Đã gần đến rạng sáng, hành lang bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ, ánh đèn ảm
đạm chiếu vào mặt tường, mang lại cảm giác lạnh lẽo và quỷ dị không nói nên
lời.
Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh này là một nam một nữ đang đi chậm rãi
trên hành lang.
Nói đúng ra phải là người phụ nữ ghé vào tấm lưng của người đàn ông, người
đàn ông thong thả đi từng bước không nhanh không chậm.
Rõ ràng bệnh viện rất âm u đáng sợ, hai người cứ thế đi như đang trong vườn
hoa, nhàn rỗi tản bộ, vui vẻ thoải mái.
"Em thật biết giày vò người khác!" Quyền Hãn Đình khó thở, vỗ vỗ mông cô.
Thẩm Loan lắc lắc cổ người đàn ông: "Tự anh đồng ý, không phải em bắt anh
cõng."
"Phì ——"
"Anh cười cái gì?"
"Cười người nào đó, được lợi còn khoe mẽ."
Thẩm Loan nắm lỗ tai anh, lực không nhẹ, nhưng cũng không nặng, thay vì nói
véo cho hả giận, không bằng nói trêu chọc thì thích hợp hơn.
Dù sao, cơ thể người đàn ông không khỏi run lên, sau lưng cứng đờ như ván sắt.
Thẩm Loan còn chưa phát giác ra, không biết chết sống ghé sát vào tai anh, hơi
thở như lan: "Em không nặng."
Quyền Hãn Đình siết chặt hơn, sốc người lên: "Cho nên có thang máy không
dùng, bắt anh cõng em trèo cầu thang?"
"Coi như huấn luyện vác nặng, một công đôi việc, không tốt sao?"
"Người phụ nữ xảo trá!"
"Này..." Tròng mắt Thẩm Loan chuyển động: "Nếu anh không nguyện ý, bây
giờ có thể để em xuống."
Người đàn ông than nhẹ: "Cầu mà không được, sao dám không tự nguyện?"
"Nói cứ như thể em đang ngược đãi anh vậy hả?"
"Ông đây thích bị em ngược."
Anh một câu em một câu, mãi cho đến phòng bệnh.
Thẩm Loan đi vào phòng trong rửa mặt, đến khi ra ngoài, bước chân hơi ngừng:
"Hửm? Sao anh còn chưa về thế?"
Người phụ nữ xõa tóc sau lưng, có lẽ vừa mới rửa mặt, làn da trắng hồng, quần
áo bệnh nhân kẻ sọc mặc trên người bởi vì số đo quá lớn, nhìn hơi trống rỗng.
Khoảng khắc này Thẩm Loan, mỏng manh mà không tự biết, mang lại mỹ cảm
cấm dục.
Quyền Hãn Đình vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hình ảnh mơ màng hấp dẫn như
vậy, lập tức đờ người.
Cho đến khi Thẩm Loan tới gần, mùi hương thanh mát chui vào lỗ mũi, anh mới
bừng tỉnh lại —
"Mới cõng em về đến nơi đã muốn đuổi anh đi?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Em tưởng không cần đuổi, Lục gia sẽ tự đi."
"Được! Vậy đêm nay ông đây càng không thể rời đi được!" Quyền Hãn Đình
ngã vào giường, hai tay gối sau đầu, tươi cười đắc ý.
Thẩm Loan gật đầu, thế nhưng không tỏ vẻ phản đối: "Vậy anh cứ ở lại đi."
Nói xong, đang chuẩn bị xoay người lấy lược.
Lại bị Quyền Hãn Đình bất thình lình động thân ngồi dậy túm chặt tay, dùng lực
kéo, cô lảo đảo, ngã vào lồng ngực của người đàn ông, eo cũng bị anh ghì chặt.
"Này này... Anh cẩn thận chút!" Thẩm Loan giương mắt trừng anh.
"Cẩn thận cái gì?"
"Người đánh người sẽ đánh chết người mất."
Quyền Hãn Đình nhếch khóe miệng, không cho là đúng: "Chỉ dừa vào cơ thể
nhỏ bé này của em?"
"Em nhỏ chỗ nào?!"
Tầm mắt đảo qua ngực cô đang phập phồng, có ý gì, không cần nói cũng biết.
Thẩm Loan tức giận đến nghiến răng: "Đó là bởi vì em không mặc Bra..."
"Tuyết dày không cần chất đống, ắt sẽ thành chóp."
Thẩm Loan lạnh mặt, gằn từng chữ một: "Cho nên, ý của anh là em tuyết không
đủ dày?"
Quyền Hãn Đình duỗi tay được một nửa.
Bốp!
Một tiếng giòn vang vang lên.
Thẩm Loan nâng cằm lên, liếc mắt anh một cái: "Nếu ghét bỏ, vậy đừng có sờ."
Hừ!
Đàn ông!
"Này... Chắc anh đoán sai, kiểm tra lại một lần nữa được không?" Lời này,
mang theo vài phần chịu thua.
Thẩm Loan: "Không được! Dựa vào cái gì cho anh kiểm tra hả?"
"Kẻ lừa đảo!" Quyền Hãn Đình dùng cằm khẽ cọ cọ vào cổ cô: "Rõ ràng muốn
anh ở lại với em, sao cứ thích làm ngược lại với lòng, kích anh tỏ thái độ, em
nói xem, có nên phạt không?"
"Mắng em ngực nhỏ là hình phạt của anh với em?"
"Không" Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại: "Còn cái này..."
Vẻ mặt của Thẩm Loan cứng ngắc, cả người cứng đờ: "Quyền Hãn Đình, tay
anh véo chỗ nào thế hả?!"
"Xuỵt! Còn kích thích hơn nữa."
"Xì... Anh buông ra!"
"Bảo bảo, em thật mềm mại..."
"Đồ lưu manh!"
Đêm nay, khả năng làm chuyện xấu, hai người nằm trên giường bệnh hơn nửa
đêm rồi còn hưng phấn không chịu được.
Không biết mệt mà chơi mấy trò trẻ con "Anh sờ em trốn", "Anh véo em đánh
trả".
Quyền Hãn Đình ăn không ít đậu hủ, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng.
Cũng may, lý trí chiếm thượng phong, còn biết đây là bệnh viện, cuối cùng
dừng cương trước bờ vực.
Vốn Quyền Hãn Đình ngủ giường cách vách, nằm chưa đến hai phút đã sờ vào
chăn của Thẩm Loan, mặt dày mày dạn, mấy lời buồn nôn ghê tởm cợt nhả đều
nói ra hết, Thẩm Loan thật sự không có cách nào với anh, nên...
Ngủ cùng nhau luôn!
Mộng đẹp đến bình minh, khi Thẩm Loan tỉnh lại, bên gối đã không còn ai.
Cô duỗi tay sờ sờ, lạnh.
Tìm xung quanh phòng bệnh một vòng, không có ai.
"Đi đâu vậy?"
Cô đến phòng rửa mặt, đang chuẩn bị vào thì nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là
Quyền Hãn Đình, xoay người thò đầu ra từ khung cửa: "Anh—"
"Chào buổi sáng, cô Thẩm."
Là y tá trực ban.
Ý cười nơi khóe miệng thu lại, Thẩm Loan hơi hơi gật đầu: "Chào."
"Mười phút sau chụp chiếu kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì lớn, chắc hôm
nay có thể xuất viện rồi."
"Được."
Chụp chiếu ở lầu ba, Thẩm Loan đợi trong chốc lát là đến lượt.
Quá trình rất nhanh, nằm trên máy, đẩy vào rồi đưa ra.
"Bác sĩ, hôm nay tôi có thể xuất viện sao?"
"Phải đợi giữa trưa có kết quả kiểm tra, tôi mới có thể trả lời cô."
Thẩm Loan được ý tá đưa về phòng bệnh.
"Ồ, bạn trai cô đã trở lại."
Thẩm Loan cười đẩy cửa phòng ra, người đàn ông đang đứng phái trong đưa
lưng về phía cửa nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau ——
"Là anh?"
Thẩm Khiêm đi về phía cô, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của người phụ
nữ, cuối cùng dừng lại trên vết bầm xanh tím sưng đỏ trên trán, không nhịn
được nhíu mày: "Bác sĩ nói thế nào?"
Thẩm Loan lướt qua anh ta, lập tức đi vào trong, tùy ý nói: "Vết thương nhỏ mà
thôi."
Thẩm Khiêm cũng đi theo: "Vì sao không nói với người nhà trước?"
"Em quên."
"Đó là nhà của em, bọn anh là người nhà của em!"
"... Ồ." Không đau không ngứa, nhẹ nhàng bâng quơ.
Bề ngoài Thẩm Khiêm bình tĩnh, trên thực tế đã sớm tức giận muốn phun lửa,
chỉ là anh ta cũng đủ bình tĩnh, cũng giỏi giả vờ.
Nếu không phải phòng điều tra cục công thương bên kia gọi điện thoại nói cho
anh ta biết, Lý Văn Cẩn bị chuyển giao tới Cục Công An, anh ta điều tra nguồn
gốc nguyên nhân gây tai nạn xe, có khi đến bây giờ còn chưa biết Thẩm Loan bị
thương phải nằm viện.
"Loan Loan, anh không nói đùa với em!"
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Cô có chút không kiên nhẫn.
Nếp uốn giữa mày của Thẩm Khiêm càng nhíu chặt lại: "Xảy ra loại chuyện
này, em không nói với người nhà, ngược lại yên lặng mà vào bệnh viện..."
"Không phải anh đã biết rồi sao?"
Người đàn ông hơi ngây người.
"Còn muốn em thông báo cái gì?"
"Em!"
Thẩm Khiêm thở dài và bình tĩnh lại, chỉ vào tủ đầu giường: "Anh mua cho em
một bó hoa loa kèn, anh tự ý tìm một cái bình thủy tinh không, cắm vào cho em
rồi."
"Cảm ơn."
"Còn có trái cây. Táo, quýt, lê, muốn ăn loại nào?" Vừa nói vừa vén tay áo lên,
nghiễm nhiên muốn gọt cho cô ăn.
"Không cần."
"Loan Loan, đừng tùy hứng như vậy nữa..."
Thẩm Loan quay đầu lại, ồ, tùy hứng?
Tự cho là đúng!
Thẩm Khiêm chọn một quả táo đỏ rực, cầm dao, bắt đầu gọt vỏ: "Bên Khởi
Hàng, anh đã gọi điện cho chú nhỏ, để chú ấy cho phép em nghỉ mấy ngày, cho
nên chuyện ở trường học em không phải lo, nghỉ dưỡng một thời gian đi. Còn
Lý Văn Cẩn, nhà họ Thẩm sẽ không bỏ qua cho anh ta..."
"Không bỏ qua như thế nào?" Thẩm Loan đột nhiên rất tò mò.
Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mượn thế lực của nhà họ
Thẩm, hoặc coi nhà họ Thẩm là chỗ dựa, cô luôn luôn có suy nghĩ tự thân vận
cơm no áo ấm.
Cuối cùng, cô cũng làm được rồi.
Hơn nữa, hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Người đàn ông hơi ngây ra nhưng rất nhanh lại tiếp tục gọt: "Cứ theo trình tự
pháp luật mà làm, nên phán thế nào thì phán thế ấy."
Hoàn toàn tuân theo nguyên tắc, đối với cô mà nói vậy là đã tận tình tận nghĩa
rồi.
Quả nhiên, không ôm nhiều hy vọng thì sẽ không thất vọng. Bây giờ Thẩm
Loan một chút cảm giác cũng không có, tâm lặng như tờ.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy ra từ bên ngoài—
"Loan Loan, ăn sáng..."
Quyền Hãn Đình vào cửa, giây tiếp theo, bước chân ngừng lại, giọng nói cũng
đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, nụ cười bên môi dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ
thay độ cong biến mất, không khí quanh người trở nên lạnh dần, lạnh thấu
xương.
Thẩm Khiêm gọt xong lớp vở cuối cùng, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng
nhìn người đối diện.
Một người lạnh lùng, một người ấm áp.
Một sắc bén, một chậm rãi.
Chỗ hai ánh mắt giao nhau như có tia lửa vô hình bắn tung tóe.
Cho đến khi Thẩm Loan vừa cười vừa chạy chậm về phía Quyền Hãn Đình, tay
tự nhiên khoác vào cánh tay người đàn ông, động tác thuần thục như đã làm vô
số lần.
"Anh đi mua bữa sáng à? Cho em xem xem anh mua cái gì nào..."
Đôi mắt của Quyền Hãn Đình lộ ra sự kinh ngạc, dường như không nghĩ tới cô
hào phóng thừa nhận mối quan hệ hai người như vậy.
Ánh mắt Thẩm Khiêm kinh hãi!
Cô không sợ người khác biết, không phủ nhận, mà ngay trước mặt anh ta, lựa
chọn thể hiện tất cả mọi thứ ra hết...
Chứng tỏ điều gì?
Anh ta bỗng nhiên không dám tưởng tượng nữa...
Quyền Hãn Đình chuyển bữa sáng đang cầm trên tay sang tay bên kia, sau đó
ôm vai Thẩm Loan, kéo vào lồng ngực mình: "Chào anh, tôi là bạn, trai - Loan
Loan."
Thẩm Khiêm nhìn bàn tay không kiêng nể gì đặt trên trên đầu vai cô, tim như bị
bóp chặt.
Nhưng gương mặt lại không có biểu cảm gì: "Lục gia, lại gặp mặt rồi." Không
trả lời câu "bạn trai" của Quyền Hãn Đình.
Lại?
Thẩm Loan cho rằng anh ta ám chỉ lần gặp mặt ở bữa tiệc rượu kỉ niệm của
Minh Đạt.
Nhưng trong lòng Quyền Hãn Đình lại biết rõ, đối phương nói đến là lần gặp
mặt ở cửa nhà họ Thẩm, anh ta trốn trong chỗ tối phá vỡ sự thân mật của hai
người họ.
Hai người đàn ông cùng bước lên, cười bắt tay, giấu tất cả sự sắc bén vào bên
trong, che dấu bằng nụ cười mỉm.
Chẳng qua nụ cười này, có vài phần thật, vài phần giả, không thể hiểu hết.
Thẩm Khiêm đưa quả táo cho Thẩm Loan, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều: "Đã
gọt xong rồi."
Thẩm Loan theo bản năng tiếp nhận lấy, lại cảm giác ánh mắt của người bên
cạnh nào đó lập tức rụt tay lại.
À...
Một cái quả táo mà thôi, không đến mức đó chứ?
Thẩm Khiêm: "Anh còn có việc, đi trước, buổi chiều đến thăm em sau."
Nói xong, cười cười với Thẩm Loan, lại hơi gật đầu với Quyền Hãn Đình, mới
cất bước rời đi.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Không khí hơi cứng ngắc.
"Chuyện là..." Thẩm Loan nâng chiếc đĩa lên, nghiêng đầu nhìn người đàn ông:
"Anh muốn ăn táo không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt vị gia gia kia lại càng đen.
"Ăn cái rắm!" Nói xong, trực tiếp giật chiếc đĩa trên tay cô, loảng xoảng một
tiếng, ném xuống tủ đầu giường.
Thẩm Loan chớp mắt: "Ừm, táo cũng không có gì ngon."
Sắc mặt Quyền Hãn Đình bây giờ mới có tốt hơn được chút.
Thẩm Loan kéo anh ngồi xuống mép giường, vuốt ve cánh tay của người đàn
ông, cho đến khi nắm đến bàn tay, ngón út nhẹ nhàng cào cào hai cái vào lòng
bàn tay anh, tim Quyền Hãn Đình cũng giật giật theo hai cái, tê tê dại dại.
"Tức giận?"
Người đàn ông không nói gì.
Thẩm Loan tiếp tục cào, vẻ mặt vô tội: "Em cũng không biết anh ta sẽ đến."
"Hả? Phải không?" Giọng điệu lạnh căm căm, không chút độ ấm.
Người phụ nữ vội vàng gật đầu: "Em làm kiểm tra xong trở về, anh ta đã đợi
trong phòng bệnh rồi."
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên giơ tay giữ cằm Thẩm Loan: "Không phải lúc
trước anh đã cảnh cáo em đừng quá thân thiết với Thẩm Khiêm sao?"
Cô giương mắt tha thiết mong chờ chớp chớp: "Nhưng anh không nói cho
nguyên nhân cho em biết."
Người đàn ông cười nhạt: "Anh không tin em không cảm nhận được."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe.
"Cái lắc tay kia tên là gì, có ý nghĩa gì, muốn anh nói cho em biết sao?"
"Xì... Hóa ra anh đã biết từ sớm!"
"Hừ! Dựa vào anh ta? Cũng không soi lại bản thân trong nước tiểu xem đang
chơi cái gì, dám si tâm vọng tưởng!"
Thẩm Loan nhíu mày, không muốn nhiều lời về đề tài này, chỉ nói: "Em đói,
anh mua cái gì vậy?"
"Cháo, bánh bao nhỏ, còn có sandwich."
Quyền Hãn Đình lấy ra, đặt hết lên bàn, sau đó đưa đũa cho cô: "Là bánh bao xá
xíu em thích nhất."
Thẩm Loan há mồm, cắn một miếng to, nuốt một phát, híp mắt: "Ngon quá!"
Người đàn ông bật cười, tất cả điều không vui bay biến không còn dấu vết.
Huống chi, Thẩm Khiêm là người chọc anh không vui, Quyền Hãn Đình sẽ
không phát tiết chút giận lên Thẩm Loan.
Nhưng dáng vẻ lấy lòng của cô bé nghich ngợm này khiến anh vô cùng hưởng
thụ.
Sức ăn của Thẩm Loan không nhỏ, Quyền Hãn Đình cũng mua nhiều.
Đếm sơ sơ, hai người ăn hết tổng cộng 40 cái bánh bao nhỏ.
"Kết quả kiểm tra lại thế nào?"
"Bác sĩ bảo, nếu không có vấn đề gì lớn, hôm nay chắc có thể xuất viện rồi."
"Ừm."
Thẩm Loan đi qua đi lại, thuận tiện tiêu thực, buổi sáng không tập yoga, cô hơi
không quen.
Quyền Hãn Đình bắt đầu thu dọn đồ đạc, quả táo bị oxy hóa ố vàng đập vào
mắt, ánh mắt chợt lạnh, trực tiếp ném quả táo trên bàn vào thùng rác.
Thẩm Loan thoáng thấy, thức thời mà không nói gì, coi như bản thân bị mù, cái
gì cũng không thấy.
Rốt cuộc, người đàn ông như bình giấm chua bị đổ này vẫn nên không chọc vào
thì tốt hơn.
Ném quả táo còn chưa đủ, Quyền Hãn Đình còn định xử lý luôn cả túi hoa quả.
A! Cho mày đưa! Cho mày xun xoe! Coi thường ông đây không có tiền hả,
không mua nổi trái cây hả?!
Bây giờ Quyền Lục gia không khác gì một đứa bé muốn gây sự chú ý tranh
sủng.
Thẩm Loan nhịn cười, vụng trộm vui.
"Đợi đã—"
Quyền Hãn Đình không để ý, nhẹ buông tay, vứt túi hoa quả vào thùng rác:
"Đợi cái gì mà đợi? Nhắm mắt làm ngơ."
Thẩm Loan bất đắc dĩ, đi qua, vươn một ngón tay chọc chọc vào ngực anh:
"Bản thân tức giận liên quan gì đến trái cây?"
"Em nói giúp Thẩm Khiêm?" Sắc mặt người đàn ông đen xì.
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch: "Em không muốn lãng phí. Chúng ta không
cần, có thể cho các y tá bên ngoài, hoặc là dì lao công, cũng coi như tận dụng
hết giá trị của nó."
Thẩm Khiêm mang trái cây đến, tất nhiên sẽ chọn đồ tốt.
Chưa nói chủng loại đa dạng, mỗi loại đều là hàng chất lượng cao, quả nho kia
vừa to vừa mượt mà, quả cam vàng óng.
Người đàn ông nghe thấy vậy, lập tức thay đổi tâm trạng.
Nghĩ nghĩ, nhặt túi trái cây từ thùng rác ra, đặt trên mặt tủ: "Đúng vậy, không
thể lãng phí."
Thẩm Loan: "..."
"Nhưng cái này" Anh rút hết mấy bông hoa trong bình ra: "Phải ném!"
Lúc này Thẩm Loan không phản đối, dù sao cô cũng không thích hoa bách hợp,
cái loại thuần khiết đến xương cốt sạch sẽ này, rõ ràng không hợp với khí chất
của cô.
"Bây giờ vừa lòng chưa?"
Quyền Hãn Đình: "Coi như vừa lòng."
"Anh nói xem sao anh lại chua như vậy? Có phải là bình giấm bị đổ không?"
Thẩm Loan véo lỗ tai anh.
Người đàn ông trực tiếp kéo cô vào lòng: "Bởi vì, em là của anh."
Ai cũng không thể mơ ước!
Mười một giờ sáng, có kết quả kiểm tra.
"Tất cả chỉ số đều bình thường, có thể xuất viện."
Quyền Hãn Đình thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Loan cười anh: "Sợ em đi tong như
vậy à?"
"... Còn cười được!"
"Anh lo cho em à?"
"Câm miệng! Đi thôi."
Thẩm Loan bị anh kéo đi: "Anh nói câu nào dễ nghe một chút đi?"
"Nói cái gì?"
"Nói... Anh yêu em?"
Người đàn ông đột nhiên dừng bước, dừng chân, mặt đối mặt với cô: "Thẩm
Loan, nghe cho kĩ đây—"
Người phụ nữ chớp mắt, trong nháy mắt, tim không tự giác đập nhanh hơn, bịch
bịch.
Như quên cả thở, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành phông nền, màu sắc
nhạt dần, trở thành lu mờ.
Trong mắt anh là cô.
Mà trong mắt cô cũng là anh.
Quyền Hãn Đình gằn từng chữ một: "Lần sau còn dám đem tính mạng của mình
ra đánh cược, anh sẽ đánh gãy chân em!"
"..." Trời! Câu "anh yêu em" đâu?
Quả nhiên, đàn ông đều là cái mông (Đồ lừa đảo)!
Làm xong thủ tục xuất viện, vừa ra cửa, đã thấy chiếc Mercedes-Benz quen
thuộc đậu ở một bên, Sở Ngộ Giang từ trên xe bước xuống: "Lục gia, cô Thẩm."
Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan ngồi ở ghế sau: "Lái xe."
Trực tiếp đến sơn trang Đông Li, nghênh đón hai người là bàn cơm phong phú
do Lolita làm.