Tống Nguyên Sơn nhăn mày một cái, bình tình trở lại, không còn hoảng loạn
như trước.
Thái độ của ông ta không lo lắng và sầu lo giống như một người ba sau khi biết
con trai mình phạm tội nên có.
Tôn Hạo nói rõ ràng: "Tống Lẫm bị nghi ngờ có liên quan đến việc thuê người
giết người, có ý định mưu sát, bây giờ phải bắt lại, mời ông phối hợp với công
việc của cảnh sát!"
Thuê người giết người!
Có ý định mưu sát!
Tuy Tống Nguyên Sơn có chuẩn bị trước, cũng không khỏi kinh hãi lùi ra sau
nửa bước: "Giết, người?"
Tính cách của đứa con trai này tuy rằng quái đản, tính tình thô bạo, nhưng cũng
không đến nông nỗi phạm tội giết người.
"Nó giết ai?"
Tôn Hạo: "Trước khi điều tra phá án, tất cả chi tiết đều bảo mật, không thể trả
lời!"
Nói xong, nói với tai nghe Bluetooth: "Tổ A, mai phục ở cửa, tổ B ở vườn hoa,
tổ C phong tỏa cửa sau, hai tay súng bắn tỉa tổ D vào chỗ, mai phục ở tầng hai
và tầng ba --- mỗi người vào vị trí của mình!"
Tổ A: "Đã nhận!"
Tổ B: "Đã thực thi!"
Tổ C: "Chuẩn bị xong!"
Tổ D: "Đang thực thi... Xong!"
Tống Lẫm thoát ra từ cửa sau, thuê được một chiếc taxi, khom người ngồi vào,
bóng tối che giấy nửa gương mặt dưới của anh ta, chỉ lộ một đôi mắt âm trầm.
"Đến biệt thự ở núi Phú."
Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay làm anh ta khôn kịp trở tay, cảnh sát tới
hung hăng, nói rõ đã nắm giữ chứng cứ xác thực. Tống Lẫm không biết khâu
nào bị lỗi, nhưng rõ ràng là ---
Anh ta không muốn ngồi tù!
Dù thời hạn thi hành án dài hay ngắn, anh ta cũng không muốn vào cái nơi quỷ
quái đó.
Cũng may, lúc trước hợp tác với Lý Văn Cẩn, Tống Lẫm đã tìm trước đường
lui, thở sau, lập tức bình tĩnh lại.
Đã đến một bước này rồi, anh ta không những không hối hận, ngược lại có loại
muốn điên cuồng bùng nổ, đương nhiên, so với việc làm kẻ rảnh rỗi, phế vật,
anh ta càng thích rầm rầm rộ rộ hơn.
Tài xế ngồi ở bị trí lái, liếc mắt vô ý qua kính chiếu hậu, vừa lúc thấy được sự
nhún nhảy kích thích trong mắt người đàn ông, giống như một bệnh nhân điên
cuồng, không khỏi run sợ, nhanh chóng rời mắt.
Sau một lúc lâu, mới bình phục lại, tay cầm lái lại hơi hơi run rẩy.
Người này quá tà môn!
...
Nhà họ Tống.
Ba đội cảnh sát ôm cây đợi thỏ tại chỗ đợi lệnh đã gần hai mươi phút, chỉ tiếc,
tạm thời không có thu hoạch.
Mặt Tôn Hạo lạnh lẽo, quát với đầu kia tai nghe: "Tổ A!"
"Báo cáo! Không phát hiện người tình nghi!"
"Mẹ kiếp!"
"..."
Tống Nguyên Sơn đen mặt ngồi ở trên sô pha, Phương Nhã Cầm cẩn thận từng
li từng tí ngồi ở bên cạnh, trong ánh mắt có vài phần mờ mịt, như chưa kịp phản
ứng chuyện gì đang xảy ra.
Tống Lẫm giết người?
Con sói đó có lá gan lớn như vậy?
Còn có Angel không biết vì sao mà chết...
Nhớ tới A Càn đã từng nhắc nhở bà ta đừng đi trêu chọc Tống Lẫm, lúc đó
Phương Nhã Cầm còn không phục, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ.
"Bà run cái gì?" Tống Nguyên Sơn nhíu mày liếc vợ một cái.
Bây giờ Phương Nhã mới giật mình, tay bà ta vô thức nắm chặt ống tay áo của
chồng, lúc này đã run rẩy không khống chế được.
"Không... Không có gì..."
Tống Nguyên Sơn không hề để ý tới.
Bây giờ ông ta đang phiền muộn, đâu còn rảnh để quan tâm Phương Nhã Cầm.
Tống Lẫm gây ra chuyện lớn như vậy, dẫn cả cảnh sát tới cửa, một khi để lộ
tiếng gió, giá cổ phiếu công ty chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó, áp lực từ
hội đồng quản trị và sự phản đối của các cổ đông...
Không được!
Phải nghĩ cách mới được!
"Vị cảnh sát này, tôi..."
Tôn Hạo ngậm thuốc lá, lạnh lùng giương mắt: "Chuyện gì?"
Tống Nguyên Sơn lui ra sau nửa bước, hít sâu, nhắc nhở mình phải bình tĩnh:
"Tống Lẫm là con trai của tôi, nó phạm sai lầm, mấy người muốn bắt hay gì, tôi
tuyệt đối không hai lời. Nhưng chuyện này bên phía cảnh sát các cậu có thể bảo
mật với bên ngoài không, đừng làm ồn ào đến truyền thông..."
Tôn Hạo nhướng mày, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới một phen: "Ông chắc
chắn ông là ba của Tống Lẫm chứ?"
"?"
"Chưa từng thấy qua người cha nào trong tình huống này còn có thể ngồi xuống
uống trà ngon, quay đầu vừa thấy con trai ị phân, vội vã che đậy nó, sợ mùi thối
bay ra. Hừ... Thảo nào có thể nuôi được một tên tội phạm giết người, thấy ông,
tôi cũng không thấy kỳ lạ chút nào."
Lợi ích ở trên hết, mâu thuẫn sẽ tự nhiên sinh ra.
Tống Nguyên Sơn tức giận đến xanh cả mặt, chỉ vào Tôn Hạo run rẩy cả người:
"Cậu!"
Tôn Hạo cười lạnh, bỗng ánh mắt khẽ động đậy: "Trên danh nghĩa của Tống
Lẫm còn bất động sản nào?"
"Không thể trả lời!"
"Ông chắc chứ?"
Tống Nguyên Sơn ngưỡng cổ, đôi mắt già hiện lên sự độc ác: "Hừ, dù tôi có
không nói, cậu có thể làm gì tôi? Bây giờ cảnh sát đều kiêu ngạo giống cậu sao?
Hôm nào tôi phải hỏi cục trưởng Hoàng một chút, ông ta dạy dỗ cấp dưới thế
nào!"
Tống Hạo dập tàn thuốc, chống nạnh cười mỉa: "Đúng là tôi không thể làm gì
ông, nhưng mà..." Ánh mắt người đàn ông hơi nghiền ngẫm, giọng nói lại lạnh
lẽo như băng: "Một người tổ D vào đây!"
Rất nhanh, một cảnh sát trẻ tuổi chạy chậm vào, đứng vững, ngẩng đầu ưỡn
ngực: "Đội trưởng Tôn!"
"Vị đồng chí này bị nghi ngờ liên quan tới việc gây cản trở công vụ, giải đi!"
"Vâng!"
Nói xong, muốn ra tay.
"Cậu dám?!" Tống Nguyên Sơn trợn trừng mắt: "Cậu có biết tôi là ai không?"
Không bắt được người, tâm tình Tôn Hạo vốn đã kém: "Tôi mẹ nó chẳng cần
biết ông là ai, bắt lại rồi nói! Còn nói có dám không, thì thử mới biết được."
"Cậu ---"
Đây mới thật sự là tú tài gặp phải binh lính, có lý nhưng không nói được!
"À, còn nữa, cục trưởng Hoàng quản lí an ninh, đội hình sự chúng tôi còn chưa
tới lượt ông ta nói chuyện. Bến tàu này ông đỗ nhầm rồi."
Tống Nguyên Sơn: "..."
Phương Nhã Cầm thấy tình hình khôn đúng, lập tức nhảy ra, miễn cưỡng nở nụ
cười ba phần, ôn tồn nói: "Đồng chí cảnh sát, vốt chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn
không cần ầm ĩ đến mức vậy, ngài nói xem có đúng không? Bây giờ trên danh
nghĩa của Tống Lẫm đã không còn bất động sản nào nữa, nhưng cậu ta thường
đến qua đêm ở biệt thự núi Phú, nó dùng tiền cho tình nhân thuê."
"Địa chỉ rõ ràng hơn."
Phương Nhã Cầm không dám kéo dài, vội vàng nói ra.
Tôn Hạo nhíu mày: "Vừa rồi bà nói bây giờ trên danh nghĩa của Tống Lẫm
không còn bất động sản là có ý gì?" Anh ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "bây giờ".
Phương Nhã Cầm tiếp thu trong nháy mắt, giải thích: "Hạng mục cậu ta phụ
trách lúc trước không thành công, bị hội đồng quản trị hủy bỏ chức vụ, trong
khoảng thời gian rảnh rỗi ở nhà này, cậu ta lục tục ở nhà bán sạch bất động sản
đổi thành tiền mặt..."
Ánh mắt Tôn Hạo bỗng rét lạnh, cùng chàng cảnh sát trẻ tuổi nhìn nhau, nhanh
chóng ra mệnh lệnh với tai nghe: "Hai tổ A D ở lại, hai tổ B C đến núi Phú với
tôi!"
Anh ta không tin, bỏ ra nhiều cảnh sát như vậy lại không bắt được một kẻ hèn
Tống Lẫm!
Sau khi Tôn Hạo dẫn người đi, chân sau Tống Càn vào nhà.
Tống Càn kêu "Mẹ", chuyển sang hướng bên sô pha, lại kêu: "Ba."
Tống Nguyên Sơn: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, mày còn biết về à?!"
Rõ ràng Tống Nguyên Sơn giận cá chém thớt, Phương Nhã Cầm bênh vực:
"Ông mắng cái gì mà mắng? Cũng có phải A Càn làm sai chuyện đâu?""
"Mẹ..." Tống Càn lắc đầu, ý bảo bà ta bớt tranh cãi.
Phương Nhã Cầm bĩu môi, bây giờ mới không nói ra lời quá đáng hơn.
Tống Càn: "Ba, nói chuyện một chút."
Tống Nguyên Sơn gật đầu: "Đến nhà ăn."
Hai ba con đi đến nhà ăn.
Tống Nguyên Sơn: "Con đã biết hết?"
Tống Càn: "Vâng."
Tống Nguyên Sơn: "Cuối cùng sao lại thế này?"
Tống Càn: "Con cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một chuyện, ba phải biết."
Tống Nguyên Sơn: "Cái gì"
Tống Càn nhìn ba, gằn từng chữ một: "Bây giờ người mà A Lẫm đắc tội, dù là
ba hay con, thậm chí là toàn bộ nhà họ Tống đều không thể trêu vào."
Tống Nguyên Sơn nghe vậy, giật mình một lúc lâu mới mở miệng: "... A Lẫm
xảy ra chuyện có liên quan đến con không?"
Ánh mắt Tống Càn thản nhiên, không chút né tránh: "Mặc dù có liên quan đến
con, đó cũng là rơi vào đường cùng không thể không chọn giữ hoặc bỏ."
Sống lưng thẳng tắp của Tống Nguyên Sơn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có
thể thấy được cong xuống, vừa thất vọng, lại nhẫn tâm, đó cũng là con trai ruột!
Bây giờ lại đến mức phải bỏ.
Trong nháy mắt đó, người đàn ông mạnh mẽ hơn nửa đời này như già đi mười
tuổi.
"Thôi..."
Tự làm bậy, không thể sống!
Ông không hỏi nhân vật lớn mà "ba và con thậm chí là nhà họ Tống đều không
thể trêu vào" đó là ai, nếu Tống Càn đã nói như vậy, thì chắc chắn là con quái
vật khổng lồ không thể rung chuyển.
...
Biệt thự quanh núi Phú, tòa B, căn 12.
Tôn Hạo dẫn người phá cửa vào: "Lục soát cẩn thận cho tôi, không được bỏ qua
một góc góc cạnh cạnh nào!"
"Rõ!"
Năm phút đồng hồ sau.
"Đội trưởng Tôn, ở dưới giường phòng ngủ chính phát hiện thứ này."
Mở rương mật mã ra, bên trong còn có thắt lưng màu trắng dùng để bó tiền.
Quả nhiên ---
Tống Lẫm đã tính toán tất cả, ngay cả đường lui cũng đã tự tìm cho chính mình.
Bán của cải lấy tiền mặt, bán bất động sản đổi thành tiền mặt, thuận lợi cho việc
chạy trốn.
Lấy danh nghĩa tình nhân để thuê biệt thự Tứ Hoàn Lâm, giấu tiền mặt vào, che
giấu tai mắt của người khác.
Đợi tiếng gió không đúng, chỉ cần cầm tiền cao chạy xa bay...
"Đội trưởng Tôn, biệt thự không còn ai."
"Tất nhiên là không còn ai, con bò con đó đã sớm mang theo tiền mặt chạy..."
Tôn Hạo cười mỉa: "Lập tức liên hệ với cảnh sát giao thông để lấy video theo
dõi đoạn đường gần đây, nhanh chóng xác định phương hướng người tình nghi
chạy trốn."
"Rõ!"
"Bây giờ chúng ta làm gì?"
Tôn Hạo: "Truy bắt!"
Vâng....
"Phương hướng nào?"
"Bờ sông."
Biệt thự Tứ Hoàn Lâm trừ tầm nhìn trống trải, ít camera theo dõi, còn giáp với
Ninh Giang, ở đây có bến tàu container lớn nhất.
...
Tống Lẫm đứng ở bên bờ, đón lấy làn gió thổi vi vu rồi huýt sáo hai cái.
Nếu như nghe cẩn thận, sẽ phát hiện ra tiếng cười dài ngắn rõ ràng, cảm giác rất
theo trình tự.
Rất nhanh, một con thuyền đánh cá tới gành, người chèo thuyền hỏi một câu
tiếng Phúc Kiến nửa chín nửa sống: "Ai?"
Tống Lẫm nghe không hiểu, nhưng cũng không cản trở anh ta đưa ra câu trả lời:
"Tôi họ Tống."
Ánh mắt người chèo thuyền chợt lóe: "Đi lên đi." Trong chốc lát đổi thành khẩu
âm Ninh Thành bản địa.
Đúng ám hiệu, tất nhiên là nên đón khách lên thuyền.
Tống Lẫm mang theo túi hành lý, ngồi lên đuôi thuyền.
Đây là một con thuyền cùng loại với thuyền đánh cá có vòm gần biển, thân
thuyền đơn sơ, mà người chèo thuyền càng là loại ném vào trong đám người thì
tìm không ra mặt.
Tống Lẫm đặt túi hành lí ở vị trí tay có thể với tới, khóe mắt chưa từng rời đi.
Khoảng cách giữa anh ta với người chèo thuyền đầu khoang lái với thân thuyền,
chia ra hai phần.
Mà khoảng cách như vậy, đều là một tín hiệu an toàn với lẫn nhau.
Có vòm che, hơn nữa vị trí của hai người cách xa theo kế hoạch, góc độ bắn
trỏe nên kỳ dị mà xảo trá.
Dù sao, một kẻ trốn chạy mang theo một khoản tiền khổng lồ với một con rắn
độc khoác trên mình lớp da trung thực, khả năng đen ăn đen là không quá lớn.
Tống Lẫm nhìn mặt sông phía xa, rất lâu sau mới thu mắt lại, lạnh lùng nói:
"Đến phía bắc Giang Tây."
Người chèo thuyền: "Trước đó đã nói chỉ tới Chiết Tây."
Tống Lẫm: "Tôi có thể thêm tiền."
Người chèo thuyền: "Một trăm nghìn."
Tống Lẫm: "Được!"
Thuyền vòm ở trong đêm mới đi chưa đến mời phút, một chiếc ca nô đã suốt sát
lên.
Tôn Hạo đứng ở đầu thuyền, cầm cái loa phóng thanh: "Trên thuyền phía trước
nghe cho kỹ, mấy người đã bị cảnh sát vây quanh, không cần có ý đồ chạy trốn,
lập tức đầu hàng!"
Trên khuôn mặt chết lặng của người chèo thuyền xuất hiện sự tức giận và hoảng
sợ, hung ác nhìn Tống Lẫm chằm chằm: "Mày đưa cảnh sát tới?!"
Tống Lẫm quyết tâm liều mạng, trực tiếp lấy thứ trong ngực ra, chỉ nghe "pằng"
một tiếng, người chèo thuyền nhìn lỗ máu trước ngực mình rồi chậm chạp
giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, vẻ mặt dừng lại ở đan xen giữa ngạc
nhiên và sợ hãi trong chớp mắt: "Mày..."
Đáng tiếc không thể nói ra một câu hoàn chỉnh đã rơi vào dòng sông.
"Là tao đưa tới thì thế nào?" Tống Lẫm cười lạnh, cất súng, chạy đến khoang lái
tự động, đẩy động cơ tới nấc lớn nhất, tăng tốc trong nháy mắt.
Đáng tiếc, vẫn không thoát nổi ca nô như cũ.
Mắt thấy "truy binh" càng ngày càng gần, trong lòng Tống Lẫm biết còn tiếp tục
như vậy nữa thì chỉ có thể khoanh tay chịu trói, xử lí tất cả mọi chuyện, chắc
chắn sẽ không có kết cục tốt.
Dù sao cũng phải chết, không bằng buông tay chơi một trận.
Nhìn nước sông sâu không thấy đáy, anh ta dùng sợi dây thừng buộc túi hành lí
vào eo, hít sâu, lặn xuống nước chui vào lòng sông.
Tiếng ca nô ngày càng gần, Tống Lẫm cảm thấy may mắn khi vừa rồi nhanh
chóng quyết định chọn nhảy thuyền.
Nhưng không kéo dài vui vẻ như vậy được lâu lắm, bởi vì phần eo kéo túi hành
lý, tất cả bên trong đều là tiền mặt, sau khi bị nước sông ngâm phình ra, tăng
trọng lượng, kéo theo gánh nặng này, anh ta bơi cực kỳ gian nan chậm chạp.
Bên kia, cảnh sát đã bắt đầu phái người xuống nước, anh ta chỉ có thể cắt sợi
dây, trơ mắt nhìn túi hành lý chứa ba triệu đô la Mỹ chìm vào đáy sông.
Khẽ cắn môi, không hề lưu luyến, ra sức bơi về phía trước.
"Đội trưởng Tôn, người chèo thuyền đã chết, Tống Lẫm nhảy thuyền chạy
trốn."
Tôn Hạo nhìn mặt sông mênh mông, cắn chặt quai hàm: "Trong tay con chó đó
có súng, bảo vài người Đại Chí cẩn thận một chút!"
"Đội trưởng Tôn, trên thuyền không phát hiện tiền mặt."
"Hừ... Chạy trốn còn không quên mang tiền. Chắc chắn cậu ta bơi không xa,
không có bất ngờ gì xảy ra thì chỉ ở cần đây, xốc lại tinh thần cẩn thận một chút
cho tôi!"
Nửa giờ sau.
Mấy người bơi xuống nước trở về.
Tôn Hạo đi đến đầu thuyền: "Tình huống thế nào?"
"Phía tây không phát hiện Tống Lẫm."
"Còn phía nam?"
"Cũng không có."
"Phía đông, phía bắc?"
Nhận được đáp án giống nhau như đúc.
Ấn đường Tôn Hạo nhăn chặt đến mức có thể kep chết con muỗi: "Không hợp
lý..."
Rất không hợp lý!
Những cấp dưới này của anh ta đều đã luyện qua, Tống Lẫm dù có gian xảo,
cũng là người thường, chẳng lẽ còn biết bay lên trời chui xuống đất sao?
"Có thể là... chết đuối?"
"Một tên tội phạm bỏ trốn suy nghĩ kỹ càng, có ngu như vậy à? Không có chút
nắm chắc còn dám nhảy vào trong sống?"
"Đội trưởng, anh cảm thấy thế nào?"
Tôn Hạo suy tính trong chớp mắt: "Đổi người, tiếp tục tìm! Mặt khác, báo tin
cho đội tìm kiếm trên biển, bọn họ chuyên nghiệp hơn."
Đêm nay "Ninh Giang" đã định trước là không an bình.
...
Bờ sông, một kho hàng chứa đồ.
"Lục gia, ngài đã tới."
"Người đâu?" Giọng nói người đàn ông thờ ơ, lạnh nhạt, không giận mà uy.
"Bên này, mời ---"
Đây là lần đầu tiêu Thẩm Loan thấy dáng vẻ của anh ở trước mặt cấp dưới khác
trừ Lăng Vân và Sở Ngộ Giang.
Quả nhiên ---
Quyền Lục gia, không phải nói không.
Chỉ một ánh mắt đã có thể làm người ta run bần bật, khom lưng khuỵu gối.
"Sao, nhìn ngẩn người?" Người đàn ông đi đến bên tai cô, hơi thở nóng rực bắn
lên vành tai xinh xắn trắng nõn của Thẩm Loan, làm cả cổ đều giật mình run
rẩy.
Thẩm Loan giật mình trong nháy mắt, không phải cô không cầm được, kiến
thức hạn hẹp, chỉ đành đổ thừa cho sắc mê người, câu hồn đoạt phách.
Cô mỉm cười: "Đúng vậy, nhìn ngẩn người."
"Kết luận thế nào?"
"Người đàn ông của em đẹp trai nhất trên đời."
Quyền Hãn Đình hài lòng, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn khi cười, hòa tan sát
khí quanh người.
"Đã bảo em cứ đợi ở bệnh viện cho tốt, không cần tới cùng, giao cho anh xử lý
là được, lại không nghe."
"Mối thù của mình, tất nhiên là phải tự mình báo mới dễ chịu." Cô nhìn người
đàn ông đang cuộn tròn như con rối gỗ rách nát trong góc, ý cười càng sâu.
"Sao, em còn muốn tự mình ra tay?" Giọng nói của người đàn ông khó chịu.
"Sao vật, không thể à?"
"Sở Ngộ Giang, lập tức đưa cô ấy về bệnh viện ---"
"Đừng mà!" Thẩm Loan nhanh chóng lên tiếng: "Em còn chưa nói xong."
Người đàn ông đảo mắt, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, chậm rãi chờ đoạn dưới.
"Dù không thể tự mình ra tay, cũng phải nhìn thấy tận mắt." Lúc nói chuyện, ý
cười bỗng nhiên thu lại, ánh mắt ngưng tụ thành băng trong chớp mắt.
Sở Ngộ Giang đứng ở phía sau hai người nghe lén quang minh chính đại: "..."
Gia hung tàn còn chưa tính, tìm phụ nữ cũng hung tàn như vậy, sau này anh ta
và Lăng Vân cùng với một đám đàn em Huy Đằng sống thế nào?
Chỉ có thể nói, vật họp theo loài, dù sao cũng là hai vợ chồng, mổ tim ra cũng
đen như nhau.
Đàn em dẫn đường phía trước, căn bản không dám quay đầu lại.
Anh ta không đi gần như Sở Ngộ Giang, tất nhiên không nghe thấy hai người
nói chuyện, lại có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh thổi vào sau lưng anh ta.
Nếu anh ta không nhìn lầm, lúc vừa tiến vào, Lục gia và người phụ nữ bên cạnh
là tay nắm tay.
Trước đó chưa từng nghe nói bên vị này có phụ nữ, hôm nay cuối cùng cũng
sáng mắt.
Tuy rằng chỉ liếc nhìn ngắn ngủi, nhưng cô gái đó cao cao gầy gầy, trong sáng
động lòng người, nhìn như một sinh viên, lại còn là loại hình ngoan ngoãn dịu
dàn ít nói, không nghĩ tới là chân nhân bất lộ tướng*!
* Nằm trong câu "Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân", nguyên
nghĩa là chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận chân thật của mình thể
hiện ra ở trước mặt người khác.