Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 277




Thẩm Loan nhìn theo, chỉ thấy một dáng người cao lớn, rắn rỏi đang đứng, mặc

một chiếc áo POLO màu thuần phối hợp với một chiếc quần rộng màu be,

phong cách rất hài hòa, nhưng biểu cảm lại không hiền hòa chút nào.

Mặt mày lạnh lẽo, vô cảm.

Khác với sự lạnh lùng của Quyền Hãn Đình, sự lạnh lùng của anh ta cứng nhắc

và nghiêm khắc hơn, giống như một giáo sư đại học cẩn thận tỉ mỉ vậy, toàn

thân đượm hơi thở của một lão hủ nho luôn theo đuổi những tri thức chính xác.

Khuôn mặt không tệ, đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng sinh động.

"Anh là?"

"Thiệu An Hành." Người đàn ông dứt khoát, lưu loát giới thiệu.

Thẩm Loan hơi ngây người, không ngờ anh ta sẽ trả lời trực tiếp như vậy, thẳng

thừng giới thiệu tên, có qua có lại mới toại lòng nhau.

"Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ ở đây." Đánh giá cô từ trên

xuống dưới: "Cô là người đầu tiên, thật sự hiếm lạ."

Nói như vậy, người này là khách quen của sơn trang Đông Li sao? Thẩm Loan

thầm nghĩ.

"Ngũ ca?!" Lúc này, giọng nói vui mừng của Lục Thâm đột nhiên từ cửa truyền

vào, chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua, chớp mắt đã thấy hai người kề vai sát

cánh.

Khóe môi Thiệu An Hành khẽ nhếch, sự nghiêm túc trên mặt không dấu vết

biến mất trong chớp mắt: "Đã lâu không gặp, đến đây từ bao giờ?"

"Tháng trước."

"Kinh Bình cũng không giữ nổi em?"

"Tất cả những chỗ vui đều chơi chán rồi, nào có mới mẻ như chỗ này của Lục

ca? Hì hì, không phải anh cũng đến đây sao?"

Thiệu An Hành gật đầu: "Ninh Thành là nơi tốt."

"Êi, Lục ca! Anh xem ai đã trở lại nè ——" Lục Thâm cười hì hì vẫy tay với

Quyền Hãn Đình.

Người sau tiến lên, hào sảng ôm người anh em: "Ngũ ca, hoan nghênh về nhà."

Trong mắt Thiệu An Hành hiện lên chút sự cảm khái, ánh mắt hơi cứng lại, than

thở: "Đúng vậy, đã trở về..."

Phiêu bạc lâu nay, cuối cùng vẫn về quê hương.

Thẩm Loan đứng bên cạnh, yên lặng nghe ba người đàn ông ôn chuyện.

Cho nên, vị này chính là... Ngũ gia?

"Lão lục, không giới thiệu một chút sao?" Thiệu An Hành đột nhiên hướng ánh

mắt về phía Thẩm Loan.

Quyền Hãn Đình đang chuẩn bị mở miệng, Lục Thâm lại xung phong nhận việc

——

"Để em để em!" Nói xong, còn nghiêm trang hắng hắng giọng: "Đây là đồ đệ

nhỏ mới thu nhận của Lục ca, tên là Thẩm Loan!"

"Hả?" Thiệu An Hành nhướng mày "Chỉ là đồ đệ?"

Lục Thâm tâm tư xoay chuyển, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì cánh

tay dài của Quyền Hãn Đình đã duỗi ra, trực tiếp quàng qua vai người phụ nữ,

nói với Thiệu An Hành: "Là em dâu tương lai."

Lục Thâm: "!"

Thẩm Loan: "!"

Vẻ mặt Thiệu An Hành hiểu rõ.

Nụ cười của Quyền Hãn Đình như tắm mình trong gió xuân.

Chờ cô phản ứng lại, Thẩm Loan đang chuẩn bị phủ nhận thì đột nhiên một

luồng khí nóng phun bên tai, cùng với giọng nói trầm thấp thì thầm: "Đừng phủ

nhận, trước mặt anh em cho tôi chút mặt mũi."

Thẩm Loan bĩu môi, cuối cùng cũng không nói nữa.

Ý cười trên mặt Quyền Hãn Đình càng sâu, lén lút bổ sung trong lòng một câu:

Dù sao, sớm hay muộn cũng sẽ là người của ông đây.

"Chuyện bao lâu rồi?" Thiệu An Hành nhìn thấy trong tay cô đang cầm mấy cái

phi tiêu.

Thẩm Loan: "Hơn nửa tháng."

"Trước kia đã từng luyện rồi sao?"

"Không."

"Thiên phú không tồi."

Lời này Quyền Hãn Đình cũng đã từng nói qua, Thẩm Loan cũng không để

trong lòng.

Nhưng đến tai Lục Thâm, lại hoàn toàn bất đồng.

Thiệu An Hành là thiên tài máy móc, nắm giữ các loại khoa học kỹ thuật mũi

nhọn, đặc biệt am hiểu nghiên cứu phát minh vũ khí, mà bản thân anh ta lại là

cao thủ sử dụng máy móc vũ khí, nhỏ có súng ống pháo, lớn có tàu ngầm xe

tăng, không có thứ nào mà anh ta không chơi nổi.

Tòa sơn trang này do anh ta tự mình thiết kế, quy hoạch, kiến tạo.

Nếu ở thời cổ đại, anh ta giống hệt như nhân vật truyền kỳ Lỗ Ban.

Có thể được anh ta khích lệ một câu, chỉ sợ hai chữ "Không tồi", đã vô cùng

vinh hạnh, người này cứng nhắc đến gần như hà khắc, bắt bẻ khiến người khác

giận sôi, rất ít khi khen ai.

Lục Thâm u oán liếc Thẩm Loan một cái, thật sự lợi hại đến vậy sao?

Dù sao, anh ta không tin, cũng không phục.

Tròng mắt chuyển động, để bụng ——

"Cô đã học được nhiều ngày như vậy rồi, chắc là biết dùng súng?"

Thẩm Loan gật đầu.

Quyền Hãn Đình đã dạy, bây giờ cô không chỉ biết dùng, còn có thể lắp ráp,

tháo dỡ, đổi băng đạn, tuy tốc độ chỉ bằng một phần mười Quyền Hãn Đình,

nhưng cũng coi như thành thạo.

"Hay là chúng ta là một ván WarGame?"

Thẩm Loan híp nửa mắt, dường như đã nhìn thấu ý đồ của anh ta.

Lục Thâm không khỏi ưỡn ngực, khiến mình nhìn qua càng đúng lý hợp tình,

khiêu khích: "Cô không phải là sợ chứ, không dám sao?"

Thẩm Loan nhíu mày.

Nói thật, cô rất phiền sự tính toán chi li này của Lục Thâm, chuyện lắc tay đã

sớm chấm dứt, cuối cùng cô còn chủ động nhường đồ cho anh ta, nhưng cho tới

bây giờ người này vẫn cắn chặt không bỏ.

Không phải bị anh ta cắn bị thương hay là đau, chỉ cảm thấy như bị một con chó

điên suốt ngày sủa gâu gâu bên chân, ồn ào khiến cô phiền lòng.

Đôi mắt tĩnh lặng của Thiệu An Hành bỗng nhiên thấy hứng thú, em dâu tương

lai này và tiểu thất hình như không hợp nhau?

Lại nhìn lão lục, ô, người phụ nữ của mình bị bắt nạt, mặt đã đen hơn phân nửa,

chỉ sợ sắp bùng nổ.

Xem ra, anh ta trở về rất đúng thời điểm: "Tôi đồng ý, ở nước ngoài mấy năm

nay tuy cũng chơi trò chơi sinh tồn, nhưng đối thủ quá rác rưởi, đâu khiến bản

thân kích thích?"

Quyền Hãn Đình nhíu mày, đang muốn từ chối, Thẩm Loan lại mở miệng trước

anh một bước-

"Tuy không phải tôi bị dáng vẻ kia khiêu khích, nhưng nghe cũng thú vị."

Lục Thâm hừ lạnh: "Đừng đến lúc đó quỳ thảm hại đến mức kêu cha gọi mẹ."

"Yên tâm, tôi sẽ khiến anh- khóc cũng khóc không ra nước mắt!"

Lục Thâm nghẹn lời, tức giận: "Chơi thì chơi, ai sợ ai?!"

"Chúng tôi cũng xin gia nhập!"

Không biết hai người Lăng Vân và Sở Ngộ Giang xuất hiện khi nào đồng thời

mở miệng.

Quyền Hãn Đình nhìn về phía Thẩm Loan dò hỏi, ngụ ý: Chắc chắn muốn chơi?

Người sau cho anh một ánh mắt yên tâm.

Trái tim Quyền Hãn Đình lập tức như rơi vào hũ mật, thật ngọt.

Được, cô muốn chơi thì chơi đi, cùng lắm thì khi khai chiến anh mắt nhắm mắt

mở cho cô ăn gian...

"Nhưng tôi có điều kiện." Thẩm Loan chuyển chủ đề.

"Điều kiện gì?"

"Chơi như vậy không thú vị, thêm chút tiền cược mới càng kích thích." Cô nhìn

về phía Lục Thâm, ngừng cười nhếch môi: "Những người khác tôi mặc kệ, tôi

và anh, ai chết trước phải đồng ý với người kia một chuyện. Tất nhiên, làm

chuyện gì thì phải nói rõ rang trước, hai bên đều nhất trí mới được. Yêu cầu của

tôi rất đơn giản, nếu anh thua thì khỏa thân chạy quanh trường bắn ba vòng."

"Được! Nếu cô thua thì phải quỳ gối trước mặt tôi nói《 chinh phục 》, sao?"

"Thành giao!"

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, chiến tranh sắp nổ ra.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhìn nhau, còn có gì vui bằng chuyện nhìn tiểu thất

gia lẳng lơ ( chết)?

Quyền Hãn Đình tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lục Thâm một cái, thằng nhóc thối,

ngứa da phải không!

Thiệu An Hành không khỏi cười khẽ, biểu cảm nghiêm nghị khó có được thả

lỏng, càng thêm đẹp trai.

Một người thì khỏa thân chạy ba vòng, một người thì quỳ nói《 chinh phục 》,

xem ra kết thù không nhỏ.

Thú vị!

Thật sự thú vị!

...

WarGame là một trò chơi dã chiến.

Mô phỏng theo hình thức tác chiến của quân đội, người tham gia mặc quân

phục, cầm trong tay dao súng đạn, trang bị các vũ khí chiến đấu, xuyên qua

giữa rừng cây, bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Nơi chơi là cánh rừng rậm rạp phía sau sơn trang.

Bởi vì số người tham gia không nhiều lắm, cho nên bỏ hình thức tác chiến theo

đội, mà chọn hình thức tác chiến cá nhân.

Sáu người đã thay đồ tác chiến, một màu lục thuần sắc.

Thẩm Loan đội mũ giáp, chọn súng ống tác chiến.

Trên thị trường, WarGame chủ yếu lấy trang bị của quân đội Mỹ tương đối phổ

biến, mà món đồ chơi BB chủ yếu chia thành súng trường và súng lục, súng dài

chủ yếu là súng điện, và súng ngắn chủ yếu là súng chạy bằng khí thân thiện với

môi trường.

Nhưng điều kiện trước mắt lại tốt hơn bình thường ngàn vạn lần.

Không nói cái khác, chỉ nói riêng súng ống, toàn bộ giá treo tường đều đầy ắp,

mỗi người có thể chọn ba câytrong số đó, một băng đạn tùy theo súng, nói cách

khác đạn bị hạn chế, bắn rồi là mất.

Thẩm Loan nhìn trúng hai khẩu có trọng lượng nhẹ, hơi giống Browning, nhưng

lại không phải Browning, dù sao cô cũng không biết tên.

Thử qua thấy không tồi thì chọn luôn.

Lục Thâm khinh thường nhìn thoáng qua, cầm một khẩu "Desert Eagle" ở trước

ngực khoa tay múa chân: "Hai khẩu đồ chơi mà cô chọn, có tin không vừa lên

chiến trường đều coi như là đồ bỏ đi?"

Thẩm Loan giương mắt, không nhanh không chậm đáp trả: "Vậy không phải

càng hợp ý anh sao?"

"Hừ! Tay nhỏ chân nhỏ, còn muốn đấu với ông đây?" Anh ta lại chọn một khẩu

MP5 có tính công kích bỏ vào ba lô.

Thẩm Loan không bực không giận, khí định thần nhàn.

Nhưng cuối cùng cô chọn một khẩu súng ngắm không nhỏ, tất nhiên, trọng

lượng cũng không nhẹ.

Cũng không phải do lời của Lục Thâm có tác dụng, vốn dĩ cô đã định chọn như

vậy.

Thiệu An Hành thấy thế, nhắc nhở cô: "Không cần để ý tới lời người khác, chọn

cái thuận tay, khẩu này trọng lượng không nhẹ, khả năng sẽ hơi quá sức."

Hơn nữa, súng ngắm yêu cầu người sử dụng độ chính xác rất cao, mà chính xác

phải móc nối với tố chất tâm lý.

Tuy thiên phú của Thẩm Loan không tồi, nhưng tình hình chiến đấu ở hiện

trường Wargame kịch liệt như vậy, muốn yên tĩnh hoàn thành một động tác

ngắm bắn xinh đẹp cũng không dễ dàng.