Ngày 21 tháng 9, một bài viết có tên [Hằng Sinh xem mạng người như cỏ rác,
lạm dụng bức xạ đá quý đã làm cho ba người tử vong, có hình ảnh, có chân
tướng!] đã dẫn đến sự bàn tán sôi nổi ở trên một diễn đàn nào đó trong nước.
Dựa vào số lượt xem và truyền tải không ngừng tăng lên, chỉ trong vòng hai
tiếng đồng hồ ngắn ngủi bài viết đã nhanh chóng trở thành từ khóa được được
cư dân mạng tìm kiếm nhiều nhất, và được treo trên trang chủ của các diễn đàn.
Sau khi nhận thấy sức hút và sự lan truyền mạnh mẽ của bài viết này, quản trị
các trang mạng, diễn đàn ngồi xem chuyện bà tám đã không ngại làm lớn
chuyện, động chân động tay đưa nó lên top đầu.
Cứ như vậy, bài viết gốc chỉ có thể xem được trên các trang hấp dẫn, lại đồng
dạng xuất hiện ở các trang đầu của diễn đàn, lại còn là vị trí rõ ràng nhất.
Rất nhanh bài viết được lan rộng khắp weibo.
Lúc đầu chỉ là một người dùng tự phát tán truyền tải, chú thích ghĩ rõ nguồn,
sau đó những tài khoản được chứng nhận Đại V có mấy triệu fan hâm mộ cũng
nối tiếp nhau đăng tải. Trong đó có những chủ tài khoản thật lòng lên tiếng vì
những người bị hại, cũng có những người lợi dụng lòng dạ hiểm ác đục nước
béo cò, nhưng cho dù mục đích là gì, bài đăng này hoàn toàn được xem là vô
cùng hot.
Trong một tình huống không thể đoán trước, đặt trong trạng thái báo động đỏ.
Một tiếng sau, những từ khóa như "Đá quý Hằng Sinh", "bức xạ chết người"
vân vân thành công trở thành hot search, mặc dù xếp ở cuối cùng trong bảng
xếp hạng, nhưng tốc độ tăng lên nhanh chóng làm cho người khác phải kinh
ngạc, hai tiếng đồng hồ sau, thành công trở thành vị trí đầu bảng, theo sau còn
có chữ "bùng nổ".
...
Vệ Hòa là thiên kim tiểu thư của công ty TNHH Công nghệ sinh học Hải Nạp
Thượng Hải, năm ngoái vừa vào đại học, học ngành quản lý kinh doanh.
Tháng sau là kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của ba mẹ cô ta, Vệ Hòa sớm đã
chuẩn bị xong quà, là một viên kim cương màu hồng mua ở Hằng Sinh, giá
khoảng hơn một triệu tệ.
Vì muốn cho mẹ một bất ngờ, cô ta vẫn luôn giấu diếm, không nói cho mọi
người trong nhà, đợi tận tay tặng cho bà trong buổi tiệc rượu.
Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến biểu cảm vui mừng ngạc nhiên, thưởng thức của mẹ
khi nhìn thấy viên kim cương màu hồng, cô ta liền cảm thấy không hề lãng phí
công sức tiết kiệm tiền tiêu vặt mấy tháng.
Sau khi ăn cơm ở căng tin của trường xong, Vệ Hòa cùng mấy người bạn cùng
phòng trở về kí túc xá, vừa thay quần áo ngủ đi ra, liền thấy mấy người đang
tụm lại một chỗ xem cái gì đó—
"A Hòa! Có phải lần trước cậu nói muốn đến cửa hàng đá quý Hằng Sinh chọn
quà cho người nhà đúng không? Cậu mua chưa?"
Vệ Hòa gật đầu: "Tớ mua rồi, bay mất mấy tháng tiền tiêu vặt liền, dạo này
nghèo muốn chết."
"Hả? Cậu mua rồi?!"
Vệ Hòa cảm thấy ánh mắt của mấy người không được đúng lắm: "Chuyện đó...
có vấn đề gì sao?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu lướt hot search một cái là biết ngay..."
Vệ Hòa lấy điện thoại ra, hai phút sau, sắc mắt trở lên vô cùng khó coi.
Đây không chỉ là một loại lừa gạt người tiêu dùng, mà còn là trá hình của việc
mưu sát!
Cô ta không dám tưởng tượng, nếu như mẹ mỗi ngày đều đeo viên kim cương
cô ta tặng, đến cuối cùng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Bức xạ...
Chỉ mới nghe qua hai chữ này cô ta đã không rét mà run, vô cùng sợ hãi, hơn
nữa nguồn bức xạ còn đặt ngày bên đầu cô ta, lại còn để như vậy suốt một tuần
liền.
"Xong rồi!"
Cô ta nhanh chóng mở chiếc hộp đựng viên kim cương ra, cắn chặt răng, đem
đặt trên bục đá ở ngoài hành lang, nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mẹ: "Ba,
con gặp phải một chút chuyện, có lẽ phải nhờ ba cho người đến xử lý."
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có Vệ Hòa mới biết tay cô đang run như
thế nào.
Ba Vệ Hòa đang họp ở công ty, nhận được điện thoại của con gái lập tức kêu
dừng lại: "Hòa Hòa, xảy ra chuyện gì vậy? Không cần gấp gáp, con cứ nói từ
từ."
Chuyện đến mức này, Vệ Hòa cũng không quan tâm đến ngạc nhiên vui mừng
hay không, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra cùng với nội tình bạo lộ trên hot
search nói cho ba cô ta nghe.
"Viên kim cương đó bây giờ đang ở đâu?"
"Được con để ở chỗ hành lang."
"Con gái ngoan, con làm rất tốt. Bây giờ ba lập tức cho người đến trường con
đem viên kim cương đó về công ty, dùng các thiết bị máy móc kiểm tra mức độ
bức xạ. tài xế của ba sẽ đến đón con đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."
Rất nhanh đã có hai bản báo cáo kết quả kiểm tra trước sau.
Một bản là báo cáo kết quả mức độ phóng xạ của viên kim cương, một bản là
báo cáo kiểm tra toàn diện của Vệ Hòa.
Các chỉ số thử nghiệm đều đã chứng thức viên kim cương màu hồng mua ở
Hằng Sinh này đều đã vượt qua các tiêu chuẩn bức xạ, nếu đeo trên người trong
một thời gian dài sẽ gây ra những tổn thương không thể khắc phục được cho cơ
thể, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may, thời gian tiếp xúc của Vệ Hoà với viên kim cương khá ngắn, mặc dù
các chỉ số chức năng của cơ thể đều chịu một chút ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa
tạo thành những hậu quả không thể kiểm soát được.
Sau khi mẹ của Vệ Hoà nghe được tin, lập tức đến bệnh viện.
"Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc nữa..."
"Con gái ngốc!"
Vệ Hòa ngồi trên giường bệnh, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh xao một chút, thì nụ
cười vẫn vô cùng tươi tắn.
Cô ta rất vui mừng vì chuyện này đã bị lộ ra, cũng vui mừng vì viên kim cương
này chưa đưa đến tay mẹ, dù sao cô ta vẫn còn trẻ, sức đề kháng vẫn còn tốt,
cũng được coi như là trong họa có phúc.
Mẹ Vệ Hoà nhìn thấy thế, vô cùng đau lòng.
Hốt hoảng lần lượt kéo đến.
Ba Vệ Hoà cũng rất nhanh chóng đã đến bệnh viện.
"Báo cáo kiểm nghiệm của viên kim cương kia đâu?"
"Ở đây." Ba Vệ Hoà lấy tờ báo cáo trong túi công văn ra đưa cho vợ.
Mẹ Vệ Hòa xem xong, lập tức cười lạnh hai tiếng: "Anh đưa đơn kiện cho em!
Không chỉ kiện Hằng Sinh, mà còn phải kiện Minh Đạt ở đằng sau! Nếu như đã
dám kiếm số tiền bất lương này, thì phải chuẩn bị tốt khi mọi chuyện bị bại lộ!"
Vệ Hòa lạnh rùng mình, run lẩy bẩy ôm chặt gối, sao cô ta lại quên mất chứ, mẹ
cô ta là còn một biệt danh là "thần khó chọc".
Nghĩa là thần tiên khó trêu chọc!
Buổi chiều hôm đó, đoàn luật sư riêng của mẹ Vệ— đoàn luật sư Đức Lãng
Thượng Hải đưa ra tuyên bố công khai, khởi tố Công ty đá quý Hằng Sing cùng
với ba nhà đầu tư hợp tác kinh doanh lớn phía sau bao gồm Tập đoàn Minh Đạt.
Và kèm theo chứng nhận lập án của tòa án.
Theo sau đó, phòng làm việc của công ty TNHH Công nghệ sinh học Hải Nạp
Thượng Hải chính thức tuyên bố, bày tỏ theo kiện đến cùng.
Nói đến công ty "Hải Nạp", rất nhiều người đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng thật ra
tập đoàn cung cấp nghiên cứu phát minh và hỗ trợ kỹ thuật cho thương hiệu mỹ
phẩm nổi tiếng toàn thế giới— Lai Ỷ, có độ nổi tiếng không thua gì L"Oréal của
Pháp.
Mà người đứng đầu của tập đoàn Lai Ỷ lại chính là mẹ Vệ.
Không có lý nào ba đưa ra tuyên bố công khai mà mẹ vẫn còn nhàn rỗi cả. Vì
thế, sau khi văn phòng làm việc đăng tải tuyên bố đồng thời để lại bình luận thể
hiện lập trường rõ ràng là "Sinh mệnh trước mắt không phải chuyện nhỏ, nhất
định sẽ theo kiện đến cùng", "chuyện bức xạ đá quý của Hằng Sinh" bị đẩy lên
cao trào.
Các cửa hàng đá quý Hằng Sinh ở khắp cả nước bị buộc tạm ngừng kinh doanh,
bộ Công thương nghe thấy tin tức lập tức tham dự vào, truy vấn đến tận tổng
bộ.
Như vậy càng làm tăng thêm tính xác thực của tin tức "Bức xạ đá quý".
Đến tầm khoảng bốn giờ chiều, trên mạng đã phơi bày không ít [Báo cáo bức xạ
tạm thời] của khách hàng đã từng mua đá quý ở Hằng Sinh, mười bản thì có
năm bản được chứng thực là vượt quá tiêu chuẩn bức xạ.
Lúc tin tức được truyền đến Minh Đạt thì đã muộn.
Lúc Hằng Sinh mới bạo lộ ra tin xấu gây ồn ào trên weibo, nhân viên của Minh
Đạt, bao gồm cả tập thể trên dưới của phòng quan hệ xã hội cũng ngồi ăn dưa
hóng hớt, tất cả đều đặt mình ngoài chuyện, ngồi xem đánh nhau mà không
thèm can thiệp.
Đúng lúc đó, một đồng nghiệp của phòng dự án tới đưa văn kiện.
"Đang xem cái gì vậy?"
"Hằng Sinh đổ bể ra tin xấu, đoán chừng sắp xong đời rồi. Cũng may tôi không
cho bạn trai mua nhẫn cưới của công ty này, nếu không thì gay to rồi."
Đồng nghiệp của phòng dự án còn không lưu tâm, chỉ coi như mấy chuyện buôn
dưa lê, nhưng bỗng dưng biểu cảm cứng đờ lại: "Hằng Sinh? Hằng Sinh nào?"
"Chính là đá quý Hằng Sinh đó! Công ty mà rất hay bán đấu giá công khai mấy
viên kim cương hiếm."
"Cái gì?!" Đột nhiên trợn tròn mắt.
"Cậu đâu cần phải có biểu cảm này chứ. Làm cứ như công ty chúng ta xảy ra tin
xấu vậy."
"Tuần trước phòng dự án mới kí hợp đồng với Hằng Sinh..."
Cả hiện trường im lặng như tờ, lớn chuyện rồi.
Đầu tiên là phòng quan hệ xã hội hoạt động.
"XX, thông báo khẩn cấp, báo cáo chuyện đã xảy ra."
"XX, liên hệ với phòng quan hệ xã hội của hai công ty mà chúng ta vẫn hay hợp
tác, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất khống chế những bình luận trên
mạng."
"XX, thông báo với diễn đàn Hải Giác lập tức dừng việc truyền tải không được
bán tin tức ra ngoài nữa, yêu cầu quản trị viên xóa bài cùng với xin lỗi, nếu như
cần thiết thì trưng cầu ý kiến của bộ phận pháp lý, xem có thể đi theo lối pháp
luật hay không?"
"XX, lần theo dấu vết của IP, nắm bắt được chủ sở hữu ban đầu PO, cưỡng éo
cũng được, dụ dỗ cũng được, trước tiên khống chế người trước đã."
Năm phút sau—
"Đã thông báo cho tổng giám đốc và giám đốc các bộ phận."
"Chỉ có thể liên lạc được với một công ty, đối phương ra giá 50 vạn tệ, nhưng
chỉ nắm chắc được 40% có thể khống chế được bình luận."
"Diễn đàn Hải Giác từ chối xóa bài, bên bộ phận pháp lý nói, trước khi xác định
được thật giả của chuyện này, không kiến nghị đi theo lối pháp luật."
"Chủ sở hữu ban đầu PO là IP ảo, không có cách nào tiếp tục lần theo."
Phòng quan hệ xã hội như gà bay chó chạy.
Thẩm Xuân Giang cùng với Thẩm Xuân Đình, tổng giám đốc của tập đoàn
Minh Đạt và giám đốc các phòng ban, đều bị kinh động.
"Anh cả! Đá quý Hằng Sinh..."
"Anh biết rồi." Sắc mặt Thẩm Xuân Giang bỗng dưng sa sầm lại: "Vừa mới ký
hợp đồng xong lại gây ra chuyện như thế này, Minh Đạt bị lụy rồi."
"Liên lụy? Chuyện đó ngược lại chưa chắc." Thẩm Xuân Đình hừ một cái, cười
lạnh.
"Chú hai, lời này của chú là có ý gì?"
"Nếu như Hằng Sinh đã tổn tại vấn đề lớn như thế, vậy lúc đầu khi tiến hành
thẩm định, đánh giá dự án sao lại không thể kịp thời phát hiện ra? Nếu như mắt
đủ sáng suốt, em không tin là Minh Đạt sẽ nhảy vào cái hổ lửa này, chỉ sợ rằng
sớm đã tránh không kịp! Suy cho cùng, phòng dự án phải chịu toàn bộ trách
nhiệm!"
Mí mắt Thẩm Xuân Giang giật giật, phòng dự án... vẫn luôn do A Như phụ
trách.
"Anh cả, anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Minh Đạt, là người đứng đầu mà
mọi người đều công nhận, không thể trong giây phút quan trọng này mà thiên vị
ai được?"
"Chú?"
Nụ cười của Thẩm Xuân Đình không hề thay đổi, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Hai anh em cạnh tranh bao nhiêu năm nay, Thẩm Xuân Đình sao lại có thể bỏ
qua cơ hội ngàn năm có một này?
Lần này cho dù nói gì, ông ta cũng phải chặt gẫy một cánh tay đắc lực của
Thẩm Xuân Giang— Thẩm Như!
"Gọi điện thoại cho cháu gái lớn đến đây đi, đây là chuyện do nó gây ra. Anh
nên cảm thấy vui mừng khi mà tin tức chúng ta ký hợp đồng với Đá quý Hằng
Sinh vẫn chưa bị lộ ra ngoài, về phần thị trường chứng khoán cũng chưa công
bố, nếu không Minh Đạt cũng sẽ bị lôi xuống nước!"
Thẩm Xuân Giang cắn chặt răng, ông ta nói đúng, việc cấp bách hiện nay là cố
gắng nhanh chóng xóa sạch quan hệ với Hằng Sinh, người thông minh phải biết
giữ mình, mà người phụ trách lúc đầu của chuyện này là Thẩm Như, bây giờ
cũng nhất định phải có mặt cô ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thẩm Xuân Giang lập tức lấy điện thoại ra, tự mình gọi cho Thẩm Như.
Sau khi kết thúc, nghĩ một lát, bèn gọi điện thông báo cho Thẩm Khiêm biết
mọi chuyện đã xảy ra.
"...Con biết rồi, hai mươi phút sau con sẽ tới công ty, gặp mặt thảo luận, xử lý."
Thẩm Xuân Giang cất điện thoại đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứa em trai khắp
nơi đều muốn chống đối ông ta: "Bây giờ chú vừa ý chưa?"
Thẩm Xuân Đình chắp tay, thu lại tầm nhìn: "Vẫn là anh cả sáng suốt quyết
đoán."
"Hừ! Thông báo xuống bên dưới, lập tức triệu tập các bộ phận mở cuộc họp
khẩn cấp."
Thư ký cung kính đáp một tiếng vâng, lấy điện thoại ra liên hệ với giám đốc của
mấy bộ phận: "... Cuộc họp hội đồng đã được ban hội đồng quản trị gọi điện đến
hỏi về tình hình, đồng thời yêu cầu tham gia cuộc họp, ngài xem?"
"Tùy bọn họ đi!" Bỏ lại một câu, Thẩm Xuân Giang phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng chuyện không đơn giản như thế.
Khi Lãng Đức, Hải Nạp, Lai Ỷ đồng thời lên tiếng, đồng thời cáo trạng Hằng
Sinh cùng với ba nhà đầu tư có quan hệ hợp tác thân thiết, phạm vi công kích
của cư dân mạng cũng mở rộng theo.
Lửa đã cháy đến nơi, Minh Đạt không có chỗ để chạy trốn, bị ngọn lửa đang
cháy hừng hựng bao vây hoàn toàn.
Đến khi Thẩm Như vội vàng đuổi đến, cuối cùng cũng đến được công ty, nước
bọt của dư luận đã phun khắp Minh Đạt.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Không có ai tiếp lời cho cô ta một bậc thang.
Thẩm Như lúng túng đứng ở cửa, không phải tiến vào cũng không phải lùi ra.
Cuối cùng, vẫn là Lý Văn Cẩn nghêng đón cô ta vào trong phòng họp, động tác
cung kính kéo một chiếc ghế ra: "Mời ngài."
Thẩm Như vừa mới ngồi xuống, chưa kịp thở một hơi, toàn bộ ánh mắt chất vấn
đã dồn đến từ bốn phía tập trung trên người cô ta.
"Giám đốc Thẩm, dự án hợp tác với đá quý Hằng Sinh từ đầu đến cuối đều do
phòng dự án phụ trách, lần này xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, cô có gì để
nói không?"
Thẩm Như: "... Xin lỗi."
"Nếu như xin lỗi có tác dụng thì chúng tôi đã không cần phải ngồi ở đây, gấp
đến nỗi như con kiến bò trên nồi nóng đau đầu suy nghĩ đối sách!"
Cô ta bị bao vây bởi một tình cảnh khó xử mà từ trước đến giờ chưa hề có, mặc
dù Thẩm Như đã cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể hơi run rẩy và sắc
mặt tái nhợt vẫn bộc lộ ra cảm xúc thật của cô ta.
"Trước khi kí hợp đồng, rốt cuộc giám đốc Thẩm có tiến hành đánh giá thẩm
định đầy đủ và hiệu quả đối với dự án không?"
Hai tay của Thẩm Như nắm chặt ở dưới mặt bàn, móng tay bấm chặt vào lòng
bàn tay, sự đau đớn làm cho cô ta giữ được sự tỉnh táo, hít sâu một hơi: "Báo
cáo đánh giá thẩm định đầy đủ của dự án sau khi được hoàn thành theo đúng
quá trình và quy định đã giao cho hội đồng quản trị xét duyệt, nhưng lúc đó các
vị đang có mặt ở đây đều không đưa ra bất kỳ ý kiến gì khác..."
Bây giờ xảy ra chuyện, ai cũng muốn đẩy trách nhiệm lên người cô ta? Thẩm
Như cười lạnh, trên đời có chuyện tiện lợi như vậy sao?
Lời này vừa nói ra, mấy người hội đồng quản trị đã ngồi không yên—
"Già mồm át lý lẽ!"
"Không sai, hội đồng quản trị phụ trách xét duyệt, nhưng thứ chúng tôi xem
được đều là những thứ sau khi phòng dự án đã làm tốt và đưa lên, còn việc cả
quá trình có được thực hiện việc kiểm tra chuyên sâu hay không, các dữ liệu có
chính xác hay không, những điều này còn phải đợi bàn bạc! Trước tiên phòng
dự án sơ suất trong việc đôn đốc giám sát, sau đó lại sai lệch trong việc phán
đoán, cuối cùng làm cho Minh Đạt rơi vào vụ bê bối bức xạ đá quý của Hằng
Sinh, bây giờ, thay vì lên kế hoạch để giải quyết vấn đề, mà ngược lại lại bắt
đầu đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm, đây là những điều mà giám đốc một bộ
phận nên đảm đương hay sao?!"
Người phát ngôn là một giám đốc già trong hội đồng quản trị có đức độ và uy
tín rất cao, bình thường không hề làm khó Thẩm Như, cũng không hề thiên vị
ai, là một người công chính đứng ở phái trung lập, trước mắt nói ra những lời
nghiêm khắc như vậy, có thể thấy được thái độ của Thẩm Như làm người khác
không hài lòng đến mức nào.
Vốn dĩ hội đồng quản trị quả thực là có trách nhiệm không thể chối đẩy, nhưng
những người già này đều muốn giữ thể diện, vậy mà Thẩm Như lại dơ tay đánh
lung tung, không để cho họ ít mặt mũi nào, đương nhiên họ sẽ cùng nhau công
kích cô ta.
Có thể thấy cao ngạo không được xem như việc gì tốt đẹp.
Không học được cách biết co biết duỗi, thế nào cũng phải chịu khổ cực nhiều
hơn.
Những người trong hội đồng quản trị đang có mặt ở đây, anh một câu, tôi một
câu, nói thao thao bất tuyệt, trách mắng Thẩm Như không đáng một xu.
Thẩm Xuân Giang mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, đến cuối do tình thế trở
ngại, không dám can dự vào.
Cùng là con cái nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Khiêm lại có sức nặng hơn, ít nhất
trong tình huống tương đương, đổi lại là anh ta, đám người này ít nhiều cũng sẽ
nhân từ hơn.
Lý Văn Cẩn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng của
Thẩm Như, trái tim thắt chặt, như bị kim đâm vào, vô cùng nhói đau.
Nếu như có thể anh ta, anh ta muốn thay cô ta mắng lại đám người kia, thậm chí
dẫn người đi.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Anh ta chỉ là một thư ký quèn.
Không có quyền thế, không có bất kỳ chỗ dựa nào.
Ngoại trừ việc mở to mắt nhìn cô chịu sự xỉ nhục, thì chẳng có cách nào khác.
"Nói thế đủ rồi đó, mục đích hôm nay mọi người tập hợp ở đây là thương lượng
xem làm cách nào để giải quyết mối nguy cơ này, việc truy cứu trách nhiệm tạm
thời để sau." Thẩm Khiêm lên tiếng, giọng điều hời hợt nhưng lại chấm dứt một
cuộc đấu khẩu vô dụng.
Tiếp sau đó, mọi người bắt đầu thảo luận cách giải quyết vấn đề.
Thẩm Như ngồi nguyên tại chỗ, tay chân cứng nhắc, ánh mắt đờ đãn. Bất thình
lình ánh mắt của Thẩm Khiêm lướt qua cô ta, nhẹ như thế, lạnh nhạt như thế,
không đáng để ý như thế.
Trong nháy mắt cô ta giống như bị đẩy xuống từ một vách núi cao, lòng tự tôn
vỡ vụn.
Cuộc họp được kéo dài suốt đến tận 9h tối mới kết thúc.
Thẩm Xuân Giang, Thẩm Khiêm, và cả Thẩm Như, cha con ba người đồng thời
trở về nhà.
"Ông chủ, cậu chủ, cô cả, có thể dùng cơm được rồi."
Dương Lam đứng ở bên cạnh phục vụ, bê thức ăn, đưa canh, cười cười nói nói,
đáng tiếc ba người lại không hề tiếp lời bà ta.
Nụ cười nhanh chóng cứng đờ lại, ba ta có hơi lúng túng đứng ở bên cạnh: "Ba
ba con hôm nay làm sao vậy? Sắc mặt ai cũng u ám, rầu rĩ không vui?"
Thẩm Xuân Giang mạnh mẽ chau mày một cái, ánh mắt xoi mới dừng lại trên
khuôn mặt vợ.
Là vợ của tổng giám đốc Tập đoàn Minh Đạt, ở trên mạng đã ẩm ĩ như vậy rồi,
mà bà ta như một người đần độn không biết một cái gì, điều này làm cho ông ta
có cảm giác sầu não lấy phải một người vợ không có tài đức.
Thẩm Khiêm nhìn thấy, nhanh chóng nói sơ qua những chuyện đã xảy ra trước
khi Thẩm Xuân Giang nổi giận.
"Chuyện này... rõ ràng là vấn đề của bản thân công ty Hằng Sinh, bọn họ mắng
chửi Minh Đạt làm gì?! Thật không hiểu ra sao!"
Thẩm Xuân Giang không còn gì để nói, ánh mắt không hài lòng biến thành ghét
bỏ.
Dương Lam nhất thời lúng túng.
Thẩm Khiêm than nhẹ, giải thích: "Từ lúc kí kết hợp đồng, Minh Đạt có quan
hệ chặt chẽ không thể tách rời với Hằng Sinh rồi, có vinh cùng vinh, có nhục
cùng nhục." Đây cũng là lý do vì sao trước khi quyết định đầu tư một dự án nào
đó, công ty thường phải suy nghĩ cặn kẽ mới được đưa ra quyết định.
Bởi vì một khi trở một cộng đồng chung về quyền lợi, không chỉ phải chia sẻ lợi
ích mà còn phải cùng nhau gánh vác nguy hiểm.
Cạch!
Thẩm Xuân Giang đặt đôi đũa xuống mặt bàn, đứng dậy: "Không ăn nữa."
Tức đến nỗi no bụng.
Ngược lại Thẩm Khiêm lại không quá sốt ruột, nghiêm túc ăn xong bữa cơm,
sau đó đi lên tầng nghỉ ngơi, ngày mai còn một trận đánh ác liệt phải đánh.
Cuối cùng trên bàn ăn lớn như vậy, chỉ còn lại mẹ con Dương Lam và Thẩm
Như.
Một người cúi thấp đầu im lặng ăn, một người vẫn đang chìm trong cơn giận cá
chém thớt không rõ nguyên nhân của chồng.
"A Như, sao con lại ăn mỗi cơm không, không ăn thức ăn?"
"..."
"A Như."
"... Mẹ."
"Con sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Cô ta lắc đầu, đứng dậy: "Con còn có chuyện phải làm, con trở về phòng trước
đây."
"Ôi chao— con ăn thêm một chút nữa đi!" Vẫn còn thừa nửa bát cơm, thức ăn
cũng không động đến...
Thẩm Loan cầm theo chiếc cốc thủy tinh đi từ trên tầng xuống, đi lướt qua
Thẩm Như—
"Hôm nay là ngày cuối cùng."
Thẩm Như không thèm để ý cô, đến trừng mắt với cô cũng không có, cứ thế đi
thẳng lên tầng.
Thẩm Loan chỉ cười nhẹ một cái, dường như không hề để ý.
"Dì." Lúc cô đi vào nhà ăn, gặp Dương Lam đang ở đấy, liền chào hỏi một câu,
sắc mặt thản nhiên.
"Tôi không đảm đương nổi!" Bình thường Dương Lam nhiều nhất chỉ không
thèm nhìn cô, nhưng hôm nay bị chọc tức ở chỗ Thẩm Xuân Giang, nên bà ta
không nhịn được muốn phát tiết.
Mà Thẩm Loan lại xuất hiện trước mặt bà ta đúng lúc này, nơi trút giận miễn
phí, không dùng thì thật lãng phí.
"Dì là trưởng bối, con là vãn bối, sao lại không đảm đương nổi chứ?"
"Đừng quên thân phận của mình, con gái riêng không có tư cách gọi tôi."
Thẩm Loan không hề tức giận: "Trừ phi một ngày nào đó dì không phải vợ của
ba nữa, nếu không, con sẽ mãi mãi phải gọi dì một tiếng dì, không phải sao?"
Quan hệ của Dương Lam và Thẩm Xuân Giang có thể thông qua pháp luật để
cắt đứt, thủ tục ly hôn; nhưng quan hệ của Thẩm Loan và Thẩm Xuân Giang,
lấy huyết thống làm sợi dây liên kết, không có cách gì có thể cắt đứt sạch sẽ.
Ánh mắt của người phụ nữ bỗng dưng trở lên mạnh mẽ, trừng mắt nhìn cô chằm
chằm, ngầm hàm chứa ác ý: "Cô muốn tranh giành cái gì? Vị trí của tôi và cô
trong lòng Thẩm Xuân Giang? Hay là sức nặng trong cái nhà này?"
Thẩm Loan: "Con không muốn tranh, cũng không cần thiết phải tranh. Bởi vì
—"
Cô tiến lên trước nửa bước chân, nhấn mạnh từng chữ: "Là của con thì chắc
chắn sẽ là của con, không phải của con, cưỡng cầu cũng không nổi."
Nói xong lướt qua người bà ta, đi về phía máy lọc nước.
Rót đến tám phần của cốc, sau đó cầm trong tay, trực tiếp lướt qua bên cạnh
Dương Lam rời khỏi nhà ăn.
Đi lên tầng hai, ở trước cửa phòng có một bóng người màu đen đứng tựa vào
tường, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh lửa.
Thẩm Loan dừng lại.
Thẩm Khiêm cũng vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng thẳng dậy.
"Có chuyện gì không?" Nhẹ nhàng mở miệng, đủ khách sáo cũng đủ xa cách.
Thẩm Khiêm: "Minh Đạt xảy ra chuyện rồi."
Thẩm Loan nhếch mày, đáy mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh
đã bị cô giấu đi: "Sao lại nói với em?"
Người đàn ông nhìn rõ sự thay đổi trên gương mặt cô, những hoài nghi trong
lòng được gạt bỏ một nửa.
"Là một thành viên trong gia đình này, anh nghĩ em cần phải biết tình hình của
công ty."
"Một thành viên?" Cô nhếch môi, mang theo sự tự chế giễu: "Anh cho rằng như
vậy sao?"
Thẩm Khiêm gật đầu.
"Đáng tiếc, người khác không nghĩ như vậy."
Thẩm Khiêm không truy hỏi cô cụ thể "người khác" là ai, bởi vì trong lòng anh
ta biết rõ, vì thế càng không cần thiết phải vạch trần, như vậy ít nhất hai bên còn
giữ lại một tấm màn che đậy, méo mó có hơn không.
"Hằng Sinh bại lộ ra tin xấu về bức xạ đá quý, Minh Đạt cũng bị liên lụy theo."
"Vì thế?"
"Em có cách gì để giải quyết chuyện này?" Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta
lại nói ra câu này.
Đợi khi phản ứng lại mình đã nói cái gì, Thẩm Khiêm cũng cảm thấy nực cười.
Nhưng, anh ta lại cảm thấy tò mò với phản ứng của cô.
Ngay lập tức đưa mắt nhìn cô...