Thẩm Loan còn chưa tỏ thái độ, Lục Thâm đã thấy khó chịu trước: "Ngũ ca, anh
thích lảm nhảm như vậy từ bao giờ vậy?"
Thiệu An Hành lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Bắt nạt con gái, có tiền đồ ghê!"
Trong lòng Lục Thâm lẩm bẩm, hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, mới được bao lâu,
Ngũ ca cũng nói đỡ cho cô ta.
"Cảm ơn ngũ gia, tôi có chừng mực." Thẩm Loan hơi mỉm cười, bình tĩnh.
Mười lăm phút sau, sáu người vào núi, đều tự tìm chỗ để ẩn nấp.
Trận chiến chính thức khai hỏa!
Lục Thâm không định chiến đấu với Quyền Hãn Đình và Thiệu An Hành, dù
sao cũng không thắng nổi; cũng không muốn đấu với Sở Ngộ Giang và Lăng
Vân, mục tiêu duy nhất chỉ có -Thẩm Loan!
Chỉ cần xử lý được Thẩm Loan coi như đã thắng.
Cho nên, trước khi vào núi Lục Thâm luôn luôn chú ý động tĩnh của Thẩm
Loan, sau khi vào núi thì đuổi theo phương hướng của cô.
Rừng cây rậm rạp, cây cối cao lớn, che khuất cả trời.
Ban đầu nơi này chính là một mảnh núi hoang, để duy trì môi trường sinh thái
nguyên thủy, khu rừng này được quy hoạch và bảo vệ đặc biệt khi bắt đầu xây
dựng sơn trang Đông Li.
Đây không phải lần đầu tiên họ vào núi chơi Wargame, nhưng là lần đầu tiên có
phụ nữ tham gia cùng.
Quyền Hãn Đình và Thiệu An Hành đi về hai hướng ngược nhau, ai nấy đều vô
cùng cảnh giác. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trận dã chiến này người thắng
cuộc cuối cùng sẽ là một trong hai người họ.
Là anh em cũng là đối thủ.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân chọn cách lập đội, người trước có kĩ năng bắn súng,
người sau có kĩ năng về quyền cước, vừa vặn bổ sung cho nhau.
"... Dù sao có ngũ gia và Lục gia, chúng ta sẽ không sống sót đến cuối cùng."
Kể từ đó, giữa hai người họ không còn tồn tại sự cạnh tranh xung đột, cũng
không tồn tại đấu đá nội bộ, vui vẻ hợp tác.
Lăng Vân đang cầm một khẩu súng, làm tổ trong đống cỏ khô, toàn bộ cơ thể
anh ta chôn vùi trong đống lá khô, chỉ lộ trán: "Anh thích nhìn cái gì hơn?"
Đột nhiên nói một câu.
Sở Ngộ Giang ngơi ngây người: "Là sao?"
"Thất gia khỏa thân hay Thẩm Loan quỳ gối nói "chinh phục"?"
Hả...
"Ý của anh là?"
Biểu cảm của Lăng Vân không đổi, thật sự không nhìn ra dáng vẻ đanh hóng
chuyện vui: "Lần WG này, chúng ta chỉ là nền, hai vị kia mới muốn tranh thắng
thua, anh không định lập đội sao?"
Hoặc là giúp Lục Thâm đánh chết Thẩm Loan, hoặc là giúp Thẩm Loan ngắm
bắn Lục Thâm, như vậy mới vui.
"Cậu cho rằng, gia sẽ để cô ấy thua?" vẻ mặt Sở Ngộ Giang cao thâm, cái này
chắc chắn là đề bài đã có sẵn đáp án.
Lăng Vân tán đồng gật gật đầu: "Vậy đi thôi, thịt tiểu thất gia vậy."
"Hắt xì -" Lục Thâm hắt xì một cái, làm lay ngọn cỏ trước mặt, ngứa chết mất!
Người đâu?
Rõ ràng anh ta đi theo phương hướng của Thẩm Loan, cả đường đề phòng trước
sau, mắt nhìn bốn phía, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Sẽ không trốn đi chứ?
"Khụ khụ!" Anh ta hắng hắng giọng: "Thẩm Loan, tôi biết đang ở đây, đừng
trốn nữa, trốn cũng trốn không được, tôi đã sớm phát hiện ra cô. Nói đi, tự mình
ra hay để tôi lôi cô ra? Cảnh cáo trước, đừng rượu mời không uống lại thích
uống rượu phạt!"
Đáp lại lời của anh ta là một sự yên lặng.
Gió thổi, cành lá xào xạc, trong lòng Lục Thâm cũng bị cào nhẹ một cái, thật sự
không ở đây?
Anh ta phóng mắt nhìn quanh, phía trước là một đỉnh núi khác, là khu chưa khai
phá, đã qui định phạm vi trò chơi, Thẩm Loan không có khả năng vượt rào, nếu
không đồng nghĩa với việc nhận thua.
Nhưng cả đường anh ta rõ ràng đã tìm rất cẩn thận, chỉ thiếu mỗi chụp ảnh lại,
vô lý...
Chắc chắn đã trốn ở xó xỉnh nào, không dám xuất hiện!
Lục Thâm lập tức cảm thấy vui sướng, lấy súng bắn lên mặt đất, ngồi vào dưới
gốc cây, lấy chai nước ra uống hai ngụm: "Thẩm Loan, có bản lĩnh thì cô đừng
làm rùa đen rụt cổ, đã biết không bằng người còn dám thách đố, ai cho cô dũng
khí đó vậy?"
Vẫn không có người đáp lại.
Lục Thâm cũng không vội, anh ta cảm thấy chắc Thẩm Loan đang túng quẫn,
tiếp tục chế nhạo: "Mệt cho Ngũ ca còn khen cô thiên phú cao, thật ra cũng chỉ
có vậy!"
Tất nhiên, anh ta cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Đầu tiên, nói chuyện đồng thời một đôi mắt sắc đảo qua chung quanh, không
buông tha bất cứ góc nào.
Còn nữa, vị trí mà anh ta chọn là một vùng đất thấp, không dễ bị bắn, cũng tiện
tùy cơ che chắn, giảm nguy cơ bị bắn tỉa.
Cho nên bây giờ mới dám nói ẩu nói tả.
Đột nhiên, đoàng ——
Một tiếng súng vang lên!
Quanh quẩn trong núi rừng.
"Tình huống gì vậy?" Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đang đi về hướng này theo
bản năng phủ phục, sau đó lăn một vòng, trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
"Ai đã bắn phát súng đầu tiên?"
"Không biết."
"Nghe âm thanh vừa đục vừa trầm, hình như là ——"
"Súng ngắm?!" Lục Thâm cúi đầu nhìn vị trí trái tim, một vết tròn màu hồng
chói mắt, không khỏi thét lên, cả người đều ngốc.
Đột nhiên, loa bên người tự động vang lên——
"Lục Thâm, Die!"
Câu chữ phát âm rõ ràng, thông qua không khí, khuếch tán khắp cánh rừng.
Thẩm Loan nhảy từ xuống từ một cái cây không xa, động tác nhanh nhẹn, khom
người nhặt súng ngắm bị cô vất xuống đất trước, vừa cười vừa bước đến trước
mặt Lục Thâm.
"Sorry, khiến anh phải là người chết đầu tiênrồi."
"Con nhóc thối! Cô chơi xấu!" Lục Thâm phản ứng lại, nhảy dựng lên.
"Ồn ào cái gì? Người chết phải có dáng vẻ của người chết, câm miệng!"
"..."
"Bây giờ, để ba lô của anh lại, tự động xuống sân khấu đi." Cô vẫy vẫy tay,
giống nữ vương cao ngạo không ai bì nổi.
Lục Thâm oán hận nhìn súng ngắm trong tay cô, như muốn đục mấy lỗ trên đó.
Sao anh ta có thể quên, trong tay cô có súng bắn tỉa tầm xa?!
Sao có thể quên như vậy?!
Không cam lòng mà!
"Sau khi anh lui xuống có thể ngẫm xem, dùng tư thế gì, tốc độ gì, dáng vẻ khỏa
thân gì, tin rằng mọi người đều vô cùng chờ mong." Thẩm Loan không nhanh
không chậm, lại dẫm thêm một chân.
Trong lòng tiểu thất gia lạnh dần.
Đột nhiên, âm thanh động tĩnh nhỏ từ nơi không xa truyền đến, Thẩm Loan
không dám chắc chắn là gió thổi lay cỏ hay là có người tới gần, không hề chần
chừ, trực tiếp mặc kệ Lục Thâm, bước nhanh rời đi.
Trước khi đi, không quên mang theo ba lô của anh ta, giấu ở cái cây đã nấp lúc
trước, quả nhiên định lưu trữ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lục Thâm há hốc mồm nhìn: "Ôi—— cô đã thắng rồi còn muốn làm gì nữa?"
"Tất nhiên là tiếp tục thi đấu! Mà anh, ngay từ đầu đã không phải là mục tiêu
của tôi!" Người phụ nữ không quay đầu lại, hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong rừng
cây, không thấy bóng dáng.
Rất nhanh, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đuổi tới.
"Tiểu thất gia?"
"..."
Hai người liếc nhau, họ có nên giả ngu không đây?
Rất có khả năng!
Lục Thâm không rên một tiếng, xem ra bị đả kích không nhẹ, xoay người rời đi.
Sở Ngộ Giang đuổi theo, hỏi: "Do Thẩm Loan?"
Nghe thấy tiếng súng vốn không thể đoán, bởi vì ngoại trừ Thẩm Loan, Quyền
Hãn Đình cũng chọn một khẩu súng ngắm như thế. Cho nên, tiểu thất gia rốt
cuộc chết trên tay ai?
Thật ra, anh ta nghĩ do Quyền Hãn Đình nhiều hơn.
Chắc Thẩm Loan không giỏi đến mức độ này, rốt cuộc mới học mấy ngày? Kể
cả thiên phú cao, cũng sẽ không cao đến mức như vậy?
Nếu nói gia vì che chở cho phụ nữ của mình, chọn xuống tay với Lục Thâm
trước, Sở Ngộ Giang hoàn toàn tin tưởng.
Trước Thẩm Loan, Lục Thâm không gây sự với ai, đây là căn cứ!
Sở Ngộ Giang tò mò, Lăng Vân cũng tò mò.
Nhưng Lục Thâm sâu kín nhìn hai người một cái, vẫn không nói lời nào.
"Vậy... Tiểu thất gia, bại bởi gia không có gì mất mặt, dù sao không phải lần đầu
tiên."
Lăng Vân gật đầu: "Người xưa có câu, trước lạ sau quen."
"... Tôi bị Thẩm Loan giết."
A?
Hả?
Hai người sững sờ ở tại chỗ.
Lục Thâm biết họ sẽ có biểu cảm này, chính anh ta cũng không tin.
Sau khi ngạc nhiên một lúc, Sở Ngộ Giang tích cực hơn: "Cô ấy chạy về hướng
nào?"
Lục Thâm đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên ngừng lại: "Dựa vào cái gì tôi
phải nói với cậu hả?"
"Ngài không muốn báo thù?"
"Xuỳ —— thôi đi! Báo thù cái gì, hai ngươi không bị cô ta mai phục đã rất tốt
rồi." Nhìn xuống từ góc độ ngay trung tâm khẩu súng, lực đạo, sự nhẫn nại,
năng lực của Thẩm Loan đâu phải chỉ hơn anh ta tưởng tượng một chút?
Con nhóc thối đó còn rất vênh váo!
"Hai người đừng hỏi nữa, hỏi cũng không hỏi ra chữ nào đâu. Bây giờ tôi đã là
người chết, đã bao giờ thấy người chết nói chuyện chưa?"
Sở Ngộ Giang: "..."
Lăng Vân: "..."
Lục Thâm nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Thẩm Loan, giấu diếm dã tâm
bừng bừng, lén lút mong ước, tốt nhất tất cả mọi người đều bị ám sát, như vậy
tâm lý của anh ta mới cân bằng.
"Đi thôi."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân một chút tin tức hữu dụng cũng không hỏi được,
nhưng sự đề phòng trong lòng với Thẩm Loan đã nhiều thêm không ít.
Bên kia, Quyền Hãn Đình đang ngắm súng phủ phục trong lùm cây vừa nghe
thấy tiếng báo tử vong, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Thẩm Loan là do anh dạy ra, trình độ đến đâu, mấy cân mấy lượng, không có ai
hiểu rõ hơn so với anh.
Đối phó với tiểu thất, dư dả.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ xa vọng tới, Quyền Hãn Đình cúi thấp thân hình,
giơ tay chạm vào cò súng.
Thiệu An Hành cũng nghe thấy tiếng súng, âm thánh báo Lục Thâm bị loại trừ
đồng thời vọng ra.
Anh ta càng cẩn thận xuyên qua rừng cây, chuẩn bị tinh thần trước để xử lý hai
người kia trước, Quyền Hãn Đình không dễ đối phó như vậy, anh ta chắc chắc
sẽ sống sót đến cuối cùng.
Còn Thẩm Loan, anh ta sẽ thuận nước đẩy thuyền với vị em dâu tương lai này,
không giết cô trước.
Lúc này anh ta đi theo tiếng súng, lại không biết phía sau một họng súng đên
ngòm đã nhắm ngay vị trí trái tim của anh ta.
Nhưng cuối cùng Quyền Hãn Đình không bóp cò, trơ mắt nhìn anh ta rời đi.
"Loan Loan, để lại cho em, đừng khiến gia thất vọng..."
Anh nhẹ giọng cười, lăn qua, trực tiếp nằm ngửa trên bụi cỏ, đôi tay gối sau
đầu, híp mắt nhìn mặt trời chói lọi nơi chân trời, nhàn nhã, đâu có tý gì gấp gáp
trên chiến trường?
Bên kia, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân dựa theo dấu chân đuổi tới, cả đường đuổi
theo phương hướng Thẩm Loan rời đi.
"... Đến đây thì không thấy nữa."
"Cẩn thận đề phòng! Có khả năng cô ấy mai phục xung quanh."
Hai người một xoay một lăn, ngã vào trong bụi cỏ.
Sau một lúc lâu phủ phục, lại không hề có động tĩnh.
"Làm cái quỷ gì vậy?"
Liếc nhau, cau mày.
Có thể nói, lần dã chiến này là lần họ chơi đùa yên tĩnh nhất, nửa ngày cũng
không tìm thấy bóng người, cho tới bây giờ cũng chỉ nghe thấy một tiếng súng
vang lên.
Quỷ dị khiến lòng người hoảng loạng.
Không có dấu vết để tìm, thấp thỏm chờ đợi còn áp bách hơn so với việc chiến
đấu đao thật kiếm thật.
Lăng Vân: "Bây giờ phải gì đây?"
Sở Ngộ Giang: "Không thể xúc động! Bây giờ đang so kiên nhẫn."
"Vũ khí trong tay, có súng không thể bắn, cũng quá nghẹn khuất rồi." Trong
xương cốt của Lăng Vân sục sôi máu hiếu chiến, từ lúc bước vào rừng đã bắt
đầu ẩn ẩn hưng phấn, bây giờ lại phải kiềm chế không bộc phát, cả người đều
không dễ chịu.
"Im lặng! Có người tới!"
"... Là ngũ gia."
Hai người trao đổi ánh mắt, không đuổi theo Thẩm Loan nữa, ngồi không cũng
gặp được Thiệu An Hành, không thiệt!
Ba.
Hai.
Một.
Hai người vọt mạnh ra, bắn đoàng đoàng vài phát về phía Thiệu An Hành bang,
thoáng chốc chim chóc bay tán loạn, âm thanh vọng về thật du dương.
Thiệu An Hành phản ứng cũng nhanh, tìm được một cây đại thụ để che chắn rồi
bắt đầu đánh trả.
Một trận ác đấu, ước chừng giằng co hai phút.
Lăng Vân và Thiệu An Hành đồng quy vu tận, Sở Ngộ Giang may mắn chạy
thoát.
"Đầu nấm nhỏ, có tiến bộ đó," Thiệu An Hành ngồi dậy từ mặt đất, vỗ rớt cỏ
dại: "Còn biết quên mình vì người khác."
Lăng Vân trầm mặt: "Tôi không phải đầu nấm nhỏ."
"Ôi, đầu nấm nhỏ."
"..."
Sở Ngộ Giang chạy thoát, trong lúc trận chiến đang diễn ra kịch liệt đã ném lại
ba lô, nói cách khác, anh ta chỉ còn lại trong tay một cây súng.
Lúc trước anh ta chú ý thấy Lục Thâm rời thao trường không mang theo ba lô,
cho nên quyết định quay trở về tìm, mới từ bụi cỏ dại ló đầu ra đã bị một vật
lạnh lẽo chọc vào người.
Anh ta nhìn theo, tất nhiên thấy được người cầm súng.
Thẩm Loan cười đến mi mắt cong cong: "Ngại quá, sơ sẩy của ngũ gia khiến tôi
nhặt được của hời."
Sở Ngộ Giang nắm chặt vũ khí duy nhất trong tay.
"Vô dụng, tổng cộng có chín viên đạn," Cô nhìn: "Vừa rồi anh đã bắn hết, bây
giờ băng đạn đã không còn viên nào. Nếu không, tôi cũng không dám trắng
trợn, táo bạo như vậy tới bắt người đâu."
Sở Ngộ Giang cười khổ, nhấc tay đầu hàng.
Thẩm Loan không khách sáo, trực tiếp bắn một phát vào ngực anh ta: "You—
out!"
"Cô tìm tới đây khi nào?"
"Không phải hai người tự tìm tới sao?" Người phụ nữ cười khẽ.
Sở Ngộ Giang hơi ngây người, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra trước khi anh ta và
Lăng Vân xuất hiện, Thẩm Loan đã mai phục tại chỗ này, cô có thể kiên định
nhìn anh ta và Lăng Vân như thằng ngốc tự cho là an toàn, ghé vào trong bụi cỏ
thương lượng đối sách, lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ và Thiệu An Hành
quyết đấu, trước sau không hành động, vẫn luôn kiên trì đến tận bây giờ, sự
kiên nhẫn này thật sự đáng sợ!
Anh ta đột nhiên nhớ tới Lục gia đã từng nói một câu ——
Săn thú trong rừng cây chưa bao giờ so sự hung mãnh, mà là sự kiên nhẫn!
Sở Ngộ Giang than nhẹ: "Tôi thua không oan."
Thẩm Loan thu tay lại, xoay người rời đi.
Bây giờ, còn một người cuối cùng——
Quyền Hãn Đình!
Cùng lúc đó, người nào đó đang nằm trong bụi cỏ phơi nắng nghe thấy tin tức
Lăng Vân, Thiệu An Hành, Sở Ngộ Giang trước sau bỏ mình, đột nhiên bật dậy:
"Có năng lực nha, cô bé!"
Nói xong, đeo ba lô, nhặt súng lên, biểu cảm nhẹ nhàng trong mắt lập tức bị sự
lạnh lùng thay thế.
Thi đấu, chính thức bắt đầu!
Năm phút đồng hồ sau.
Thẩm Loan tìm được một chỗ cây cối bị rạp sang hai bên, còn phát hiện dấu vết
súng ngắm.
Không sai, là Quyền Hãn Đình!
Nhưng quả nhiên cô tới chậm một bước, người đã đi rồi.
Phía trước có ba con đường.
Bên trái có dấu chân rõ ràng; ở giữa cỏ dại mọc thành cụm, như không có người
đặt chân; bên phải có dấu vết ướt nhẹp.
Thẩm Loan trầm ngâm một látt, dứt khoát chọn bên phải.
Ước chừng khoảng 300 m, phát hiện một tàn thuốc bị dẫm bẹp, cô cười, lắc
mình trốn ra sau một cây đại thụ.
"Quyền Hãn Đình, tôi biết anh đang ở đây, súng ngắm đang tìm điểm ngắmđúng
không?"
Người nào đó đang ẩn thân trong bụi cỏ không khỏi nhướng mày, động tác
nhắm chuẩn bỗng nhiên cứng lại.
Cô chọn một chỗ, phía sau thân cây là một điểm mù, nhưng cô gái nhỏ này
không an phận, cố ý không giấu mình thật kín, muốn nấp mà còn lộ một chân
ra, nhưng phần đầu, phía sau lưng, cổ, những chỗ trí mạng như vậy lại trốn rất
kín.
A!
Tuyệt đối cố ý!
Dụ anh cắn câu.
Quyền Hãn Đình định lực tốt, không cắn câu, nằm tại chỗ lù lù bất động.
Thẩm Loan cũng không vội, từ trong ba lô lấy bình nước ra, thong thả ung dung
uống một ngụm.
"Chú sáu, sao chú không nói câu gì? Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, tâm sự
chút không?"
"..."
"Không muốn nói chuyện? Không sao. Tôi nói, chú nghe cũng được."
"..."
"Lần trước, anh bảo tôi suy xét, tôi đồng ý, chú không muốn biết kết quả sao?"