Một cơn tức giận khôn xiết quét đến, thiêu đốt làm hai mắt Thẩm Khiêm đỏ
ngầu.
Mà câu "Cút đi" kia cũng theo bản năng bị xem nhẹ, trong mắt người đàn ông
lúc này chỉ có những dấu vết xanh tím loang lổ trên làn da mềm mại của cô gái
nhỏ.
Ai làm?
Đây là phản ứng đầu tiên.
Lúc nào?
Đây là phản ứng thứ hai.
Thẩm Loan nhìn người nào đó không mời mà đến ở trước mắt, sự tức giận dần
dần nguội đi, tất cả biến thành tảng băng lạnh thấu xương, đôi mắt như đao—
"Ai cho anh vào đây?! Đi ra ngoài!"
Người đàn ông không dao động, quay người khóa cửa, cất bước tới gần.
Thẩm Loan kinh ngạc, nhanh chóng xoay người, kéo lấy tấm chăn mỏng trên
giường bọc mình lại kín mít, rồi sau đó đề phòng nhìn chằm chằm anh ta.
Cánh tay dài của Thẩm Khiêm duỗi ra, dễ như trở bàn tay bắt lấy bả vai thon
gầy của cô gái, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói khàn khàn: "Trên người của
em... Sao lại thế này?"
"Không cẩn thận đập đầu."
"Nói dối!"
"Tin hay không tùy anh, buông tay!"
"Nếu anh không buông thì sao?" Nặng nề giương mắt, mặt mày lạnh lẽo.
Thẩm Loan cười lạnh cong môi: "Thế sao. Vậy đừng trách tôi— không khách
sáo."
Nói xong, nghiêng người, quay lưng về phía sau, bắt lấy cổ tay người đàn ông,
khom người cúi đầu, lại dùng sức hơn, rầm!
Cú ném qua vai hoàn mỹ.
Cô đã tập luyện vô số lần với Quyền Hãn Đình, không ngờ nhanh như vậy đã có
tác dụng: "Đã nói anh buông tay rồi."
Đáng đời!
Thẩm Khiêm nằm ngửa trên sàn nhà, tư thế chật vật, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dường như khó mà tin được mình cứ như vậy mà bị quật ngã xuống đất.
Sau một lúc lâu, khó khăn lắm mới phản ứng lại.
Thẩm Loan ôm tay, từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh: "Quân tử động khẩu
không động thủ, không có lần sau đâu!"
Thẩm Khiêm ngày thường rất coi trọng tập thể hình, còn có huấn luyện viên võ
thuật chuyên nghiệp, thân thủ cũng không tệ.
Theo lý thuyết, không nên dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Nhưng cú ném vừa rồi đột nhiên tới làm anh ta không kịp đề phòng, anh hoàn
toàn không phòng bị, trong suy nghĩ vẫn xem Thẩm Loan là một cô gái nhu
nhược yếu đuối.
Thứ hai, cũng do cô dùng sức quá khéo, mặc dù phản ứng kịp, nhưng Thẩm
Khiêm cũng không có cách nào ứng phó.
Chuyện vừa rồi cũng đã chứng tỏ rằng, động tác Thẩm Loan hoàn toàn không
phải chỉ là đẹp mắt, trái lại giống như đã được huấn luyện chính quy.
Ném qua vai nhìn thì thấy đơn giản, nhưng trong đó có liên quan đến tư thế, kỹ
xảo phát lực đều phải được học.
Cho nên, ai dạy cô?
Thẩm Khiêm đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo, vẻ mặt không hề có chút tức giận và
xấu hổ khi bị ném ngã, ngược lại lại bình tĩnh, ánh mắt đánh giá rơi vào trên
mặt Thẩm Loan, giống muốn nhìn thấu gì đó.
"Xem ra, bí mật của em càng ngày càng nhiều rồi."
Thẩm Loan cười lạnh.
"Tự giải quyết cho tốt!" Ném xuống một câu như vậy, người đàn ông xoay
người rời đi, bóng lưng lộ ra một loại hung ác và chết chóc.
Rầm—
Cô đóng cửa phòng lại.
Thẩm Khiêm nghe thấy tiếng động, bước chân cứng lại, theo bản năng giương
mắt, lại thấy Thẩm Yên đứng ở cách đó không xa, đang trước mắt nghi ngờ nhìn
anh ta—
"Anh, anh... sao anh lại đi ra từ phòng nó?!"
"Có việc gì sao?" Người đàn ông rất bình tĩnh ung dung.
"Vì sao?" Thẩm Yên cố chấp truy hỏi.
Ánh mắt Thẩm Khiêm bỗng trầm xuống: "Anh hỏi em, có việc gì sao?"
Thẩm Yên rùng mình một cái.
"Phòng của em không ở bên này." Người đàn ông lạnh lùng nói: "Không tìm
anh thì là tìm em ấy, đúng không?"
"..." Cô ta chột dạ dời tầm mắt.
Đúng là Thẩm Yên tới tìm Thẩm Loan.
Nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ tới sẽ thấy anh trai của mình đi ra từ trong
phòng Thẩm Loan, vẻ mặt lại âm u, giống như làm loạn một việc rất lớn nên
không thoải mái.
"Anh đã khuyên em rồi, không nên đến trêu chọc em ấy, xem ra, bài học lần
trước còn chưa đủ sâu sắc nhỉ!"
Trên mặt Thẩm Yên xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, một giây sau lại lướt
qua.
Thẩm Khiêm nâng bước rời đi, hai anh em gặp thoáng qua hết sức —
"Anh, Thẩm Loan là đồ vong ân bội nghĩa, anh bảo vệ cô ta, kết quả lại bị cắn
ngược một cái."
Người đàn ông nhẹ giọng cười, từ chối cho ý kiến.
Bước chân vẫn chưa từng dừng lại, lập tức rời đi.
Thẩm Yên đứng tại chỗ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đó rõ ràng là anh ruột
của cô ta, lại giúp đỡ một con khốn bắt nạt cô ta.
Dựa vào cái gì?!
Cô trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nếu ánh mắt có thể phóng ra lửa, thì
không chỉ có cánh cửa này, mà ngay cả người bên trong cũng sẽ bị thiêu rụi.
...
Nhà sách Tân Hoa, khu sách Thương Vụ.
Thẩm Loan sắp xếp lại những quyển sách đã lấy ra, tìm từng quyển tài liệu dạy
học cần thiết.
Nói là "Tài liệu dạy học", thật ra phần lớn đều là sách kinh tế học hoặc sách về
tài chính, trong đó không thiếu những cuốn sách nước ngoài, bao gồm Anh,
Đức, Pháp, và các ngôn ngữ khác...
Vốn dĩ kiến thức ban đầu đã không dễ hiểu, giờ lại thêm chướng ngại về ngôn
ngữ nữa, khó trách số người mỗi năm người báo danh đăng kí tham gia cuộc thi
không ít, nhưng cuối cùng còn lại cũng không nhiều lắm.
Học viện Khởi Hàng, uy tín và danh tiếng đều rất xứng đôi, còn tiêu chuẩn quá
cao để nhập học.
Thẩm Loan bỏ quyển sách cuối cùng vào giỏ tre, nhoẻn miệng cười, càng khó
mới càng thú vị, không phải sao?
"Tính tiền."
Những quyển sách này tổng cộng hơn mười cân, có giá gần hai ngàn.
Nhân viên hiệu sách thấy cô mua rất nhiều, chủ động đề nghị giúp cô đưa lên
xe, Thẩm Loan tất nhiên sẽ không từ chối.
Đi thang máy đến bãi đỗ xe tầng một, đinh —
Cùng với một tiếng vang nhỏ, cốp xe mở ra.
Nhân viên cửa hàng bỏ sách vào trong lau mồ hôi: "Đã xong rồi. Cảm ơn vì đã
đến, cô đi thong thả."
Thẩm Loan khẽ gật đầu, ngồi vào chỗ ghế lái, khởi động động cơ rồi lái xe rời
đi.
Trở lại nhà họ Thẩm, cô cũng không dọn sách vào phòng ngủ, chỉ lấy một
quyển, còn phần sách còn lại tất cả đều bị bỏ ở sau cốp xe.
Để không bị chói mắt.
Quả nhiên, chân trước Thẩm Loan vừa bước vào cửa, Thẩm Yên đã xuất hiện ở
trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách trong tay cô.
"《 Luật kinh tế 》?"
Thẩm Loan nhướng mày, bình tĩnh.
"Tài liệu tham khảo cho cho kỳ thi tuyển sinh này sao?" Thẩm Yên suy nghĩ
không rõ nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng cười: "Tôi cũng chúc cô...Thắng ngay
từ trận đầu?"
"Cảm ơn."
Có lẽ là do chuyện xảy ra ở phòng ăn lần trước để lại bóng ma cho cô ta, Thẩm
Yên cũng không nói năng lỗ mãng, hay dây dưa gì nhiều, không đầu không đuôi
ném xuống hai câu như vậy rồi tránh đi.
Thật ra làm Thẩm Loan nhìn nhiều thêm một lần.
Tiến bộ nhỉ?
À.
Trở lại phòng còn chưa kịp cất sách xuống, điện thoại đã vang lên.
Thẩm Loan lấy ra, nhìn tên người gọi trên màn hình, ánh mắt hơi chậm lại một
chút.
Là... Quyền Hãn Đình.
Cô nghe máy, nhưng không nói gì.
"Đang làm gì thế?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp em tai của
người đàn ông.
"...Vừa ra ngoài, mới về nhà."
"Sao hôm qua lại đột nhiên rời đi?" Không hề có chút giọng điệu chất vấn nào,
ngược lại dịu dàng đến mức có thể chảy nước.
Trái tim Thẩm Loan co lại, thình thịch nhảy lên.
"Nếu là vì A Thâm, tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi, em..."
"Không phải." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng, cắt ngang anh: "Có việc gấp,
chưa kịp chào hỏi mà đã đi trước, xin lỗi."
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Lần sau nói cho tôi một
tiếng, có được không?"
Thẩm Loan nghe thấy ba chữ "Có được không" thì trong lòng vừa chua xót vừa
mềm lại.
Lục gia cao cao tại thượng, Quyền thiếu uy danh hiển hách, là bá chủ ngầm mà
mỗi người ở Ninh Thành đều cung kính, từ trước đến nay đều chỉ có một lệnh,
chỉ cần anh muốn, cần gì phải hỏi những người khác có được hay không?
Thẩm Loan không cảm thấy ngọt ngào, trái lại cảm nhận được một sự áp lực vô
hình.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng đáp lại: "...Được."
Quyền Hãn Đình thở phào một hơi, lúc Tam ca nói, đàn ông ở trước mặt cô gái
mình thích sẽ không tự giác mà trở nên thật cẩn thận, anh còn không cho là
đúng, bây giờ lại tin tưởng không hề nghi ngờ.
"Ngày mai em tới đây đi, chúng ta bắt đầu giai đoạn huấn luyện mới."
"Có thể tạm thời không được..."
"Sao vậy?"
"Trong một tháng này tôi có chuyện khác cần phải làm."