Ở tiệc rượu kỉ niệm một năm của Minh Đạt, ông ta đã gặp cô gái này một lần.
Lúc ấy, từ trước đến nay lão lục không thích tham dự những loại tiệc rượu như
thế này cũng phá lệ xuất hiện, còn chơi trội mời Thẩm Loan cùng nhảy một
điệu, ông ta đã biết quan hệ của hai người không tầm thường, sớm hay muộn gì
cũng có phát triển lớn!
Chuyện này ông ta đã nói đúng rồi.
Trong lòng Hồ Chí Bắc vui mừng, sao Hạ Hồng Nghiệp lại không chứ?
Ngẫm lại tính tình lão lục kiêu căng, dù có là tiên nữ hạ phàm cũng chưa chắc
đã có thể lọt vào mắt anh, bây giờ cuối cùng tìm được người vừa lòng đẹp ý, dù
sao từ lúc hai người vào cửa đến giờ, ý cười bên khóe miệng Hạ Hồng Nghiệp
chưa dứt.
Lại nói cô gái Thẩm Loan này, tuổi trẻ xinh đẹp, cao gầy, ấn tượng đầu tiên có
hơi cao ngạo lạnh lùng, mặt mũi trầm tĩnh nhạt nhẽo, nhưng ở chung rồi mới
phát hiện ra không phải đóa hoa cao ngạo không thể lại gần, nhất cử nhất động
lại có loại hơi thở hiếm thấy và chính trực, rất có khí khái đàn ông.
Nhìn như bích ngọc, xinh đẹp ôn nhã, thật ra kiến thức rộng rãi, không bộc lộ
tài năng, phụ nữ như vậy nhất định sẽ không chịu sống yên trong nhà, an phận
làm bà chủ gia đình.
Cũng không biết lão lục có thể hold được "ngươi phụ nữ mạnh mẽ" này hay
không?
Tất nhiên, Hạ Hồng Nghiệp chỉ có thể cân nhắc ở trong lòng, cũng không định
nói ra.
Anh em thân thiết, phải biết giữ gìn cho nhau, như thế, tình cảm mới có thể
càng thêm lâu dài.
Huống chi, Thẩm Loan thật sự là một cô gái tốt, nói không chừng lão lục nhà
ông ta lại thích kiểu này?
Chuyện tình yêu, một người nguyện đánh, một người nguyện yêu, người khác
đừng nghĩ khoa tay múa chân, ngoan ngoãn đứng một chỗ vỗ tay là được rồi.
"Em dâu, anh mời em một chén trước, em cứ thoải mái."
Nói xong, Hạ Hồng Nghiệp ngửa đầu, chén rượu thấy đáy.
So với Hồ Chí Bắc lưu loát không kềm chế được, ông ta lại thong dong ôn hòa,
mị lực của người đàn ông trung niên như bóng với hình.
Thẩm Loan nhếch môi, cũng uống một hơi cạn sạch.
Quyền Hãn Đình không ngồi yên: "Bảo bảo, đây là rượu trắng, không phải bia,
em uống ít thôi."
Giọng nói của anh không lớn, nhưng hai chữ bảo bảo thì đám người Lục Thâm,
Thiệu An Hành, Hạ Hồng Nghiệp vẫn nghe thấy rất rõ.
"..." Không nghĩ tới lục ca/ lão lục cũng có một mặt như vậy!
Buồn nôn muốn chết.
"Không sao, em có chừng mực." Thẩm Loan ném cho anh một ánh mắt yên
tâm.
Lông mày Quyền Hãn Đình không những không thấy giãn ra, ngược lại càng
ngày càng xoắn lại.
Không có chuyện uống với Hồ Chí Bắc, Hạ Hồng Nghiệp, lại không uống với
Lục Thâm, Thiệu An Hành, cho nên, Thẩm Loan lại tiếp tục uống thêm hai
chén.
Lăng Vân và Sở Ngộ Giang thấy thế, hơi ngo ngoe rục rịch. Gả gia ra ngoài, họ
cũng vui mừng đó...
Kết quả bị Quyền Hãn Đình trừng đôi mắt lạnh, nháy mắt game over, không
dám rót tiếp cho Thẩm Loan.
Ngược lại Thẩm Loan đứng lên, chủ động mời hai người họ một chén.
Vẫn một hơi cạn sạch.
Hồ Chí Bắc nhìn đến hai mắt tỏa sáng, mãn nhãn ngạc nhiên: "Tửu lượng của
em dâu không tồi nhỉ?"
"Còn được." Một câu trả lời không kiêu ngạo, nhưng cũng không khiêm tốn.
Hồ Chí Bắc lập tức hăng hái, tót đầy cho bản thân trước, lại nâng chén với
Thẩm Loan: "Uống với anh một chén nữa?"
"Được ạ."
"Không được uống!" Quyền Hãn Đình cướp lấy chén rượu của cô, đặt mạnh
xuống mặt bàn, rượu trắng sánh ra bàn, thấm ướt khăn trải bàn màu vàng.
Cả phòng im lặng.
Hồ Chí Bắc ho nhẹ, ánh mắt hơi lơ mơ, rõ ràng chột dạ.
Lẩm bẩm nói: "Thằng nhóc thối còn rất ngang ngược..."
Quyền Hãn Đình phóng ánh mắt cảnh cáo về phía anh ta.
Hồ Chí Bắc hừ lạnh: "Không biết lớn bé."
Quyền Hãn Đình cãi lại: "Già mà không đứng đắn."
Hạ Hồng Nghiệp thấy thế, nhanh chóng hoà giải: "Chuyện này... Tửu lượng em
dâu tốt, uống thêm mấy chén chắc cũng không có chuyện gì!"
"Tứ ca tiền nhiều, ném mấy trăm triệu xuống sông Ninh Giang chắc cũng không
có chuyện gì."
Hạ Hồng Nghiệp: "..."
Lục Thâm nhấp khóe miệng, lén lút cười trộm.
Thiệu An Hành không nhịn cười như vậy, trực tiếp cười ra tiếng, còn cảm khái
mà nói: "Năng lực của tứ ca còn kém, trở về nhớ tu luyện thêm nhé."
Hạ Hồng Nghiệp: "..." Một người hai người đều bỏ đá xuống giếng!
Cuối cùng, không ai dám tìm Thẩm Loan uống rượu, nói giỡn, vị sát thần kia
bên cạnh cô cũng không phải ăn chay!
Di động Hạ Hồng Nghiệp vang lên: "Nhận điện thoại cái đã." Nói xong, rời
khỏi chỗ ngồi, ra ngoài.
Lúc vào lại phòng có thêm một người.
"A Hoài, vị này trước đây con đã gặp rồi" Hạ Hồng Nghiệp hất cằm về phía
Thẩm Loan, bảo con trai: "Gọi lục thẩm."
Hạ Hoài vừa ăn cơm với khách hàng, lúc rời đi đúng lúc gặp ba đang nghe điện
thoại ở hành lang, cuối cùng bị ba ruột kéo vào phòng thuê, nói là muốn gặp
một người vô cùng quan trọng.
Anh ta vào theo, vòng qua tấm bình phong, người đạp vào mắt đầu tiên là Thẩm
Loan đang yên lặng ngồi ăn.
Trong lúc anh ta tưởng bản thân ban đêm mơ thấy gì ban ngày thấy cái đó, ba
anh ta đột nhiên mở miệng, bảo anh ta gọi người mà anh ta ngày đêm thương
nhớ là "Lục thẩm"?!
Làm cái gì?
Hạ Hoài cảm thấy, anh ta vừa mới về nước, có lẽ vẫn còn đang lệch múi giờ.
Nếu không sao lại nằm mơ giữa ban ngày thế này? Lại còn là cảnh tượng quỷ dị
như thế.
Bộp ——
Hạ Hồng Nghiệp đập một phát đau điếng vào vai Hạ Hoài.
"Thằng nhóc ngây ra đó làm gì? Mở miệng gọi đi!"
Đau đớn bất thình lình kéo Hạ Hoài quay về hiện thực, hóa ra, không phải nằm
mơ?
"Ba, ba nói... Lục thẩm?" Anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt, không nhìn
khoảng cách thân mật quá mức giữa Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình, cũng cố
tình bỏ qua động tác gắp đồ ăn vào bát Thẩm Loan của Quyền Hãn Đình, đều là
hiểu lầm, đều là giả...
Anh ta đang không ngừng ám chỉ bản thân, không ngừng thôi miên.
Hạ Hồng Nghiệp vẫn chưa phát hiện ra con trai không ổn, cười ha hả nói:
"Nghe không hiểu à? Con trai đần! Lục thúc của con và Thẩm Loan ở bên nhau,
từ nay về sau, con phải gọi người ta một tiếng lục thẩm, không được không biết
lớn bé, có nghe thấy không?"
Hạ Hoài như bị sét đánh!
Anh ta không biết bản thân ngồi xuống như thế nào, lại uống hết ly này đến ly
khác như thế nào, chờ phản ứng lại, tiệc đã tan, mà Thẩm Loan cũng không thấy
đâu.
Anh ta ngồi trong xe của ba, mở cửa kính xe xuống một nửa, gió đêm nhẹ thổi
qua khuôn mặt, thổi tan mùi rượu, như cuốn theo men say.
"Tỉnh rồi?" Hạ Hồng Nghiệp trầm giọng mở miệng, đôi mắt luôn có ý cười bây
giờ vô cùng lạnh lùng.
Hạ Hoài lúng ta lúng túng kêu một tiếng: "Ba..."
"Thằng nhóc con sao đêm nay lại thế này? Con uống rượu để say? Ô, còn ngại
uống với khách hàng còn chưa đủ, phải bất tỉnh nhân sự mới vừa lòng?"
Hạ Hoài rũ mắt, vẻ mặt cô đơn.
"Nói chuyện! Bày dáng vẻ đã chết cho ai xem?"
"... Ôi."
"Ha ha! Ông đây bảo con nói chuyện, con kêu một tiếng, thằng nhóc, thái độ
này của con có phải có chút vấn đề hay không?"
Hạ Hoài yên lặng, ngày thường đã sớm nhảy dựng lên đối chọi gay gắt với ba,
bây giờ lại như bị hút hết tinh khí, héo bẹp.
Thật lâu sau, mới nghẹn ra một câu: "Con không muốn nói chuyện."
Lúc này Hạ Hồng Nghiệp phá lệ không tức giận, mà than khẽ: "Đừng nói với
ba, con có tình cảm với Thẩm Loan."
Hạ Hoài giống bị dẫm phải đuôi, lập tức phát giận: "Sao con lại không thể có
tình cảm với cô ấy?"
"Cô ấy là lục thẩm của con!"
"Đánh rắm! Lục thúc sẽ cưới cô ấy sao? Hả? Nam chưa lập gia đình, nữ chưa
gả, dựa vào cái gì con không thể có tình cảm với cô ấy được chứ?"
Hạ Hồng Nghiệp ngẩn ra, ông ta nhìn thấy trong đáy mắt của con trai có sự
không cam lòng và giãy giụa, nhìn thấy rất rõ ràng, cũng vì vậy mới đáng lo.
Làm đàn ông, ông ta cũng có thói hư tật xấu, hồng nhan tri kỷ không ít, cho nên
ở phương diện giáo dục con trai, đặc biệt về vấn đề phụ nữ chưa bao giờ quản
quá nhiều.
Thằng nhóc thối thích chơi, thích kích thích, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay
quần áo, ông ta cũng biết, cũng chưa từng ra tay can thiệp, dù sao khi ông ta còn
trẻ điểm cũng không ít bụi hoa.
Đàn ông mà, nhân lúc khi còn trẻ, không ngông cuồng một chút sao có thể trọn
vẹn?
Thỉnh thoảng còn rất kiêu ngạo mà nghĩ, con trai còn có tiền đồ hơn ông ta.
Hạ Hoài vẫn chưa bao giờ thật lòng, anh ta cũng phóng túng, chỉ cần không ngã
thuyền, tất cả đều dễ nói chuyện.
Bây giờ xem ra, không chắc...
"Con đối với Thẩm Loan là nghiêm túc?"
Hạ Hoài bình tĩnh trở lại, tựa lưng vào ghế ngồi há mồm thở dốc, cồn lên mặt,
hai má đỏ lên: "Con mẹ nó chưa bao giờ nghiêm túc với người phụ nữ nào như
vậy!"
Hạ Hồng Nghiệp yên lặng: "... Từ khi nào?"
"Sớm hơn so với lục thúc!" Lời này kèm theo cả sự giận dỗi, nhưng không cam
lòng nhiều hơn.
"Vậy con muốn làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Hạ Hoài cứng lại, đôi mắt lộ ra mờ mịt, anh ta muốn làm sao bây giờ?
Lại có thể làm sao bây giờ?
Hạ Hồng Nghiệp móc hộp thuốc ra, đưa cho anh ta một điếu: "Muốn hay
không?"
Hạ Hoài nhận lấy, tay run rẩy châm lửa.
Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt đẹp trai mơ hồ.
Hạ Hồng Nghiệp cười mắng: "Con thật có tiền đồ!"
Nói xong cũng châm cho mình một điếu.
Hai cha con lẳng lặng ngồi trong xe, hít mây nhả khói, sau một lúc lâu không
nói chuyện.
"A Hoài, có chuyện con phải biết rõ, cô ấy đã ở bên lão lục, nhìn có vẻ tình cảm
không tồi, ở chung hài hòa, chỉ sợ rất khó chia rẽ."
Hơn nữa, con cũng không bản lĩnh chia rẽ người ta.
Muốn cướp người từ trong tay Quyền Hãn Đình, đâu chỉ là "Không dễ dàng",
nghiêm trọng một chút chỉ sợ phải bỏ mạng.
"Ba." Hạ Hoài ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ: "Ba muốn nói cái gì?"
"Hoa thơm trên đời còn nhiều, sao cứ nhất định phải yêu đơn phương một bông
hoa? Con cũng không phải người không chơi nổi, phụ nữ như quần áo, bộ này
không có, còn có thể thay bộ khác."
"Hoa nhiều như vậy, nhưng Thẩm Loan chỉ có một."
Khóe miệng Hạ Hồng Nghiệp run rẩy, một chân đá qua: "Giả vờ thanh niên văn
vẻ cái gì, nói tiếng người!"
Hạ Hoài lập tức giống như bóng cao su bị xì hơi, cả người héo rũ xuống: "Ông
già, con không cam lòng..."
"Phì phì phì! Có gì không cam lòng? Con thua dưới tay Quyền Hãn Đình,
không phải người khác, là Quyền Hãn Đình!"
Hạ Hoài hơi ngây người.
"Cho nên, con trai à, con không hề kém cỏi."
"..."
Hạ Hồng Nghiệp không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm khái: "Nghĩ lại ông
đây, còn chưa thử cướp phụ nữ từ tay cậu ta đâu, con thế mà dám thử trước."
"..." Ông già, ba không cảm thấy mình không đứng đắn sao?
"Hút nữa không?" Hạ Hồng Nghiệp lại móc hộp thuốc ra.
"Hút thì hút!"
Hút xong hai điếu thuốc, Hạ Hoài hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hạ Hồng Nghiệp thấy chuyện gần như không còn căng thẳng nữa, mới bắt đầu
chính thức nói chuyện hẳn hoi: "Không phải ba đang coi thường con, mà là con
và Quyền Hãn Đình vốn không thể so sánh, nếu ba là Thẩm Loan, cũng sẽ chọn
lão lục."
Đâm phập vào tim đó ông già!
Hai mắt Hạ Hoài trừng lớn: "Không phải... Ba đang an ủi người ta hay là tổn
thương người ta vậy?"
"Ba đang chỉ rõ hiện thực cho con, người xưa có câu, rải nước tiểu soi chính
mình."
Hạ Hoài: "..."
"Tóm lại, con không được nhớ thương Thẩm Loan nữa, từ nay về sau, cô ấy chỉ
có thể là lục thẩm của con."
"Lỡ như cô ấy và lục thúc chia tay..."
"Thấy lão lục coi cô ấy như bảo bối, con cảm thấy chuyện này có khả năng xảy
ra được không?"
"Cũng không phải không có..." Lời này, Hạ Hoài nói không đủ tự tin.
Anh ta nghĩ, nếu bản thân anh ta là phụ nữ cũng sẽ chọn...
Phì phì phì!
Anh ta mới không phải nghĩ!
Anh ta là đàn ông! Đàn ông! Đàn ông chính hiệu!
Hạ Hồng Nghiệp rất đau lòng nhãi con nhà mình.
Hoa hoa công tử mọi việc đều thuận lợi, thua trong tay một đóa tường vi, đóa
tường vi này đã có chủ nhân cường đại che chở, không làm gì được.
"Sau này, với quan hệ của ba và lão lục, con và cô ấy sẽ còn gặp mặt nhiều lần,
thời gian lâu dần rồi sẽ thành thói quen, khụ, tuy quá trình có hơi tàn nhẫn.
Nhưng ba tin tưởng con rất nhanh có thể bò dậy, tiếp tục ăn chơi đàng điếm."
Hạ Hoài muốn khóc.
Ông già này có thể là người ba giả.
"Một vấn đề cuối cùng" Hạ Hồng Nghiệp đột nhiên nghiêm túc: "Thẩm Loan có
từng ám chỉ gì với con không?"
"Hả?" Hạ Hoài hơi ngốc.
"Nói đơn giản một chút, Thẩm Loan có từng hứa hẹn với con cài gì hay là làm
cái gì đó... Cố ý vô tình tiếp xúc thân thể?"
Hạ Hồng Nghiệp suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng không thể nói ra bốn chữ
"Lốp xe dự phòng".
Ừm, trái tim nhỏ yếu ớt của con trai vẫn phải bảo vệ cho tốt.
Hạ Hoài sửng sốt, sau đó phản ứng lại.
Vội không vàng lắc đầu: "Loan Loan và những người phụ nữ yêu mị và rẻ tiền
con quen trước kia không giống nhau!"
Hạ Hồng Nghiệp: "..." Ha ha! Con còn biết trước kia con quen đều là loại yêu
mị rẻ tiền hả?
"Cô ấy không ám chỉ con, thậm chí đối xử đặc biệt hơn một chút cũng không
có. Ở trong mắt cô ấy, chỉ sợ con không khác gì một người bạn bình thường, là
con một bên tình nguyện..."
Càng nói, cái mũi càng chua.
Hạ Hoài hốc mắt đỏ bừng: "Dù có tặng hoa rồi thổ lộ, cô ấy cũng không dao
động..."