Thẩm Khiêm cảm giác được vị đắng chát đang lan ra khắp đầu lưỡi, nhưng
cũng chỉ có thể tự làm tự chịu.
Thật sự thì anh ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì...
Thẩm Loan nhìn thấy lửa cháy cũng khá ổn rồi, trong lòng cũng hiểu đạo lý
chín quá hóa nẫu, giọng điệu hơi chậm rãi nói: "Em làm như vậy chỉ vì muốn
trả thù Tống Lẫm, dạy cho anh ta một bài học, trước khi xảy ra chuyện em cũng
không hề biết rõ giao hẹn riêng giữa hai người. Em còn tưởng rằng...." Cô nhất
thời dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: "Xảy ra
chuyện đó, em và anh ta sớm đã mỗi người đi một ngả anh đi đường anh tôi đi
đường tôi..."
Không ngờ rằng vẫn còn liên quan đến nhau, dây dưa không đứt.
Thẩm Loan ngước mắt lên nhìn trần nhà, cánh mũi hơi phồng lên, chu miệng ra,
dường như đang cố gắng kìm nén, ép nước mặt chảy ngược vào trong.
Yếu đuối nhưng cũng không chịu khuất phục, giống như sự kiên cường không
chịu lay chuyển của ngọn cỏ nhỏ trong cơn gió lớn.
Trái tim Thẩm Khiêm suýt chút nữa bị cô vò nát.
Đau quặn lại.
"Loan Loan, anh..."
Người con gái lắc đầu, cắt ngang lời anh ta, giọng điệu cố làm ra vẻ bình tĩnh
những bên trong vẫn nhuốm một tia nghẹn ngào không rõ ràng: "Là do em quá
ngây thơ, không biết tự lượng sức mình..."
"Không" Người con trai mở miệng, chắc như đinh đóng cột: "Em không có
không tự lượng sức mình. Dự án đó là sự nhân từ cuối cùng, từ nay về sau anh
và Tống Lẫm, đường ai nấy đi, sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa."
Thẩm Loan kinh ngạc nhìn anh ta: "Vậy chuyện lần này..."
"Không trách em."
Đã xong!
Chỉ cần sau này Thẩm Khiêm không chen ngang một chân vào, Tống Lẫm nhất
định sẽ xong đời!
Phụ nữ mà, khi cần thiết cũng phải sử dụng ưu thế của mình một cách thích
hợp, nếu không lấy đâu ra nhiều bạch liên hoa, lục trà biểu như thế? Mặc dù
danh tiếng không dễ nghe, nhưng thật sự có thể đạt được mục đích ở một trình
độ nhất định.
*(Bạch liên hoa và lục trà biểu chỉ những người phụ nữ bề ngoài thì đơn thuần,
lương thiện nhưng thực ra trong lòng đầy toan tính).
Thẩm Loan vốn dĩ định thuyết phục Thẩm Khiêm, trước khi ở chỗ này cô cũng
suy nghĩ rất rõ ràng, nều như cứng gặp cứng, bản thân không chắc có thể chiếm
ưu thế.
Dù sao, cột người dại diện ký tên cũng là tên của cô, nếu như Thẩm Khiêm thà
chết cũng không chịu nhận, không muốn tiếp nhận "ý tốt" này của cô, vậy thì
tiếp sau đó Thẩm Loan nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Trước mắt, có kết quả như vậy đã là tốt nhất trên đời rồi.
Thẩm Khiêm tức giận đùng đùng xông đến, nhưng lại bình tĩnh rời đi.
Anh ta tiến lên phía trước đẩy chén trà vẫn chưa động vào đến cho cô: "Anh
biết, em ngoại trừ việc muốn trả thù Tống Lẫm ra, còn muốn anh và anh ta hoàn
toàn trở mặt."
Nụ cười của Thẩm Loan ngay lập sựng lại.
"Nhưng mà không sao. Nếu như đây đã là chuyện mà em muốn, anh nhất định
sẽ giúp em thực hiện." Cho dù là đổ hết tội lên người mình.
"..."
"Loan Loan, anh đang dùng hành động để nhận lỗi với em," Đưa tay lên xoa
nhẹ gò má trắng nõn nà của cô, ánh mắt người con trai trong chớp mắt trở lên
dịu dàng như nước: "Vì thế, bao giờ em mới có thể tha thứ cho anh? Hửm?"
Thẩm Loan không trả lời.
Thẩm Khiêm cũng không cần câu trả lời của cô, nho nhã cười một cái, sau đó
thu tay lại, xoay người rời khỏi.
...
Buối sáng hôm sau.
"Tổng giám đốc Tống! Ngài không thể vào trong—" Đàm Diệu còn chưa nói
xong, cánh cửa làm việc của văn phòng tổng giám đốc đã bị đá ra.
Đúng vậy, là đá.
Dừng lực quá lớn nên cánh cửa đập ngược vào tường, phát ra một tiếng bang
cực lớn.
Đàm Diệu cúi mặt: "Xin lỗi, tổng giám đốc Thẩm, tôi không ngăn được anh ta."
Thẩm Khiêm xua tay biểu thị bảo anh ta ra ngoài.
Đàm Diệu mới thở một hơi nhẹ nhõm, cúi người lùi ra, còn không quên cẩn
thận đóng cửa lại.
Văn phòng làm việc to như vậy, chỉ còn lại hai người Tống Lẫm và Thẩm
Khiêm.
Một người đứng một người ngồi, ánh mắt giao nhau trong không trung, tia lửa
bắn tung tóe.
Bỗng dưng, Tống Lẫm xông đến phía trước, hai tay chống trên bàn làm việc,
ánh mắt mệt mỏi, đầy tia máu: "Vì sao?"
Anh ta gần như rít lên, hai từ đơn giản lại kiềm nén sự đau lòng, bi phẫn, đau
khổ... đủ các loại cảm xúc.
Thẩm Khiêm nghênh tiếp anh mắt chất vấn của anh ta, không hề né tránh.
"Tôi đã từng cho anh cơ hội." Là do bản thân anh không nắm chắc, bị Thẩm
Loan chui qua được lỗ hổng.
"Cái rắm! Rõ ràng cậu đã đồng ý không tranh giành dự án Cự Phong với tôi, vì
sao lại lật lọng?"
Thẩm Khiêm quá hiểu tính khí của người anh em này, nếu như biết là do Loan
Loan giở trò sau lưng, nhất định sẽ không chịu để yên. Vì thế chỉ có thể--
"Thiên Thủy cũng cần có dự án này, tôi hối hận rồi. Xin lỗi."
"Vậy thì sao lúc đầu cậu lại đồng ý với tôi?!" Cho anh ta hy vọng nhưng lại
ngay lúc tốt đẹp nhất lại một chân giẫm nát tất cả.
Chưa từng có được, anh ta mới nghĩ là không làm được.
Nhưng một khi có được, hoặc là có cơ hội rất lớn để có được, cuối cùng lại mất
đi, như thế mới gọi là tàn nhẫn.
Tổng Lẫm vốn dĩ đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay, nhưng ngay trong
giây phút quan trọng lại nhảy ra một Thẩm Khiêm: "Ha... ha ha ha..."
Tiếng cười thê lương.
"Cậu chơi tôi? Làm anh em bao nhiêu năm như vậy, vậy mà cậu lại chơi tôi một
vố?!"
Thẩm Khiêm chỉ giữ yên sự trầm mặc.
Tống Lẫm tiến gần đưa tay xốc cổ áo anh ta lên: "Tôi không hiểu, thật sự không
hiểu, sao giữa chúng ta lại có thể trở thành như bây giờ?"
"Chúng ta sớm đã không phải là anh em nữa rồi." Thẩm Khiêm hất tay anh ta,
không mở mắt ra lạnh nhạt nói.
"Bởi vì cô ta? Đến mức đó sao? Hả? Đến mức đó sao?!" Từng từ từng từ như
đâm vào tim, nhấm chìm trong bi thương: "Cậu vốn dĩ không nên như thế
này..."
Thẩm Khiêm lạnh lùng, quạnh quẽ, cô độc, lớn mạnh kia sẽ không vì một người
phụ nữ mà đánh mất lý trí, xích mích trở thành kẻ thù với anh em, hơn nữa,
người phụ nữ đó còn là em gái cùng cha khác mẹ với anh ta, là người trời sinh
đã đứng trên lập trường đối nghịch!
"Bởi vì chuyện đó, cậu ghi thù đến bây giờ, cho nên mới chơi một vố như thế,
cố tình gài bẫy tôi? Muốn giành về tay trước, bắt buộc phải theo thứ tự, haha
haha... cậu cũng thật sự hao tâm tổn sức rồi!"
Ánh mắt Thẩm Khiêm bình tĩnh, giống như một một hồ nước đọng, không hề
gợn sóng: "Chuyện đã thành ta như thế này, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
"Tôi thấy cậu điên rồi mới bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Sớm biết có
ngày hôm nay, lúc đầu không nên ra cái gì mà "xa hương", trực tiếp tiễn cô ta
tới Tây Thiên, đầu xuôi đuôi lọt tốt biết bao?"
Ầm—
Mặt bàn làm việc bị chấn động mạnh mẽ, Thẩm Khiêm bỗng chốc đứng bật dậy,
trong tư thế đứng song song với anh ta: "Cậu dám động vào em ấy thử xem?"
"Ha ha ha... cậu thật sự không có thuốc cứu nữa rồi."
"Vậy cũng không liên quan gì đến cậu!"
"Thẩm Khiêm, cậu sẽ hối hận." Nhìn anh ta một chằm chằm Thẩm Khiêm một
lúc, sau đó Tống Lẫm xoay người rời khỏi.
Hối hận?
Người đàn ông giật giật khóe miệng, ngồi lại về chía ghế tựa bằng da, lẩm bẩm:
"Vậy thì đã sao? Tôi không để ý..."
Ngay sau đó, Đàm Diệu đẩy cửa tiến vào: "Tổng giám đốc Thẩm, hôm qua hội
đồng quản trị đã xem qua dự án đó, nhất trí coi trọng, cuối cùng tất cả bỏ phiếu
thông qua."
"Nhanh chóng để phòng án dự án theo sát bên kia, những gì cần làm thì phải
làm cho tốt."
"Vâng."
Đối với cục diện rối ren như bây giờ của Thiên Thủy mà nói, dự án này giống
như một cơn mưa kịp thời, Đàm Hiểu đương nhiên không dám lơ là xem
thường, sau khi ra khỏi văn phòng, anh ta trực tiếp chạy đến phòng dự án đóng
giữ và chỉ huy.
Là một cận thần của vua, nguyên nhân hậu quả của chuyện này anh ta đại khái
cũng đoán ra được.
Trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Loan vẫn coi như là có chút lương tâm, cho dù
xuất phát điểm là gì, chung quy vẫn giải thoát tình cảnh khó khăn gần đây của
Thiên Thủy.
...
Trong một đêm ngắn ngủi, tin tức dự án đàm phán không thành được truyền
khắp trên dưới công ty tài chính MT.
Còn Tống Lẫm là là người phụ trách chính của cuộc đàm phàn thất bại lần này,
không cần nghĩ cũng biết tất cả những áp lực mà anh ta sẽ phải chịu.
Đầu tiên là Tống Nguyên Sơn đang khảo sát chi nhánh của công ty ở tận châu
Âu xa xôi nửa đêm gọi điện thoại đến, không hỏi nguyên do mà đã mắng anh ta
đến nỗi máu chó ướt đầu—
"Ba ra sức sắp xếp để giao cho con toàn quyền xử lý dự án này, kết quả là con
lại báo đáp ba như thế này sao? Lúc trước, có người nói con chỉ biết đến cái lợi
trước mắt, không bằng A Càn thận trọng vững vàng, làm việc đến nơi đến chốn,
ba còn không thèm để tâm, không ngờ rằng, con thật sự để người khác nói
đúng!"
Lúc đầu, khi Tống Lẫm tìm ông ta long trọng thể thốt, yêu cầu được phụ trách
dự án này, Tống Nguyên Sơn còn trầm trồ tán thưởng sự tự tin và dũng cảm của
đứa con trai út này.
Người quyết đoán, mới có thể làm lên việc lớn.
Tống Nguyên Sơn suy nghĩ đã đến lúc cho anh ta cơ hội để tiến vào vòng quyền
lực trung tâm của công ty, cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý với anh
ta.
"...Nhìn xem chuyện con đã làm đi, đthế này là thế nào?" Đầu bên kia thở hai
hơi hổn hển, rõ ràng là vẫn đang rất tức giận: "Tống Lẫm, con làm ba quá thất
vọng!"
"Ba, ba không định nghe con giải thích mọi chuyện sao?" Giọng nói khàn khàn
toát lên vẻ vô cùng mệt mỏi cùng với sự sa sút tinh thần.
Tống Nguyên Sơn nghe ra, nhưng lại không định quan tâm anh ta, ngay lập tức
cười lạnh hai tiếng: "Giải thích? Theo ba thấy, đó là kiếm cớ! Thất bại chính là
thất bại, không có bất cứ lý do nào có thể chối bỏ trách nhiệm. Không phải con
không biết dự án này quan trọng với MT đến mức nào. Bây giờ tất cả đều bị con
phá hỏng, con định chịu trách nhiệm như thế nào?! Con bảo ba phải ăn nói như
thế nào với hội đồng quản trị?!"
Tống Lẫm giật giật khóe miệng, còn khó coi hơn so với việc nhìn thấy anh ta
khóc.
Không cần giải thích...
Thất bại chính là thất bại....
Không có lý do, không mượn cớ...
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy như mình đang bị cả thế giới vứt bỏ, còn
không có tác dụng bằng người ăn mày bên đường, người lang thang đầu đường
xó chợ.
"Con tạm thời không cần đến công ty nữa, mọi chuyện công ty đang trong tay
con đều chuyển hết sang cho A Càn đi."
Toàn thân Tống Lâm chấn động, mặc dù vô cùng thất vọng, nhưng có một số
thứ vẫn không thể buông ra được: "Ba! Ba nhất định phải làm đến cùng như vậy
sao?!"
Giọng nói thê lương.
"Không phải là ba tuyệt tình, mà là con quá không biết cách tranh giành!"
"Haha... con không biết cách tranh giành? Ba cho con được bao nhiêu cơ hội
chứ? Một lần thất bại, đã vội đưa ra kết luận, ba không cảm thấy mình qua vô
tình sao?!"
"Bùn nhão thì từ đầu đến cuối cũng không thể đắp thành tường." Tống Nguyên
Sơn lạnh lùng buông lại một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Lẫm nắm chặt điện thoại, mạnh mẽ dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng
bệch không còn giọt máu.
Nhưng anh ta lại không hề để ý tới.
Kết thúc rồi....
Tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi...
Buổi chiều hôm đó, thư ký của Tống Nguyên Sơn nhắc nhở anh ta làm tốt công
việc bàn giao, nhanh chóng rời khỏi công ty.
Tống Lẫm ngồi trên ghế trong phòng làm việc, không nói một lời.
Người thư ký già không khỏi than thở nhẹ: "Cậu chủ, tôi biết cậu không phục,
nhưng tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể đưa ra kế sách như vậy mới có thể
xoa dịu được hội đồng quản trị, tiếp tục giữ lại cậu lại, chỉ làm cho tình hình
càng trở lên tồi tệ. Cậu nghe chú Lưu khuyên một câu, giữ lại được núi xanh
không lo không có củi đốt, cậu vẫn còn trẻ, còn nhiều cơ hội để dựng lại Sơn
Đông, không cần thiết phải ăn thua đến cùng."
Không biết rằng mấy lời này phát huy tác dụng, hay là Tống Lẫm tự mình nghĩ
thông suốt, buổi trưa liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.
Đứng trước tòa nhà tài chính MT, anh ta nhìn lại nơi này một lần cuối cùng.
Giống như một con kiến đang nhìn lên một con voi, anh ta từng cho rằng mình
là một con muỗi, từng mơ một giấc mơ đẹp là có thể đốt chết con voi kia, nhưng
đến bây giờ lại đau đớn xót xa nhận ra rằng mình chẳng là cái gì cả.
Thỏa thê mãn nguyện đi đến, nhưng lại đầu trần rời khỏi.
"Haha haha..." Anh ta cười đến nỗi gập bụng lại.
Không biết là đang tự cười mình, hay là cười số phận, hoặc là cười cả hai.
Tối hôm đó, Tống Nguyên Sơn bay từ châu Âu về Ninh Thành, ngay trong đêm
vội vàng tổ chức cuộc họp cổ đông, không chỉ là làm kiểm điểm sâu sắc cùng
với hối lỗi trong cuộc họp, mà còn chủ động giao ra quyền hành lớn nhất trong
công ty—
"Lần này hợp tác thất bại, mặc dù không phải trách nhiệm trực tiếp của tôi,
nhưng cũng khó thoát khỏi liên can. Suy cho cùng cũng là lớn tuồi rồi, tự cảm
thấy bản thân không còn được như trước, vì sự phát triển lành mạnh của công
ty, tôi quyết định để lại quyền hành cho tổng giám đốc Tống Càn, chủ tịch hội
đồng quản trị tôi đây cũng có thể về hưu, an tâm hưởng phúc."
Không ai ngờ rằng, Tống Nguyên Sơn nói rút lui thì lập tức lui rút, lại còn trong
một tình huống gấp gáp như vậy. Nhưng mà nghĩ lại một chút thì cũng có thể
hiểu được.
Lần thất bại này của Tống Lẫm cũng nên có người đứng ra giải quyết, không ít
người trong hội đồng quản trị cũng đang rục rịch muốn nhân cơ hội bãi nhiệm
chức chủ tịch hội đồng quản trị của Tống Nguyên Sơn, không ngờ rằng, ông ta
nhìn xa trông rộng, đánh đòn phủ đầu trước, nói về hưu liền lập tức về hưu, trực
tiếp đem quyền hành giao vào tay Tống Càn.
Phù sa không chảy đến ruộng của người ngoài.
Người ba bất đắc dĩ mới tự mình rút lui ra khỏi sân khấu, nên trước khi từ chức
phải nâng đỡ con trai mình lên, nói đến cùng, công ty tài chính MT vẫn là họ
Tống.
"Xin chúc mừng, xin chúc mừng."
"Tổng giám đốc Tống tuổi trẻ tài cao, đầy triển vọng..."
Biệt thự nhà họ Tống.
"Ôi chao, trở về rồi à?" Nữ chủ nhân Phương Nhã Cầm ngồi trên ghế sô-pha,
vừa bật tivi, vừa cúi đầu chỉnh sửa móng tay. Mặc dù công ty đánh mất một dự
án lớn, nhưng bà ta không hề chịu ảnh hưởng, mà ngược lại tâm trạng còn vô
cùng tốt.
Tống Lẫm không muốn đối phó với bà ta, im lặng đi lên tầng.
"Còn biết phép tắc củ quỷ không? Nuôi cậu lớn bằng từng này, mà cũng không
biết chào hỏi một tiếng?"
"... Dì."
"Đúng không, phải như thế này chứ. Nói đến cùng cũng là do tôi nuôi dưỡng
vài năm, không giống như người mẹ chết sớm đó của cậu, không có chút lịch sự
nào."
"Bà im miệng—" Hai mắt Tống Lẫm đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn bà ta: "Trên đời
này, người không xứng đáng nhắc đến mẹ tôi nhất chính là bà!"
Sát khí tạt vào mặt, Phương Nhã Cầm bất giác rụt cổ lại, nhưng đôi mắt bà ta lại
trở lên cay nghiệt hơn: "Ái chà, một đồ tiểu tam, tôi hoàn toàn không thèm nhắc
đến!"
Giật chồng của người khác, sinh ra một đồ nghiệt chủng, cô ta còn có mặt mũi
gì sao?
Một kẻ vong ân phụ nghĩa có tư cách gì mà dám làm ầm ĩ trước mặt bà ta?
"Cậu giống y như mẹ của cậu, đều ti tiện!" Những lời này, Phương Nhã Cầm đã
giấu trong lòng suốt mười mấy năm, không nhả ra thì không thấy thoải mái:
"Tần Tố Phương cô ta là thứ gì tốt đẹp chứ? Một bên thì chị em hòa hợp với tôi,
một bên thì quyến rũ chồng của tôi, khi mọi việc lộ ra, cô ta lại không biết xấu
hổ, vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng vác theo cái bụng to tướng đến trước
mặt tôi diễu võ dương oai. Nhìn thấy Tống Nguyên Sơn đi ra, liền bắt đầu khóc
lóc, bày ra bộ dạng đáng thương, vu tội cho tôi nói tôi muốn ép cô ta chết."
"Năm đó, nếu như không phải tôi giúp đỡ cô ta, tạo điều kiện cho cô ta đi học
đại học, cậu tưởng rằng người mẹ đó của cậu còn có thể sống sót sao?"
"Cậu và mẹ cậu đều là đồ vong ân phụ nghĩa, đã vậy còn cắn ngược lại người đã
giúp đỡ mình một cái!"
Hai mắt Tống Lẫm sung huyết, xông lên trước, trực tiếp nắm lấy cổ của người
phụ nữ: "Bà dám nói mẹ tôi một câu nào nữa thử xem? Tôi bóp chết bà!"
Phương Nhã Cầm nhẫn nhịn rất lâu rồi, bây giờ được nói ra hết những lời oán
hận đã nhẫn nhục kìm nén trong lòng, lại còn là nói cho con trai của đồ tiện
nhân kia nghe, bà ta có cảm giác vô cùng phấn khích mà từ trước đến nay chưa
từng có.
Dường như đến tính mạng cũng không quan trọng nữa, hai mắt phát sáng, phấn
khích đến điên cuồng.
"Nhìn xem— tôi nuôi dưỡng cậu bao nhiêu năm nay, bây giờ cậu lại muốn bóp
chết tôi, đây không phải vong ân phụ nghĩa thì là cái gì? Cậu không cho tôi
nhắc đến, tôi cứ muốn nhắc đến! Tần Tố Phương tưởng rằng cô ta chết rồi là có
thể trốn khỏi những tất cả những lời lên án và khinh bỉ sao? Tôi nói cho cậu
biết, đừng hòng! Cô ta chết rồi, cũng khó chuộc được tội lỗi."
"Tôi bảo bà im miệng! Im miệng!" Anh ta càng ra sức nắm chặt.
Hai má và khuôn mặt của Phương Nhã Cầm đều nhanh chóng bỏ bừng lên, hai
mặt trắng dã, nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn càng sâu hơn, chứa đựng sự vui
sướng cùng với quyết tâm.
Bà ta lớn tiếng cười ha ha ha, thiếu không khí làm cho bà ta không có cách nào
nói được, nhưng vẫn cắn chặn răng như cũ, cố gắng chống đỡ nói ra từng chữ:
"Cậu... chắc vẫn không biết nhỉ... A Càn đã thuận lợi... tiếp nhận quyền điều
hành công ty... cậu... không có cơ hội nữa rồi... con trai của tôi... mới là người
chiến thắng cuối cùng..."
Tống Lẫm như bị sét đánh.
Phương Nhã Cầm không thở nổi nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự phấn
khích kỳ lạ.
Tần Tố Phương, lúc cô còn sống cô cũng không thể giật chồng của tôi được,
chết rồi, con trai cô cũng chẳng được tích sự gì!
"Hahaha... hahaha..." Bà ta điền cuồng cười lớn.
Cả người Tống Lẫm run rẩy, chậm chạp thu tay lại, giống như một con ma
hoang dã bị rút sạch hồn vía bay lên trên tầng hai.
Phương Nhã Cầm ngồi trên ghế sô-pha, một vệt đỏ quanh cái cổ trắng trẻo nhìn
rất đáng sợ, nhưng bà ta lại cảm thấy dễ chịu vừa ý hơn bất cứ lúc nào khác!
Có những người, tưởng rằng cả thế giới đang nợ họ, nhưng trên thực tế lại là tự
làm tự chịu!
...
Thẩm Loan biết được những hàng loạt biến cố này thông qua Miêu Miêu.
Tống Lẫm bị đuổi ra khỏi cửa, tài chính MT cải tổ lại từ đầu, Tống Càn trở
thành người thắng cuộc.
Từ sau khi ký kết với Mã Hướng Tiền, cô không hề quan tâm đến tình hình của
Tống Lẫm nữa.
Chỉ là một con chó mất chủ mà thôi, không cần thiết phải quan tâm.
Để lên men đến một độ nhất định, cô đương nhiên sẽ nghe được những gì muốn
nghe, ví dụ như chuyện này—
"... Lần này đứa con riêng nhà họ Tống thảm rồi, sợ rằng sẽ không còn cơ hội để
chuyển mình."
Miêu Miêu vừa buôn chuyện, vừa lắc đầu thở nhẹ.
Thẩm Loan: "Đề bài làm xong hết rồi?"
Miêu Miêu mạnh mẽ gật đầu hai cái: "Làm xong hết rồi! Tôi phát hiện ra hình
như tốc độ của tôi càng ngày càng nhanh, lần trước làm xong trước một phút,
lần này làm xong trước một phút rưỡi."
"Tiếp tục cố gắng."
"Ok."
Năm giờ, hai người làm xong mọi chuyện, Thẩm Loan đưa Miêu Miêu trở về
nhà, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen chạy phía sau.
Cô gọi điện đến số của Quyền Hãn Đình, đầu bên kia nhận rất nhanh—
"Bảo bảo?"
"Đến đường Tân Giang đi dạo?"
"Vô cùng vinh hạnh."
Người đàn ông này, càng ngày càng biết đưa vấn đề lên một tầm cao khác.
Hai người dừng xe ở bên đường, nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông, ánh chiều tà
màu cam rực rỡ bao trùm lên bóng dáng hai người đang đi bên cạnh nhau.
Gió sông nhẹ nhàng, mái tóc dài của Thẩm Loan tung bay trong gió.
Quyền Hãn Đình đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô: "Sao tự dưng lại nhàn hạ
thoải mái đi dạo bên bờ sông vậy?"
"Sao vậy, trong mắt của anh, em không biết lãng mạn như vậy sao?"
"Không phải là không biết, mà là không cần biết, lãng mạn là chuyện mà đàn
ông cần phải suy nghĩ, em chỉ phụ trách hưởng thụ lãng mạn là được."
"Được thôi, thật biết nói ngọt! Để em xem xem, bên trong có phải có đường
không" Vừa nói vừa đưa tay tách đôi môi mỏng của người đàn ông ra.
Quyền Hãn Đình há miệng cắn vào đầu ngón tay cô, cô kêu nhẹ một tiếng:
"Anh làm gì?"
"Có ngọt hay không, chỉ nhìn không thì làm sao biết được, phải nếm thử..."