Vẻ mặt tà mị của Quyền Hãn Đình không gọi "Bảo bảo" nữa, đột nhiên trở nên
nghiêm túc.
"Anh không hy vọng A Thâm xúc phạm đến em, cũng không hy vọng em ghi
hận với cậu ấy trong lòng."
Thẩm Loan cười khẽ, đảo mắt nhìn sang chỗ khác: "Ai là người phụ nữ của
anh?"
Quyền Hãn Đình ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt bên hõm cổ trắng nõn của cô, hô
hấp trầm trầm: "Ngoài em ra, còn ai đây?"
"Nhưng tôi chưa đồng ý..."
"Chỉ là sớm hay muộn."
"Chưa thấy ai mặt dày như anh."
"Ông đây không chỉ mặt dày, chỗ khác cũng không nhỏ."
"..." Tóm được cơ hội liền giở trò đùa giỡn lưu manh ngay.
Thẩm Loan: "Anh đối xử với anh em mình như vậy? Không sợ anh tavtạo phản
hả?"
Quyền Hãn Đình đứng thứ sau, trên có anh, dưới có em, không có huyết thống
ràng buộc, chỉ dựa vào hai chữ "Nghĩa khí" để gắn bó tình cảm, nếu khuỷu tay
hướng ra ngoài, vì một người phụ nữ nhằm vào anh em nhà mình, chỉ sợ khó có
thể phục chúng.
Một lần hai lần, tuy không nhiều lắm, nhưng rất dễ dàng tạo ra ngăn cách.
Thật ra, nghiêm khắc mà đến, cô mới là người ngoài.
"Sao, lo lắng cho ông đây?" Quyền Hãn Đình nhếch miệng cười, vốn là một
khuôn mặt đẹp trai tinh xảo càng thêm mị lực vô biên.
Thẩm Loan bĩu môi, sao anh khoe khoang như vậy?
Cười đẹp đến thiếu đánh.
"Không nói lời nào coi như em cam chịu."
Thẩm Loan xoay người rời đi, cô coi như đã phát hiện ra, cô càng phản bác,
người này càng hăng hái.
Quyền Hãn Đình tay mắt lanh lẹ, nắm chặt cổ tay tuyết trắng của cô, kéo người
trở lại trong lòng, ôm chặt: "Lần này A Thâm quá phận, để cho cậu ấy ghi nhớ
cũng tốt."
Ngụ ý, tôi là vì muốn tốt cho cậu ấy, thằng nhóc thối sẽ không không cảm kích.
Thẩm Loan bẻ tay anh: "Cách tôi xa một chút."
"Không cần."
"Quyền Hãn Đình!"
"Em gọi tôi một tiếng A Đình thì anh sẽ buông ra."
"..."
"Không gọi? Được, vậy anh cứ ôm."
Thẩm Loan cảm thấy đây không phải lão đại mà là thằng nhóc học mẫu giáo
—— trẻ con muốn chết!
"Ô! Còn không vào nhà, còn ở đây ôm ấp?" Thiệu An Hành ra sau thấy thế,
không khỏi trêu chọc: "Trước kia chưa bao giờ thấy cậu chủ động như vậy nhỉ?"
Lúc này Quyền Hãn Đình mới không tình nguyện buông tay, đôi mắt nhỏ lộ ra
sự u oán.
Thiệu An Hành không vui vẻ một mình, sau khi về phòng gọi điện ngay cho Hồ
Chí Bắc——
"Anh ba, nếu anh không về, chỉ sợ không kịp thấy dáng vẻ yêu đương như quả
dưa ngu ngốc hề hề của lão lục nhà mình..."
Không sai, Thiệu An Hành về nước lần này, đầu tiên là muốn thay đổi hoàn
cảnh, thứ hai cũng nghe Hồ Chí Bắc nói gần đây lão lục coi trọng một người
phụ nữ, trăm phương ngàn kế, tìm mọi cách theo đuổi, đặc biệt về xem hiện
tượng lạ.
"Thật sự thú vị như vậy?" Đầu kia, Hồ Chí Bắc khịt mũi, ban đầu chỉ tò mò bảy
phần, bây giờ biến thành mười phần.
"Tự anh trở về xem một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
"Được! Anh sẽ nhanh chóng trở về."
Cúp điện thoại, Hồ Chí Bắc lập tức lên mạng đặt vé máy bay.
"Phải về nước?" Không biết từ khi nào, một người phụ nữ mặc váy ngủ, tóc dài
xõa trên vai xuất hiện ở cạnh cửa, nghiêng người tựa vào, phong tình vạn
chủng.
"Ừm." Hồ Chí Bắc bắt đầu thu dọn hành lý.
Người phụ nữ thấy thế, nhẹ giọng cười, tiến lên đè tay anh ta lại.
Người đàn ông nhíu mày: "Đừng nháo, tôi..."
"Tôi giúp anh." Người phụ nữ cắt lời anh ta: "Có cái gì mà phải nháo? Mấy năm
nay anh đều ngủ xong là đi, chuyện mới làm được một nửa đã mặc quần áo rời
đi cũng không phải chưa từng xảy ra. Dù sao, tôi đã quen rồi."
Hồ Chí Bắc nhìn người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất vì anh ta sửa sang quần
áo, theo bản năng nhíu mày.
"Cái này mang theo hay không?"
"... Ừm."
Từ lúc đó trở đi trong ngôi nhà rộng như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng gấp
quần áo, không có tiếng người.
Lại nói đến đầu kia, sau khi chạy xong ba vòng gương mặt đẹp trai của Lục
Thâm đã đỏ thành mông con khỉ.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân là người lột quần áo của anh ta xuống, đột nhiên có
tí xíu áy náy.
"Tiểu thất gia..."
Chỉ thấy mắt Lục Thâm nhìn thẳng, nhìn thoáng qua hai người, cướp lại quần áo
của mình, nghênh ngang rời đi.
Không biết là xấu hổ buồn bực hay tức giận, sau lưng thẳng tắp.
"Tiểu thất gia sẽ không tức giận chứ?"
"Sẽ không." Lăng Vân lắc đầu: "Nhưng anh ta sẽ mang thù."
"..."
Trở lại phòng, dáng vẻ Lục Thâm giống như chó chết bò lên giường, vùi đầu
vào trong chăn, y như đà điểu.
Thật ra, cũng không có gì.
Không phải chỉ cởi quần áo rồi chạy ba vòng thôi sao?
Nhưng, anh ta không dễ chịu!
Càng nghĩ càng giận!
Lúc này, cửa phòng từ bị đẩy ra bên ngoài, có người tiến vào, càng ngày càng
gần, cuối cùng ngừng trước giường.
Lục Thâm không nhúc nhích, tiếp tục giả chết.
"Tức đủ chưa?" Là Quyền Hãn Đình.
"Không đủ!" Ồm ồm.
"Có ý tưởng gì, nói nghe xem."
Lục Thâm ngửa mặt, vụt một phát ngồi dậy: "Lục ca, anh bất công!"
"Sao anh lại bất công?"
"Anh không giúp em, anh giúp Thẩm Loan!" Giọng điệu lên án, ánh mắt u oán.
"Anh hỏi em, là ai đánh cuộc thua?"
"... Em."
"Lại là ai đưa ra muốn chơi WG?"
"Là em là em! Đều là em! Được chưa?" Lục Thâm hấp tấp, giống như gà trống
bị chọc giận.
Trái lại Quyền Hãn Đình, không nhanh không chậm: "Vậy em muốn anh giúp
kiểu gì?"
"..."
"Người khiêu khích là em, người đánh cuộc thua vẫn là em, anh ra mặt giúp em
lật lọng sao?"
Lục Thâm á khẩu không trả lời được.
Cả người tựa như quả bóng bị chọc thủng, lấy mắt thường có thể thấy được tốc
độ xì hơi.
"Vậy anh cũng không thể trơ mắt nhìn em bị lột sạch mà..." Nhỏ giọng lẩm
bẩm.
"Em bị lột sạch sao?" Quyền Hãn Đình hỏi lại, đặc biệt nhấn mạnh chữ "sạch".
Sạch sao?
Thật ra không có, tốt xấu gì vẫn còn cái quần lót.
"Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra," Quyền Hãn Đình
nặng nề nhìn về phía anh ta: "Vừa không cần mất mặt, cũng sẽ không bị chụp
cái mũ nói không giữ lời."
"Lỡ như..." Lục Thâm mặt đỏ lên: "Lỡ như Thẩm Loan không mở miệng, một
hai phải phải lột quần lót của em thì sao?"
"Cô ấy sẽ không."
"Sao lại không? Người phụ nữ kia rất gian tà."
Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng bâng quơ: "Bởi vì anh không đồng ý."
Lục Thâm lập tức cảm động nước mắt lưng tròng, quả nhiên, trong lòng Lục ca
của anh ta vẫn nghĩ đến anh ta, ríu rit tít mù...
Nhưng giây tiếp theo -
"Muốn nhìn cũng chỉ anh mới có thể nhìn, người khác đừng mơ!"
Ha!
Lục Thâm há hốc mồm, nói cái gì mà "anh em tình thâm, đối xử chân thành"?
Cho nên, không phải nghĩ cho anh ta, mà là... ghét bỏ anh ta?!
Ông trời ơi! Không muốn sống nữa!
"Lục ca, anh bất công!"
Quyền Hãn Đình không khỏi than nhẹ: "A Thâm, có vài lời anh chỉ nói một lần,
em nghe cho kỹ."
Lục Thâm chớp mắt.
"Thẩm Loan là người phụ nữ anh đã nhận định, cũng là chị dâu tương lai của
em. Anh không bắt em phải thích cô ấy, nhưng cũng đừng đi chủ động trêu
chọc."
"Lục ca, anh có thể đừng thích cô ấy không?"
Quyền Hãn Đình không nóng lòng trả lời, mà nghiêm túc cẩn thận tự hỏi một
phen, chậm rãi lắc đầu: "Không thể."
Lục Thâm bĩu môi: "Em biết rồi..."
"Sau hôm nay, anh hy vọng em và cô ấy xóa bỏ toàn bộ ân ân oán oán, làm
được không?"
Lục Thâm không nói chuyện, nhưng cũng không kích động như trước.
Gục đầu xuống nhìn sàn nhà, Quyền Hãn Đình cũng không buộc anh ta, chỉ là
đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ.
Phải điều chỉnh như thế nào, trong lòng anh ta hiểu rõ.
Thật lâu sau, Lục Thâm ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nếu là người phụ nữ
Lục ca vất vả coi trọng, em sẽ cố chấp nhận! Về sau, cô ấy không được bắt nạt
em nữa!"
Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng thở ra, anh thật sự sợ không phá vỡ được rào cản
này, tương lai hai người sẽ như nước với lửa.
"Yên tâm, làm chị dâu còn có thể không thương chú em sao?"
"..."
Ngoài cửa, trong lúc vô tình nghe được anh em hai người họ nói chuyện Thẩm
Loan rũ mí mắt, xoay người rời đi.
Mười lăm phút sau, không có kinh động bất kỳ ai, lái xe rời sơn trang.
Quyền Hãn Đình có thể vì cô làm được đến bước này, cô vô cùng bất ngờ.
Những lúc gặp nhau hoặc bày tỏ tình yêu, cô có tỏ thái độ đáp lại gì đâu?
Cũng không phải không đáp lại, ít nhất, cô không bài xích anh thân mật, thậm
chí cố ý dung túng.
Thích Quyền Hãn Đình sao?
Cô hơi mê mang nhìn chằm chằm đường cái, theo bản năng chuyển động tay
lái, nhưng suy nghĩ lại quấn quanh vấn đề này, không thể nghĩ thông rõ ràng.
Không chán ghét nhỉ.
Thẩm Loan nhìn đèn xanh đèn đỏ lập loè phía trước, nếu không cô sẽ không cho
anh ta bất cứ cơ hội tới gần nào.
Nếu cho, nhất định là có cảm giác.
Cô cầm di động, gọi vào một dãy số ——
"Miêu Miêu, là tôi, đi chăm sóc sức khỏe không? Tôi mời."
Nửa giờ sau, tại xa hội mát xa sở hoa.
Trong phòng, Thẩm Loan và Miêu Miêu từng người nằm trên giường mát xa,
nghiêng đầu, mặt đối mặt.
"Tổng giám đốc Thẩm, gần đây cô rất mệt hả?"
"Sao nói vậy?"
"Tôi cảm giác hình như cô gầy đi."
Thẩm Loan nhướng mày.
Miêu Miêu: "Cũng không phải gầy, dù sao so với trước rắn chắc hơn không ít."
Nói xong, than khẽ: "Không như tôi, trong khoảng thời gian này không làm
việc, cả ngày chỉ làm tổ trong nhà, phòng tập thể thao cũng không đi, còn ăn
không ít đồ vặt."
Nhân viên mát xa đứng ở mép giường, tay linh hoạt hữu lực ấn ấn vuốt ve trên
người cô ta tầng thịt trắng bóng, trán đã toát ra một tầng mồ hôi, có thể thấy
được dùng sức không nhẹ.
Trái lại phục vụ Thẩm Loan, quả thực quá nhẹ nhàng.
"Cô muốn giảm béo sao?"
Miêu Miêu bĩu môi: "Nói thật, không muốn, nhưng lý trí nói tôi nhất định phải
làm như vậy. Đáng tiếc, bản năng muốn ăn không chịu khống chế."
Bản năng không chịu khống chế...
Thẩm Loan như suy tư gì đó.
Động lòng có phải cũng là một loại "Bản năng" không chịu khống chế?
Nếu lý trí mất đi hiệu lực tì nên dùng phương pháp gì ứng phó?
Miêu Miêu: "Nếu muốn ăn, vậy ăn đi! Trời đất bao la, vui vẻ quan trọng nhất."
Thẩm Loan nhấp môi, cô hình như đã hiểu được một chút...
"Tổng giám đốc Thẩm, bao giờ tôi có thể đi làm thế? Tôi sợ còn nhàn hạ như
vậy, bản thân sẽ giống quả bóng càng ngày càng phình ra."
"Cô đi làm được bao lâu rồi?"
"Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, để tôi tính xem... Chắc là khoảng bốn năm."
Thẩm Đôi mắt Loan sáng ngời, đột nhiên ngồi dậy, khiến nhân viên mát xa giật
mình, đơ người tại chỗ.
Cô phất phất tay: "Hai người đi ra trước đi."
Hai người rời đi, trong phòng chỉ còn cô và Miêu Miêu.
Miêu Miêu cũng ngồi dậy theo: "Làm sao vậy?"
"Cô muốn đi tiến tu không?"
"Hả?"
Thẩm Loan: "Học viện Khởi Hàng được không?"
Vẻ mặt Miêu Miêu như gặp quỷ, giọng nói run run: "Học, viện, Khởi, Hàng?!"
Cái gì mà "Cái nôi của doanh nghiệp", "Tinh hoa của xã hội" trong truyền
thuyết đó sao?
Nói thật, cô nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới.
"Cô đừng đùa..."
Ánh mắt Thẩm Loan nặng nề, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi không nói giỡn."
"Tôi thế này có thể đi vào sao? Lại không phải người thừa kế xí nghiệp gia, tập
đoàn tài chính..."
"Học viện Khởi Hàng phân ba lớp ABC, lớp C là ban điều hành, có thể thông
qua thi cử để nhập học."
Miêu Miêu lâm vào trầm mặc.
Thẩm Loan: "Tôi đã nhìn qua hồ sơ nhân sự của cô, bên trong có bảng điểm bốn
năm đại học, cô đứng đầu trong chuyên ngành này."
"Nhưng... Khởi Hàng và đại học bình thường không giống nhau mà?" Thành
tích của cô ta không tồi, từ nhỏ đã có tiềm chất học bá như vậy, nhưng so với
một đống tinh anh bên trong, căn bản không đủ xem.
Miêu Miêu ra xã hội mấy năm nay, cũng coi như tích được không ít kiến thức,
nơi làm việc nói cho cô ta hiện thực tàn khốc, cũng là đạo lý thực dụng nhất
——
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.*
* Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: cho dù tài năng của họ cao đến
đâu, có nhiều người tài năng trên thế giới này hơn họ.
Vĩnh viễn đừng nghĩ bản thân ghê gớm, bởi vì có rất nhiều người so bạn càng
ghê gớm hơn.
"Học viện Khởi Hàng tuyển sinh đối tượng là nhân viên tại chức có ba năm
kinh nghiệm công tác trở lên, nếu cô muốn tôi có lẽ có thể giúp cô."
Tròng mắt Miêu Miêu chuyển động, lời này...
"Khởi Hàng chắc không cho phép đi cửa sau đâu?" Cô ta thử nói.
Thẩm Loan bật cười: "Cô cho rằng tôi nói giúp cô là đi cửa sau?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Nếu có thể đi cửa sau, tôi vào học từ lâu rồi, còn cần thi tuyển làm gì?"
Đôi mắt Miêu Miêu sáng ngời: "Cô đang chuẩn bị cho kì thi sao?"
"Ừm!" Thẩm Loan gật đầu: "Tôi có thể giúp cô khoanh vùng trọng điểm, chuẩn
bị tư liệu ôn tập, muốn ôn cùng không?"
"Được!" Cô ta dứt khoát, cười tít mắt.
Suy nghĩ của Miêu Miêu rất đơn giản, nếu bảo cô ta làm một mình, có lẽ sẽ do
dự rất lâu, nhưng nếu có Thẩm Loan, không chỉ có người kề vai chiến đấu, hơn
nữa người này còn là bà chủ cô ta đã hạ quyết tâm đi theo mãi mãi, vậy không
giống nhau.
"Giữa tháng 9 bắt đầu thi, còn gần một tháng nữa, dùng để ôn tập dư dả."
"Cô có biết nội dung thi là gì? Không cần quá cụ thể, đề cương đại khái là được
rồi."
"... Không biết."
Nhưng, có một người chắc chắn biết!