Khi Thẩm Xuân Hàng nhận được điện thoại của Thẩm Loan, ngây người trong
chớp mắt.
"Chú nhỏ, chú còn nhớ cháu không?"
Không đợi Thẩm Xuân Hàng nói tiếp, đầu kia lại cười nói: "Nói như vậy, chiếc
Martha nhỏ chú tặng bằng không rồi."
Thẩm Xuân Hàng không khỏi bật cười, đóng tài liệu đang định ký tên trong tay
lại.
"Không quên." Cô bé thanh thanh tú tú, yếu yếu đuối đuối, mới gặp mặt mà ma
xui quỷ khiến anh ta tặng xe, sao quên được?
"Không biết cháu có vinh hạnh mời chú ăn cơm không?"
"Vô công bất thụ lộc, sao đột nhiên nhớ tới mời chú ăn cơm?"
"Tất nhiên là vì cảm ơn chú đã tặng xe."
Thẩm Xuân Hàng cũng không xấu hổ: "Được, buổi chiều 6 giờ, ăn cái gì tùy
cháu."
Cúp điện thoại, Thẩm Loan thêm WeChat của anh ta, chia sẻ địa chỉ.
Sau khi nhận được tin nhắn Thẩm Xuân Hàng nhắn lại cho cô một icon "OK".
...
"Chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm." Thẩm Loan cất di động.
Miêu Miêu chớp mắt: "Cùng ai?"
"Hiệu Trưởng Khải Hàng, chú nhỏ của tôi."
Miêu Đôi mắt Miêu lộ ra sự hoảng sợ: "Thẩm Thẩm... Thẩm Xuân Hàng?!"
"Cô biết?"
"Khi còn là sinh viên, anh ấy tới trường chúng tôi toạ đàm, một trong những
phòng học lớn nhất suýt thì nổ tung, ba cô gái trong ký túc xá của tôi nghe xong
trở về đều la hét muốn... khụ... ngủ với anh ấy."
Thẩm Loan nghe vậy, gật gật đầu: "Chú nhỏ của tôi đẹp trai lịch sự, phong lưu
phóng khoáng."
Theo hiểu biết của kiếp trước, vị này có không ít hồng phấn tri kỷ.
"Tôi phải ăn cơm với anh ấy sao?"
"Ừm."
Nội tâm Miêu Miêu bùng nổ, trong đôi mắt hai trái tim nhảy bình bịch: "Nam
thần của tôi, tuy đã qua nhiều năm như vậy, chắc vẫn đẹp trai như vậy?"
Khóe miệng Thẩm Loan nhếch lên, gọi nhân viên mát xa quay lại tiếp tục.
"Thưa cô, gần đây cô từng vận động mạnh sao? Như là võ thuật, Tae Kwon Do
linh tinh?"
Thẩm Loan gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Cơ bắp cẳng chân và cánh tay cứng đờ, sau lưng, đầu gối đều có vết bầm tím,
tôi đề nghị có thể thử trị liệu bồn xoa bóp."
"Có gì khác so với cái tôi đang sử dụng bây giờ không?"
Nhân viên mát xa treo vẻ mặt mỉm cười nghề nghiệp, giải thích nói: "Bây giờ
đang làm mát xa, thủ pháp chỉ vài đường, chủ yếu chia thành "phương pháp ấn"
và "phương pháp xoa", ấn xuống dưới dùng lực xoa tròn. Mà thủ pháp xoa bóp
có trăm loại, phạm vi trị liệu càng rộng hơn, có các khoa nội, ngoại, phụ, nhi,
như bị sái cổ, bong gân, viêm khớp vai, eo chân đau, cảm mạo, đi tả mãn tính,
mất ngủ. Nói tóm lại, trị liệu trọng điểm xoa bóp, mà mát xa chỉ có trình độ nhất
định tiêu trừ mệt nhọc, thả lỏng gân cốt."
Thẩm Loan: "Được, vậy đổi xoa bóp."
Miêu Miêu: "Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!"
"Vị tiểu thư này cơ thể không bị thương, không kiến nghị sử dụng xoa bóp, mát
xa là có thể đạt được hiệu quả rất tốt."
"Vậy sao?" Miêu Miêu gật gật đầu: "Thôi tôi không đổi nữa."
Rất nhanh, một người khác đi vào phục vụ cho Thẩm Loan.
Trước khi động thủ, nhân viên xoa bóp có nề nếp báo cáo theo nghĩa vụ: "Làm
xong xoa bóp khả năng sẽ cảm giác tay chân đau nhức, mệt mỏi trầm trọng,
màu sắc của các vết máu bầm sẽ đậm hơn, đều là hiện tượng rất bình thường."
Thẩm Loan gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Bắt đầu đi."
Một giờ sau, hai người thay lại quần áo của mình, rời khỏi hội sở.
Miêu Miêu ngửa đầu, thở sâu: "Sau khi mát xa hình như không giống nhau, cảm
giác cả người nhẹ nhàng không ít."
Thẩm Loan nhíu mày, nhưng sao cô lại cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi?
"Tổng giám đốc Thẩm, không sao chứ?"
"Không sao."
Nhưng lúc lái xe, cô lại đưa chìa khóa cho Miêu Miêu: "Cô lái đi, tôi ngủ một
lát."
"Ok."
Sau khi lên xe, Thẩm Loan hạ ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Miêu Miêu nhỏ giọng gọi cô: "Tổng giám
đốc Thẩm tỉnh lại đi, chúng ta tới rồi..."
Thẩm Loan mở mắt, ý thức dần tỉnh táo: "Mầy giờ rồi?"
"5 giờ 15."
Cô ngồi dậy, quay đầu nhìn cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đầy
trời.
6 giờ, không hơn không kém, Thẩm Xuân Hàng xuất hiện.
"Chú nhỏ, cảm ơn đã nể mặt, mời ngồi."
Miêu Miêu đi theo sau Thẩm Loan, không nhịn được nhìn trộm "Nam thần",
quả nhiên, vẫn như ban đầu, vẫn hương vị đó.
Thời gian giống như phá lệ ưu đãi anh ta, nhiều năm trước và hiện tại không có
gì khác nhau, không nhìn thấy bất cứ dấu vết năm tháng gì, chỉ lắng đọng lại sự
nho nhã và ổn trọng.
Đẹp trai quá!
"Đây là bạn của cháu, Miêu Miêu." Thẩm Loan giới thiệu hai người, "Đây là
chú của tôi."
"Xin chào."
"Xin chào."
Hai người đều cực kỳ khách sáo.
Từ trong xương cốt Thẩm Xuân Hàng toát ra sự lịch sự, mà Miêu Miêu là cố
gắn kìm chế bản thân ra vẻ bình tĩnh.
Ba người ngồi xuống, gọi món.
Rất nhanh, người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
"Mời chú nhỏ."
"Chú sẽ không khách khí." Nói xong, bắt đầu động đũa.
Thẩm Loan: "Muốn uống chút rượu không?"
"Không được," Thẩm Xuân Hàng xua xua tay: "Chú lái xe tới."
Cô không miễn cưỡng nữa.
Thẩm Loan chọn nhà hàng "Phố con báo" lần trước cô và Quyền Hãn Đình ăn,
tất cả đều là rau thịt hải sản tươi mới.
Không chỉ trang trí đẹp mắt, hương vị càng ngon miệng.
Thẩm Xuân Hàng ăn hai chén cơm, Thẩm Loan cũng không thua kém chút nào,
hai người vô cùng tập trung với công cuộc ăn uống.
Còn Miêu Miêu, mới đầu chỉ dám há miệng nhỏ, ăn những miếng nhỏ, trước
mặt nam thần không thể làm trò mất mặt, người ta đâu để ý cô ta, còn rụt rè cái
gì?
Ăn đã!
Đồ ăn ở đây ngon quá đi, so với khách sạn lớn năm sao còn ngon hơn...
Chờ ba người ăn no, buông đũa xuống, khi bưng đồ uống lên mới cuối cùng
mới vào chủ đề chính.
"Chú nhỏ, cháu chuẩn bị thi vào lớp C ở Khải Hàng."
"Ừm, có nghe anh cả nói rồi." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Thẩm Loan cũng không vòng vo với anh ta nữa: "Hôm nay cháu không phải tới
để đi cửa sau, nhưng có chú là hiệu trưởng cũng không thể lãng phí tài nguyên,
không nên như vậy, đúng không?"
"Hả?" Người đàn ông nhướng mày, rất có hứng thú: "Cháu muốn dùng như thế
nào?"
"Đại cương ôn tập có thể cho cháu một phần không?"
"Bữa cơm này không phải vì cảm ơn đã tặng xe sao? Sao lại biến thành muốn
đề cương?"
"Tiện thể, hai việc không hơn?"
Anh ta nhẹ giọng hừ: "Giảo biện!"
Thẩm Loan cũng không sợ, rót ly trà đẩy qua, ý cười trên môi: "Tuy cháu thay
đổi giữa chừng, nhưng tốt xấu gì cũng gọi chú một tiếng chú nhỏ, chú nhẫn tâm
nhìn cháu luống cuống làm chuyện không công sao?"
Thẩm Xuân Hàng trầm ngâm một lát: "... Không đành lòng." Rồi sau đó,
chuyện vừa đổi, sắc mặt lạnhl lùng: "Nhưng quy củ chính là quy củ, sẽ không
bởi vì cháu là ai, hoặc là chú nhỏ cháu là ai thì bị thay đổi. Nếu ai cũng đều
giống cháu, duỗi tay muốn đề cương, chú có nên cho hay không đây?"
Miêu Miêu sợ tới mức cổ co rụt lại, túng quẫn.
Liếc mắt nhìn Thẩm Loan, lại thấy cô không dao động, không sợ không hãi.
Lập tức sự sùng bái giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt.
"Thứ nhất, thi đại học còn có phát đề cương làm tham chiếu học tập, vì sao
Khải Hàng không thể có? Thứ hai, có dũng khí duỗi tay xin chú đề cường, cháu
tin rằng ngoài cháu ra sẽ không có người thứ hai. Cuối cùng, nói rằng không
công bằng với các thí sinh khác, thật ra bằng không, bởi vì, người có tâm đã
sớm có được đề cương. Mà cháu không có đề cương thì xin chú nhỏ một phần
có gì không công bằng sao?"
Thẩm Xuân Hàng nhíu mày: "Cái gì kêu "người có tâm đã sớm có được đề
cương "?"
Thẩm Loan lấy di động ra, click mở diễn đàn APP thi cử lớn nhất trong nước,
chọn thẻ hội viên cao cấp: "Chú tự xem đi."
《Đề cương của kỳ thi vào năm XX, xin hãy trung thực! 》
Để tránh bị quản trị viên của diễn đàn chú ý, chủ nhà đã ngầm thay thế từ nhạy
cảm "Khởi Hàng" bằng 2 chữ cái đầu tiên.
Lầu một: Khảo cương tổng cộng hai mươi trang, bao gồm đề mục ra sách tham
khảo mục lục bên trong. Để thể hiện thành ys, đăng trước hai trang, hoan
nghênh những người am hiểu đến chứng thực thật giả, giá cả nhắn tin riêng.
Lầu hai: Thiệt hay giả? Từ khi nào KH có đề cương? Chưa từng nghe qua...
Trả lời lầu hai: Đề cương vẫn luôn có, nếu không người ra đề dựa vào cái gì để
ra đề? Bạn chưa thấy qua, không có nghĩa nó không tồn tại.
Lầu ba: Muốn lấy tiền? Không phải kẻ lừa đảo chứ?
Trả lời lầu ba: Thiên hạ không có bừa ăn nào không mất tiền, giả một đền mười.
Lầu bốn: Tôi đã thi năm lần, tháng chín năm nay là lần thứ sáu, sắp được lên
chức rồi, hay là... Thử xem?
Trả lời lầu bốn: Nếu là vậy thì bạn vô cùng cần đề cương này, nhắn tin nói
chuyện riêng.
...
Lầu 47: Mùa xuân tháng 3 năm trước tôi đã mua, thi đậu, trước tiên mua đề
cương, chuẩn bị đầy đủ, bay giờ đã thăng hai cấp, tiền lương tăng gấp đôi so với
trước kia.
......
Càng lướt xuống xem, mày Thẩm Xuân Hàng càng nhăn chặt.
Miêu Miêu nghĩ nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi, kẹp chết ong mật cũng
được nữa là.
Cô nghển cổ, tò mò nhìn màn hình di động, đáng tiếc, màn hình phản quang,
không thể nhìn thấy cái gì.
Thẩm Xuân Hàng làm hiệu trưởng Khải Hàng, cả học viện có bao nhiêu chuyện
lớn nhỏ, trong đó tất nhiên bao gồm chuyện mỗi quý chiêu sinh.
Đề cương cũng do anh ta và vài vị giáo sư cùng nhau lập ra, làm ra đề mục để
người ra đề lấy làm căn cứ, nhìn thấy người ta đăng miễn phí hai trang hấp dẫn
người ta kia, anh ta đã biết, vô cùng chính xác!
Có người tiết lộ đề cương, đầu cơ trục lợi!
Thẩm Loan mở miệng hỏi anh ta muốn một phần, sao lại không công bằng?
Người khác có, cô không có, đây là không công bằng!
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Hàng trả điện thoại cho cô: "Vì sao cháu không
trực tiếp mua?"
"Cháu biết làm sao được thật hay giả?"
Thẩm Xuân Hàng cứng họng.
"Cho nên chú nhỏ," Thẩm Loan cười cười, ánh mắt trong suốt: "Đề cương này
có phải đồ thật hay không."
"... Thật."
Cô "ô" một tiếng, nhìn qua cũng không có gì ngạc nhiên.
"Trang web này có phân chia hội viên, mà hội viên ở đây lại được chia thành
mười cấp bậc, nếu muốn đạt tới cấp bậc cao nhất, cần phải nạp phí 5000. Bài
đăng này chỉ cho phép hội viên cấp mười đăng nhập được. Đối phương rất
thông minh, dùng phương pháp này không chỉ tạo khung cho hội viên cao cấp,
lại bảo đảm ẩn danh tính, giúp giảm đáng kể khả năng bị lộ."
Thẩm Xuân Hàng như đang suy tư gì đó, người có thể tiếp xúc với đề cương
không nhiều lắm, chỉ có vài người...
"Chú nhỏ đã ăn bữa cơm này, chuyện này chú nhỏ đã biết," anh ta đột nhiên
đứng dậy: "Yên tâm, chú sẽ trả lời cháu."
Nói xong, xoay người rời đi, dưới chân như có gió, ngập tràn hơi thở chết chóc.
Miêu Miêu thu hồi tầm mắt, đảo mắt nhìn Thẩm Loan: "Cứ như vậy?"
"Nếu không thì sao?" Thẩm Loan lấy áo khoác: "Đi thôi."
"Vậy... tôi có thể xem di động cô một chút không?" Có hơi tò mò, hihi.
Thẩm Loan mở khóa, đưa cho cô ta: "Muốn xem thì xem đi."
Hai phút chung sau, trong phòng vang lên tiếng kêu của Miêu Miêu——
"Trời ạ! Thật hay giả?"
Thẩm Loan hỏi lại: "Cô cảm thấy sao?"
Hừm...
Nhìn phản ứng của nam thần, hơn phân nửa không giả được.
Ngày hôm sau, buổi sáng 10 giờ, trên trang web chính thức của học viện Khải
Hàng đột nhiên đăng thông báo, là tư liệu ôn tập cho các thí sinh, đề cương thi
sẽ được công bố bắt đầu từ mùa này.
Với liên kết tải xuống.
Cạch cạch
Di chuyển con chuột, chọn tải xuống.
Thẩm Loan chuyển tài liệu đến USB, thuận tay gửi luôn cho Miêu Miêu.
Miêu Miêu nhắn lại một dãy các icon khiếp sợ.
Thẩm Loan: Hãy nhớ in nó ra và mua tất cả các sách tham khảo.
Miêu Miêu: Đã biết! Tìm thấy một nơi tốt, một quán cà phê tương đối yên tĩnh
ở đường vành đai hai, hoàn cảnh không tồi, cũng ít người.
Thẩm Loan: Vậy được.
Miêu Miêu: Ngày mai gặp.
Rút USB ra, tắt máy tính đi, Thẩm Loan dùng di động vào diễn đàn đề cương,
tìm được trang bán đề cương kia.
Không biết từ khi nào, xem quyền hạn bị đóng cửa, nói cách khác, toàn bộ hội
viên trên diễn đàn đều có thể nhìn thấy, không hạn chế chỉ cho hội viên cấp
mười.
Cô nhấp vào, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.
Trước chỉ có hai trăm bình luận, trong một đêm, thế mà đã lên đến hai mươi
ngàn bình luận.
Các lầu trước tất cả đều là chửi rủa, kéo xuống chút nữa, những người mua đề
cương với giá cao đề gửi biên lai yêu cầu trả lại tiền, hơn nữa giá cả tới tay còn
không giống nhau, có người 3000, có người 30.000, còn có người lên tận
200.000.
Tất nhiên, cũng có không ít quần chúng bà tám đi ngang qua, tụ ở đây tám
chuyện.
Người đăng không dám online.
Cô để di động xuống, không nhịn được nở một nụ cười nhạt, đón ánh nắng
chiếu vào phòng, lông mi run rẩy, đẹp không tả xiết.
Đột nhiên, di động kêu lên.
Cô nhìn tên người gọi đến, không khỏi nhướng mày.
"Alô?"
"Loan Loan, là chú, chú nhỏ."
"Chú có việc gì sao?"
"Đề cương đã công bố, nhớ tải đó."
"Vâng."
"Chuyện lần này... chú nhỏ cảm ơn cháu."
"Không có gì, cháu cũng vì bản thân, đánh bậy đánh bạ thôi."
"Hôm nào mời cháu ăn cơm."
"Vâng ạ!" Cô trà lời rõ ràng.
Thẩm Xuân Hàng trầm ngâm một lát: "Chú gửi cho cháu mấy bộ đề cương mấy
năm vừa rồi, ôn tập cho tốt."
Thẩm Loan không nghĩ tới, Thẩm Xuân Hàng lời lẽ chính đáng từ chối đi cửa
sau, chấp hàng quy định thế mà sẽ cảm ơn cô như vậy.
Phải biết rằng, những đề cương lưu truyền trên mạng mấy năm trước đều là
chắp vá lung tung ký ức của người đã đi thi, so với "đề chính thức" tuy có mấy
phần tương tự, nhưng sai một ly đi một dặm, dù sao vẫn có sự khác nhau.
"Cảm ơn chú nhỏ!" Giọng điệu này chân thành hơn rất nhiều so với trước kia.
Thẩm Xuân Hàng cũng không thèm để ý, cố gắng nói vài câu rồi cúp máy.
Vậy nên, không phải không thể đi cửa sau, chủ yếu xem quan hệ có đúng chỗ
không.
Haizz, xã hội mà, tàn khốc và hiện thực như vậy...
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Loan chuẩn bị thay quần áo ra cửa.
Đứng trước kính toàn thân, nhìn mấy vết bầm tím trên người, cô tự cảm thấy
dọa người.
Rõ ràng buổi chiều ngày hôm qua xoa bóp xong, nhan sắc còn rất bình thường,
không nghĩ tới qua một đêm, sẽ trở nên khủng bố như vậy, nhìn qua như bị
người ta dùng sức véo.
Thảm thiết, nhưng kiều diễm...
Cô đang chuẩn bị mặc áo thun lên, đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
"Loan Loan, buổi chiều cùng anh đi một chuyến..."
Thẩm Khiêm ngây như phỗng, tuy cô phản ứng rất nhanh, kịp thời che kín,
nhưng đầu vai người phụ nữ, vết tụ máu phía sau lưng thu hết vào tầm mắt.
"Cút đi!"
Thẩm Loan kéo vạt áo thun, miễn cưỡng che khuất quần lót, nhưng đôi chân dài
tuyết trắng không thể không nhìn được.
Đáng tiếc, đầu gối vốn nên trắng trẻo, bé nhỏ, bây giờ nổi lên mấy vết xanh tím
thật đáng sợ, vết thương phía sau lưng cô cũng không khác lắm, da thịt xung
quanh trắng mịn, càng thêm chói mắt.
Lại nhớ về vết thương ở vai...
Giống như bị đè lên vai từ phía sau, quỳ trên mặt đất và chịu đựng một cuộc
xâm lược mạnh mẽ...
Nếu không sao lại lưu lại mấy dấu vết mờ ám như thế kia chứ?