Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 284




Tốc độ của báo săn cực kì nhanh, Thẩm Loan có thể cảm nhận được sự xóc nảy

lúc chạy, cùng với tiếng gió vun vút xẹt qua bên tai.

Chân thực một cách kì lạ

Bỗng nhiên, miệng báo săn nhả ra, cô rơi từ trên cao xuống, tim đập nhanh do

mất trọng lực khiến toàn thân cô run lên, bất thình lình tỉnh lại.

Không nghĩ đến còn có kinh hãi hơn ở phía sau.

Lại thấy một bóng người đứng yên trước giường, giống như âm hồn nhìn cô

chằm chằm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu đôi mắt âm trầm thâm thúy ấy, hiện lên

ánh sáng thê lương lạnh lẽo, tự dưng cảm thấy giá lạnh.

Con ngươi Thẩm Loan co rút lại, bỗng cô ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi:

"Thẩm, Khiêm!"

"...Là anh."

"Con mẹ anh bị điên à? Nửa đêm vào phòng em... Á!"

Kèm theo tiếng hét kinh hãi, Thẩm Loan bị hắn ôm ngang lên, đi thẳng đến

phòng tắm, ném vào trong bồn!

Không biết từ lúc nào, bồn tắm đã xả đầy nước.

Trong chớp mắt cô rơi vào trong, bọt nước văng khắp nơi.

Nước lanh như đá tràn vào khắp miệng và mũi, suýt nữa khiến cô không thở

được.

Rào rào....

Thẩm Loan lấy được lực, chợt đứng lên, cho người đàn ông một cái bạt tai.

Bốp!

Sức lực, vừa nặng vừa tàn nhẫn.

Tiếng động, vừa rõ ràng lại giòn giã.

"Điên đủ chưa?" - Đồ ngủ ướt hết, bám sát vào da thịt, phác họa dáng người lả

lướt xinh đẹp của người phụ nữ, trên mặt, trên cổ đều là nước, tóc cũng rối tung

mà xõa xuống ở hai bên.

Cô như vậy không thể nghi ngờ là rất chật vật.

Nhưng đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, tức giận bùng lên, sáng quắc bức người.

Không nhu nhược, không nhát gan, không nóng không lạnh, không quá mức sợ

sệt, không gì cản được.

Bốp!

Cái bạt tai thứ hai

"Bây giờ thì sao? Đã tỉnh lại chưa?"

Người đàn ông bị đánh lệch cả đầu, một lúc sau, mới chậm chạp quay lại, đáy

mắt mờ mịt.

"Em... đánh... ợ... anh?"

Thẩm Loan ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, không khỏi cười

khẩy: "Đánh anh đấy, làm sao, còn muốn đánh lại sao?"

Thẩm Khiêm lắc đầu, sau đó, lại lắc đầu.

Cuối cùng, lắc như trống bỏi, miệng lẩm bẩm: "Không... không thể đánh... Ở

đây có đúng không?" - Anh ta giơ tay xoa lên gò má bên trái cô, ánh mắt bối rối

lóe lên một tia cảm xúc đau đớn: "Không thể đánh... đánh rồi... vào bệnh viện...

em không nghe được nữa..."

Tâm Thẩm Loan căng thẳng

Không... Không thể nào...

Sao anh ta lại biết được?!

Đã từng, Thẩm Khiêm đã đánh cô một bạt tai khiến cô mãi mãi mất đi thính

giác, có thể đó là chuyện xảy ra ở đời trước, đời này từ lúc Thẩm Loan bước

vào ngôi nhà cũ này, vốn dĩ cuộc đời đã thay đổi hoàn toàn.

Trừ khi...

Thẩm Khiêm cũng trùng sinh!

Suy nghĩ này chỉ tồn tại không đến một giây, đã bị Thẩm Loan bác bỏ.

Người chiến thắng ở kiếp trước, người chiến thắng cuối cùng, trùng sinh với

anh ta không có bất kì ý nghĩa gì, bởi vì kiếp trước đã đủ tốt đẹp.

Còn có một điểm, nếu như là Thẩm Khiêm của kiếp trước, anh ta tuyệt đối sẽ

không cho phép bản thân uống say.

Cho dù có say, cũng tuyệt đối không thể nào biểu hiện trạng thái say rượu trước

mặt mọi người, nhất là trước mặt cô.

Cái tên "Thẩm Khiêm" lãnh tĩnh khắc chế đến cực điểm, tự gò bó cấm dục đến

biến thái ấy vĩnh viễn không thể làm chuyện ngu xuẩn bày dáng vẻ mượn rượu

làm càn mất lí trí như thế này được!

"Cái gì là... không nghe được?" - Mọi suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt

Thẩm Loang vẫn như cũ.

"Anh mơ thấy... một cái tát nhẹ như vậy..."

Anh ta làm động tác giơ lên vung xuống: "Thì em chảy máu..."

Thẩm Loan vô ý thức sờ rái tai, ý cười nhạt hiện bên môi.

Mới thấy?

À...

Nhân kiếp trước, quả kiếp này.

"Thẩm Khiêm, anh... đáng đời!"

Bốp! Bốp!

Lại là hai cái bạt tai.

Nhưng đổi lại là người đàn ông ngây ngốc cười ngu.

Thẩm Khiêm nắm tay cô, vung về phía mặt mình: "Anh nợ em...trả hết cho

em... đừng trêu chọc đến hắn ta nữa... Loan Loan... Loan Loan..."

Hậu quả của say rượu, ngoại trừ hoa mắt chóng mặt, còn sẽ không nhớ một số

việc mình làm.

Cho nên Thẩm Khiêm rất ít khi cho phép mình uống say.

Lúc này, anh ta đứng trong phòng tắm, vừa đánh răng, vừa nghĩ lại đến cuối

cùng thì tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn dấu tay ở hai bên mặt còn chưa mất, rất rõ ràng, có người tát anh ta, hơn

nữa còn không chỉ một cái!

Thẩm Khiêm chỉ nhớ tối qua chủ tịch Lượng Đài tổ chức hoạt động, mời vài

người mẫu trẻ tiếp khách, hắn bị chuốc không ít rượu vang.

Sau đó đi hội sở đánh bài, một nhóm người lại bắt đầu liều mạng một cách vô

ích.

Ở trên bàn ăn anh ta không say, nhưng vì trong ván bài uống lẫn lộn, huyệt thái

dương đau đến giật giật.

Đây là triệu chứng say rượu, Thẩm Khiêm thừa dịp bản thân còn coi như tỉnh

táo, tìm cái cớ rời đi.

Sau khi đến nhà, anh ta ngồi trên ghế salon...

Sau đó thì sao?

Tiểu Yên đưa cho anh một cốc nước ấm, lúc uống vào có lẽ là mùi rượu còn sót

lại ở khoang miệng quá nhiều, anh ta nếm được một ít đáng chát như có như

không.

Sau đó...

"Sh!" - Thẩm Khiêm đè lại huyện thái dương, nhẹ nhàng xoa vỗ.

Sau đó thì làm gì?

Anh ta chỉ nhớ... tức giận! tức giận đến mức hủy thiên diệt địa! Cảm giác này

giống như bị ngỗ ngược, hoặc là bị phản bội...

Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lại không hề ấn tượng.

Bảy giờ rưỡi, dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Khiêm xuống tầng ăn sáng.

Mới vừa vào nhà ăn, vừa lúc đụng mặt Thẩm Yên.

"Anh..."

Ấn đường người đàn ông căng thẳng: "Lại đây."

"Làm gì vậy? Mẹ gọi em ăn cơm..."

Thẩm Khiêm lạnh lùng ngước mắt

Cô ta thức thời im miệng, ngoan ngoan đi theo phía sau.

Hai người đến phòng khách, vừa hay là tối qua Thẩm Khiêm ngồi ở vị trí kia.

"Nói đi." - Tay phải đỡ trán, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng.

Thẩm Yên nghiêng đầu, mắt lộ ra thắc mắc: "Anh, anh muốn em nói gì?"

"Chuyện xảy ra tối qua."

"Tối qua làm sao? Em không biết mà..." - Vẻ mặt mờ mịt.

Thẩm Khiêm nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu mới thu lại ánh mắt: "Tốt nhất

là giống như em nói."

Nói xong, nhấc chân rời đi.

Thẩm Yên rũ mắt, đứng tại chỗ, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt.

"A Khiêm mau lại đây, có gạo kê con thích uống..."

"Mẹ, công ti có việc gấp, con đi trước."

"Ầy... Vậy cũng không thể không ăn sáng chứ."

Dương Lam nhìn theo hắn đi xa, mới xoay người đi về phía nhà ăn, bỗng dừng

chân: "Tiểu Yên, một mình con ở đây làm cái gì?"

"Không có..." - Thẩm Yên cười đi đến, thân mật nắm bả vai bà ta, thái độ của cô

con gái nhỏ đáng yêu: "Hôm nay ăn cái gì?"

"Cháo gạo kê, mì thịt bò."

"Vâng, đều là món con thích!"

"Con sâu tham ăn."

"Mẹ..."

Thẩm Khiêm lấy xe, lúc lái xe ra cửa, thấy vệ sĩ mặt đồng phục nhất thống giao

ca, trong chớp nhoáng, chợt nhớ đến cái gì.

Tắt xe, xuống xe, bước lớn đi đến trước mặt người nọ.

"Cậu, chủ..."

"Người trực tối qua là ai?"

Vệ sĩ hơi ngẩn ra.

"Nói!" - trầm giọng quát, ánh mắt dọa người.

"Tối, tối qua... A Khải trực ban."

"Anh ta đâu?"

"Ở kí túc xá nghỉ ngơi."

"Đưa tôi đến đó."

"...Vâng."

Nửa tiếng sau, Thẩm Khiêm mặt mũi âm trầm đi ra từ phòng camera.

Chiếc xe Mercs đen ấy... Quyền Hãn Đình!

Hắn ta với Loan Loan.

Một giây tiếp theo, bỗng nắm chặt nắm tay.

"Cậu chủ..." - vệ sĩ ở bên cạnh vừa mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh thấu xương

dọa đứng yên tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.

Trời tháng tám, mặt trời chói chang, anh ta lại như rơi vào hầm băng.

Cho đến khi, tiếng động cơ vang lên, xe như mũi tên lao khỏi cửa lớn, vệ sĩ mới

phản ứng lại.

Giơ tay lau một cái, trên trái toàn là mồ hôi lạnh.

...

"Tổng giám đốc Thẩm." - Đàm Diệu nhận được điện thoại, giọng nói cung kính.

Thẩm Khiêm mặt không chút thay đổi nhìn thẳng đằng trước, bình tĩnh lý trí

xoay tay lái, giọng nói âm trầm nghiêm túc truyền sang đầu bên kia thông qua

tai nghe bluetooth:

"Gọi điện thoại cho bệnh viện trung tâm, để bên đó sắp xếp kiểm tra nước tiểu."

"Người kiểm tra?"

"Tôi."

Nhất thời Đàm Diệu cả kinh, không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ nói: "Lúc nào?"

"Càng nhanh càng tốt. Bây giờ tôi đang lái xe đến đó...."

Lúc Thẩm Khiêm đến nơi, Đàm Diệu dẫn theo bác sĩ khoa kiểm tra đến chờ đã

lâu.

Bác sĩ: "Ăn sáng chưa?"

Thẩm Khiêm: "Còn chưa ăn."

"Tổng giám đốc Thẩm mời đi bên này..."

Hai mươi phút sau, Thẩm Khiêm đi ra từ phòng hành chính: "Khi nào thì lấy

được kết quả?"

Đàm Diệu: "Tôi hỏi qua rồi, nhanh nhất là chiều hôm nay."

"Được rồi."

Đích thân chủ nhiệm tiễn hai người ra cổng bệnh viện.

"Tổng giám đốc Thẩm..." Đàm Diệu muốn nói lại thôi.

Thẩm Khiêm mở cửa xe, ngồi vào ghế lái: "Trên đường rồi nói."

Xe Mercedes màu đen rẽ ra khỏi bệnh viện, lao vào dòng xe cộ đông đúc.

"Sao đột nhiên ngài lại yêu cầu kiểm tra nước tiểu?" - Đàm Diệu liếc nhìn mấy

vết hằn đỏ in trên mặt Boss nhà mình.

Sao mà giống bị người đánh vậy?

Thẩm Khiêm: "Không có gì, chỉ là tôi nghi ngờ uống phải thứ không nên động

vào."

Sau khi Thẩm Yên đưa cho anh ta cốc nước đó, cụ thể đã chuyện gì xảy ra, mặc

cho Thẩm Khiêm vắt hết óc để nhớ lại như nào, cho đến tận bây giờ cũng chỉ có

thể nhớ được đến khi bản thân đến phòng camera.

Cụ thể là đi làm gì, vẫn phải từ miệng người vệ sĩ kia mới biết được.

Trước lúc đó, tiếp xúc với anh ta chỉ có Thẩm Yên!

Rất có thể là cô ta đã nói gì đó, thêm mắm dặm muối, cố ý dẫn dụ, anh ta mới

đột nhiên đi kiểm tra camera.

Vậy thì, "một số đoạn ký ức bị mất" của anh ta sẽ không chỉ là say rượu, biết

đâu, còn có công của cốc nước kia.

Cùng lúc đó, ở nhà cũ, trước khi Thẩm Loan ra khỏi nhà, gọi quản gia Chu.

"Khóa cửa phòng tôi hỏng rồi."

Châu Khánh Phúc ngừng một lúc.

Vấn đề hỏng khóa cửa như này, đối với sự quản lý nghiêm ngặt của nhà họ

Thẩm mà nói, là sơ xuất mà tuyệt đối không được phép xảy ra.

"Xin lỗi, cô Ba." - Châu Khánh Phúc cúi đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng gọi người

đến đổi."

"Nếu đã phải đổi, không bằng đổi thành khóa vân tay?"

"Cái này..."

"Có vấn đề gì sao?" - Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt.

"Được thì được, có điều, trước đây trong nhà chưa từng dùng khóa vân tay, còn

cần thời gian nhất định, sợ là cô phải tạm bợ một đêm..."

"Cái này thì dễ, tôi có một người bạn nguyên làm khóa cửa, để anh ta mang đến

một bộ khóa vân tay đến đây, ông sai người lắp vào là được."

Châu Khánh Phúc gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Thẩm Loan nhấc chân dời đi.

Thẩm Yên đang ngồi trên sofa xem phim cùng Dương Lam, nghe vào tai hết

cuộc trò chuyện của hai người, không khỏi nhíu nhẹ chân mày.

"Con nhỏ lắm chuyện nhất!" - Dương Lam khẽ cười: "Tất cả các phòng đều

dùng khóa bình thường, hết lần này tới lần khác cô ta lại khác người muốn dùng

gì mà khóa vân tay. Trong cái nhà này còn có ai có thể không xông vào phòng

cô ta không được? Trộm cắp nhìn ai cũng là trộm!"

"Mẹ..." - Thẩm Yên lắc lắc cánh tay bà ta: "Tức giận chóng già, chúng ta không

tội phải đi chấp nhặt với loại người đó, tiếp tục xem phim đi."

"Con gái ngoan, sao con lại tự dưng... thay đổi nhiều như vậy?" - Dương Lam

nhíu mày.

Trước đây bà ta chỉ trích Thẩm Loan, Tiểu Yên nghe thấy nhất định sẽ hùa theo

không kiêng nể, giỏi đạp thấp hết sức. Nhưng vừa nãy lại...

Thẩm Yên rũ mắt, chợt bày ra điệu cười: "Ai rồi cũng khác mà, con người cũng

sẽ phải trưởng thành."

Dương Lam vỗ vỗ tay cô ta, vẻ mặt vui mừng.

...

Có quan hệ làm việc dễ dàng, kết quả kiểm tra nước tiểu có rất nhanh.

Buổi trưa vừa mới ăn cơm xong, Đàm Diệu đã nhận được điện thoại bên bệnh

viện: "Vâng,... Ngài nói. Cái gì?!"

Từ bình tĩnh đến sợ hãi, nét mặt thay đổi chỉ trong nháy mắt.