Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 301




Thật đúng là phiền phức!

Hết vu oan ở sân thể dục đến đổ tội trong phòng thi, mánh khóe thì bí mật, mưu

đồ thì vòng vo, tất cả chỉ vì một mục đích: không cho cô có được kết quả thi tốt!

Thẩm Loan vốn định giấu tài nhưng giờ xem ra không còn cần thiết nữa. Kẻ đó

càng không muốn cô nổi bật, cô lại càng phải tỏa sáng!

"Giám thị giúp em một việc được không ạ?"

"...Giúp việc gì?" Trương Phàm vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc vì

tình hình thực tế, mất một lúc mới phản ứng lại.

"Chỉ còn hai phút nữa là hết giờ, em muốn thầy đứng ra yêu cầu tất cả thí sinh ở

lại."

"Em muốn làm gì?" Trương Phàm cau mày: "Người hãm hại em sẽ bị xử phạt

theo quy định, đừng làm gì quá khích..."

Anh ta nghĩ Thẩm Loan muốn dùng hình phạt riêng để dạy dỗ lại kẻ gây ra vụ

này trước mặt mọi người.

Không ngờ cô gái lại lắc đầu: "Em tin những quy định sẽ không bao che cho bất

cứ kẻ xấu nào, càng không bất công với những người tốt."

Điều này có thể thấy rất rõ ràng thông qua thái độ và cách Trương Phàm xử lý

"sự cố gian lận" một cách nghiêm túc và trung thực, coi trọng bằng chứng.

"Vậy em định làm gì?"

Thẩm Loan nói: "Người đó chụp mũ em ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ

không cho em có cơ hội cởi bỏ nó hay sao?"

Trương Phàm hỏi: "Em muốn làm sáng tỏ mọi chuyện sao? Thật ra chuyện này

có thể để phía nhà trường ra mặt..."

"Tin tức có tính kịp thời..." Thẩm Loan cắt ngang lời khuyên bảo của anh ta.

"Buôn chuyện cũng như đổ tội, thầy có tin rằng chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa

này, không cần biết em gian lận hay không, chuyện ấy cũng sẽ như chiếc ván đã

đóng thuyền không thể gỡ bỏ, như bệnh dịch nhanh chóng lây lan khắp nơi?"

Chuyện tốt không lan truyền, chuyện xấu bay ngàn dặm.

Trương Phàm không thể không thừa nhận, những điều Thẩm Loan nói rất có

khả năng sẽ trở thành sự thật.

"Phía nhà trường chắc chắn sẽ làm sáng tỏ, nhưng nhanh nhất cũng phải chờ tới

khi có kết quả điều tra, hoàn thành các quy trình cố định mới có thể hành động.

Đến lúc đó, thanh danh của em đã bị phá hủy từ lâu rồi. Ai sẽ bồi thường cho

em? Là thầy chịu trách nhiệm, hay phía nhà trường đây?"

"..." Trương Phàm không nói nổi câu nào. Ban nãy còn nghĩ cô gái này im lặng

yên tĩnh, không ngờ lúc nói chuyện lại có thể hùng hồn tới vậy.

Thẩm Loan giơ tay nhìn đồng hồ: "Vẫn còn bốn mươi giây."

Trương Phàm nghiến răng nói: "Được!" Nói rồi anh ta sải bước vào phòng thi,

Thẩm Loan ngay lập tức theo sát.

Khoảnh khắc hai người bước lên bục giảng rồi đứng vững, tiếng chuông báo hết

giờ cũng đồng thời vang lên.

Lưu Mẫn lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu vừa nghe đã không dễ chọc: "Các bạn

lập tức dừng bút! Ai vi phạm sẽ bị điểm 0!"

Vừa dứt lời, những người chưa làm xong bài muốn tranh thủ viết thêm một chút

đều ngừng hoạt động.

"Tất cả đứng dậy! Sắp xếp mọi đồ đạc theo thứ tự máy tính ở trên, bài làm ở

giữa và đề thi ở cuối cùng. Ngoài ra không được phép mang giấy nháp ra khỏi

phòng thi!"

Một loạt tiếng động sột soạt vang lên, Lưu Mẫn và Trương Phàm bắt đầu đi thu

đề thi, sau đó là bài thi và giấy nháp của thí sinh.

Trong lúc chờ đợi, những người đi thi không khỏi đưa mắt ngước nhìn Thẩm

Loan - người vẫn đang đứng yên lặng trên bục giảng. Không ít tiếng xì xào

vang lên, mặc dù sau đó những lời thì thầm đã bị một câu "Trật tự" của Lưu

Mẫn đàn áp nhưng mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về phía Thẩm Loan không hề che

giấu. Có sự tò mò, săm soi, cũng có sự khinh miệt, chán ghét...

Và cả một ánh nhìn chăm chú mang theo sự chột dạ, lúc ẩn lúc hiện không rõ

ràng.

Thẩm Loan đứng yên không cử động. Ánh mắt bình tĩnh của cô đảo qua mọi

người trong vô thức sinh ra một sự uy hiếp không hề nhỏ, cất giấu mũi nhọn

đầy sắc bén bên trong.

Lưu Mẫn lần lượt thu từng bài thi theo số báo danh, khi tới chỗ của Thẩm Loan

bỗng phát hiện một điều kỳ lạ: mọi đồ vật trên bàn đều được sắp xếp theo đúng

thứ tự mà cô ta vừa nói, nhưng thí sinh kia vốn dĩ không hề quay lại chỗ ngồi...

Có điều gian lận chính là gian lận, dù bài làm có tốt đến mấy, hành động có quy

củ tới mấy cũng không thể che giấu sự thật bẩn thỉu kia!

Lưu Mẫn cầm bút lên, đang chuẩn bị ghi mấy chữ "Thí sinh gian lận, bài kiểm

tra không hợp lệ" thì bị Trương Phàm nhanh tay nhanh mắt ngăn lại---

"Cô làm cái gì vậy?" Anh ta quát lên.

Lưu Mẫn lạnh lùng liếc: "Đương nhiên là xử lý theo quy định của trường đối

với những thí sinh gian lận, bài thi sẽ bị điểm 0"

"Phía trung tâm giám sát đã trích xuất video chứng minh em ấy không gian lận

rồi!"

Lưu Mẫn ngừng lại một chút: "Vậy cục giấy kia sao lại ở đó?"

"Có người vu oan giá họa."

Vừa dứt lời, không chờ Lưu Mẫn kịp phản ứng, góc bên trái bỗng vang lên một

tiếng động thật lớn.

"Xin..xin lỗi, ghế nó bị đổ..." Một cô gái mặc áo trắng rối rít xin lỗi rồi nhanh

chóng nhấc ghế lên nhưng lòng bàn tay vẫn đổ đầy mồ hôi, cả người không

ngừng run rẩy.

Lưu Mẫn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng cầm đề và bài thi của Thẩm Loan lên

rồi tiếp tục đi thu của người khác, miễn cưỡng hỏi tiếp: "Rốt cuộc chuyện là sao

vậy?"

Trương Phàm ngăn cô ta lại lần nữa: "Không được thu bài của bạn này."

"Gì cơ?" Lưu Mẫn sững sờ.

Trương Phàm thấp giọng nói: "Trực tiếp ghi điểm 0 đi."

Chiếc ghế đang kéo lên được một nửa lại rơi xuống mặt đất lần nữa, phát ra

tiếng "rầm".

Lưu Mẫn giật mình, trong mắt lóe lên sự sắc bén: "Em chính là người đã ném

cục giấy kia!"

"Không... không phải... không phải em..." Cô gái vội vàng thanh minh.

Trương Phàm nói: "Có video từ camera theo dõi làm bằng chứng, em còn gì

muốn nói không?"

Cô gái vừa nghe thấy hai từ "theo dõi", nét mặt liền trắng bệch như bị một bàn

tay vô hình kéo trở về thực tại, không tiếp tục giãy dụa biện giải gì nữa.

Lưu Mẫn cười khẩy, dứt khoát viết lên đề thi và bài làm của người này lời phê:

0 điểm!

Việc thu bài sau đó diễn ra nhanh chóng hơn rất nhiều. Đúng lúc mọi người

đang chuẩn bị rời khỏi phòng thi, Thẩm Loan đang đứng giữa bục giảng bỗng

nhiên cất tiếng...