Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 330




Không kể đến cô có bản lĩnh đứng ở bên người Lục gia, trở thành "người phụ nữ

của đai ca" không, chỉ nói đến cô dám đặt chân đến đây đã đủ để làm người khác

lau mắt mà nhìn.

Phải biết rằng, ở đây không chỉ có một "kho hàng" này.

"Gia, ngài xem xử lí người này thế nào?" Đàn em chỉ vào người đàn ông ướt

đẫm cả người, hôn mê bất tỉnh ở trong góc.

Quyền Hãn Đình nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Loan.

Người sau cười khẽ, chậm rãi mở miệng: "Không bằng, đánh thức trước rồi nói

sau?"

Đàn em nghe vậy, ánh mắt xiết chặt, cũng may anh ta vẫn luôn giữ động tác cúi

đầu, mới không làm biểu hiện của mình đến quá mức khiếp sợ.

Trong giới này, đối mặt chẳng khác nào bị lộ, một khi bại lộ, ắt phải diệt khẩu.

Xem ra, thằng nhóc này không sống nổi rồi...

Sau khi đàn em ngạc nhiên, không khỏi thầm than.

Tất cả quyền sinh sát đều nằm trong quyết định của Lục gia, anh ta chỉ là một

kẻ lâu la, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không chừng còn phải làm đồ tề*.

*Đồ tể: Người giết heo, ở đây chỉ người ra tay giết người.

Đối với người như bọn họ mà nói, mạng là thứ không đáng tiền nhất.

...

Tống Lẫm bị hắt nước làm tỉnh lại.

Sự lạnh lẽo ập vào má, chất lỏng sặc người chui vào miệng mũi: "Khụ khụ khụ

khụ..."

Ánh đèn chói lọi kích thích đồng tử, Tống Lẫm híp mắt theo bản năng, một lúc

sau, mới dần dần thích ứng.

Trần nhà được làm từ khung thép đập vào mắt đầu tiên, ký ức cũng từ từ trở lại.

Sau khi nhảy sông, anh ta vì giảm sức nặng, vứt bỏ tiền mặt, sau đó...

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Tống Lẫm chỉ nhớ rõ vì trốn sự truy đuổi, anh ta nín thở một hơi bơi một

khoảng cách rất dài, tiếng ca nô càng ngày càng xa.

Ngay khi anh ta chuẩn bị lên bở, lúc sắp thoát thân, một lực nặng đập lên sau

gáy, trước mắt anh ta tối sầm, mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa, đã không ở trong sông, cũng không ở bờ sông.

Đàn em thu tay lại, cung kính đi sang một bên: "Lục gia, người đã tỉnh."

Tống Lẫm theo tiếng kêu nhìn qua, giây tiếp theo đồng tử co chặt lại.

Anh ta đã gặp qua Quyền Hãn Đình.

Mặc dù chỉ có hai lần, nhưng khí thế trên người đàn ông này, dù chỉ liếc mắt

một cái, cũng làm người khác ấn tượng khắc sâu.

Lần đầu tiên, tiệc rượu đầu năm của tập đoàn Huy Đằng, khách khứa hội tụ, đại

lão tụ tập. Tuy Tống Nguyên Sơn là người có địa vị như vậy, cũng chỉ là loai

bậc hai mà thôi. Anh ta yên lặng đi ở một bên, gặp được cảnh phồn hoa chưa

từng thấy, mà tất cả những thứ đó đều chỉ dựng nên vì một người kia.

Từ sau đó, ba chữ "Quyền Hãn Đình" này khắc sâu vào trong lòng anh ta, đại

diện cho quyền lực tối cao ở Ninh Thành, tới thời đại thịnh vượng này, giống

như vị thần chỉ cách đám mây mà quan sát chúng sinh.

Lần thứ hai, tiệc thành niên mười tám tuổi của Hạ Hoài, anh ta làm bạn tốt tham

dự, khi đang say rượu, Hạ Hồng Nghiệp bỗng đứng dậy nghênh đón ở cửa,

không quá lâu sau, đã tươi cười sáng lạn dẫn theo một người đàn ông thân hình

cao lớn, khí chất nổi bật đi vào bên trong.

Không giống như trưởng bối với vãn bối, ngược lại càng giống với cùng thế hệ

hơn, vẻ mặt Hạ Hồng Nghiệp lại có sự ngầm tôn trọng.

Nâng ly cạn chén, lúc nửa tỉnh nửa say, anh ta thấy Hạ Hoài luôn luôn quái đản,

không chịu dạy dỗ vậy mà đi đến trước mặt người đàn ông, kêu một tiếng Lục

thúc.

Hạ Hồng Nghiệp và Quyền Hãn Đình là anh em kết nghĩa, một cách tự nhiên,

Quyền Hãn Đình trở thành chú của Hạ Hoài. Chuyện này ở vòng giao thiệp của

Ninh Thành đã không còn là bí mật.

Trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên Tống Lẫm vô cùng hâm mộ người anh em tốt

này của mình.

Người thừa kế duy nhất của gia tộc, không chỉ có một người ba bao che khuyết

điểm, còn có một người chú quyền thế ngập trời.

Bây giờ, là lần thứ ba.

Tống Lẫm cho rằng thời gian đã lâu, ấn tượng với Quyền Hãn Đình trong đầu

đã sớm mơ hồ, nhưng sự thật chứng minh rằng lúc gặp lại, anh ta vẫn nhớ rõ

ràng.

Người đàn ông kia đại diện cho sự tối cao ở Ninh Thành, ngồi trên vô số của

cải, dường như trời sinh đã trở thành kẻ bề trên.

"Lục... gia?" Tống Lẫm vừa mở miệng, mới phát hiện giọng của mình lại bị

khàn, gồ ghề như sỏi đá.

Quyền Hãn Đình không đáp lại, thậm chí ánh mắt cũng không thèm cho.

Dời ánh mắt, đối diện với một đôi mắt đầy ý cười, lông tóc Tống Lẫm dựng

đứng: "Là cô!"

Thẩm Loan bước lên, ý cười không thay đổi: "Đã lâu không gặp, cậu Tống."

"Sao cô lại ở đây?!"

"Chắc là vì anh cũng ở đây đấy."

Ánh mắt nghi ngờ của Tống Lẫm dừng ở giữa Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan:

"Cô... Các người..."

"Tôi còn tưởng rằng có bài học lần trước, anh có thể yên phận một thời gian,

không nghĩ tới nhanh như vậy đã không kiềm chế được, vội vã đi chịu chết."

Ánh mắt người đàn ông không rõ tâm tình, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt

xẹt qua một tia hung ác nham hiểm: "Mạng cô cũng lớn thật đấy, Lý Văn Cẩn

vậy mà không đâm chết cô."

Lời này vừa nói ra, mặt Thẩm Loan vẫn không thay đổi, nhìn qua cũng không

giống như là để ý, nhưng người đàn ông đứng ở bên cạnh cô lại bỗng phóng tới

một ánh mắt sắc bén.

Tống Lẫm hơi ngạc nhiên, Lục gia đang ra mặt cho Thẩm Loan?

Vì sao?

Quyền Hãn Đình hơi hơi nghiêng người, nháy mắt với Sở Ngộ Giang, người sau

ngầm hiểu, lập tức đi đến trước mặt Tống Lẫm.

Bịch ---

Một cái khuỷu tay nện ở phía sau lưng người đàn ông, phát ra một tiếng vang

lớn, cùng với tiếng kêu đau khó có thể kìm nén, quanh quẩn ở trong kho hàng

trống trải.

Sở Ngộ Giang: "Miệng sạch sẽ một chút."

Nói xong, thêm một cú nữa, sức lực so với cú trước còn mạnh hơn vài phần.

"A ---" Tống Lẫm ngã trên mặt đất giống như con chó chết, vẻ mặt vặn vẹo xấu

xí, đáy mắt hiện lên sự u ám, chật vật không chịu nổi.

Quyền Hãn Đình giơ tay, Sở Ngộ Giang lui sang một bên.

Thẩm Loan cười khẽ: "Tôi còn sống, kẻ đâm tôi thì vào ngục, anh đoán xem kẻ

chủ mưu phía sau sẽ nhận kết cục gì?"

Tống Lẫm đau đến không thể mở miệng, đầu cúi xuống dưới, vẻ mặt khó nói.

Đương nhiên, Thẩm Loan cũng không cần anh ta trả lời, tự mình tiếp tục: "Từ

sau sự kiện ở sơn trang Ôn Tuyền đó, anh nên biết sẽ có một ngày như vậy."

"Ha ha... Ha ha..." Người đàn ông ôm đầu, cười đến cả người run rẩy: "Suốt

ngày bắt nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt. Ha ha ha... Thật là buồn cười..."

Giọng của anh ta so với trước càng khàn, yếu hơn, đều cố gắng gượng.

Thẩm Loan nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình thản không gợn sống:

"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng đúng lắm, đây đều cho anh tự tìm."

"Xem ra, hôm nay tôi khó thoát khỏi kiếp này, nhưng có mấy vấn đề tôi trước

sau đều không nghĩ ra."

Thẩm Loan nhướng mày.

Tống Lẫm chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng có một vét máu tươi chói máu: "Sao

cô lại viết được kế hoạch của Lý Văn Cẩn?"

"Tôi không biết."

"Nói dối! Nếu cô không biết, sau lại cố ý đi đổi tất cả cửa kính xe?"

"Xem ra anh biết được không ít nhỉ." Môi đỏ nhẹ cong, cười như không cười:

"Mấy ngày nay Lý Văn Cẩn bị bắt, anh ngủ cũng không ngon nhỉ?"

Ánh mắt Tống Lẫm lóe lên.

Thẩm Loan: "Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết, Lý Văn Cẩn sẽ không bán

đứng anh."

"Vì sao?"

"Anh ta không chỉ sẽ không bán đứng anh, còn sẽ nghĩ mọi cách gỡ tội che chở

cho anh. Chỉ có như vậy, mới có thể sau khi anh ta vào đó, để lại quả bom hẹn

giờ là anh, lúc nào cũng có thể muốn mạng của tôi! So với khai ra chủ mưu,

giảm bớt hình phạt, anh ta tình nguyện một mình gánh, cũng muốn vắt hết óc

tìm phiền phức cho tôi. Anh nói xem, có phải rất cố chấp không?"

Tống Lẫm vốn không nghĩ tới chuyện này.

Anh ta chỉ biết người là loại động vật ích kỉ, tai vại đến nơi, mỗi người đều tự

bảo vệ tính mạng, giữa bố mẹ anh em còn không vô tư gánh tội thay cho đối

phương, huống chi anh ta và Lý Văn Cẩn chỉ là đồng minh vì lợi ích chung mà

kết thành tạm thời.

Tín nhiệm hầu như bằng không, ăn ý cũng bằng không.

Cho nên Tống Lẫm đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt khi chuyện bị khai ra, trước đó

mới có thể giữ lại đường lui cho chính mình.

Không nghĩ tới...

Thẩm Loan: "Anh cho rằng Lý Văn Cẩn không chịu nổi thẩm vấn, sẽ kéo anh

xuống nước theo, đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đén cùng,

đánh đòn phủ đầu. Từ giây phút mà anh quyết định vượt sông bỏ trốn, thì đã lên

một con đường không thể quay đầu lại nữa."

"Cho nên, anh mới có thể không chút kiêng kỵ giết chết người chèo thuyền, cứ

như vậy, Lý Văn Cẩn có giữ kín như bưng thế nào, mặc dù anh có thể thoát khỏi

tội sai khiến giết người, cũng không thể thoát khỏi án cố ý giết người!"

"Tống Lẫm ơi là Tống Lẫm." Người phụ nữ yếu ớt thở dại, như tiếc hận, lại như

buồn cười, thậm chí mơ hồ lộ ra một chút sung sướng: "Lá gan của anh cũng

thật lớn, dám nổ súng giết người trước mặt cả cảnh sát."

"Biết gì không? Bây giờ anh đã là cái loại tội phạm từ đều đến đuôi, gặp được là

phải bắn chết. Kích thích không, chơi vui không?"

Giọng nói người phụ nữ như ma âm chảy vào trong tai, rõ ràng câu này nhẹ hơn

câu kia, nhưng rơi vào trong lòng Tống Lẫm, từng chữ ngày càng nặng hơn.

Ép anh ta suýt nữa không thở nổi!

Người đàn ông đỏ tay, hung tợn nhìn người phụ nữ đầy ý cười trước mắt: "Cái

gì cô cũng biết? Là cô cố ý dụ dỗ tôi? Con đàn bà thối này!"

Bốp!

Sở Ngộ Giang giơ tay, trực tiếp cho anh ta một cái tát vang dội.

"Đã nhắc nhở mày, miệng sạch một chút."

Sức lực của đàn ông không thể so với phụ nữ, huống chi Sở Ngộ Giang còn là

một người biết võ, tuy cái tát này chỉ dùng tám phần lực, nhưng cũng đủ để

Tống Lẫm ăn trọn.

Quả nhiên ---

Khóe miệng người đàn ông trào ra nhiều máu tươi hơn, trong lúc đó, máu trong

mũi chảy ra cũng như suối.

Thẩm Loan: "Người quyết định hợp tác với Lý Văn Cẩn là anh, người chọn

chạy trốn cũng là anh, cuối cùng người giết chết tên chèo thuyền cũng là anh,

tôi đã làm gì à?" Mở hai tay ra, người phụ nữ nghiêng đầu cười: "Tôi chưa làm

gì cả."

"Là cô ---" Vẻ mặt người đàn ông đầy máu, phát ra tiếng gào như con thú bị

nhốt.

Thẩm Loan không dao động, càng không sợ hãi: "Nếu anh đủ thông minh, nên

giấu tài sau khi hạng mục Cự Phong bị thất bại, án binh bất động. Đáng tiếc,

mấy câu nói của tôi cũng làm cho anh rối loạn tinh thần, gấp gáp muốn trả thù.

Xem ra, phép khích tướng vẫn còn có tác dụng với anh."

"Cô... cố ý!" Tống Lẫm che ngực, khó khăn thở dốc, giống như cái hòm bị vỡ.

"Đúng vậy!" Thẩm Loan cười càng thêm sáng lạn, thưởng thức vẻ mặt đầy đau

đớn của người đàn ông, kích động phấn khởi trong máu như muốn nổ xác mà

ra, quả nhiên, cô hợp làm kẻ điên.

Kẻ điên lòng dạ độc ác.

"Có câu nói gì ấy nhỉ? Trời muốn diệt vong, tất phải làm cho điên cuồng. Nếu

không anh cho rằng vì sao tôi lại không nhổ cỏ tận gốc ngay sau hạng mục Cự

Phong? Thật sự là tự mình ra tay quá phiền phức, giết chết anh, còn phải dính

lên người một lớp máu tanh, dù có rửa sạch, cũng cảm thấy ghê tởm, sao có thể

nhanh và tiện hơn với việc làm anh tự chịu chết?"

Lời này vừa nói ra, Tống Lẫm đỏ cả hai mắt.

Thì ra anh ta cùng đường bí lối đều do bị người khác ép buộc trong vô hình!

Đàn em cạnh nghe sơ qua, lòng bàn chân đã lạnh lẽo, cảm giác giống như đã

thấy được một "công tâm kế" to lớn, giết người vô hình.

Anh ta đã đọc qua bao nhiêu cuốn sách, thành tích cũng không tốt, nhưng thật ra

lại rất thích đọc tiểu thuyết, nhất là phương diện quân sự.

《 Binh pháp Tôn Tử 》 có câu: Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả

dã; bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã*.

*Nghĩa là, đánh đâu thắng đó không được gọi là cao minh nhất, không tiến hành

chiến tranh mà khiến kẻ địch đầu hàng mới là cảnh giới cao nhất của binh lược.

Trong suy nghĩ của anh ta cảm thấy chỉ có đàn ông mới có được giang sơn, sự

quyết đoán khi bày mưu lập kế, ví dụ như Lục gia.

Còn phụ nữ, dù phụ nữ có thông minh đến mấy cũng sẽ thiếu vài phần kết cấu,

cả ngày nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ dưới chân, không làm nên được việc

lớn.

Nhưng vị trước mắt này, lại là ngoại lệ.

Thậm chí "kết cấu" của cô so với đàn ông còn nhiều hơn vài phần tỉ mỉ và toàn

diện, mang theo sự tàn nhẫn có thù tất báo.

Khó trách mẹ anh ta thường xuyên nhắc nhở anh ta rằng: "Chọc ai cũng được

nhưng đừng chọc phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh. Khi

tàn nhẫn lên, có thể ảnh hưởng đến tính mạng!

Trước đó anh ta không tin, bây giờ không thể không tin.

Ngay cả Quyền Hãn Đình cũng nhịn không được kinh ngạc liếc Thẩm Loan một

cái.

Tuy rằng bây giờ anh đứng ở đây, nhưng cũng chỉ nhúng tay hai việc mà thôi,

hơn nữa đều là Thẩm Loan bày mưu tính kế, nói trắng ra là, Lục gia chỉ là một

kẻ chạy vặt.

Chuyện đầu tiên, phái Sở Ngộ Giang ra mặt tiến hành đàm phán với Tống Càn.

Chuyện thứ hai, theo yêu cầu của Thẩm Loan phái người ôm cây đợi thỏ ở địa

điểm chỉ định, đánh ngất Tống Lẫm, đưa tới đây.

Những phân đoạn khác, đều do Thẩm Loan tự kiểm soát.

Hạng mục Cự Phong...

Vậy mà đã sớm bắt đầu sắp đặt như vậy rồi sao

Quyền Hãn Đình không thể không một lần nữa nhìn kỹ người phụ nữ của mình,

hình như trước đây còn chưa khai quật hết à?

Còn Sở Ngộ Giang, không thể không lần nữa cảm thán, phụ nữ của gia đúng là

hmmmm... không giống người thường!

Dù sao, anh ta cũng không dám trêu, nếu không, cách chết của mình như thế

nào cũng không biết.

Tống Lẫm như con gà trống thua trận, đôi tay miễn cưỡng chống cơ thể bỗng

cong lại, cả người anh ta lại nằm xuống mặt đất: "Cô muốn thế nào?"

Bốn chữ, như dùng hết sức lực còn lại của anh ta.

"Tất nhiên là, có oán báo oán, có thù báo thù."

"Cô sẽ giết tôi sao?" Tống Lẫm kinh ngạc với sự bình tĩnh lúc này của mình,

anh ta phẫn nộ, anh ta không cam lòng, anh ta hận ý ngập trời, nhưng mà người

là dao thớt, tôi là cá thịt, còn có cách nào đâu?

Anh ta tự phụ nửa đời, kiêu căng khó thuần, chưa từng nghĩ tới kết quả lại thua

trong tay phụ nữ.

Ha ha...

"Cô sẽ giết tôi sao?" Anh ta lại hỏi lần nữa.

Thẩm Loan ăn ngay nói thật: "Anh sống không quá đêm nay."

"Ha ha... Ha ha ha ha..." Người đàn ông điên cuồng cười to, cười đến toàn thân

run rẩy, mặt đầy máu, vẻ mặt điên cuồng, giống như người điên.

"Cô dám sao?" Cười đủ rồi, Tống Lẫm nặng nề mở miệng: "Thẩm Loan, cô

dám sao?"

"Vì sao tôi lại không dám?"

"Vừa rồi cô bảo, tôi là tội phạm bị truy nã, là kẻ bị cảnh sát theo dõi, cô cho

rằng muốn giết thì giết, giết là có thể rửa đến không còn gì?"

Người phụ nữ không những không có một chút hoảng loạn, nụ cười bên môi

ngược lại càng có xu thế tăng thêm, giống như nghe được một câu truyện cười:

"Đúng vậy, anh là tội phạm bị truy nã, sau khi giết chết người chèo thuyền, tội

phạm bị truy nã ôm tiền nhảy xuống sông chạy trốn. Nhưng ai có thể bảo đám

anh chắc chắn có thể thành công bơi lên bờ, thuận lợi chạy thoát?"

"Có ý gì?"

"Lỡ may thể lực không chống đỡ nổi nữa, chết trong sông; hoặc là, hết sức, cuối

cùng vùi mình trong bụng cá, những chuyện này đều có khả năng, không phải

sao?"

"Cô!"

"Tống Lẫm, anh cũng không sợ chết như mặt ngoài nhỉ? Còn biết dùng thân

phận tội phạm bị truy nãn để nhắc nhở tôi ném chuột sợ vỡ bình, không nên

đụng vào anh."

Trong mắt người đàn ông bây giờ mới dần dần xuất hiện sự sợ hãi.

"Chỉ tiếc, đến anh cũng có thể nghĩ ra được bug, sao tôi lại không nghĩ tới?"

"..."

"Còn có vấn đề gì không?" Thầm Loan ở trên cao nhìn xuống anh ta, đáy mắt là

sự lạnh lẽo không thay đổi: "Hỏi xong, thì an tâm lên đường đi."

Giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối mềm mại.

Nếu không biết, còn tưởng rằng đó là lời ngọt ngào giữa đôi yêu nhau.

Một người phụ nữ, lòng dạ còn độc ác hơn đàn ông, còn khủng bố hơn ma quỷ

ba phần!

Cả người Tống Lẫm run lên.

Không... Anh ta không muốn chết...

"Không còn sao? Được, vậy..."

"Từ từ!"

Thẩm Loan giương môi: "Nói đi."

Tròng mắt người đàn ông chuyển động hỗn loạn, hạt mồ hôi lớn trên trán rơi

xuống, tay cũng run rẩy dữ dội hơn.

Trước đó Tống Lẫm có bao nhiêu kiêu ngạo, vậy bây giờ anh ta có bao nhiêu

chật vật.

Năm giây sau ---

Hai mắt Tống Lẫm tỏa sáng: "Có! Còn có một chuyện! Cô, vừa rồi nói Lý Văn

Cẩn không khai tôi ra, vậy vì sao cảnh sát lại bỗng tiến hành bắt giam?"

"Lý Văn Cẩn không khai anh ra, nhưng có người khai anh ra."

"Ai?"

"Anh trai anh, Tống Càn."

"Không... Không thể nào!" Tống Lẫm lắc đầu, khó có thể tin.

Mặc dù Tống Càn không thích tác phong làm việc của anh ta, nhưng tuyệt đối

sẽ không tàn nhẫn ra tay, dù không bận xem mặt mũi của Tống Nguyên Sơn,

cũng sẽ bận tâm đến một nửa huyết thống anh em kia.

Đã từng, anh ta còn vì thế mà cười nhạo người anh trai này do dự không quyết

đoán, làm bộ làm tịch; bây giờ, lại trở thành hy vọng cuối cùng mà anh ta có thể

cậy vào.

"Vì sao lại không thể?" Ý cười của Thẩm Loan chưa đổi: "So với một người em

trai khác mẹ, tất nhiên là mẹ ruột sinh anh ta ra quan trọng hơn."

Tống Lẫm khó hiểu.

"Lúc anh rắp tâm định hạ độc chết bà Tống, nên nghĩ đến chút tình anh em ít ỏi

này của anh và Tống Càn sẽ bị chặt đứt hoàn toàn. Thử hỏi, anh ta là một đứa

con hiếu thảo, sao sẽ giữ một qủa bom hẹn giờ ở bên người mẹ mình như anh,

bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết bà ấy chứ?"

Tống Lẫm như bị sét đánh.

Thẩm Loan tiếp tục nói thêm: "Nếu không thể hại mẹ ruột, vậy chỉ có thể hi

sinh người anh em là anh rồi. Rất thực tế, không phải sao? Nhưng cũng rất phù

hợp, ít nhất, sự lựa chọn của Tống Càn nằm trong điểm mấu chốt giữa pháp luật

và đạo đức."