"Cô biết à?"
Người giúp việc đến sau gật đầu, liên tục xác nhận: "Thuốc diệt cỏ nhà tôi
thường dùng đúng là có mùi này, màu sắc cũng giống nhau, không tin cô ngửi
xem?"
"Có hơi giống... Nước tiểu?"
"Ừ. Tên hóa học dài quá, tôi cũng không nhớ được, nhưng có một tên chắc chắn
cô đã nghe qua."
"Tên gì?"
"Bách thảo khô."
Đây là một loại thuốc diệt cỏ có tác dụng rất nhanh chóng. Có người sau khi
dùng một lượng nhỏ, lúc ấy có thể sẽ không có phản ứng quá lớn, nhưnglâu
ngày, chức năng của phổi dần dần bị suy yếu, xơ hóa, mà lại không có thuốc trị
đặc hiệu, nói cách khác, thuốc này khi không vào miệng thì còn dễ nói, nhưng
một khi đã tan trong miệng rồi thì cũng chỉ có chờ chết.
Đừng thấy chỉ một chút ít tẹo như vậy, giết người cũng dư dả, huống chi chỉ là
giết chết một con mèo?
"Sao trong nhà lại xuất hiện thứ này chứ? Hai người làm vườn bình thường đều
tự mình nhổ sạch cỏ dại, cũng không nghe nói dùng thuốc gì cả, sao lại..."
"Nếu thật sự dùng để diệt cỏ, thì cũng nên mua bình hoặc chai, số lượng lớn, sử
dụng được thời gian dài, mà thứ trên tay này trông giống như... Thuốc chích
đóng gói."
Số lượng ít, dùng một lần, ống thủy tinh trong suốt, vừa nhìn đã biết tác dụng
mạnh hơn bách thảo khô mà người nông dân thường sử dụng.
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nghi ngờ, ống bách thảo khô trên tay cô đã được tinh luyện rồi, độc tính
còn mạnh hơn cả bách thảo khô trong nông nghiệp! Hơn nữa, cực kỳ khó tìm
được, nếu như không có cách riêng nào đó thì rất khó có được. Ai lại nhàm chán
như vậy, mất công hại chết Angel?"
"Tiểu Đàn, cô biết nhiều thật đấy. Tôi nghe mà bối rối luôn rồi..."
"Cô đã quên tôi học trường đại học nông học sao? Mấy loại thuốc trong nông
nghiệp có chút giống nhau, tôi cũng có thể hiểu biết một ít, tuy rằng không phải
toàn diện."
"Vậy cũng rất lợi hại rồi. Bây giờ trong lòng tôi đang treo lên này, cô có nhiều
biện pháp như vậy, vậy giúp tôi suy nghĩ một chút để giải quyết chuyện này đi!
Làm ơn —"
Người giúp việc trầm ngâm một giây: "Giấu diếm thì chắc là không được rồi, bà
chủ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra."
Tiểu Nhã gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Tôi đây có phải sẽ bị đuổi
việc không? Không được, trong nhà tôi còn có em trai phải học đại học, tôi
không thể vứt bỏ công việc này được."
"Cô đừng hoảng hốt như thế! Nghe tôi nói cho hết đã, nếu giấu không được, thì
trực tiếp nói cho bà chủ biết Angel đã chết, còn về phần nguyên nhân... cô nói
như này..."
Tám giờ buổi sáng cùng ngày, Phương Nhã Cầm từ trên lầu đi xuống, còn chưa
đi đến phòng ăn, đã bất ngờ nghe thấy tin dữ!
Suýt chút nữa làm trò trước mặt người giúp việc, trực tiếp bật khóc.
Rõ ràng buổi chiều ngày hôm qua con mèo vẫn rất tốt, sao có thể chết ngay
trong một đêm chứ?
Phương Nhã Cầm không tin, kịp phản ứng lại, cố nén đau lòng truy hỏi nguyên
nhân.
Quản gia chỉ nói, mèo ăn đồ vật không sạch sẽ trong thùng rác.
"Thứ gì thế?"
"Hình như là một miếng bánh kem mốc meo."
"Hình như?"
Quản gia giơ tay lau mồ hôi: "Xin lỗi bà chủ, tôi cũng không phải là người đầu
tiên phát hiện Angel đã chết."
"Vậy là ai?"
"Hai người giúp việc."
"Hai người kia đâu?"
"Ta lập tức đi kêu......"
Phương Nhã Cầm lập tức gặng hỏi hai người, nói năng chuẩn xác, cũng không
điểm đáng ngờ.
Cuối cùng, bà ta nói: "Mèo đâu? Để tôi nhìn một cái."
"Bà chủ, Angel đã nhập thổ vi an (được chôn cất)."
Vì thế, Phương Nhã Cầm vẫn buồn bã một thời gian.
Ngoài hai người giúp việc kia ra, không còn có người nào biết mèo chết như thế
nào.
Tống Càn qua một tuần mới biết con mèo trong nhà không còn nữa, nghe nói là
do bị hỏng bụng, lúc được người phát hiện thì đã không còn thở nữa, anh ta
cũng không hỏi kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa.
Dù sao xử lý một đống việc trong công ty công ty cũng đủ phiền rồi, còn lòng
dạ đâu mà quan tâm đến một con mèo cưng chứ?
Lúc Tống Càn xử lý xong tài liệu còn lại, đã là bốn giờ chiều.
Trợ ký gõ cửa tiến vào: "Tổng giám đốc Tống, cần đi đón cậu chủ nhỏ rồi."
Tống Càn dừng lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhịn không được nhíu mày:
"Không phải nói 5 giờ mới tan học sao?"
Trợ lý: "Bây giờ ngài xuất phát đến nhà trẻ thì mất nửa tiếng, bình thường
trước khi tan học hai mươi phút thì trước cổng trường đã bị người nhà học sinh
đứng chật như nêm, ngài đến sớm nửa tiếng, đúng lúc có thể chiếm được vị trí
gần phía trước."
"Đây là chú ý gì thế?"
Cho dù đến trước hay đến sau, có thể đón con xong là được, ai còn quan tâm
đến chỗ đứng?
Trợ lý nghĩ đến một lý do không muốn người biết, cũng kiên nhẫn giải thích:
"Bình thường trẻ con đều hy vọng người đầu tiên tới đón là ba mẹ của mình, ừm
... Ngài có thể xem loại tâm lý này như kiểu khoe khoang hoặc so sánh."
Khóe miệng Tống Càn co lại.
Chuyện này có gì tốt? Trong suy nghĩ của anh ta, sớm hay muộn gì cũng chỉ
chênh lệch vài phút thôi, đến mức này sao?
Thư kí mỉm cười: "Dù sao thì con của tôi cũng yêu cầu mãnh liệt rằng ba phải
chạy được Top 3."
"Nếu như chạy không được Top 3 thì sao?"
"Nhóc con sẽ tức giận."
Ối...
"Tức giận thì sẽ như thế nào?"
Thư ký nghĩ nghĩ: "Khóc."
Tống Càn: "..."
Thật ra cũng không thể trách anh không quen với chức trách này được, thật sự
là anh ta mới làm ba cũng không lâu, chỉ tính toán loa qua, thì cũng mới hai ba
cái cuối tuần thôi.
Một tháng trước, anh ta cũng không biết mình còn có một đứa con trai năm tuổi.
Cho nên, chuyện gì cũng phải học từ đầu, bây giờ xem ra, làm ba còn mệt hơn
cả làm tổng giám đốc.
Làm tổng giám đốc, bạn đối mặt với một công ty.
Làm ba, bạn phải đối mặt với một đứa trẻ phá phách đến không thể phá phách
hơn.
Tim mệt!
"Đi thôi." Tống Càn xách áo khoác, đi nhanh khỏi văn phòng.
Thư ký theo sát sau đó.
Bốn giờ rưỡi, ngoài cửa của nhà trẻ Ngôi Sao đã đứng không ít phụ huynh, theo
tầm mắt nhìn lại, cực kỳ nhiều người.
Chưa đến giờ cao điểm buổi chiều, trên đường cũng không gọi là quá tắc nghẽn,
Tống Càn còn đến sớm hơn với thời gian dự tính, cho nên đại mã kim đao (
đàng hoàng, đĩnh đạc thẳng thắn) chiếm lấy trước một vị trí chính giữa.
Trợ lý không đi theo, ở trong xe đợi phòng ngừa lỡ cảnh sát giao thông dán hóa
đơn phạt.
Cho nên, một mình Tống Càn rất luống cuống.
Anh ta thậm chí còn không dám quay đầu lại, ngoại trừ ngập tràn chi chít khuôn
mặt ra, hầu như đều không nhìn được những thứ khác.
Lần thứ N nâng cổ tay lên xem giờ, sh*t!
Còn 25 phút nữa...
Anh ta có chút bực bội mà kéo cà vạt, sau đó lại cởi hai nút áo đầu tiên ra, theo
động tác lộ ra một sự phóng khoáng nganh ngạnh.
Đối với đa số phụ huynh mà nói, Tống Càn đúng là một khuôn mặt lạ hoắc.
Người này mặc một bộ tây trang, cao lớn đĩnh bạt, đồng hồ cũng là hàng hiệu
sáu chữ số, từ trong ra ngoài tản ra một loại quý tộc, đứng ở trong đám người
này giống như hạc trong bầy gà, thật sự quá nổi bật.
"Này, chàng trai, cậu cũng tới đón trẻ con à?" Một ông bác mặc áo lót trắng và
đôi dép lê kẹp ván phe phẩy cái quạt hương bồ cười tủm tỉm hỏi.
Tống Càn nhất thời không phản ứng kịp: "... Ngài đang nói chuyện với tôi sao?"
"Tất nhiên!"
"Đúng vậy, tôi tới đón con trai."
"Nhìn không ra cậu cũng có lòng như vậy đấy, thật sự đáng quý. Thời buổi này,
mấy người ba tự tay làm lấy như cậu không nhiều lắm. Giống như con rể tôi, cả
ngày chạy nghiệp vụ, nếu không thì là đi công tác, vội đến mức chân không
chạm đất, căn bản không có thời gian đón con."
Tống Càn dừng lại, như suy nghĩ gì đó: "Vậy mẹ của bé đâu?"
"Haiz! Cũng giống vậy thôi, vội vàng kiếm tiền đó! Đứa bé một năm 365 ngày
ở cùng bà ngoại, ông ngoại còn nhiều hơn thời gian ở với ba mẹ. Ngay cả cuộc
họp phụ huynh cũng do tôi và bà nhà thay nhau đi."
Tống Càn bỗng nhiên hứng thú, nóng nảy bị dập tắt hơn phân nửa: "Vậy đứa bé
cũng không thân với ba mẹ sao?"
Cụ ông xua tay lại lắc đầu: "Thân cái gì mà thân? Lần trước ba nó vừa đi nửa
năm, đến lúc trở về đứa bé đã không biết nó nữa, cứ gọi là chú đấy! Thế nên
làm cho con rể cực kỳ tức giận, kể từ đó, nó cũng cố gắng sắp xếp việc công
tác, ít nhất mỗi ngày sẽ gặp mặt con một lần."
Tống Càn gật đầu: "Trẻ nhỏ cần nhất chính là làm bạn."
"Cho nên tôi nói chàng trai như cậu rất không tệ! Bớt thời giờ tới đón con.
Nhưng mà, hình như trước kia tôi chưa thấy cậu, vừa mới đón lần đầu sao?"
"Vâng."
"Vậy thì đúng rồi. Ngay từ đầu có thể sẽ có chút khó khăn, đặc biệt là lúc trời
nóng nắng, rất mài người! Nhưng mà một thời gian sau, từ từ làm quen là tốt
rồi."
Hai mươi lăm phút phút, cơ bản đều là cụ ông thao thao bất tuyệt, chậm rãi nói
ra, phần lớn thời gian Tống Càn đều đảm đương nhân vật người nghe, tích góp
được không ít kinh nghiệm, được lợi không ít.
Năm giờ đúng, đúng giờ tan học.
Ngụy Hiểu Nhạc ỉu xìu đứng ở trong đội ngũ, buồn bã ỉu xìu, cô bé bên cạnh
kéo kéo bàn tay nhỏ của cậu, cũng bị cậu bé ghét bỏ mà tránh đi.
Bạn học nữ: Hừ! Ai không phải là tiểu công chúa chứ?
Ngụy Hiểu Nhạc bĩu môi, nữ sinh là phiền nhất, chỉ có mẹ yêu là ngoại lệ...
Ôi!
Cậu bé lại bắt đầu muốn ôm mẹ rồi...
Cô giáo: "Các con xếp thành hàng đi, còn một phút nữa sẽ mở cửa, mọi người
dùng đôi mắt tìm xem ba mẹ mình đứng ở nơi nào nhé?"
"Vâng~" Tiếng nói non nớt đồng loạt kêu lên.
Ngụy Hiểu Nhạc lơ đãng giương mắt, thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Thật ra cũng không tính là quen thuộc, cũng chỉ mới làm ba của cậu bé trong
mấy tuần mà thôi.
Tống Càn cũng nhìn thấy con gấu nghịch ngợm nhà mình.
Ngũ quan của Ngụy Hiểu Nhạc giống với anh ta, nhưng làn da lại trắng như mẹ
nó, dưới ánh mặt trời như muốn phản quang, vóc dáng cao cao, hai chân dài,
thật sự rất đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ.
Tống Càn tiên phong nở một nụ cười, cố hết sức thể hiện khuôn mặt sáng lạn
như ánh mặt trời.
Ngụy Hiểu Nhạc cong cong khóe miệng, thật ra là cậu bé đang hơi run rẩy.
Người này cười khó coi chết đi được, xấu muốn chết.
Tống Càn bị con trai ghét bỏ: [ tôi hoàn toàn không biết gì cả mà mỉm cười ]
Cửa được mở ra, một đám hạt đậu nhỏ chạy về phía vòng tay phụ huynh, đúng
là, trường hợp này thật sự rất đồ sộ.
Tống Càn đón được con trai, dắt tay con đến chỗ để xe.
Ngụy Hiểu Nhạc ném tay anh ta ra, chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không hài lòng:
"Mẹ đâu?"
Sắc mặt Tống Càn đột nhiên trầm xuống: "Nói chuyện mà không thêm xưng hô
à?"
Ngụy Hiểu Nhạc nhấp miệng, không nhẹ không nặng mà hừ một tiếng, tỏ vẻ
không phục.
"Không thêm xưng hô, sao ba biết con đang hỏi ai?"
"Con đang hỏi người."
Tống Càn: "Ba là ai?"
Nhóc con lúc này mới rầu rĩ hô lên: "Ba".
Tống Càn vừa lòng: "Nói lại đi."
Ngụy Hiểu Nhạc nhíu mày: "Ba có phiền không thế? Một người lớn như vậy rồi
mà còn ngây thơ hơn bạn cùng bàn của con!"
"Ai ngồi cùng bàn?"
"Một con nhóc bảnh chọe thích mặc đồ màu hồng phấn hay nói mình là Công
chúa ngủ trong rừng."
Tống Càn: "..." Lượng từ ngữ của con trai thật nhiều, logic thật rõ ràng, ha hả.
"Được rồi, con nói lại đây," Nhóc con thở sâu, rất có vài phần tráng sĩ dũng cảm
nhẫn nhục: "Ba, xin hỏi mẹ con đâu?"
"Mẹ con đi Kinh Bình còn chưa trở về."
"Lúc nào về ạ?"
"Không biết."
Ngụy Hiểu Nhạc bĩu môi, trầm mặc một giây: "Vậy chờ mẹ trở lại, là con có thể
không cần đi theo ba đúng không?"
"Sai! Con là con trai ba, quyền giám hộ quyền nằm trong tay ba."
"Nhưng con muốn đi theo mẹ..."
Sắc mặt Tống Càn đông lạnh: "Không có cửa đâu."
"Người xấu! Con mới không đi theo ba!"
"Vậy cũng không có lựa chọn đâu, là cô ta từ bỏ con."
"Ba nói dối! Mẹ mới không bỏ rơi con đâu, chắc chắn là ba—"
"Ba làm sao?"
"Ba, ba cướp con về!"
Vẻ mặt Tống Càn càng khó coi.
Cô thư ký trong xe thấy thế, chạy nhanh mở cửa xuống, trưng ra một khuôn mặt
dào dạt tươi cười: "Cậu chủ nhỏ, hôm nay ở trường học chơi vui không? Ba của
cháu muốn dẫn cháu đi ăn McDonald"s."
Ngụy Hiểu Nhạc chớp mắt, ngửa đầu nhìn Tống Càn, ánh mắt dò hỏi là thật vậy
chăng?
Tống Càn bế cậu bé lên, bỏ vào chỗ ngồi phía sau, sau đó mình cũng ngồi vào:
"Nếu con không quậy phá."
"Được, con sẽ không quậy phá đâu." Ngoan ngoãn ngồi vào.
Dù sao quậy cũng vô dụng, mẹ còn ở Kinh Bình chưa trở về... Tất nhiên ăn
McDonald"s quan trọng hơn, hé hé!
Tống Càn: "..." Con trai tôi không có tự tôn vậy sao?
Người phụ nữ đáng chết kia dạy thế nào thế?
Ăn xong McDonald"s, Ngụy Hiểu Nhạc vỗ vỗ bụng nhỏ, rất thỏa mãn ~
Tống Càn vừa nắm tay con trai, một tay nhận điện thoại: "Alo, ai thế?"
"Tổng giám đốc Tống, tôi là Sở Ngộ Giang, có thời gian gặp mặt không?"
"Sở... Ngộ Giang?"
"Có lẽ anh không biết tôi, nhưng hẳn là không xa lạ với Lục gia nhỉ?"
Tống Càn đột nhiên cẩn thận hơn: "Lục gia có gì phân phó sao?"
Tài chính MT tuy rằng không giống tập đoàn Minh Đạt và điện tử Hoa Lăng,
hay Huy Đằng của Quyền Hãn Đình có quan hệ mật thiết, nhưng muốn tồn tại
Ninh Thành, không thiếu được việc phải giao tiếp, mà địa vị của Huy Đằng và
thực lực của người nắm quyền, làm mọi người đều phải kiêng kị, không thiếu
được việc phải cho vài phần mặt mũi.
Trước khi Tống Nguyên Sơn nhường chỗ, vẫn luôn do ông ta liên hệ cùng Huy
Đằng, Tống Càn tiếp xúc tương đối ít, cho nên cũng không có ấn tượng gì với
cái tên "Sở Ngộ Giang" này.
Ngay sau đó, đối phương nhắc tới "Quyền Lục gia", cho dù anh ta có chậm
chạp, hay có kiến thức hạn hẹp, thì cũng lập tức hiểu được.
Sở Ngộ Giang: "Phân phó thì không nhận nổi, chỉ là có mấy vấn đề muốn chỉ
bảo thôi."
"Về... Phương diện nào?"
"Tống Lẫm." Sở Ngộ Giang nói tên cùng địa chủ gặp mặt.
"... Được, tôi lập tức tới ngay."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Càn cất điện thoại: "Điền Tuệ, cô đưa Hiểu
Nhạc trở về đi."
Bàn tay nhỏ bé nắm hai đầu ngón tay anh ta bỗng nhiên siết chặt: "Ba muốn đi
đâu?" Đôi mắt đen bóng rõ ràng lộ ra một chút lo lắng.
Tống Càn ngồi xổm xuống: "Ngoan, ba có chút việc cần phải xử lý."
"Cho nên ba định ném con ở chỗ này sao?!" Nhóc con trừng mắt, khó tin.
Có đôi khi Tống Càn cũng không hiểu, một đứa nhóc năm tuổi thôi, sao có thể
thay đổi ra nhiều loại biểu cảm thế chứ?
Uất ức, suy sút, tức giận, mất hứng...
Lúc nào cũng có thể cắt, không hề áp lực.
"Không phải ba nói Điền Tuệ đưa con về nhà à? Sao lại nói ném con ở chỗ
này?"
"... Mẹ nói không sai, ba chính là một linh hồn nhạt nhẽo không có trách
nhiệm."
Phốc —
Thư ký Điền không nhịn được, cười ra tiếng.
Tống Càn lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Điền Tuệ nhịn xuống!
"Cô trông nhóc này cho tốt, an toàn đưa đến nhà giao cho bảo mẫu."
"Đã biết, Tổng giám đốc Tống."
Trong lòng: Ha ha ha ha...
Tống Càn gọi taxi đi, để xe lại cho thư ký đưa nhóc con nghịch ngợm về nhà.
Ngụy Hiểu Nhạc đứng ở bậc thang trước cửa McDonald"s, đôi mắt to ngập
nước, giống như giây tiếp theo có thể khóc ngay.
Điền Tuệ chạy nhanh nắm lấy đôi tay bé nhỏ: "Hiểu Nhạc ngoan, dì đưa cháu về
nhà nhé. Chờ làm xong vài tập, ba cháu sẽ trở lại."
"Dì, nhà trẻ không có bài tập."
"Ối..."
"Vậy dì chơi với cháu một lát nhé? Chờ ba cháu trở về?"
"Không cần, cháu cũng có thể tự mình chơi, dì là dì rồi, có sự khác nhau với trẻ
con."
"..." Bà dì bị kích 10000 điểm.
"Dì này, dì nói ba cháu có phải có một tâm hồn nhạt nhẽo không?"
"Chuyện này..." Đầu Điền Tuệ đổ mồ hôi: "Hơi khó nói." Dù sao cũng là người
lãnh đạo trực tiếp của mình, nói bậy gì đó mà truyền ra ngoài thì nhất định phải
chết!
Ngụy Hiểu Nhạc: "Vừa rồi cháu rõ ràng nghe thấy dì cười."
"..."
"Ôi, người lớn mấy người đều là kẻ lừa đảo! Chỉ biết dỗ trẻ con thôi, quá không
có đạo đức."
"..." Không có lời nào để nói.
"Đi thôi, không phải muốn đưa cháu về nhà sao?"
"À!"
"Nếu không thì dì lại mua cho cháu một cái kem ốc quế đi? Bên cạnh chính là
chỗ bán đồ ngọt, rất gần, hầu như không cần phải đi đường, được không dì?
Được không?"
"Được được được." Mấy sinh vật cute này mà làm nũng thì bà dì đây căn bản
không chống đỡ được a a a!
...
Cục Công An thành phố, đội cảnh sát hình sự.
Phòng thẩm vấn.
"... Lý Văn Cẩn, tôi hỏi lại một lần, rốt cuộc có phải có người phía sau chỉ đạo
không?!" Lần này đổi thành một người cảnh sát trung niên, giọng điệu to lớn
vang dội, ánh mắt sắc bén, lúc gào lên một câu, là có thể làm cho người ta run
bần bật, sợ hãi.
Đáng tiếc, người đàn ông đối diện lại thờ ơ.
So với hai ngày trước mới vừa bị đưa vào đây, Lý Văn Cẩn nhìn qua cũng tiều
tụy đi không ít, sắc mặt trắng bệch, râu ria xồm xàm, tơ máu trong mắt cũng
không giảm đi.
Đã hai ngày anh ta không được ngủ một giấc ngon lành.
Cảnh sát không ngừng thay đổi người để truy hỏi, anh ta căn bản không được
nghỉ ngơi.
"Không có..." Mới mở miệng, giọng nói lại khàn đặc, giống như bễ kéo bị
hỏng, hầu kết nhẹ lăn: "Không có người phía sau sai khiến, chỉ một mình tôi.."
"Vì sao?"
"Tôi muốn trả thù nhà họ Thẩm."
Một vấn đề rập khuôn, Lý Văn Cẩn cũng không đếm được rốt cuộc mình đã trả
lời bao nhiêu lần.
Cảnh sát trung niên đứng dậy rời đi.
"Làm phiền một chút... Có thể cho tôi một chén nước không?"
"Nhịn đi!"
Lý Văn Cẩn kéo khóe miệng, môi bởi vì khô khốc mà trở nên trắng bệch, theo
động tác mà nứt ra một miệng máu, anh ta vươn đầu lưỡi liếm hết, trong khoang
miệng lập tức tràn ra mùi tanh.
Cảnh sát trung niên đi ra bên ngoài, trên mặt lộ rõ lạnh lùng: "Là một cục xương
cứng!"
"Chúng ta đã thay phiên mười mấy người rồi, ngài xem còn tiếp tục không?"
"Tiếp tục đi."
"Nhưng làm như vậy có thể..." Trong mắt cảnh sát trẻ lộ ra do dự.
"Yên tâm, phía trên thông báo rồi, phải cho cậu ta nếm mùi đau khổ, giữ lại cái
mạng là được. Cho dù xảy ra chuyện, thì vẫn còn có cấp trên che chở, tai họa
cũng không đến trên người tôi và cậu."
Cảnh sát trẻ được câu này bảo đảm, lập tức thở phào một hơi: "Tôi hiểu rồi."
Hai mươi phút sau, lại một đồng chí không công mà về.
"Vẫn không nói ra sao?"
"Có phải đúng là không có người phía sau điều khiển không, tất cả đều do một
mình cậu ta làm?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Phải nói là mạnh miệng, nhưng miệng người này cũng quá cứng rồi.
Thật thật giả giả, bọn họ đã bị chỉnh cho hồ đồ.
Trong lúc im lặng, máy bàn vang lên.
"Alo...Được, ngài nói... Vâng..." Ánh mắt người cảnh sát trung niên bỗng dưng
sắc bén: "Tôi hiểu rồi."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
"Đội trưởng Tôn, tình hình như thế nào?"
"Phía trên lại có chỉ thị?"
"Không biết thằng nhóc này rốt cuộc đắc tội với người nào? Cũng đủ thảm rồi,
ngay cả tội tội giết người bị phán là không yên phận, còn phải chịu đủ loại tàn
phá, một chút cũng không hề được tôn trọng..."
"Cậu đó.. vẫn còn quá trẻ tuổi! Tội phạm giết người thì còn chú ý đến tôn trọng
hay không tôn trọng làm gì? Đó là đáng đời!"
"Được rồi!" Cảnh sát trung niên, người đàn ông được gọi là "đội trưởng Tôn"
lạnh giọng mắng: "Đã xong chưa?! Mẹ nó đều câm miệng cho ông nhờ! Lập tức
triệu tập hai mươi ba đội, thay quần áo, xuất phát."
"Làm gì thế?"
"Tất nhiên là bắt kẻ phía sau rồi! Con nghé này trốn cũng đủ thâm..."
Đêm đó 11 giờ, đội cảnh sát hình sự của cục Công An thành phố bao vây quanh
vũ trường.
Ông chủ của vũ trường còn tưởng rằng tới kiểm tra, không dám chậm trễ, chạy
nhanh mời người đi vào, ôi trời, đây đều là những khuôn mặt lạ hoắc, chẳng lẽ
nửa đời sau của ông ta phải chấm dứt tạị đây sao?
Đi một bước để một giọt mồ hôi, ông chủ muốn làm một động tác nhỏ cũng
không dám, mấy người này đều là cảnh sát vũ trang đấy, có mang súng!
"Phòng của Tống Lẫm ở đâu?"
"..."
"Trả lời!"
Ông chủ lúc này mới phản ứng kịp: "Cậu Tống sao? Các người tới bắt cậu ta?"
"Đừng nói nhảm nữa, đi dẫn đường đi!"
"Vâng vâng vâng, mời đi bên này..." Ông chủ nhẹ nhàng thở ra, ôi ~ không
phải tới bắt ông ta thì tốt rồi.
Trong phòng Hà Đường Nguyệt Sắc.
Tiếng nhạc rung trời lở đất ngay lúc cảnh sát phá cửa đi vào thì đột nhiên im
bặt.
Một đám người nhanh chóng bị chế phục, một nhóm ngoan ngoãn ôm đầu ngồi
xổm trong góc tường.
Sau khi nhanh chóng kiểm tra: "Báo cáo! Không phát hiện Tống Lẫm!"
"Không có?! Sao có thể?!"
"Chuyện đó..." Ông chủ yếu ớt mở miệng: "Trong phòng thuê này có một cửa
sau, nối thẳng ra con đường bên ngoài..."
"Đuổi theo!"
Tống Lẫm nhân lúc vũ trường bị bao vây, thì đã nhanh chóng phản ứng lại, đào
tẩu từ cửa sau, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Lúc này nhà họ Tống cũng không bình tĩnh nữa.
Đội ba cảnh sát hình sự mai phục bốn phía của biệt thự đến giọt nước cũng
không lọt, chỉ để lại đội trưởng thương lượng với người nhà họ Tống ở bên
trong.
Nhìn từ bên ngoài, vẫn bình tĩnh an bình như trước.
"Đồng chí cảnh sát, anh có ý gì?!" Tống Nguyên Sơn phẫn nộ mở miệng.
Tôn Hạo nghe vậy, cũng không để ý, sau khi dùng tay ra hiệu các cấp dưới phân
bố lực lượng xong, mới quay đầu nhìn về phía Tống Nguyên Sơn: "Như ông
thấy đấy, bắt kẻ tình nghi về quy án."
"Ở đây làm gì có người bị tình nghi chứ?!"
"Tống Lẫm là con trai ông đúng không?"
"Các người tới bắt nó sao?"