Đảo mắt đã đến tháng chín, thời tiết ở Ninh Thành vẫn bị nóng bức, không có tí
dấu hiệu vào thu nào.
Còn một tuần nữa là đến kì thi tuyển vào Khải Hàng.
Thẩm Loan và Miêu Miêu cả ngày hầu như đều ngâm mình trong quán cà phê,
không đọc sách thì luyện đề.
"... Đã đến giờ."
Miêu Miêu kêu rên một tiếng: "Xong rồi... Tôi nghi ngờ bản thân đang làm mấy
bài thi giả. Mấy câu hỏi này là cái gì đây?"
Cho một hình lập phương sáu mặt được tô lên bốn màu khác nhau, hai mặt liền
kề nhau không được tô màu giống nhau, hai mặt đối diện nhau phải tô màu
giống nhau. Hỏi có thể tô được bao hình lập phương?
"Đề này đã vượt qua phạm trù tài chính và quản lý rồi, là đề toán học thuần túy
mà? Cô có giết tôi, cũng không làm ra mà!" Trên đầu Miêu Miêu chỉ kém viết
chữ "kiệt sức".
Thẩm Loan nhìn cô ta giải bài thi với đôi mắt trống rỗng: "Câu hỏi cuối cùng
cho kỳ thi tuyển sinh của Khải Hàng là toán học thuần túy. Mức độ khó ngang
ngửa với IMO, tổng cộng 20 điểm."
IMO, cuộc thi Olympic toán học quốc tế.
Cả người Miêu Miêu đều không tốt, đột nhiên, tròng mắt chuyển động, thử nói:
"Đề thi biến thái như vậy, chắc là không mấy người có thể làm được đúng
không?"
Thẩm Loan gật đầu: "Số người làm được thật sự không nhiều lắm, nhưng cũng
có một hai ngoại lệ."
"Phù- làm tôi sợ muốn chết." Miêu Miêu vỗ ngực: "Tôi tranh thủ làm được càng
nhiều câu hỏi phía trước càng tốt, vượt qua được kì thi tuyển chắc không vấn
đề?"
"Trên nguyên tắc thì không thành vấn đề, nhưng không loại trừ các tình huống
bất ngờ."
"Ví dụ như?"
"Câu cuối này không khó lắm, chỉ cần 10% thí sinh trở lên có thể làm đúng,
90% thí sinh còn lại sẽ rất nguy hiểm."
Rốt cuộc, số suất trúng tuyển vào Khải Hàng cũng chỉ trên dưới 10%.
Nói cách khác, khi bạn đã có suy nghĩ hạ quyết tâm không chạm vào bài này,
thậm chí không ngay cả đọc đề cũng không thèm, nhưng loại đề nhìn dọa người
này thật ra không khó giải.
Như vậy, rất có khả năng bạn đã mất đi hai mươi điểm!
Miêu Miêu: "Lỡ như đề bài rất khó, mà trước đó cứ dây dưa thì không phải sẽ
rất lãng phí thời gian sao?"
Thẩm Loan: "Không loại trừ khả năng này. Cho nên, bây giờ việc chúng ta có
thể làm chỉ có luyện tập. Khi đã quen thuộc với loại đề bài này, định hướng
được những khó khăn có thể gặp, mới có thể bước đầu đưa ra phán đoán."
Nỗ lực thử một lần hay là quyết đoán từ bỏ.
Khuôn mặt của Miêu Miêu tràn đầy tuyệt vọng: "Nói đến cùng, vẫn phải làm đề
toán học biến thái này!" Nói xong, ghét bỏ hất hất tờ giấy trắng trước mặt.
"Ừm, giác ngộ rất cao."
"Không, chỉ là sự mong muốn được sống sót của tôi quá cao" Miêu Miêu
nghiêm trang.
"..."
Mầy ngày tiếp theo đều luyện các đề bài Olympic Toán học ma quỷ kia.
Miêu Miêu kêu gào sống không bằng chết, đa số tình huống cô ta đều không
hiểu đề bài, ví dụ như ——
Chồng một hình tam giác lên hai hình tam giác, xếp hai hình tam giác lên ba
hình tam giác, từ đó suy ra, tính xem hình tam giác thứ một trăm là số bao
nhiêu?
Miêu Miêu: "... Tôi muốn đi chết."
Thẩm Loan: "5050."
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự không hold được."
Thẩm Loan: "Đây đã là đề bài đơn giản nhất." Dừng một chút, lại bổ sung:
"Olympic Toán tiểu học."
Miêu Miêu: "..."
Tuyệt vọng nhưng vẫn muốn học.
Một phút đồng hồ sau, đã điều chỉnh tốt tâm trạng: "Tổng giám đốc Thẩm, cô
giảng cho tôi đề bài này với."
"Tuy đề bài dùng ví dụ thực tế là hình tam giác, nhưng nếu nghĩ trừu tượng sẽ
được một dãy số: 1, 3, 6, 10... hỏi, số thứ 100 là gì?"
Miêu Miêu như đang suy nghĩ cái gì đó: "Hình như tôi hơi hiểu... Dùng kiến
thức về dãy số để hiểu, chính là cần phải liên kết các số với nhau, đúng không?"
Thẩm Loan gật đầu.
Miêu Miêu cầm bút viết viết vẽ vẽ vào giấy nháp, sau năm phút, cuối cùng cũng
viết ra một công thứcTn= (n*n+n-2) /2+1
Khi n=100, Tn=5050
Qua nhiều lần như vậy, cuối cùng Miêu Miêu cũng tìm được chút niềm tin.
Quá trình luyện tập tiếp theo cũng không quá khó khăn nữa.
Đảo mắt đã đến giữa tháng chín.
Trước hôm thi một đêm, Ninh Thành khô nóng hơn nửa tháng cuối cùng cũng
nghênh đón một trận mưa to.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp mất đi sự oi bức trước kia, trở nên
dìu dịu.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương tươi mát của bùn đất sau cơn mưa,
gió thổi mang tới vài phần mát lạnh.
Tóm lại, thời tiết vô cùng phù hợp để thi cử.
Tám giờ, thí sinh tới sân thể dục của học viện Khải Hàng để tập hợp, xác định
thân phận rồi nhận giấy vào thi.
"Cô đi đường kiểu gì vậy? Mắt mù hả?" Sau khi Thẩm Loan nhận được giấy
vào thi, đang chuẩn bị rời đi, không ngờ, mới vừa xoay người đã đụng phải một
người mặc đồ tím, cô kịp thời nghiêng người, những chỗ yếu ớt trên ngực mới
tránh gặp họa, chưa mở miệng chỉ trích, đối phương đã lớn tiếng doạ người, bắt
đầu mắng.
"Tôi đang đứng tại chỗ, còn chưa kịp cất bước, cô đã đụng phải, vậy thì rốt cuộc
ai mới mù?"
"Cô nói không bước thì là không bước à, chẳng lẽ là quỷ đâm tôi?"
So với sự oán giận và kích động của đối phương, Thẩm Loan bình tĩnh hơn rất
nhiều, một đôi mắt đen trong veo thản nhiên, cử chỉ thần thái tự nhiên hào
phóng: "Không chừng thế thật, có khi trên người cô không sạch sẽ nên đã trêu
chọc vào vật dơ gì, cái gì mà " quỷ cuốn eo "."
Đồng tử của người phụ nữ mặc áo tím co rụt lại, sau gáy toát mồ hôi lạnh.
"Cô... suýt nữa hù được người! Dám làm không dám nhận, còn dám đổ lỗi tại
ma quỷ, nghĩ mọi người xung quanh không có mắt sao?"
Miêu Miêu chui từ trong đám người ra, một tay cầm giấy vào thi, một tay chống
nạnh, than hình to lớn, làm động tác của người đàn bà đanh đá chuẩn bị chửi
đổng, nháy mắt hấp dẫn không ít sự chú ý.
"Tôi đã nhìn thấy, rõ ràng là cô cố ý ăn vạ, bây giờ còn chỉ trích người khác, ai
thì tôi không biết, dù sao chị tôi nằm không cũng trúng đạn, cô mẹ nó mắng ai
không có mắt? Đần độn X!"
Người phụ nữ mặc áo tím không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một người mắng
chửi mình như vậy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Hai cùng một hội, tất
nhiên sẽ nói giúp cô ta!"
Thẩm Loan nhướng mày, cùng Miêu Miêu liếc nhau.
Thật thú vị.
"Cô muốn thế nào?" Tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Loan nhìn
người phụ nữ kia.
Cô ta rõ ràng co rúm lại một chút, nhưng rất nhanh trở nên đúng lý hợp tình:
"Xin lỗi! Cần phải xin lỗi!"
Thẩm Loan rũ mí mắt, không nói một câu nào.
Có cảm giác trơ trọi một mình không ai giúp đỡ kiêu căng và quật cường, giống
như không chịu nổi sự bôi nhọ này.
Người phụ nữ thấy thế, đáy mắt xẹt nhanh qua một tia đắc ý, nhưng đã bị Thẩm
Loan nhìn thấy.
Cô ta lập tức cừng đờ tại chỗ.
Đúng lúc này, Thẩm Loan đột nhiên nói.
"Thật xin lỗi."
Người phụ nữ: "?!" Sửng sốt.
Miêu Miêu: "!" Không đúng, có mùi âm mưu.
Quần chúng ăn dưa: "..." Cái gì vậy, sao lại thật có lỗi, người này cũng quá yếu
đuối rồi, cạn lời.
Một tiếng "Thật xin lỗi" này không nặng không nhẹ, không đau không ngứa,
không chỉ có người phụ nữ kia nghe rõ, người xung quanh cũng nghe thấy
được.
Cái gì? Thái độ không tốt?
Nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết kia, không giống giả vờ.
Không tình nguyện?
Cái rắm! Người ta rõ ràng vô cùng có thành ý.
Dù cúi đầu xin lỗi, người phụ nữ vẫn không cong sống lưng, biểu cảm tự nhiên,
giống như trời sinh đã có khí chất không giống người thường, tùy tiện làm gì đó
cũng có thể trổ hết tài năng.
Có người sáng suốt nhìn thấy, rõ ràng người phụ nữ mặc áo tím kia đụng vào
người ta, thế mà ác nhân cáo trạng trước lại, chèn ép người bị hại nhận lỗi, đây
không phải là bắt nạt người khác sao?
Hơn nữa, khuôn mặt Thẩm Loan thanh tú, lịch sự, tao nhã lại thêm vẻ mặt bạch
liên hoa nhẫn nhục càng tăng thêm vẻ đẹp thê lương và yếu đuối, rất dễ dàng
kích thích ham muốn được bảo vệ của đàn ông.
Tiếp đó, hai người đàn ông có mặt đứng ra nói.
A: "Tôi thấy rõ ràng do cô đụng phải người ta, sao còn mặt mũi bắt người ta xin
lỗi?"
B: "Tôi cũng thấy được, cô đang bới lông tìm vết, nếu Khởi Hàng có loại học
viên rác rưởi như cô, chỉ sợ sẽ phá hỏng bộ mặt của trường lớp."
C: "Đúng vậy, loại người này quả thực chính là con sâu làm rầu nồi canh!"
D: "Mau đến xin lỗi người ta đi, kiểu hời này cũng muốn chiếm, xấu cả mặt!"
E: "Xin lỗi đi!"
F: "Còn phải xin lỗi hai lần, một lần là xin lỗi người ta, một lần là chính cô."
G, H, I: "..."
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra, người phụ nữ áo tím trở thành tâm
điểm cho mọi người chỉ trích.
Cuối cùng dưới áp lực của dư luận, không thể không khuất nhục, nói "xin lỗi"
hai lần với Thẩm Loan.
Thẩm Loan: "Không sao, tôi cũng không để bụng."
Nói xong còn nở một nụ cười dịu dàng khoan dung, xứng với khí chất trầm tĩnh
của cô, giống như được ánh sáng của thánh mẫu bao phủ.
Người phụ nữ tức phọt máu, giả tạo! Tiếp tục giả tạo đi! Bây giờ mới nói không
để bụng, người tốt đều bị cô làm chết rồi!
"Đi thôi."
Miêu Miêu gật đầu, cùng Thẩm Loan rời đi.
Người phụ nữ áo tím đứng tại chỗ, đón nhận ánh mắt khinh thường từ bốn
phương tám hướng, hận không thể lập tức tìm cái lỗ mà chui xuống, tự chôn
thân.
Lúc này, một bóng dáng cao gầy, xinh đẹp đi qua cô ta, thấp giọng mắng: "Ngu
xuẩn! Chuyện nhỏ này cũng làm không xong."
Khoảng cách của hai người rất gần, lại chỉ thoáng qua, cho nên mọi người xung
quanh không nghe thấy.
Người phụ nữ áo tím cắn môi, sắc mặt dần dần tái nhợt.
...
"Tổng giám đốc Thẩm, người phụ nữ vừa rồi có phải có vấn đề không?"
Bởi vì có hai ba bàn phát giấy vào thi, Miêu Miêu ở bàn số một, Thẩm Loan ở
bàn số 3, ngay từ đầu hai người không đi cùng một chỗ, hơn nữa dòng người
dày đặc, san sát nhau, nhìn không ra ai quen biết ai.
Nhưng người phụ nữ kia lại buột miệng thốt ra "Hai người cùng một hội", có
thể thấy được cô ta Thẩm Loan và Miêu Miêu biết nhau từ trước.
Từ đó cho thấy, đụng phải và mắng người đã được lên kế hoạch sẵn.
"Rất rõ ràng, cô ta cố ý."
Miêu Miêu nhíu mày: "Nhưng làm vậy có mục đích gì? Chẳng lẽ còn có thể
chọc ra một đóa hoa?"
Thẩm Loan nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: "Có hoa hay không, tôi
không biết, nhưng có một số chuyện có thể chắc chắn."
"Chuyện gì?"
"Chuyện va chạm này gây ồn ào, hơn nữa mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, sẽ ảnh
hưởng đến cảm xúc khi làm bài thi. Nếu có tố chất tâm lý kém, rất có thể trực
tiếp toi luôn."
Đây cũng là lí do vì sao Thẩm Loan lại chọn xin lỗi trước, cũng không phải cô
thích ra vẻ yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng, hay thật sự sợ đối phương.
Chẳng qua xuất phát từ suy xét ổn thỏa nhất, cẩn thận mà chọn.