Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 318




Có thể phân tán, cũng có thể tập trung.

Người trước cầu mong may mắn, người sau không dám tưởng tượng.

"Hơn một mười triệu cổ phiếu, ai có bản lĩnh lớn có thể nuốt trôi toàn bộ? Sẽ

không như vậy... Nhất định sẽ không..."

Thẩm Xuân Giang còn đang mạnh miệng, có lẽ tự an ủi mình, có lẽ không

muốn cúi đầu chịu thua trước mặt con trai.

Thẩm Khiêm rũ mắt, thất vọng và trào phúng: "Con mặc kệ, tự ba giải thích

chuyện này với ông nội đi."

Nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Xuân Giang bị tạt một chậu nước lạnh hoàn toàn tỉnh táo lại, sao ông ta

có thể quên, quản được con trai nhưng không quản được ông lão...

Ra khỏi văn phòng, Đàm Diệu chờ bên ngoài thuận thế đón: "Đã điều tra được."

Bước chân Thẩm Khiêm không ngừng, biểu cảm lạnh lùng: "Nói."

Đàm Diệu vội vàng đuổi theo: "Trước khi kết thúc buổi trưa hôm nay, cổ phiếu

của các nhà đầu tư bán lẻ chảy vào 20 tài khoản khác nhau ở các tỉnh, thành phố

khác nhau, chiếm khoảng 95% tổng khối lượng giao dịch và phần còn lại phân

tán vào các tài khoản cá nhân. Hiện tại, không có sự liên quan ẩn nào giữa 20 tài

khoản này, nhưng không loại trừ khả năng có công ty đầu tư chuyên nghiệp

đứng đằng sau giao dịch."

"Tiếp tục tra!"

Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Khiêm có loại dự cảm vô cùng không ổn,

tựa như... Bầu trời sắp sụp đổ nhưng mặt đất vẫn rất bình tĩnh, nguy cơ ẩn núp ở

sau tầng mây, không thấy rõ toàn cảnh, nhưng lúc nào cũng có khả năng bùng

nổ.

Mấy ngày sau, giá cổ phiếu của Minh Đạt vững vàng tăng trở lại.

Dư luận trên internet dần dần bình ổn, dường như tất cả đều hướng tới hướng

những gì mà Minh Đạt muốn.

Tim của Thẩm Xuân Giang vì bị Thẩm Khiêm nhắc nhở mà luôn treo trên cao,

bây giờ mới nhẹ nhàng rơi xuống.

Không khí trong nhà không nặng nề như trước nữa.

Chỉ có Thẩm Khiêm, mày cau không thấy giãn mà càng ngày càng có xu hướng

nhíu chặt hơn.

"A Khiêm, gần đây tâm trạng không tốt sao?" Dương Lam cẩn thận dò hỏi con

trai.

"Không có việc gì."

"Từ nhỏ đến lớn con đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mẹ muốn

làm chút chuyện cho con cũng không thể..."

Thẩm Khiêm lại chỉ xua tay, không muốn nói nhiều.

...

"Tổng giám đốc Thẩm, đã xảy ra chuyện."

"Tôi lập tức đến công ty."

Cuộc điện thoại ít ỏi mấy câu với Đàm Diệu đã gọi Thẩm Khiêm đi.

Đột nhiên, bước chân ngừng lại, người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng về

phía lầu hai.

"Loan Loan đâu?"

Dương Lam nhíu mày: "Con hỏi nó làm cái gì?"

"Có việc. Thôi, để con lên tìm..."

"Tìm cái gì mà tìm?" Dương Lam tức giận: "Giữa trưa đã ra cửa, buổi tối mới

trở về, tự con tự cũng tìm không thấy."

Lông mày Thẩm Khiêm nhíu chặt: "Em ấy thường xuyên như vậy?"

"Sau khi thi xong ban ngày hầu như không bao giờ thấy mặt, cũng không biết đi

ăn nhậu chơi bời ở đâu, vui chơi sung sướng. Mấy ngày hôm trước, trong nhà

xảy ra chuyện lớn như vậy, ba con ăn không ngon ngủ không tốt, tóc cũng đã

bác trắng, nhưng không thấy đứa con gái đó lo lắng cái gì, nên ăn thì ăn, nên

uống thì uống, giống như người không có việc gì..."

Một phen phun trào, Dương Lam quan tâm Thẩm Loan nhiều như thế nào, đó là

giả, nhưng bà ta lo cho con trai, thấy vẻ mặt Thẩm Khiêm nghiêm túc, còn

tưởng rằng có chuyện quan trọng gì tìm Thẩm Loan: "...Mẹ gọi điện thoại cho

nó?"

Ánh mắt người đàn ông nhiều lần biến đổi, cuối cùng yên lặng, lạnh lùng nói:

"Không cần."

Nói xong, rời nhanh đi.

Bất động sản Thiên Thủy.

Thẩm Khiêm đi vào văn phòng, nện bước uy vũ sinh gió, kèm theo sự dồn dập,

Đàm Diệu theo sát, trên trán đổ mồ hôi.

"Nói đi." Người đàn ông ngồi xuống ghế da.

Đàm Diệu đứng yên trước bàn làm việc: "Tôi cho người theo dõi theo thời gian

thực hai mươi tài khoản tiết kiệm lúc trước thu mua cổ phiếu của Minh Đạt,

phát hiện từ 9 giờ tối hôm qua cho tới giữa trưa hôm nay, hai mươi tài khoản

tiết kiệm này lục tục đem cổ phần chuyển nhập vào cùng một công ty."

Trong lòng Thẩm Khiêm hiểu rõ, tình huống xấu nhất đã xảy ra!

Lúc trước anh ta sốt ruột, thấp thỏm, bây giờ bụi đã lắng xuống, ngược lại anh

ta lại rất bình tĩnh: "Công ty nào?"

"Công ty trách nhiệm hữu hạn hệ thống máy tính Bắc Hải Khải Hàng, trước đây

chỉ là một phòng làm việc phát triển trò chơi. Lại nói tiếp, người đã từng đầu tư

vào phòng làm việc này chắc anh cũng quen."

Thẩm Khiêm nhướng mày, Bắc Hải...

"Cậu nói, Dịch Hoằng?"

Đàm Diệu gật đầu: "Nhưng ông ta đã tiền đầu tư, sau đó không bao lâu phòng

làm việc này đã đăng ký công ty, bây giờ người phụ trách là Chu Trì."

Nói cách khác, công ty game này đã trở thành một cổ đông mới khác của Minh

Đạt!

Mà phân lượng lại không nhẹ.

Thẩm Khiêm: "Đối phương có điện thoại liên hệ không?"

"Đã tìm được."

"Đưa tôi."

...

Tất cả mọi người trong phòng làm việc nỗ lực gần bốn tháng, trò chơi di động

quy mô lớn 《 hồ tiên 》 cuối cùng đã bước vào thử nghiệm nội bộ cuối cùng

trước khi thử nghiệm công khai.

Bởi vì nhân lực không đủ, một kỹ sư phần mềm thường có nhiều công việc và

thường cần phải chuyển đổi giữa một kỹ sư phần mềm thường thường thân

kiêm số chức, yêu cầu thường xuyên ở "Mã hóa nông*" và "Mĩ công*", thậm

chí là "nhà thống kê", "nhà phân tích".

*Mã hóa nông: có thể tham khảo các chuyên gia trong lĩnh vực lập trình chuyên

nghiệp hoặc các chuyên gia tham gia viết phần mềm, phát triển chương trình và

bảo trì. Nhưng nói chung, Coder đề cập cụ thể đến người viết mã viết mã.

(Nguồn: baike)

*Mĩ công thường đề cập đến kỹ thuật xử lý và tạo ra các mặt phẳng, màu sắc,

ghi chú và ý tưởng. Được chia thành các mĩ công mặt phẳng, mĩ công web và

mĩ công ba chiều. Nói chung cần phải thành thạo Photoshop và phần mềm thiết

kế khác. (Nguồn: baike)

Ví dụ như Chu Trì, tối hôm qua thức đêm sửa lại hai bug trong trò chơi về hiệu

ứng liên lạc giữa linh hồ và người chơi, nằm ngủ chưa được hai tiếng đã có mail

về số liệu phản hồi thử nghiệm nội bộ cuối cùng. Anh ấy bò dậy từ ghế sô pha,

bắt đầu khổ cực tổng hợp tất cả dữ liệu quan trọng, sau khi xong, phải phân tích

và so sánh tình huống thử nghiệm nội bộ cuối cùng và tìm ra những thiếu sót,

sau đó cải tiến tiếp.

"Ơ? Lão Chu, đừng có nói cậu thức suốt đêm nhé."

Người tới là một thành viên của nhóm, gọi là Khang Kiếm.

"Lão Khang, cậu tới đúng lúc lắm! Lại đây nhìn xem..."

"Tình huống gì thế?"

"Đây là phản hồi chế tác về cảnh, người dùng phản hồi khi tiến vào "Suối rừng"

hình ảnh bị giật giật, hơn nữa hình ảnh thánh mẫu cũng bị khiếu nại không đủ

đẹp, cho nên, hi hi..."

Chu Trì cho anh ta một ánh mắt "Cậu hiểu mà".

Mắt Khang Kiếm giật giật, giống như sợ chọc phải rắc rối: "Không phải chứ?

Cậu thử tự nghĩ mà xem, từ cái lớn như khuôn mặt, vóc dáng của thánh mẫu

đến cái nhỏ nhứ phụ kiện áo, chúng ta đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần? Cậu nói

xem sao người dùng có thể thấy lỗi được? Có bản lĩnh thì tự họ làm một phiên

bản vừa lòng họ đi? Không chuyện đem chúng ta lăn qua lăn lại như vậy được,

tối hôm qua tôi mới ngủ được có ba tiếng đồng hồ! Ba tiếng đồng hồ nhé! Còn

như nữa, chắc chắn tôi sẽ bị nhồi máu cơ tim mất, cậu có tin không?"

Chu Trì gật đầu, vừa nghe anh ta oán giận vừa tạch tạch gõ bàn phím, cuối cùng

gõ mạnh phím Enter một cái: "Được! Phương án sửa chữa đã gửi mail cho cậu,

trước ba giờ chiều phải nộp lại."

Đáp lại là tiếng rống của Khang Kiếm.

Chu Trì: "Tôi chí ngủ có hai tiếng."

"Hả?"

"Tôi ngủ ít hơn cậu một tiếng cũng còn chưa chết, cho nên, làm việc đi."

Khang Kiếm nhíu mày, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Cậu lại ngủ ở văn

phòng? Không muốn sống nữa sao?! Bác sĩ đã bảo cậu mấy ngày nay phải nghỉ

ngơi nhiều hơn, cậu thích tự ngược sao, sao cứ khiến trầm trọng thêm!"

Chu Trì cầm ly nước, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, đổ mấy viên vào

lòng bàn tay, uống với nước, chỉ nghe rầm hai tiếng: "... Cảm mạo mà thôi, vấn

đề nhỏ."

Nước thì nước lạnh, tay cũng không rửa, muốn bao nhiêu cẩu thả có bấy nhiêu

cẩu thả.

Khang Kiếm không đành lòng nhìn, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng lại hóa

thành một tiếng thở dài, cũng không oán giận, ngoan ngoãn nhận công việc.

Chu Trì nắm cổ phần nhiều nhất, cầm nhiều tiền lương nhất, cũng không thận

trọng cẩn thận, thậm chí còn không liều mạng như họ, Khang Kiếm có bất mãn

và mỏi mệt bao nhiêu cũng tan thành mây khói.

"Lão Chu, cậu quan tâm đến bản thân một chút, đừng lấy cơ thể ra đùa giỡn, tôi

sợ cậu đột ngột chết trên bàn phím mất."

Chu Trì không để ý mà phất phất tay: "Được rồi được rồi, dài dòng."

Được! Người ta không thèm nghe mình nói, còn thấy mình mình lắm mồm!

Khang Kiếm vừa tức vừa buồn cười, còn hơi kính nể không nói rõ được.

Lúc trước, Dịch Hoằng rút lui, Chu Trì nhảy dù vào, ngay khi nắm quyền đoàn

đội, bắt đầu chỉ huy mọi chuyện, tuy ngoài miệng họ không nói gì, nhưng trong

lòng lại không phục.

Suy xét đến phương diện duy trì tài chính, họ chỉ có thể tạm thời chịu đựng,

nhưng không thiếu những lần nói móc Chu Trì.

Đây cũng là một đứa trẻ im lặng, dù có tủi thân như thế nào đi chăng nữa cũng

không bao giờ nói năng gì, cũng không tức giận xả lung tung cho hả giận, chỉ

biết vùi đầu làm việc.

Rất nhanh, thực lực của anh ấy đã hiện ra.

Đầu tiên là giải quyết được một bug trong trò chơi mà nhóm nghiên cứu và phát

triển không thể kiểm tra đo lường ra, rồi dẫn dắt mọi người tích cực sữa chữa,

ngay sau đó nhanh chóng hoàn thành mọi chương trình và thử nghiệm, vừa lúc

đuổi kịp một cuộc thi có tiếng của ngành sản xuất, đoàn đội họ nhờ vào trò chơi

này mà đoạt được giải vàng, sau đó lại nhận được lời mời đến hội nghị thượng

đỉnh, càng nổi bật hơn, trong ngành này càng có tiếng tăm hơn.

Nhưng Chu Trì vẫn chưa thấy hài lòng, chưa bao giờ ngừng bước chân tiến về

phía trước, lại đưa ra ý tưởng về trò chơi bán thành phẩm《 hồ tiên 》, chuẩn bị

lực lượng của đoàn đội lại, hợp tác phát triển.

Mới đầu, họ cảm thấy tùy tiện đặt chân vào lĩnh vực trò chơi di động, hơn nữa

còn là sản phẩm cỡ lớn, thật sự quá mức mạo hiểm và cấp tiến, cho nên cũng

không tán thành.

Là Chu Trì cố gắng thuyết phụ mọi người, giữ vững đến cùng.

Họ không làm, anh ấy tự mình làm, cả ngày lẫn đêm, hận không thể ngâm mình

ở văn phòng, cuối cùng, dùng hành động thực tế khiến mọi người thấy được

quyết tâm thành công của anh ấy, và dũng khí kiên trì, rốt cuộc mọi người

không còn lời nào để nói ——

Phục!

Từ đó về sau, Chu Trì trở thành lão đại của nhóm, ngoài dùng thực lực nghiền

áp, anh ấy cũng nỗ lực trả giá gấp mười lần gấp trăm lần so với họ.

Bầu không khí làm việc cũng đã thay đổi từ mới đầu thong thả ung dung, không

nhanh không chậm, dưới sức ảnh hưởng của Chu Trì hôm nay đã biến thành tích

cực hướng về phía trước, dáng vẻ tranh thủ từng giây từng phút.

Tuy mỗi ngày Khang Kiếm mệt chết đi sống lại, than khóc không ngừng, nhưng

nội tâm lại vô cùng phong phú, tràn đầy sự hy vọng.

Cuối cùng anh ta cũng đã biết biết, cái gì gọi là - sức quyến rũ của giao tranh!

Đã từng cùng mọi người liên hoan, Chu Trì uống hai ly, người luôn miệng kín

như bưng nháy mắt trở nên vô cùng làm nhảm, mọi người chứng kiến đều ngạc

nhiên không thôi, nói giỡn hỏi anh ấy: "Lão Chu, cậu cố gắng như vậy, mất ăn

mất ngủ, có phải cậu đang lén tích tiền để cưới vợ hả, định cưới một cô vợ xinh

đẹp?"

"Vợ?" Chu Trì uống đến mắt say lờ đờ mê man, không biết nghĩ đến cái gì, thế

mà đỡ bình rượu bắt đầu cười ngây ngô.

Đôi mắt ai ai cũng sáng ngời, ừm, tuyệt đối có chuyện thú vị!

"Đúng vậy, vợ, người phụ nữ mềm mại xinh đẹp. Thành thật mà nói, có phải

cậu sớm đã có người trong lòng đúng không?"

Tuy Chu Trì say, nhưng còn chưa tới nông nỗi bất tỉnh nhân sự, cố gắng mở to

mắt, tầm mắt đảo qua một đám anh em kề vai chiến đấu trước mắt, bỗng chốc

nhếch miệng cười: "Có một người con gái."

"Ô-"

"Lão Chu cậu được à nha!"

"Đã ở bên nhau bao lâu rồi?"

"Khi nào thì giới thiệu cho mọi người biết đây!"

"..."

Chu Trì chờ họ mồm năm miệng mười nói xong, đôi mắt lộ ra sự bất đắc dĩ:

"Đó không phải bạn gái tôi, là chúng ta..."

"Gì?"

"Chúng ta?"

Vẻ mặt của nhóm nhóc con hoảng sợ.

"Lão Chu à, cậu có khẩu vị nặng hả?"

Chu Trì thoải mái nấc rượu ợ một cái, lập tức dở khóc dở cười: "Trong đầu mọi

người đang nghĩ đến cái gì vậy? Tôi còn chưa có nói xong đã bắt đầu nghĩ xiên

nghĩ xẹo. Tôi nói, đó là chúng ta - bà chủ!"

Từ đó về sau, mọi người mới biết được hóa ra Chu Trì không phải "Kim chủ ba

ba" của họ, người phụ nữ sau lưng anh ấy mới là chủ!

Đến mức "Kim chủ ma ma" rốt cuộc có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, trông như

thế nào, bối cảnh có gì đặc biệt hơn người, Chu Trì ngậm miệng không chịu nói

chuyện.

Như thế, càng thêm thần bí.

Khang Kiếm và Chu Trì lén quan hệ không tồi, từng nhắc lại chuyện xưa, hỏi

anh ấy: "Bữa liên hoan trước, mọi người đều hỏi cậu như vậy liều mạng như

vậy vì cái gì, tôi đoán có quan hệ với đúng không?"

Mọi người thống nhất mồm miệng, gọi nhà đầu tư thần bí phía sau kia là - Boss.

Dịch sang tiếng trung là "Ông chủ", trong trò chơi là "Trùm cuối".

Chu Trì gật đầu: "Là cô ấy mang đến cho tôi cuộc đời mới, khiến tôi bước sang

con đường khác. Tôi nghĩ không có gì để trả ơn, chỉ có thể cố gắng làm việc,

phát minh ra《 hồ tiên 》."

Tròng mắt Khang Kiếm chuyển động, hạ giọng, vẻ mặt thần bí: "Nói thật, có

phải cậu thích cô ấy hay không?"

"Nói bậy gì đó?!" Chu Trì kinh hãi.

"Đã hiểu, boss nhất định là một bà cô già, cho dù không già, cũng chắc chắn đã

kết hôn, hoặc là trông không xinh đẹp. Cũng đúng, có thể đầu tư vào phòng làm

việc phát triển trò chơi, lại luôn sẵn sàng ném tiền vào, chắc chắn thân phận

không tầm thường, chắc là tuổi tác cũng sẽ không nhỏ."

Chu Trì nghe xong, cũng không rối rắm vấn đề "thích hay không thích" này,

ngược lại vẻ mặt chế nhạo mà nhìn Khang Kiếm.

Cũng không biết tương lai một ngày nào đó thằng nhóc này nhìn thấy gương

mặt thật của người được gọi là "Boss", có thể bởi vì những lời nói ngày hôm

nay mà muốn tự vả vào mồm mình một cái?

Thời gian trở lại.

Khang Kiếm giống như một bà mẹ già dặn dò Chu Trì xong, xoay người rời đi,

khi đóng cửa nghe thấy tiếng di động vang lên.

Đi được hai bước, phát hiện quên một phần giấy tờ, lại quay trở lại đi lấy.

Họ tùy ý quen rồi, một nhóm nhỏ cũng không phân chia trên dưới, mọi người

đều là anh em tốt, cho nên ra vào chưa bao giờ gõ cửa.

Biết Chu Trì đang nghe điện thoại, cho nên động tác của anh ta rất nhẹ nhàng.

"... Đúng, toàn bộ cổ phiếu đã chuyển tới danh nghĩa của Khải Hàng... Yên

tâm, đã sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện..."

Báo cáo công tác?

Đôi mắt Khang Kiếm sáng ngời!

Có thể khiến vẻ mặt Chu Trì nghiêm túc như vậy mà báo cáo, chỉ có một người

- Boss!

"Thức đêm? Không lừa cô... Thật không có! Ăn ngon, ngủ ngon, sinh hoạt vui

vẻ, làm việc vui sướng!"

Khang Kiếm yên lặng nói câu "Đánh rắm!"

Nhưng giọng nói này của lão Chu có thể dịu dàng đến vậy, có lẽ ngay cả chính

anh ấy cũng không phát hiện ra.

"... Công ty game bên này tất cả đều thuận lợi, được, gặp lại sau... Chờ tôi về

Ninh Thành đi..."

Khang Kiếm lại biết thêm một tin tức quan trọng về Boss - Ninh Thành!

Chu Trì kết thúc cuộc trò chuyện, liếc mắt về phía sau kệ sách, khóe miệng

không nhịn được run rẩy: "Lão Khang, sao cậu lại biến thành mèo vậy? Đi

không phát ra tiếng sao."

"Khụ..." Khang Kiếm xấu hổ đi ra, sờ sờ cái mũi: "Chuyện là, tôi không phải cố

ý nghe lén, có giấy tờ quan trọng để quên, tôi quay lại lấy, đúng lúc! Hi hi..."

Chu Trì đưa cho anh ta: "Là cái này?"

Khang Kiếm cúi đầu nhìn thoáng qua: "Đúng đúng đúng!"

"Được rồi, nhanh đi sửa lại đi, thuận tiện gọi các mĩ công sửa lại hình ảnh của

thánh mẫu."

"Mĩ công đã xuất ngoại, không gội được, những người thuê ngoài, nhận tiền

xong thì bỏ chạy lấy người, còn ai phản ứng lại chúng ta hả?"

Chu Trì nghĩ nghĩ, thật đúng là vấn đề.

Đột nhiên đôi mắt sáng ngời: "Lần trước cậu làm linh hồ cấp cao không phải

phản hồi khá tốt sao, tin chắc rằng cậu cũng có thể thành công handle thánh

mẫu. Đều giao cho cậu, cố lên, lão khang!"

Khang Kiếm: "..." Đi cũng đã đi rồi, tôi còn quay lại làm cái gì hả?! Thất sách!

Thật sự thất sách!

Giữa trưa, ăn xong cơm hộp, Chu Trì không kịp nghỉ trưa, tiếp tục bắt đầu làm

việc.

Ba giờ mười, di động vang lên.

Vào thời điểm quan trọng đang gỡ lỗi chương trình, anh ấy không rảnh lo nhìn

điện thoại, trực tiếp ấn trả lời.

"Ai đấy?" Bị quấy rầy, giọng điệu không tốt.

"Tổng giám đốc Chu?"

"Anh là?" Chu Trì nhíu mày.

"Thẩm Khiêm. Anh nuốt nhiều cổ phần Minh Đạt như vậy, chắc rằng cũng có

đôi chút hiểu biết về tôi chứ?"

Tay Chu Trì run lên, Thẩm Khiêm?!

Nhớ tới cuộc điện thoại dặn dò buổi sáng của Thẩm Loan, anh ấy thở sâu, bình

tĩnh lại: "Chào anh, tôi là Chu Trì."

"Tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím?"

"Ồ, công việc bình thường thôi."

"Tổng giám đốc Chu của công ty game, chẳng lẽ còn phải tự động thủ lập trình

sao?"

Hơi thở của Chu Trì hơi loạn, nhưng cố gắng kiềm chế, giọng nói vẫn cứ bình

tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi xuất thân từ ngành này, nghề cũ, thỉnh

thoảng động tay, tránh tình trạng não rỉ sắt."

"Xem ra tổng giám đốc Chu cũng là người có cá tính."

Chu Trì rất muốn cười hai tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống: "Không dám nhận. Xin

hỏi, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Làm cổ đông mới của Minh Đạt, tôi muốn biết tương lai tổng giám đốc Chu

định như thế nào."

Định như thế nào."?

Định cái gì?

Chu Trì phản ứng đầu tiên là ngốc, bởi vậy, thật lâu sau cũng không trả lời.

"Tổng giám đốc Chu? Còn đang nghe không?"

"... Đây."

"Tôi đổi cách hỏi, Khải Hàng trở thành cổ đông của Minh Đạt, mà anh lại là

người phụ trách của Khải Hàng, tháng sau sẽ tổ chức đại hội cổ đông, xin hỏi,

anh có thời gian dự thính không?"

Bây giờ Chu Trì mới hiểu rõ, anh ta có ý gì.

Lập tức ho nhẹ hai tiếng...