Trước mắt, cô mới vừa gặp được Miêu Miêu, người phía sau đang mang vẻ mặt
tò mò hóng hớt mà nói về chuyện gian lận.
"...Nghe nói là bị vu oan, người kia cũng thật là quá xui xẻo!" Tròng mắt Miêu
Miêu chuyển động: "Tổng giám đốc Thẩm, cô cũng có mặt ở trường thi kia, hẳn
là sẽ biết tình huống cụ thể nhỉ?"
"Muốn hóng hớt thì cứ việc nói thẳng, nhỉ cái gì mà nhỉ?"
Miêu Miêu: "..." Bị nhìn thấu rồi.
Giây tiếp theo, Thẩm Loan nhẹ nhàng bâng quơ mà ném một quả địa lôi ra.
"Ồ, tôi đã quên nói cho cô, người xui xẻo kia chính là tôi."
"!"
Sau đó, Miêu Miêu hoàn toàn hóa thân thành chim sẻ nhỏ, nhắm mắt theo đuôi
bám lấy bên cạnh Thẩm Loan, ríu rít dò hỏi việc đã xảy ra.
Trong một giây biến từ "người hóng chuyện" thành "đương sự", thậm chí cảm
xúc còn kích động hơn so với Thẩm Loan.
"... Sao tôi cảm thấy kẻ tìm chết ở trên sân thể dục lần trước và kẻ bôi nhọ cô
gian lận lần này, là đồng bọn?"
Thẩm Loan nhướng mày hỏi cô: "Sao cô nghĩ thế?"
Miêu Miêu trầm ngâm trong một cái chớp mắt: "Thủ đoạn rất giống, đều là bí
ẩn và vòng vèo, không hề đơn giản thô bạo, đặt trong phim cung đấu, đại khái là
có thể sống được tầm...mười tập?"
"Ừ, tiếp tục đi."
"Còn có, hai kẻ ngốc này có mục tiêu giống nhau, đều muốn hại cô thi điểm
kém."
"Hết rồi à?"
Miêu Miêu nhếch miệng, cười một tiếng: "Trực giác giác quan thứ sáu có tính
không?"
"..."
"Cho nên tổng giám đốc Thẩm, cô..." Miêu Miêu cẩn thận hỏi thử: "Rốt cuộc cô
đã đắc tội với ai?" Thế nhưng liên tục dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này để chơi
xấu.
Đối phương hao phí tâm sức như vậy, hiển nhiên không phải chỉ là va chạm
mẫu thuẫn bình thường, chắc là đã kết thù rồi.
Kể từ đó, phạm vi phán đoán kẻ thủ mưu phía sau màn sẽ được thu nhỏ lại hơn
nhiều.
Đừng nói, quả thật là Thẩm Loan đã nghĩ đến một người.
Có điều dưới tiền đề chưa có chứng cứ xác thực, cô sẽ không đưa ra kết luận
ngầm một cách võ đoán.
"Muốn biết à?"
Miêu Miêu mờ mịt mà "hả" một tiếng.
Thẩm Loan: "Đi, đưa cô đi gặp một người."
...
Tâm trạng của Đơn Minh Hoa không tồi, mua một chai Coca lạnh ở cửa hàng
tiện lợi trước cổng trường, vừa đi vừa uống.
Quẹo vào một hẻm nhỏ xưa cũ, anh ta nghĩ đến việc trong cuộc thi lần này mình
đã phát huy khả năng vượt xa ngày thường, không nhịn được huýt sáo một
tiếng, bước chân cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng, chỉ thiếu điều nhảy nhót
tung tăng giống học sinh tiểu học.
Đột nhiên, ở đầu hẻm phía trước có một bóng người xuất hiện.
Đơn Minh Hoa khựng lại, sau khi thấy rõ đối phương là ai, anh ta đột nhiên
xoay người lại chạy.
Không ngờ lại bị một người phụ nữ khác có thân hình to khỏe chặn đường.
"Cô là ai vậy? Cút ngay đi, đừng có chắn dường."
Miêu Miêu cười tủm tỉm, đứng im tại chỗ giống như một tòa núi lớn vô hình,
gần như đã phá hỏng cả cái hẻm nhỏ hẹp, chỉ cần cô ấy không nghiêng người
nhường đường, căn bản là không có cách nào để cho một người đàn ông đã
thành niên chen qua được.
Chỉ trong chốc lát bị chặn đường như vậy, Thẩm Loan đã đuổi theo kịp, đá
mạnh một cái lên phía sau lưng của người đàn ông.
Miêu Miêu thuận thế lùi về phía sau.
Đơn Minh Hoa đột nhiên không kịp đề phòng mà ngã nhào về phía trước, tư thế
giống như chó ăn cứt.
Thẩm Loan tiến lên, đạp người xuống dưới chân, nghiền xuống thật tàn nhẫn
mấy nhát, nghe tiếng kêu thảm thiết thái quá của người đàn ông vang vọng
trong toàn bộ ngõ nhỏ.
"Giết người. Cứu với."
Miêu Miêu giật mình, đang chuẩn bị bịt miệng anh ta, Thẩm Loan lại vẫy vẫy
tay, ý bảo không cần.
Rồi sau đó, nhẹ nhàng mở miệng: "Còn gào nữa, tôi không ngại làm lời anh nói
biến thành sự thật."
Người đàn ông cứng đờ cả người, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn.
Thẩm Loan tức chết người không đền mạng: "Nhân tiện cho cậu một lời
khuyên, về sau còn gặp tình huống này, đừng mở mồm đã hô "giết người", "cứu
mạng", cậu sợ, người khác lại càng sợ, cho dù có quần chúng nhiệt tình cũng sẽ
bị mấy lời này của cậu dọa cho chạy mất, dù sao thì không ai lấy sinh mạng ra
đùa giỡn, vậy cậu cũng chỉ còn con đường chết! So với kêu cứu, thà rằng tỏ vẻ
tức giận, ít nhất có thể lừa người khác vào, biết đâu kẻ bắt cóc hoảng hốt, bỏ
chạy thì sao?"
Tròng mắt Đơn Minh Hoa chuyển động: "Cháy. Á!"
Mới mở miệng đã bị Miêu Miêu bóp mặt, đúng vậy, chỉ dùng ngón cái và ngón
trỏ tay phải véo vào hai sườn gò má của người đàn ông rồi bóp chặt lại, một
chàng trai vốn đang rất đẹp trai, trong nháy mắt biến thành một tên "miệng gà
trống", có miệng nhưng khó trả lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở.
Miêu Miêu dùng hết toàn bộ sức lực, chính cô ấy cũng phải nghi ngờ bản thân
mình có nhỡ bóp gãy hàm răng của người ta rồi hay không.
Khuôn mặt của Đơn Minh Hoa vặn vẹo.
Thẩm Loan cười dẫm lên anh ta hai phát nữa rồi mới cúi người cười khẽ: "Tôi
còn chưa nói xong mà sao anh đã vội vã học tập rồi dùng ngay vậy?"
Đơn Minh Hoa: "..." Tôi x cô đồ con lợn nái!
"Vừa rồi những cách mà tôi nói cho anh đều phải đặt ở trên tiền đề là anh không
bị tóm. Còn kẻ đang mặc người xâu xé giống con dê con thì không có quyền lợi
được kêu bất kì thứ gì, bởi vì, đao ở trong tay đồ tể. Kêu gào càng to càng mạnh
sẽ chết càng thảm."
Người đàn ông suýt thì khóc: "Ô ư a..."
"Sao, có chuyện muốn nói à?"
Đơn Minh Hoa điên cuồng gật đầu: Có có có!
Thẩm Loan gật đầu với Miêu Miêu, lực tay của người sau mới hơi nhẹ lại.
Miệng của người đàn ông được thả tự do, cũng không dám gào thét lung tung
nữa, vẻ mặt đưa đám như cha mẹ chết mà nói: "Không phải đâu... bà cô à, rốt
cuộc cô muốn làm cái gì?"
Thẩm Loan: "Ai bảo anh làm như thế?"
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe: "Làm cái gì cơ? Cô đang nói gì vậy?"
Thẩm Loan cũng không vội vàng, cười nhìn về phía Miêu Miêu: "Có người
đang giả ngu kìa? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
"Đơn giản mà?" Miêu Miêu bắt đầu xoa tay hầm hè: "Vậy cứ bóp cho đến khi
anh ta không ngốc nữa mới thôi!"
"Cách hay!"
Miêu Miêu trề môi, cười một tiếng xấu xa.
Đơn Minh Hoa nhìn bàn tay ma quỷ cách anh ta càng ngày càng gần, đồng tử co
chặt, da đầu tê dại: "Đừng, đừng bóp! Tôi nói, nói hết!"
Thẩm Loan cong môi, Miêu Miêu rụt rè thu tay.
Người đàn ông: "..." Mẹ nó, tự nhiên đụng phải con ác quỷ! Sao anh ta lại rơi
vào trong tay hai người phụ nữ này chứ? Quả nhiên, mấy món lợi nhỏ là thứ
không thể tham được!
Đơn Minh Hoa run run vai, ý bảo Thẩm Loan bỏ chân xuống: "...Để tôi ngồi
dậy trước đã rồi tôi mới nói."
Miêu Miêu bĩu môi: "Vẫn còn lắm điều kiện đấy."
Thẩm Loan luôn luôn thích những người nhanh nhẹn hiểu chuyện, bèn thu chân
lại, vẻ mặt nhàn nhạt: "Nói đi."