Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 299




Cô đoán đề năm nay sẽ xuất hiện bài toán xác suất giống như những năm trước,

nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán. Nếu như đổi thành một dạng đề khác

không phải xác suất, chỉ sợ Thẩm Loan sẽ không thoải mái như bây giờ. Con

người thường có khuynh hướng chọn những thứ quen thuộc để có cảm giác an

toàn, qua đó củng cố thêm sự tự tin.

Vậy đề này có khó hay không?

Khó! Nhưng ít nhất Thẩm Loan vẫn có dũng khí để vượt qua nó, bởi vì...cô

quen rồi!

Giả sử vị trí tọa độ tối đa là (x, y), bằng khoảng cách trung bình của tất cả các

quỹ đạo đi thẳng, ký hiệu là K...

Khoảnh khắc tìm ra được đáp án, Thẩm Loan thở một hơi thật dài như trút được

gánh nặng. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấm thoắt đã nửa tiếng trôi qua.

Điền vào chỗ trống, ba mươi phút; trả lời ngắn, ba mươi phút; phân tích trình

bày, bốn mươi phút; tính toán, sáu mươi phút--- tổng cộng là một trăm sáu mươi

phút!

Chỉ còn một tiếng hai mươi phút nữa là tới thời gian nộp bài.

Thẩm Loan lật sang trang sau, nói thật cô thấy phần đề bổ sung này có chút vô

bổ.

Công ty A ở Ninh Thành dự định nhập về công nghệ sản xuất sơn tường chống

thấm ngoại thất. Mức giá mà Công ty B thuộc nước R và công ty C đưa ra lần

lượt là 360.000 USD và 260.000 USD... Theo kiểm tra thực tế của công ty A,

công nghệ sản xuất của công ty B có tính bảo vệ môi trường hơn công ty C. Giờ

công ty A dự định sẽ mua công nghệ của công ty B với giá 260.000 USD (theo

báo giá của công ty C). Nếu bạn là một nhà đàm phán được công ty A cử đi, bạn

sẽ thiết kế buổi đàm phán này như nào để đạt được mục tiêu?

Phía sau là giới thiệu về nền tảng của ba công ty, thông tin đưa ra khá chi tiết.

Đàm phán kinh doanh khác với đàm phán chính trị, nhưng có một điểm chung

chính là - Lợi ích!

Hai bên cùng tranh giành quyền lợi, nếu không phải gió đông áp đảo gió tây thì

chính là gió tây thổi ngã gió đông!

Chắc chắn mục đích ban đầu của người ra đề là kiểm tra sự khống chế và từ bỏ

của thí sinh đối với "ích lợi". Quá trình đàm phán kinh doanh về cơ bản chính là

một quá trình "cạnh tranh" và "nhượng bộ". Trong giai đoạn này, nhất định phải

từ bỏ một số thứ và đạt được một số thứ. Còn chuyện tranh được bao nhiêu,

kiếm được bao nhiêu, cho đi bao nhiêu, nhận được bao nhiêu - chuyện này phụ

thuộc vào khả năng của hai bên đàm phán.

Không ngoa khi nói quá trình này chính là "bát tiên quá hải, các hiển thần

thông*". Có những người không tiếc sử dụng các thủ đoạn cực đoan để đạt

được mục đích, thế nên những lần đàm phán tàn khốc tràn đầy máu tươi mới

không hề ít.

(*ý nói mỗi người tự có phương pháp, cách thưc riêng của mình để giải quyết

công việc)

Các câu hỏi thực tế thường đặt yêu cầu cao về năng lực, đem ra làm phần cộng

điểm không lạ nhưng cố tình dùng "đàm phán" làm điểm phân tích thì không

được hoàn mỹ cho lắm. Bởi vì đàm phán tức là phải "đàm" rồi mới "phán", phải

nói ra mới có thể nhận xét, những điều này dù có trình bày trên giấy xuất sắc tới

mấy cũng sẽ mất đi sự phấn khích và ảnh hưởng thực sự.

Một cuộc đàm phán lưu loát gọn gàng không chỉ đòi hỏi người đàm phán phải

có đầu óc logic minh mẫn mà còn phải biết cách sử dụng ngôn ngữ cơ thể phối

hợp cùng lời nói. Nhiều khi còn phụ thuộc vào cả sự quyến rũ cá nhân của

người đàm phán. Và tất cả những điều này không thể phản ánh được trọn vẹn

chỉ với một tờ giấy mỏng cùng một cây bút.

Thẩm Loan cân nhắc suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định không bỏ qua chuyện

này. Mặc dù sai lầm này chỉ là một lỗ hổng nhỏ đối với toàn bộ đề thi, nhưng ai

bảo cái lỗ hổng này lộ ra rõ ràng quá khiến cô ngứa mắt chứ?

Cho nên sau khi trả lời như bình thường, Thẩm Loan ghi thêm lập trường của

chính mình xuống dưới---

Kết luận: Ngay cả khi thực hiện theo những ý tưởng trên, đây vẫn là một cuộc

đàm phán thất bại!

Lý do: chỉ là những điều ghi lại trên giấy, mọi thứ phải thực hành mới biết

được!

Một dấu chấm than làm kết luận cho cả bài thi dài, cũng thể hiện toàn bộ cá tính

người viết.

Còn lại bốn mươi phút, Thẩm Loan không định kiểm tra lại bài. Nhưng cô vừa

đặt bút xuống, vai phải đã bị thứ gì đó đập vào.

"Giám thị, có người gian lận!" Một âm thanh bất ngờ vang lên khiến tất cả mọi

người đang chăm chú làm bài đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt đổ dồn về phía

người cất tiếng, rồi từ sự dẫn dắt có chủ đích của kẻ đó mà hướng ánh nhìn về

phía Thẩm Loan.

Nếu họ không nghe nhầm, có người vừa gian lận đúng không?

Có trò hay để xem rồi đây...

Hai giáo viên coi thi, một nam một nữ, đều là giáo sư của trường đại học cấp

cao, không chỉ có tu dưỡng tốt mà IQ lẫn EQ đều vô cùng xuất sắc. Hai người

nghe vậy không hề bối rối, một người tiếp tục coi thi, một người lặng lẽ đi tới

bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Loan, không hề vội vàng tra hỏi mà trách mắng

người tố giác trước: "Nghiêm cấm làm ồn trong phòng thi, bất luận bạn cần nói

điều gì, trước đó phải giơ tay ra hiệu và được đồng ý mới lên tiếng."

Người nọ ngượng ngùng, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục làm bài.

Giám thị nam lúc này mới cúi người nhặt quả bóng giấy lên, mở ra, sau khi thấy

rõ nội dung bên trong thì mày càng lúc càng nhíu chặt lại. Rồi ngón trỏ của anh

ta khẽ cong lên, gõ hai lần lên bàn của Thẩm Loan: "Theo tôi ra ngoài."

Mọi người lại xôn xao.

Dù giám thị nam đã cố ý hạ thấp giọng để không quấy rầy những người khác

nhưng tiếng nói phát ra trong phòng thi yên tĩnh vẫn truyền tới tai của từng thí

sinh rõ mồn một. Mọi người lập tức xôn xao ầm ĩ như ấm nước đang dần sôi.

Bị giám thị gọi ra ngoài nói chuyện, chắc chắn là gian lận rồi. Quả nhiên người

không thể nhìn mặt, trông thành thật thế mà cũng âm thầm phết! Thảo nào tốc

độ làm bài thi nhanh thế, hóa ra đã có chuẩn bị cả rồi!

Gian lận sẽ bị 0 điểm và phê bình nhỉ? Nghe đâu còn bị cấm thi vĩnh viễn nữa...

Giữa những tiếng xôn xao rục rịch của mọi người, sự bình tĩnh của Thẩm Loan

có chút quỷ dị. Cuối cùng cô vẫn đứng dậy đi theo giám thị, rời khỏi phòng thi