Thẩm Khiêm chỉ cảm thấysát khí đập vào mặt, ép tới mức anh ta suýt không thở
nổi nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe.
Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng thêm một quả bom nặng ký ---
"Có bận đi nữa, cũng phải đưa bạn gái an toàn về nhà. Nhưng mà cậu..." Nhìn
từ trên xuống, mắt lộ ra sự châm chọc: "Hơn nửa đêm, trốn ở trước cửa nhà
mình lén lén lút lút, âm thầm nhìn trộm, hình như kỳ lạ hơn nhỉ?"
"Bạn, gái!" Thẩm Khiêm cũng không để ý đến mỉa mai và nhục nhã trong lời
của đối phương, lại bắt hai chữ này gắt gao không bỏ.
Hai mắt đỏ đậm, run rẩy cả người.
"Đúng vậy, em gái của cậu, Thẩm Loan, chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Tương lai,
không thể không gọi cậu một tiếng anh vợ..."
"Không dám nhận!"
"Là không dám nhận, hay là không muốn nhận?" Mắt Quyền Hãn Đình sáng
như đuốc, ý cười lạnh lẽo: "Chỉ tiếc, quyền lựa chọn ở tay cô ấy, không ở chỗ
cậu."
Một câu cuối cùng, đâm thẳng vào chỗ đau mịt mờ nhất dưới đáy lòng Thẩm
Khiêm.
Đây là Thẩm Loan tự chọn.
Cô nguyện ý!
Thậm chí, lòng của cô, đã giao cho Quyền Hãn Đình.
Nhưng ---
"Dựa vào cái gì?" Thẩm Khiêm cắn răng.
Một ông già tâm tư thâm trầm, vui buồn thấy thường, có tư cách gì để có được
cô?!
"Dựa vào việc tôi thể ôm rồi hôn cô ấy, mà cậu, chỉ có thể đỏ mắt trông mong
mà thôi."
Giết người, cũng chỉ như vậy thôi.
Thẩm Khiêm hơi run, sắc mặt trong nháy mắt đã chuyển từ tái nhợt đến trắng
bệch.
Quyền Hãn Đình như rất hài lòng với phản ứng của đối phương, bên môi hiện
nụ cười, lại không chạm tới đáy mắt: "Khuyên cậu một câu, người phụ nữ của
gia tốt nhất không cần thương nhớ! Nếu không..."
Lời còn lại, vẫn chưa nói xong, ý uy hiếp lại không cần nói cũng biết.
"Quyền Hãn Đình, anh cũng đừng quên em ấy họ Thẩm, là người nhà họ
Thẩm!"
"Thì sao?"
Thẩm Khiêm ngơ ngẩn.
"Người phụ nữ gia coi trọng, mặc kệ bây giờ họ gì, tương lai cũng sẽ trở thành
họ Quyền."
Họ chồng!
Kiêu ngạo tự cao, lạnh lùng tà ác.
"Anh đừng có mơ---" Thẩm Khiêm cắn chặt răng, nếm được chút mùi máu tươi.
"Ồ? Cậu đây là đang lấy thân phận anh trai cảnh cáo tôi, hay là lấy thân phận
người đàn ông để ra oai thế? Nếu là vế trước, cậu không khỏi quá tự cao tự đại
rồi đấy, còn nếu là sau, cậu càng không có tư cách này!"
Làm anh trai, thiếu một nửa huyết thống.
Làm người yêu, lại hơn phần huyết thống.
Tới trước hoặc lùi lại, tình cảnh của Thẩm Khiêm đều sẽ tốt hơn bây giờ, nhưng
lại cố tình kẹp ở chính giữa, nửa vời, chẳng ra cái gì cả!"
"Trên đời này, ai cũng có thể làm tình địch của gia, chỉ trừ cậu --- Thẩm
Khiêm!"
Chuyện đã định trước là không có kết quả, mắt Quyền Hãn Đình xem cũng cảm
thấy lãng phí thời gian, loại người như Thẩm Khiêm, không chiếm được mới là
tra tấn lớn nhất.
"Về sau khách sáo với người phụ nữ của gia một chút." Để lại lời nói tàn nhẫn,
Quyền Hãn Đình mở cửa xe ra, khom người ngồi vào trong: "Lái xe."
"Vâng."
Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, không động đậy thật lâu, giống như pho tượng hóa
đá.
Đứng yên trong gió, bóng dáng cơ đơn vắng lặng.
...
Ngày hôm sau, Thẩm Loan dậy thật sớm.
Theo thường lệ tập xong một bộ yoga, thay áo quần thể thao, ra cửa chạy bộ
sáng sớm.
Mấy ngày trước không gặp được Thẩm Khiêm, cô cho rằng hôm nay cũng sẽ
không gặp được.
Nhưng chuyện lại cố tình trùng hợp đến như vậy, hai người không chỉ gặp gỡ,
còn gặp thẳng mặt, người đàn ông mồ hôi đầm đìa, trên áo thấm ướt hết mồ hôi,
dính sát vào phần lưng ở phía sau, có vẻ đẹp sức mạnh cơ bắp.
Cũng không biết đã chạy bao lâu, mới có thể ra một đầy mồ hôi như vậy.
Thẩm Loan bình tĩnh thu ánh mắt lại, hai người gặp thoáng qua, trong lúc đó,
ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng như trước, như... không thấy cô.
Ha...
Như vậy tất nhiên là tốt nhất rồi.
Thẩm Loan nhếch miệng, vẫn chưa để trong lòng, tiếp tục chạy xong nửa vòng
còn lại.
Lúc cô về phòng, tắm rửa xong, thay xong quần áo, xuống lầu ăn sáng, Thẩm
Khiêm đã đến công ty.
"Cô ba muốn ăn gì?"
"Sữa tươi, sandwich."
...
Trên đường lái xe đến tiệm cà phê, Thẩm Loan nhận được cuộc gọi từ Dịch
Hoằng.
"Chào buổi sáng, ông chủ Dịch."
Đầu bên kia nở nụ cười: "Rõ ràng cô so với tôi còn sớm hơn."
Hai người nói chuyện sơ qua, rất nhanh đã vào vấn đề chính.
Dịch Hoằng: "... Bên anh Mã có động tĩnh."
Thẩm Loan: "Như thế nào?"
Dịch Hoằng: "Qua hai tháng bàn bạc này, anh ta đã bàn bạc với bên tài chính
MT gần như là ổn thỏa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, gần đây sẽ kí hợp đồng.
Ánh mắt Thẩm Loan tối lại, bàn tay cầm tay lái hơi nắm chặt.
"Được, tôi đã biết." Giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ.
Bên kia cân nhắc trong nháy mắt: "Tôi có thể biết được nguyên nhân không?"
Thẩm Loan bảo ông ta chú ý tới hành động của anh Mã, lúc bàn bạc hạng mục
gần xong, nói với cô một tiếng.
Trước khi Dịch Hoằng nhận lời, đã từng cho thấy lập trường của chính mình ---
Ông ta không bẫy bạn bè.
Thẩm Loan cũng đã cam đoan nhiều lần, sau khi cô nhận được tin tức tuyệt đối
sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Mã Hướng Tiền.
Tuy hai người đãn sớm quy ước, nhưng Dịch Hoằng vẫn nhịn không được tò
mò.
Nghĩ lại chuyện Thẩm Loan làm, chuyện nào không phải kinh thiên động địa?
Từ cánh đồng số 3 gây họa, đến bí mật thu mua Minh Á, Dịch Hoằng đều nhìn
rõ.
Bây giờ, đến trên đầu anh Mã, không biết cô bé này lại tính toán cái gì, ông ta
nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra.
Đáng tiếc ---
Thẩm Loan: "Tạm thời bảo mật, không thể trả lời."
Dịch Hoằng: "..." Đau lòng!
Cuộc trò chuyện kết thúc không lâu, đã đến nơi.
Đảo mắt, một buổi sáng trôi qua, Thẩm Loan và Miêu Miêu đắm chìm trong đề
tài biển cả, ngay cả Quyền Hãn Đình đến khi nào cũng hoàn toàn không biết.
Keng!
Mười lăm phút, hai người đồng thời buông bút.
Sau đó trao đổi đáp án.
Tổng cộng 42 câu trắc nghiệm liên quan đến "Kinh tế và mậu dịch quốc tế",
Thẩm Loan đúng hết, Miêu Miêu sau một câu.
"Trời --- sao tôi lại nhìn thiếu đề chứ?"
Thẩm Loan: "Lí giải kiến thức thì không thành vấn đề, chỉ thiếu một chút cẩn
thận nữa."
Hai tay Miêu Miêu chống cằm, vẻ mặt buồn bực: "Tôi lớn lên béo hơn người
khác thì thôi, ngay cả lòng cũng béo theo... Không, phải là lớn chứ."
Lòng lớn!
Thấy hai người xong việc, Quyền Hãn Đình mới tiến lên.
Miêu Miêu ngầm hiểu, lấy bình giữ nhiệt của mình, giống như con hamster nhỏ,
yên lặng rời đi.
Cô ấy không muốn làm bóng đèn đâu!
Quyền Hãn Đình đưa khăn giấy ướt cho cô, Thẩm Loan rút ra một tờ, lau sạch
tay mới sờ vào đôi đũa.
Trong lúc đó, người đàn ông đã mở nắp hộp, bày ra món này đến món khác.
Thẩm Loan ngửi thấy mùi hương, mới ý thức được bản thân đã đói đến mức
nào, không rảnh nói chuyện phiếm, ăn no trước rồi nói sau!
"Em chậm một chút, không ai giành mới em." Quyền Hãn Đình nhìn dáng vẻ
đói đến mức đó của cô, buồn cười lại đau lòng.
Thẩm Loan gắp đồ ăn cho anh: "Anh cũng ăn đi."
Ngừi đàn ông nhìn miếng xương sườn không lớn không nhỏ, lớn nhỏ phù hợp
kia ở trong chén, lòng vui như nở ra.
"Ăn đi, anh nhìn em làm gì?" Thẩm Loan nhíu mày.
"Em đẹp, nhìn em đã đủ no rồi."
"... Nói năng ngọt xớt." Tuy lời như vậy, gương mặt lại hiện lên hai vệt đỏ cực
nhanh.
Ăn xong, Quyền Hãn Đình rời đi, Thẩm Loan tiễn anh tới cửa.
Trực tiếp bị người đàn ông giữ em, ấn vào trong ngực, một nụ hôn mạnh bạo.
"Ưm ---" Cô đấm vai anh.
"Không thích?" Quyền Hãn Đình hơi lùi ra, đôi mắt đen trầm xuống.
"Vừa ăn cơm xong, miệng đầy mùi, anh không chê nhưng em còn ngại đấy..."
"Vậy... Lần sau anhsẽ mang theo một chai nước súc miệng sạch sẽ bên người?"
Thẩm Loan không còn lời gì để nói.
Sau một lúc lâu, cô liếc anh một cái: "Sao anh không dứt khoát mang kem đánh
răng và bàn chải đánh răng đi? Dù sao ở đây cũng có toilet, có thể dễ dàng súc
miệng.
Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ, trả lời cô: "Vậy cũng được."
"..."
Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn bị anh hôn đến thở hồng hộc, mồ hôi ra đầy người.
Trong quán cà phê, Miêu Miêu và chị gái tiếp tân nhìn không chớp mắt, thỉnh
thoảng, lại nuốt nước miếng.
Cách cửa kính, đôi nam nữ động tình hôn nhau, rõ ràng bại lộ dưới mắt hai
người như vậy, muốn ra vẻ không nhìn thấy cũng khó.
"Miêu Miêu, tên bạch kiểm đó sao lại mạnh mẽ như vậy? Đầu chị đại của cô
suýt chút nữa không chống đỡ được đấy!" Chị gái nhỏ tỏ vẻ đã sợ hãi.
Đầu năm nay, nam sủng đều dám kiêu ngạo với nữ kim chủ như vậy sao?