũng không muốn thấy ông ấy đúng không? Hoặc là nói, cậu không muốn

thấy bất cứ ai trong nhà họ Tống."

Anh ta nói rất nhiều, cho đến khi mặt trời ngả về tây.

"... A Lẫm, đừng trách tôi. Dù nói thế nào, bà ấy cũng là mẹ đẻ của tôi, tôi sẽ

không cho phép bất cứ kẻ nào uy hiếp sinh mạng của bà ấy. Cho nên, xin lỗi."

Tống Càn ra cửa nghĩa trang, thư ký đã lái xe sẵn chờ bên đường.

"Tổng giám đốc Tống."

"Đi thôi, đón Nhạc Nhạc tan học."

...

Ngụy Hiểu Nhạc đã từ từ quen chuyện mẹ không đón cậu tan học, tuy người

đàn ông kia sẽ không làm được món khoai tây chiên, cũng sẽ không giúp cậu

phối quần áo đẹp, nhưng thấy ông ta lúc nào cũng đứng ở hàng đầu tiên đợi cậu

tan học, Ngụy Hiểu Nhạc quyết định sẽ không ghét ông ta như vậy nữa.

"Nhạc Nhạc, có phải hôm qua ba cậu không có tới đón cậu đúng không?" Người

nói chính là một đứa bé mập mạp, là bạn tốt nhất trong lớp của cậu.

"Ừ. Ông ấy nói công ty có việc, cho nên không thể tới."

"Wow! Ba cậu còn có công ty hả? Thật là lợi hại!"

Nhìn dáng vẻ hâm mộ của mập mạp, Ngụy Hiểu Nhạc bỗng nhiên cảm thấy rất

vui vẻ.

Tuy trước kia cũng có bạn nhỏ hâm mộ cậu có một người mẹ xinh đẹp còn biết

làm điểm tâm, nhưng so với cảm giác bây giờ rõ ràng không giống nhau.

Còn, không giống chỗ nào, cậu cào cao đầu nhỏ, ừmmm... Tạm thời không nghĩ

ra được.

"Nhạc Nhạc, vậy nhà cậu có rất nhiều tiền hả?"

"Cái này... Tớ cũng không biết."

"Hừ! Ngụy Hiểu Nhạc, cậu đang nói dối đúng không?" Cậu bé nói chen vào là

Mao Trình, cao hơn Ngụy Hiểu Nhạc nửa cái đầu, cơ thể cũng rắn chắc hơn, làn

da ngăm đen, giống như một viên than nhỏ.

"Tớ không nói dối!"

"Cậu đang nói dối! Nói dối! Lêu lêu lêu —"

Tiểu mập mạp bị dọa sợ đứng tránh sang một bên, không dám nói gì, đừng nhìn

thấy cậu cường tráng, cơ thể cao to, mập mạp đều là giả hết, hơn nữa lá gan lại

nhỏ, sức chiến đấu coi như bằng không.

"Ba tớ mở công ty!" Ngụy Hiểu Nhạc không tránh không né, đứng hiên ngang

tại chỗ đối diện với cục than đen nhỏ.

"Tớ không tin đâu! Mẹ tớ nói, cậu không có ba ruột, người tới đón không phải

ba ruột! Sẽ không thích cậu! Nói không chừng còn muốn ngược đãi... A!"

Cục than đen nhỏ lời còn chưa nói xong, Ngụy Hiểu Nhạc như một chú sư tử

con bị chọc giận, vèo một phát tiến lên, đẩy ngã Mao Trình cao lớn hơn mình

hai cái đầu, sau đó cưỡi lên người, nấm đấm nhỏ đánh đấm không chút lưu tình.

"Cho cậu nói lung tung! Cho cậu nói lung tung!"

"Ngụy Hiểu Nhạc, cậu bắt nạt tớ! Tớ... Tớ mách cô giáo!"

Tiểu bụ bẫm ở bên cạnh gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Các cậu đừng đánh nữa,

đừng đánh nhau!"

...

Tống Càn ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên di động vang lên.

Là một dãy số lạ.

"Alo, xin chào."

"Xin hỏi anh có phải ba Hiểu Nhạc không?"

Tống Càn hơi ngây người, có lẽ mới tỉnh ngủ não còn chưa phản ứng kịp, theo

bản năng quên mất bản thân còn có đứa con trai, cũng may rất nhanh đã hoàn

hồn lại: "Đúng vậy, xin hỏi cô là?"

"Tôi là cô giáo của nhà trẻ ngôi sao, chủ nhiệm lớp Hiểu Nhạc."

"Xin chào."

"Hiểu Nhạc và bạn học xung đột, phiền anh khi nào đến giờ tan học có thể đến

văn phòng một chuyến chứ? Tôi đã thông báo cho phụ huynh đứa bé kia rồi."

"Xung đột?" Người đàn ông nhíu mày: "Xung đột gì?"

"Cậu bé đánh bạn học."

"Được, tôi sẽ đến đúng giờ."

Thư ký ngồi ở ghế phụ thấy Tống Càn kết thúc cuộ trò chuyện, thật cẩn thận dò

hỏi: "Là cậu chủ nhỏ gây chuyện sao?"

Trong lòng Tống Càn bị đè nén, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ: "Thằng nhóc thối

đánh bạn học."

"Giáo viên gọi điện thoại tới mời phụ huynh?"

"Ừm. Đúng rồi Điền Tuệ" Tống Càn đột nhiên nhìn về phía cô ta: "Con trai cô

cũng đi học ở nhà trẻ, bình thường có đánh nhau với bạn học không?"

"Không."

"..." Quả nhiên, con nhà người khác là bé ngoan, nhà mình là gấu!

Tròng mắt thư ký chuyển động, là một nhân viên lão làng, tất nhiên không thể

làm sếp mất mặt, thêm một câu: "Con trai tôi có muốn đánh nhau cũng đánh

không lại người ta, cánh tay cẳng chân nhỏ xíu, chỉ bị bắt nạt thì có."

Tâm trạng Tống Càn lập tức tốt hẳn lên.

Đúng không, không đánh, chẳng lẽ còn giương mắt để người khác bắt nạt mình?

Thư ký liếc trộm anh ta qua kính, mỉm cười.

Dưới bầu trời này, không có người làm ba nào thích người khác nói con mình

không tốt, dù có đánh nhau cũng là biểu hiện dũng cảm.

Xem ra, cô ta lại tìm được một chỗ nữa để nịnh bợ sếp rồi.

Khi Tống Càn đến, cha mẹ của đứa bé kia đã ngồi trong văn phòng, trước mặt

bày hai cốc nước, giáo viên vừa nói chuyện vừa chờ, thấy Tống Càn đến còn

không nhịn được sửng sốt.

Trai đẹp, hơn nữa còn là trai đẹp mặc âu phục đi giày da, kinh diễm cũng là

chuyện thường tình.

Bảo sao Ngụy Hiểu Nhạc lại đẹp như vậy, không chỉ di truyền sự xinh đẹp của

mẹ, còn cao lớn đẹp trai như ba.

"Xin chào." Giáo viên đứng dậy, đón người vào.

Cách đó không xa, đứng Ngụy Hiểu Nhạc thẳng tắp, không khóc, thậm chí đôi

mắt cũng không hồng như một cây bạch dương nhỏ đĩnh đạc.

Thấy Tống Càn nhìn qua, mở miệng gọi một tiếng: "Ba."

Không ủy khuất, cũng không có một chút cảm xúc nào khác, khi gọi anh ta

không khác ngày thường là bao.

Giáo viên: "Nếu phụ huynh hai bên đều đã tới, mọi người cùng ngồi xuống nói,

gỡ bỏ hiểu lầm, nói gì thì cũng là bạn cùng lớp..."

"Hiểu lầm? Rõ ràng con tôi bị đánh bầm dập mặt mũi, là người bị hại rõ như

ban ngày, cô giáo cô dùng một câu "hiểu lầm" đã muốn nhẹ nhàng bâng quơ cho

qua chuyện này, chỉ sợ không ổn đâu?"

Mẹ của Mao Trình tạch một cái đứng lên, giống như một con sư tử cái bị chọc

giận: "Trình Trình nhà của chúng tôi bây giờ vẫn còn ở phòng y tế băng bó vết

thương, người làm sai còn muốn trốn tránh trách nhiệm!" Nói xong nhìn về phía

Tống Càn, ý tứ rất rõ ràng.

"Mẹ Trình Trình, chị hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó." Khuôn mặt của cô giáo

trẻ tuổi có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại được.

"Dù sao con tôi bị thương, do Ngụy Hiểu Nhạc đánh, đúng lúc người nhà nó

cũng ở đây, cô nói xem nên giải quyết như thế nào bây giờ?" Oán giận giáo viên

xong, quay sang chất vấn Tống Càn.

"Vị phụ huynh này tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta giải quyết vấn đề trước,

tôi muốn biết rõ ràng mọi chuyện đã được chứ?" Nói xong, vẫy tay với Ngụy

Hiểu Nhạc: "Lại đây, đến chỗ ba."

"Vâng." Ngụy Hiểu Nhạc đi qua.

Tống Càn ngồi xổm xuống, đối mắt với cậu bé nhỏ: "Có thể nói rõ ràng mọi

chuyện cho mọi người biết không?"

"Có thể."

Sau đó, mồm miệng Ngụy Hiểu Nhạc rõ ràng trần thuật lại sự việc, bao gồm

đoạn đối thoại của cậu và Mao Trình, đều nhớ rõ, đặc biệt là câu kia ——

Mẹ tớ nói cậu không có ba ruột, người tới đón cậu là ba dượng! Sẽ không thích

cậu! Nói không chừng còn ngược đãi...

Thuật lại không thiếu một chữ.

Không khí có chút xấu hổ.

Ánh mắt của mẹ Mao Trình chợt lóe, biểu cảm lúng túng, khí thế rõ ràng mất

dần, nhỏ giọng nói: "... Cho dù Trình Trình nói không dễ nghe, nhưng con trai

nhà anh cũng không thể đánh người là đánh!"

"Xin lỗi" Tống Càn cúi đầu: "Hiểu Nhạc đánh người là bé không đúng, cho nên,

tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả viện bệnh, cũng sẽ bồi thường 5000 tệ."

Tuy mẹ Mao Trình cảm thấy 5000 tệ chưa đủ, nhưng con trai mình lại mở

miệng mắng người ta trước, cô ta cũng cảm thấy đuối lý, cũng không dám đòi

thêm.

Huống chi, làm trò trước mặt giáo viên, công phu sư tử ngoạm của cô ta, chỉ sợ

sẽ bị người ta coi như mình như một bà mẹ lòng dạ hiểm độc dùng con trai để

kiếm tiền, cũng để lại thanh danh ngang ngược vô lý, chờ truyền ra ngoài, phải

nhìn mặt các phụ huynh khác kiểu gì chứ?

Quá mất mặt!

"Được. Niệm tình thái độ thành khẩn của anh, tôi..."

Tống Càn: "Tôi đã xin lỗi, cũng thừa nhận bồi thường, bây giờ có phải các

người nên xin lỗi?"

Người phụ nữ sửng sốt: "Chúng tôi? Xin lỗi?!"

"Đúng vậy." Dịu dàng nhưng giọng điệu lại ẩn ẩn sự cường thế.

"Anh đùa cái gì vậy?" Mặt người phụ nữ lập tức đen xì, nhìn chằm chằm Tống

Càn như nhìn bệnh nhân tâm thần.

"Con tôi đánh con cô, cho nên tôi xin lỗi; mà, con cô lại nói với con tôi mấy lời

không có không giáo dưỡng đó, cô là mẹ nó có phải cũng nên xin lỗi không?"

"Anh!" Người phụ nữ tức giận đỏ bừng cả hai má.

Tống Càn nghiêm mặt: "Theo một ý nghĩa nào đó thì phương hướng phát triển

của trẻ nhỏ sẽ noi theo tấm gương là bậc làm cha mẹ như chúng ta. Biết sai thì

sửa, không mất mặt, đáng sợ nhất chính là không biết sai, cũng sẽ không sửa,

tương lai con cái học theo, cô hy vọng có kết quả này sao?"

Người phụ nữ do dự.

Cuối cùng: "... Xin lỗi, tôi sẽ dạy bảo lại con tôi."

Tống Càn gật đầu, từ trong bóp tiền lấy một xấp tiền đưa cho người phụ nữ:

"Cầm lấy mua cái gì ăn lót dạ cho bạn nhỏ."

Người phụ nữ thở dài, nghiêm túc nói: "Anh là một người ba tốt."

Tống Càn cười vẫy vẫy tay: "Cô giáo, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đưa

Hiểu Nhạc đi trước."

"... Được, anh đi thong thả." Trước kia, cô ta cảm thấy người đàn ông giống như

tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết mới nhất có sức hút, bây giờ mới phát hiện ra,

người đàn ông ôn tồn lễ độ giảng đạo lý càng trí mạng.

Ngoài cổng trường.

Ngụy Hiểu Nhạc thật sự không chịu nổi không khí áp lực giữa hai người, tránh

khỏi bàn tay của Tống Càn: "Vì sao ba không nói chuyện với con?"

"Vậy sao con không nói chuyện với ba?" Người đàn ông cảm thấy buồn cười,

đứa nhỏ này dáng vẻ còn rất đáng yêu.

Ngụy Hiểu Nhạc: "Con vừa nói rồi!"

"Bây giờ ba cũng nói rồi."

"..."

Điền Tuệ nhìn thấy ba con hai người, vội vàng bảo tài xế chạy xe qua.

Tống Càn cho Ngụy Hiểu Nhạc ngồi vào ghế sau.

Tiểu gia hỏa mím môi, nói thầm: "Mẹ mà tới đón, lúc nào cũng cho mình ngồi

ghế an toàn."

Tống Càn bật cười, đã đi chiếc xe này đến đón tiểu gia hỏa mấy ngày, chưa thấy

nhắc tới ghế an toàn bao giờ, hôm nay bỗng nhiên nhắc tới chắc muốn tìm cảm

giác tồn tại trước mặt anh ta.

Xem ra, bạn học nhỏ Ngụy cũng không lẽ thẳng khí hùng như vẻ bền ngoài!

Tống Càn nhịn cười, bày ra dáng vẻ nghiêm trang dặn dò Điền Tuệ: "Ngày mai

nhớ mua ghế an toàn đặt ở ghế sau."

"Tốt."

Ngụy hiểu nhạc: "..."

Bên trong xe rất yên tĩnh, vẫn luôn yên tĩnh như vậy cho đến khi đến cửa biệt

thự, hai cha con xuống xe.

Điền Tuệ hạ cửa kính xe: "Tạm biệt tổng giám đốc Tống, tạm biệt Hiểu Nhạc."

Nói xong kêu tài xế lái xe đi.

Cô còn bữa tiệc phải tham gia.

Tống Càn cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa, từ lúc đầu rầu rĩ không vui, đến giờ vẫn ủ

rũ cụp đuôi, cả quãng đường cũng không dễ chịu.

"Cách giờ ăn cơm tối còn một lúc nữa, muốn đến vườn hoa đi dạo với ba

không?"

Ngụy Hiểu Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen nhánh phát sáng:

"Muốn!"

"Vậy để cặp sách vào ghế dài."

Cậu bé nhỏ lạch bạch lạch bạch chạy qua, thả cặp sách, lại lạch bạch lạch bạch

chạy về phía Tống Càn.

"Cất rồi."

"Đi thôi."

Hai cha con bước chậm dọc theo lối nhỏ rải đá cuội.

Tống Càn: "Có biết vì sao vừa rồi ba không muốn nói chuyện với con không?"

"Ba trách con đánh bạn học."

Tống Càn lắc đầu: "Ba muốn cho con chút thời gian tự suy nghĩ lại."

"Cái gì gọi là tự suy nghĩ lại?"

"Tự suy nghĩ lại là ngẫm xem bản thân sai ở đâu, vì sao lại phạm lỗi."

Câu bé nhỏ nghe mà không hiểu lắm, nhưng vẫn rất thông minh "Ồ" một tiếng.

Tống Càn: "Vậy con nói xem con sai ở đâu? Rồi vì sao phạm sai lầm?"

"Sai là đánh nhau bị giáo viên phát hiện, mời phụ huynh. Bởi vì con không đủ

thông minh, không kịp thời chạy trốn, cho nên mới phạm sai lầm."

Tống Càn: "..."

Cậu bé con chớp chớp mắt: "Ba, vừa rồi ở văn phòng, ba thật uy phong nha!"

Vừa nói vừa vui sướng quơ quơ tay.

"Uy phong?" Tống Lẫm nhướng mày, giọng điệu hơi đổi.

"Đúng vậy! Mao Trình nói, mẹ cậu ấy ở nhà rất hung dữ, không chỉ đánh cậu

ấy, còn bắt ba cậu ấy quỳ ván giặt đồ, thế mà ba khiến cô ta phải xin lỗi! Chứng

tỏ ba lợi hại hơn mẹ Mao Trình!"