Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 324




Quyền Hãn Đình không mù, ngày đó Hạ Hoài sơ suất ở chỗ Hồ Chí Bắc, anh

đều thấy rõ, chẳng qua Thẩm Loan không thèm để ý, anh cũng không cần

chuyện bé xé ra to.

Thiếu niên nào mà không có mùa xuân?

Huống chi, bà xã anh quyến rũ như vậy.

Bình thường.

Dù sao thằng nhãi con kia rất đào hoa, không đến mấy ngày sẽ có mục tiêu mới

ngay, Quyền Hãn Đình không chấp nhặt với anh ta.

Có điều bây giờ xem ra, dường như anh đã xem nhẹ sự lưu luyến của Hạ Hoài

đối với Thẩm Loan.

"...Anh ta định mời cơm, em thấy anh ấy đã hẹn nhiều bạn bè như vậy rồi,

không tiện lắm bèn từ chối." Thẩm Loan thuận miệng nhắc đến, cũng không cố

kỵ gì nhiều.

Người đàn ông cười lạnh: "Sao lại thế, nếu cậu ta không hẹn nhiều bạn bè,

chẳng lẽ em sẽ phải đồng ý à?"

Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn anh hai cái với vẻ quái dị: "Sao tự nhiên lại nói

một câu âm dương quái khí thế..."

Quyền Hãn Đình giận sôi máu: "Anh âm dương quái khí à?!"

"Đúng vậy." Cô nghiêm túc gật gật đầu.

"..." Lục gia bị đè nén vô cùng.

"Ai dà" Tròng mắt của Thẩm Loan hơi chuyển động, đột nhiên nở ra một nụ

cười có ý xấu xa: "Không phải là anh đang... Ghen đấy chứ hả?"

"Có con khỉ ấy!"

"Đúng thật là ghen này."

"..."

Không đúng, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên phản ứng lại: "Vì sao em lại cảm

thấy anh sẽ ghen? Em và Hạ Hoài...hai người có gì à?"

Nếu mối quan hệ thật sự đơn thuần như vậy, căn bản là Thẩm Loan sẽ không

nghĩ theo phương diện này.

Nếu đã nghĩ, vậy chứng minh mối quan hệ giữa hai người chắc chắn có cái gì

đó.

Không nói là "gian tình", nhưng hẳn là Thẩm Loan đã biết rõ mấy tâm tư nho

nhỏ mà Hạ Hoài giấu trong lòng.

Ách!

Thẩm Loan ngẩn người, không phải cô đang trêu chọc Quyền Hãn Đình sao?

Sao đột nhiên cục diện lại bị xoay ngược, cô bị ăn mất một quân?

"Bảo bối, có việc gì mà em không nói với anh vậy?" Người đàn ông cười xấu

xa, đáy mắt lại hơi có ý lạnh, nhè nhẹ mà thấm vào lòng người.

Cô nuốt nuốt nước miếng: "Chuyện gì cơ chứ? Anh đừng có nói bậy..."

"Về Hạ Hoài. Nó đã từng thổ lộ với em rồi à?"

Thẩm Loan nhớ tới kia lần anh ta bị cô từ chối hoa hồng, hẳn không tính là thổ

lộ đâu nhỉ?

Ừ đúng, không tính!

Lập tức lắc đầu: "Không có."

Không ngờ, hai giây cô trầm ngâm suy tư kia đã chứng thực được phỏng đoán

của Quyền Hãn Đình.

"Người phụ nữ nói dối đáng bị xử lí này." Nói xong, đánh tay lái sang một bên

rồi dừng lại.

Căn bản là Thẩm Loan không kịp né tránh đã bị người đàn ông mạnh mẽ mà giữ

chặt cái ót, ấn vào trong lòng ngực.

Quyền Hãn Đình thuận thế cúi đầu, mạnh mẽ thô lỗ hôn lên đôi môi đỏ kia.

Động tác của anh không hề dịu dàng, lực tay cũng ngang ngược vô cùng.

Mới đầu chỉ là nhẹ nhàng mút vào, sau đó trực tiếp cắn.

"Xuýt..." Thẩm Loan nhíu mày, hít ngược vào một hơi khí lạnh.

Người này là chó đấy à?

Quyền Hãn Đình hiển nhiên không định buông tha cho cô một cách dễ dàng,

hôn xong môi, liền lần theo xuống dưới, cắn lên cổ cô từng miếng một từng

miếng một.

Chỗ mà hai người chạm vào nhau vừa ngứa vừa tê, Thẩm Loan không nhịn

được, à run rẩy.

"Anh..."

"Loan Loan, anh muốn."

"Muốn cái đầu anh ấy!" Thẩm Loan duỗi tay đẩy anh ra xa, người đàn ông tuy

không chút sứt mẻ, nhưng động tác lại dần dần nhẹ nhàng trở lại.

"Quyền Hãn Đình, dù sao anh cũng là một nhân vật có tiếng có máu mặt, làm gì

mà phải đến nỗi không chú ý như vậy chứ?"

"?"

"Trên cổ tất cả đều là mồ hôi đó, vậy mà anh cũng hạ miệng xuống được à?"

Thẩm Loan bĩu môi, đến cả cô còn ghét bỏ chính mình, thật không biết anh đã

làm như thế nào để đột phá chướng ngại tâm lý để mà vừa gặm vừa cắn.

Người đàn ông hơi khựng lại, đột nhiên, anh vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, cả

người Thẩm Loan cứng đờ.

"Anh làm cái gì thế hả?!" Người phụ nữ trợn to mắt, che lại chỗ vừa bị anh

liếm, dáng vẻ khó có thể tin.

Quyền Hãn Đình: "Hơi mặn."

"..."

"Nhưng lại rất là ngọt."

Thẩm Loan sắp điên mất rồi.

Có điều, mọi việc đến đây vẫn còn chưa xong.

Quyền Hãn Đình lại kéo cô lại gần rồi hôn mạnh thêm hai cái nữa rồi mới hoàn

toàn buông ra, ngồi ngửa ra sau dựa vào trên ghế mà há mồm thở dốc.

"Nếu không phải do địa điểm này hạn chế, chắc chắn gia đã làm em ngay tại

chỗ này rồi!"

Thẩm Loan co rụt cổ lại, đúng là không thể trêu vào, không thể trêu vào, chỉ có

thể trốn ra xa một chút.

"Sợ rồi à? Còn dám nói dối lần nữa thử xem?"

"..." X X anh!

"Nói đi, vẫn là vấn đề lúc trước đấy, có phải Hạ Hoài đã từng tỏ tình với em rồi

hay không?"

"Chỉ là tặng hoa hồng thôi chắc hẳn là không tính đâu phải không?"

Biểu cảm của người đàn ông chợt lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có

cái con khỉ ấy!" Đến cả "Lục thẩm" của mình mà thằng nhãi này cũng dám nhớ

thương, chán sống rồi à!

Thẩm Loan rất hiểu chuyện mà không nói lời nào giúp Hạ Hoài, ngoan ngoãn

ngồi im, giống như một cô vợ nhỏ hiền lành.

Nói đùa à, chính bản thân cô còn khó giữ, làm sao mà quản nổi Hạ Tiểu Hoài

nữa cơ chứ?

Chỉ sợ vừa mở miệng, tình huống sẽ càng thêm không ổn!

Quyền Hãn Đình sau khi hờn dỗi một hồi thì đột nhiên túm người lại gần, ngón

tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cằm Thẩm Loan, lại khống chế lực tay

một cách rất chính xác, không để cho cô bị khó chịu.

Nhưng động tác như vậy, mặc dù không cần dùng sức cũng đã thể hiện được ý

độc chiếm, mạnh mẽ và bá đạo, không thể trái lời.

Anh hơi híp đôi mắt đen lại: "Bảo bối, em rất được người yêu thích."

Thẩm Loan nhíu mày.

"Có điều, có thêm nhiều người yêu thích cũng vô dụng thôi, em chỉ có thể là

của anh."

"..."

Đối với việc Quyền Hãn Đình thường thường bị tổng giám đốc bá đạo nhập vào

người rồi tuyên thệ chủ quyền đối với bản thân mình một chút, Thẩm Loan đã

bắt đầu chậm rãi quen rồi.

Loại cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ?

Đó giống như là một loại gánh nặng và áp lực, nhưng đồng thời cũng là một loại

cảm giác thỏa mãn khi được người ta quan tâm và để ý.

Cô không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn hơi có chút cảm giác vui mừng.

Cô học theo động tác của Quyền Hãn Đình, giơ tay ra nắm cằm anh, càng chính

xác hơn phải nói là sờ.

Chân râu nhợt nhạt đâm vào trong lòng bàn tay mềm mại của cô, có loại cảm

giác hơi ngưa ngứa, cùng với một chút xíu cảm giác đau rát, từng chút một va

chạm vào đại não thần kinh.

Thẩm Loan: "Đúng vậy, em là của anh."

Người đàn ông nghe thấy vậy, những cảm xúc giấu sâu trong mắt dường như

không thể giữ lại được, trong phút chốc tràn ra đầy ắp.

Bốn mắt nhìn nhau, cùng cong môi.

Quyền Hãn Đình: "Nhớ kỹ lời vừa rồi mà em nói."

Thẩm Loan cười khẽ: "Chỉ mong là anh cũng như vậy."

Chương 323: Thạc Khải bị đánh, Hạ Hoài đau lòng

Trương Phàm nhìn ánh mắt trầm lặng cô gái trước mắt, dường như nhớ tới ngày

thi đó.

Cô đứng ở trên hàng lang, bình tĩnh đưa lời bào chữa, có lý có chứng đưa ra

nghi vấn, cuối cùng thuận lý thành chương giải quyết xong vấn đề.

Không nói đến mặt khác, chỉ cần tâm lý và trí tuệ kia của cô, đã vượt xa bạn cùn

tuổi.

"Thi không tệ, mấy năm qua mới ra một người điểm tuyệt đối duy nhất."

"Cảm ơn."

Trương Phàm ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: "Hiệu trưởng đã đánh tiếng qua,

sau này có vấn đề gì có thể tìm tôi."

Thẩm Loan nhướng mày.

Chuyện này... Có tính là mở cửa sau không?

Nhưng nhờ vậy có thể thấy được, Trương Phàm cũng không phải một người già

cổ hủ, ít nhất ở phương diện đạo lý đối nhân xử thế rất hiểu được sự biến đổi.

"Được."

Thẩm Loan đồng ý.

Sau khi rời đi, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Xuân Đình, đối phương chu đáo

như vậy, tất nhiên cô cũng phải bày tỏ lòng biết ơn.

Tục ngữ nói rất đúng, người tặng ta quả đu đủ, ta xin tặng lại hòn ngọc quý.

Nhân tình này, không phải lui tới giữa "người tới ta đi" sao?

"Loan Loan?" Đầu kia, nhận điện thoại rất nhanh.

"Là cháu, chủ nhỏ. Vừa rồi giáo sư Trương đi tìm cháu..."

"Trương Phàm tìm cháu?"

"Vâng. Cảm ơn."

Còn "cảm ơn" cái gì, không cần vạch trần, trong lòng hai người đều rõ ràng.

Thẩm Xuân Đình cười nói: "Cháu là cháu gái của chú, tuy không đến mức thiên

vị, nhưng quan tâm một chút vẫn không thành vấn đề, không cần khách sáo như

vật."

Vừa đi vừa nói, mãi đến khi đến vườn hoa nhỏ bên ngoài khu dạy học mới cúp

máy.

Thẩm Loan mở Wechat, theo lời lúc trước gửi định vị cho Quyền Hãn Đình.

Bỗng nhiên, trong một góc truyền ra tiếng động kì lạ, cô dừng lại trong nháy

mắt, thay đổi bước chân...

"Tưởng Thạc Khải, mày bị điên à?" Nói xong, một chân đá vào bóng người

đang cuộn mình dưới mặt đất: "Giáo sư điểm danh mày mẹ nó cố ý bị điếc,

muốn được chú ý hay gì?"

Bóng người ôm đầu cuộn tròn, trừ một tiếng rên ra, không còn phát ra bất kỳ

thanh âm nào nữa.

"Lúc này mới biết ra vẻ đáng thương à? Bảo mày khiêm tốn, mày ngược lại, thi

đứng thứ hai, giỏi nhỉ?

Nói xong, lại hung hăng đá một cái.

"Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ, mày nếu lại không nghe lời, ha ha..." Tiếng

cười của người đàn ông như đi ra từ trong lỗ mũi, lộ ra ý uy hiếp mạnh mẽ.

Nói xong, xoay người rời đi.

Vài người còn lại vội vàng đuổi kịp, rất cỏ dáng vẻ ủng hộ "đại ca" rầm rộ.

"Anh, cứ tính như vậy à?" Một người trong đó bỗng nhiên mở miệng, hiển

nhiên không hài lòng với kết quả như vậy lắm. Ít nhất cũng phải đánh đến mặt

mũi bầm dập mới hả giận!

"Bây giờ phế vật này còn có một chút lợi ích, cậu chủ nói, dạy dỗ chút là được,

tạm thời chưa cần động gân đột cốt."

"Hừ --- thật là may cho nó!"

"..."

Mấy người trò chuyện với nhau đi xa, vẫn chưa phát hiện Thẩm Loan lẳng lặng

nghe lén sau bụi cỏ.

Sau khi xác định mấy người này không phải là học sinh ban C, người phụ nữ

thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Tưởng Thạc Khải nằm trên đất không

dậy nổi.

Người đàn ông 1m85, bây giờ ôm đầu, cuộn tròn lại, đây là tư thế phòng ngự

chống đỡ.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân đi xa, anh ta mới chậm rãi ngồi dậy.

Áo sơ mi bẩn thỉu, khuy áo mở hai khuy, cái quần vàng nhạt dính phải bùn đất

và lá rụng, tóc còn bị rối hơn so với lúc trước ở lớp học.

Anh ta như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng chật vật.

Nhưng gương mặt kia lại không chút cảm xúc, một sự bình tĩnh, ánh mắt lộ ra

vài phần hung ác, nhưng rất nhanh đã bị tối tăm tầng tầng lớp lớp bao trùm.

Người đàn ông đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, thuận tay sửa tóc một chút, lạnh

lùng ngẩng đầu.

Rõ ràng là khó chịu như vậy, khó khăn như thế, nhưng trong xương cốt lại lộ ra

một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, cao không thể với.

"Nhìn đủ chưa?" Anh ta lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Loan đẩy dây leo trước mắt, đi ra, không có một chút chột dạ khi nhìn lén

bị bắt được.

"Tôi nói không đủ, anh còn tiếp tục biểu diễn không?"

"Hừ ---" Người đàn ông lạnh lùng quay đầu, ánh mắt như dao, sắc bén lạ

thường: "Quản tốt cái miệng của cô!"

Nói xung, nghênh ngang rời đi.

Thẩm Loan đứng tại chỗ, rất có hứng thú mà nhìn anh ta đi xa, bên mơi nở nụ

cười nhạt.

Xem ra, đây là một người có chuyện xưa...

Nhưng trên đời này không thiếu nhất chính là "chuyện xưa".

"Loan Loan ---"

Vừa rời vườn hoa, phía sau truyền đến một tiếng gào lên.

Không sai, là gào lên.

Chính là cái cách gọi gân cổ lên, tê tâm liệt phế.

Nghe giọng, ồ, người quen.

Thẩm Loan quay đầu lại, thấy Hạ Hoài như một cái pháo cỡ nhỏ xông tới chỗ

cô.

"Tôi nói tôi không nhận sai mà, hi hi... Thì ra thật sự là em!"

Từ lần trước tam gia sắp xếp gặp em dâu tương lai, sau khi hai người lấy "thân

phận hoàn toàn mới" gặp nhau, thì không còn chạm mặt nữa.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Thẩm Lan đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, áo sơ mi hồng nhạt phối với quần

tây, thiếu đi vần phần lười nhác thong dong, nhiều thêm vài phần nghiêm túc,

đừng nói, thật là có vài phần phong thái của tinh anh.

"Sao anh lại ở đây?" Thẩm Loan hỏi anh ta.

"Khai giảng ban B."

Đúng rồi, Hạ Hoài làm người thừa kế của điện tử Hoa Lăng, người thừa kế

tương lai, nên vào ban B.

"Đi, tôi mời em ăn cơm." Hạ Hoài duỗi tay ôm vai cô, bị Thẩm Loan nghiêng

người né tránh.

"Không được."

"Sao vậy, có hẹn rồi à?" Trên mặt Hạ Hoài cười hì hì, trong lòng lại trầm xuống.

Thẩm Loan gật đầu.

"Là... Lục thúc?" Anh ta thử dò hỏi, muốn biết đáp án, rồi lại sợ biết được.

"Ừ."

Hạ Hoài nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, keng, vô cùng rõ ràng.

"Vậy... Tôi mời em và Lục thúc..."

"Thật sự không cần." Thẩm Loan cười khẽ, nhìn thoáng ra phía sau anh ta:

"Đừng để bạn của anh đợi lâu."

Trong lòng Hạ Hoài hối hận!

Sớm biết rằng sẽ gặp phải Thẩm Loan, anh ta hẹn bạn bè cái gì chứ!

Ngu!

Quá ngu!

"Tôi đi trước một bước, tạm biệt." Nói rồi, hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Góc váy màu trắng vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, thêm vài

phần tiên khí không dính khỏi lửa nhân gian.

"Hôm nào chúng ta lại hẹn --- em phải đồng ý đó!" Hạ Hoài hô to với bóng lưng

cô.

Thẩm Loan không quay đầu, chỉ tùy ý làm dấu "OK".

Trái tim bị thương máu me đầm đìa kia của Hạ Hoài bỗng dừng chảy máu:

"Chờ điện thoại của tôi!"

Đáp lại anh ta, là thân hình yểu điệu xa xa của người phụ nữ.

Mấy người anh em tiến lên: "Cậu chủ Hạ, đó là ai thế?"

"Rất xinh đẹp."

"Sao vừa rồi ở trong ban không thấy cô ấy?"

"Không thì cùng đi uống một chén đi? Sao lại đi rồi?"

"Nhìn dáng người kia, cũng thật tốt đó! Sao tôi lại không gặp phải loại báu vật

như thế này?"

"..."

Nghe từng câu từng chữ tùy tiện phóng đãng của mấy người này, sắc mặt Hà

Hoài xanh mét: "Mẹ nó câm miệng lại hết cho tôi!"

Tức khắc, lặng như tờ.

Hạ Hoài bỏ lại mọi người, nhanh chóng rời đi, trên từng bước lảo đảo lộ ra mấy

tia chật vật không thể phát hiện.

Hạ Hồng Nghiệp từng hỏi anh ta ---

"Biết vì sao Thẩm Loan chọn lão lục, không chọn con không?"

Lúc đó, Hạ Hoài không để bụng, còn có thể vì cái gì chứ? Không phải là Lục

thúc đẹp trai, có quyền có thể hơn anh ta sao.

Hạ Hồng Nghiệp lại thất vọng lắc lắc đầu, mắng: "Thằng con ngốc!"

Ngay vừa rồi, Hạ Hoài bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng. Anh ta còn chưa đủ trưởng

thành, nếu tình yêu là cái cây, vậy anh ta nhiều lắm cũng chỉ một quả xanh trên

cây, căn bản không có cách nào cho Thẩm Loan nghỉ chân.

Mà Lục thúc lại là quả thơm ngon mê người, tất cả phụ nữ đều sẽ bị mùi vị này

hấp dẫn đến, nhưng lại chỉ có Thẩm Loan thành công hái xuống.

Hạ Hoài bỗng nhiên rất hận chính mình.

Nếu, anh ta có thể trưởng thành một chút, không có những đoạn lịch sử đen tối

đó, Thẩm Loan có thể liếc anh ta nhiều hơn một cái không?

Không có đáp án.

Anh ta cũng không dám hỏi ra miệng.

Càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm lại càng muốn tìm một người xả

giận!

Lúc Hạ Hồng Nghiệp nhận được điện thoại của con trai thì còn đang ở phòng

họp công ty, các vị quan chức cấp cao đều trơ mắt nhìn.

"Ba!"

"Sao vậy? Báo danh thuận lợi chứ? Hẳn là thấy không ít người quen nhỉ? Hôm

trước con không phải nói xem trọng mẫu Ferrari mới nhất kia..."

"Ba!" Hạ Hồng Nghiệp còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lộ ra vài phần trịnh

trọng ở đầu kia cắt đứt: "Vì sao ba không gặp mẹ con sớm hơn một chút?"

"Cái gì?!" Đôi mắt già sững sờ: "Rất, rất sớm mà."

"Vậy vì sao không kết hôn rồi sinh con ra sớm một chút?"

Hạ Hồng Nghiệp hoàn toàn ngốc luôn rồi: "Không phải... Con lại trúng gió cái

gì chứ?"

Đầu kia u oán nói: "Như vậy con có thể sẽ gặp cô ấy lúc trưởng thành hơn một

chút, cũng không bị Lục Thúc hạ thấp..."

Hạ Hồng Nghiệp hiểu rồi, vì cho con trai ruột một chút mặt mũi cuối cùng, ông

ta quay lưng lại, che điện thoại, hạ giọng: "Đối mặt với hiện thực đi, dù con có

sinh ra sớm hơn mười năm, cũng sẽ bị lão lục hạ xuống."

Hạ Hoài: "..."

Mặc kệ anh ta muốn nói gì, Hạ Hồng Nghiệp trực tiếp cúp điện thoại: "Khụ

khụ... Vừa rồi đến chỗ nào rồi? Tiếp tục tiếp tục!"

...

Lúc Quyền Hãn Đình đến, Thẩm Loan đã đứng ở bên lề đường cạnh trường học

đợi được một lúc.

Cô mặc váy trắng thướt tha đứng yên ở dưới bóng cây, mặc dù khoảng cách rất

xa, nhưng cũng rất dễ thấy.

"Chờ lâu chưa?"

"Mười lăm phút." Thẩm Loan gài kĩ đai an toàn, dịu dàng cười nói.

"Trên đường bị chặn một chút. Vẫn thuận lợi chứ?"

"Vâng."

"Muốn ăn gì?"

"Anh quyết định đi, em không chọn." Thẩm Loan xoa xoa trán, một tay đầy mồ

hôi ấm.

Quyền Hãn Đình khẽ ừ một tiếng, lấy khăn giấy ướt đưa qua: "Dùng cái này mà

lau."

Thẩm Loan giơ tay nhận, tùy ý nói: "Vừa rồi ở trong trường học gặp phải Hạ

Hoài, anh ta học ở ban B."

Người đàn ông bỗng nhướng mày, ánh mắt trở nên sâu xa...

Quyền Hãn Đình không mù, ngày đó Hạ Hoài sơ suất ở chỗ Hồ Chí Bắc, anh

đều thấy rõ, chẳng qua Thẩm Loan không thèm để ý, anh cũng không cần

chuyện bé xé ra to.

Thiếu niên nào mà không có mùa xuân?

Huống chi, bà xã anh quyến rũ như vậy.

Bình thường.

Dù sao thằng nhãi con kia rất đào hoa, không đến mấy ngày sẽ có mục tiêu mới

ngay, Quyền Hãn Đình không chấp nhặt với anh ta.

Có điều bây giờ xem ra, dường như anh đã xem nhẹ sự lưu luyến của Hạ Hoài

đối với Thẩm Loan.

"...Anh ta định mời cơm, em thấy anh ấy đã hẹn nhiều bạn bè như vậy rồi,

không tiện lắm bèn từ chối." Thẩm Loan thuận miệng nhắc đến, cũng không cố

kỵ gì nhiều.

Người đàn ông cười lạnh: "Sao lại thế, nếu cậu ta không hẹn nhiều bạn bè,

chẳng lẽ em sẽ phải đồng ý à?"

Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn anh hai cái với vẻ quái dị: "Sao tự nhiên lại nói

một câu âm dương quái khí thế..."

Quyền Hãn Đình giận sôi máu: "Anh âm dương quái khí à?!"

"Đúng vậy." Cô nghiêm túc gật gật đầu.

"..." Lục gia bị đè nén vô cùng.

"Ai dà" Tròng mắt của Thẩm Loan hơi chuyển động, đột nhiên nở ra một nụ

cười có ý xấu xa: "Không phải là anh đang... Ghen đấy chứ hả?"

"Có con khỉ ấy!"

"Đúng thật là ghen này."

"..."

Không đúng, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên phản ứng lại: "Vì sao em lại cảm

thấy anh sẽ ghen? Em và Hạ Hoài...hai người có gì à?"

Nếu mối quan hệ thật sự đơn thuần như vậy, căn bản là Thẩm Loan sẽ không

nghĩ theo phương diện này.

Nếu đã nghĩ, vậy chứng minh mối quan hệ giữa hai người chắc chắn có cái gì

đó.

Không nói là "gian tình", nhưng hẳn là Thẩm Loan đã biết rõ mấy tâm tư nho

nhỏ mà Hạ Hoài giấu trong lòng.

Ách!

Thẩm Loan ngẩn người, không phải cô đang trêu chọc Quyền Hãn Đình sao?

Sao đột nhiên cục diện lại bị xoay ngược, cô bị ăn mất một quân?

"Bảo bối, có việc gì mà em không nói với anh vậy?" Người đàn ông cười xấu

xa, đáy mắt lại hơi có ý lạnh, nhè nhẹ mà thấm vào lòng người.

Cô nuốt nuốt nước miếng: "Chuyện gì cơ chứ? Anh đừng có nói bậy..."

"Về Hạ Hoài. Nó đã từng thổ lộ với em rồi à?"

Thẩm Loan nhớ tới kia lần anh ta bị cô từ chối hoa hồng, hẳn không tính là thổ

lộ đâu nhỉ?

Ừ đúng, không tính!

Lập tức lắc đầu: "Không có."

Không ngờ, hai giây cô trầm ngâm suy tư kia đã chứng thực được phỏng đoán

của Quyền Hãn Đình.

"Người phụ nữ nói dối đáng bị xử lí này." Nói xong, đánh tay lái sang một bên

rồi dừng lại.

Căn bản là Thẩm Loan không kịp né tránh đã bị người đàn ông mạnh mẽ mà giữ

chặt cái ót, ấn vào trong lòng ngực.

Quyền Hãn Đình thuận thế cúi đầu, mạnh mẽ thô lỗ hôn lên đôi môi đỏ kia.

Động tác của anh không hề dịu dàng, lực tay cũng ngang ngược vô cùng.

Mới đầu chỉ là nhẹ nhàng mút vào, sau đó trực tiếp cắn.

"Xuýt..." Thẩm Loan nhíu mày, hít ngược vào một hơi khí lạnh.

Người này là chó đấy à?

Quyền Hãn Đình hiển nhiên không định buông tha cho cô một cách dễ dàng,

hôn xong môi, liền lần theo xuống dưới, cắn lên cổ cô từng miếng một từng

miếng một.

Chỗ mà hai người chạm vào nhau vừa ngứa vừa tê, Thẩm Loan không nhịn

được, à run rẩy.

"Anh..."

"Loan Loan, anh muốn."

"Muốn cái đầu anh ấy!" Thẩm Loan duỗi tay đẩy anh ra xa, người đàn ông tuy

không chút sứt mẻ, nhưng động tác lại dần dần nhẹ nhàng trở lại.

"Quyền Hãn Đình, dù sao anh cũng là một nhân vật có tiếng có máu mặt, làm gì

mà phải đến nỗi không chú ý như vậy chứ?"

"?"

"Trên cổ tất cả đều là mồ hôi đó, vậy mà anh cũng hạ miệng xuống được à?"

Thẩm Loan bĩu môi, đến cả cô còn ghét bỏ chính mình, thật không biết anh đã

làm như thế nào để đột phá chướng ngại tâm lý để mà vừa gặm vừa cắn.

Người đàn ông hơi khựng lại, đột nhiên, anh vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, cả

người Thẩm Loan cứng đờ.

"Anh làm cái gì thế hả?!" Người phụ nữ trợn to mắt, che lại chỗ vừa bị anh

liếm, dáng vẻ khó có thể tin.

Quyền Hãn Đình: "Hơi mặn."

"..."

"Nhưng lại rất là ngọt."

Thẩm Loan sắp điên mất rồi.

Có điều, mọi việc đến đây vẫn còn chưa xong.

Quyền Hãn Đình lại kéo cô lại gần rồi hôn mạnh thêm hai cái nữa rồi mới hoàn

toàn buông ra, ngồi ngửa ra sau dựa vào trên ghế mà há mồm thở dốc.

"Nếu không phải do địa điểm này hạn chế, chắc chắn gia đã làm em ngay tại

chỗ này rồi!"

Thẩm Loan co rụt cổ lại, đúng là không thể trêu vào, không thể trêu vào, chỉ có

thể trốn ra xa một chút.

"Sợ rồi à? Còn dám nói dối lần nữa thử xem?"

"..." X X anh!

"Nói đi, vẫn là vấn đề lúc trước đấy, có phải Hạ Hoài đã từng tỏ tình với em rồi

hay không?"

"Chỉ là tặng hoa hồng thôi chắc hẳn là không tính đâu phải không?"

Biểu cảm của người đàn ông chợt lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có

cái con khỉ ấy!" Đến cả "Lục thẩm" của mình mà thằng nhãi này cũng dám nhớ

thương, chán sống rồi à!

Thẩm Loan rất hiểu chuyện mà không nói lời nào giúp Hạ Hoài, ngoan ngoãn

ngồi im, giống như một cô vợ nhỏ hiền lành.

Nói đùa à, chính bản thân cô còn khó giữ, làm sao mà quản nổi Hạ Tiểu Hoài

nữa cơ chứ?

Chỉ sợ vừa mở miệng, tình huống sẽ càng thêm không ổn!

Quyền Hãn Đình sau khi hờn dỗi một hồi thì đột nhiên túm người lại gần, ngón

tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cằm Thẩm Loan, lại khống chế lực tay

một cách rất chính xác, không để cho cô bị khó chịu.

Nhưng động tác như vậy, mặc dù không cần dùng sức cũng đã thể hiện được ý

độc chiếm, mạnh mẽ và bá đạo, không thể trái lời.

Anh hơi híp đôi mắt đen lại: "Bảo bối, em rất được người yêu thích."

Thẩm Loan nhíu mày.

"Có điều, có thêm nhiều người yêu thích cũng vô dụng thôi, em chỉ có thể là

của anh."

"..."

Đối với việc Quyền Hãn Đình thường thường bị tổng giám đốc bá đạo nhập vào

người rồi tuyên thệ chủ quyền đối với bản thân mình một chút, Thẩm Loan đã

bắt đầu chậm rãi quen rồi.

Loại cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ?

Đó giống như là một loại gánh nặng và áp lực, nhưng đồng thời cũng là một loại

cảm giác thỏa mãn khi được người ta quan tâm và để ý.

Cô không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn hơi có chút cảm giác vui mừng.

Cô học theo động tác của Quyền Hãn Đình, giơ tay ra nắm cằm anh, càng chính

xác hơn phải nói là sờ.

Chân râu nhợt nhạt đâm vào trong lòng bàn tay mềm mại của cô, có loại cảm

giác hơi ngưa ngứa, cùng với một chút xíu cảm giác đau rát, từng chút một va

chạm vào đại não thần kinh.

Thẩm Loan: "Đúng vậy, em là của anh."

Người đàn ông nghe thấy vậy, những cảm xúc giấu sâu trong mắt dường như

không thể giữ lại được, trong phút chốc tràn ra đầy ắp.

Bốn mắt nhìn nhau, cùng cong môi.

Quyền Hãn Đình: "Nhớ kỹ lời vừa rồi mà em nói."

Thẩm Loan cười khẽ: "Chỉ mong là anh cũng như vậy."