Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 276




"Thật sự dùng nắm dấm, còn ai quan tâm em là phụ nữ?"

Muốn so thì sẽ so xem ai có nắm đấm cứng hơn, lòng ai ác hơn.

Quyền Hãn Đình muốn nói, có anh ở đây, cho dù có đánh nhau cũng không cần

cô ra tay, nhưng Thẩm Loan không cho anh cơ hội mở miệng, đấm thứ hai đấm

mạnh tới.

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải tiếp chiêu.

"Không cho phép nhường!" Cô hơi hếch cằm, trong mắt đầy ý chí chiến đấu.

"Anh sợ em không chịu được."

"Phải thử mới biết!"

Lập tức, hai người tôi một đấm anh một đạp, bắt đầu so chiêu.

Mặc dù Quyền Hãn Đình cố ý nhường, chỉ là sự chênh lệch về thực lực rất rõ

ràng, năng khiếu của Thẩm Loan dù cao hơn nhưng thời gian huấn luyện không

dài, cắn răng kiên trì mười mấy phút, lại ngã rầm xuống một lần nữa.

"Không sao chứ?" Người đàn ông bước tới xem, lông mày nhíu chặt.

Lúc này, cô gái đột nhiên đưa chân ra, quét ngang chân anh, Quyền Hãn Đình

phản ứng nhanh chóng, lưu loát tránh đi.

Thẩm Loan đỡ eo đứng lên, nhếch miệng, không còn tí sức lực nào!

"Cô gái nhỏ, gan rất lớn, còn muốn đánh lén?" Người đàn ông tiến tới giữ chặt

lấy cổ tay cô, cười mờ ám.

"Binh bất yếm trá."

"Nếu như em ác với chính mình hơn một chút nữa, nói không chừng sẽ thành

công."

Ánh mắt Thẩm Loan sáng lên: "Làm thế nào để hung ác hơn?"

"Đánh lén cộng thêm mỹ nhân kế, gia đảm bảo bó tay chịu trói."

"..." Đồ lưu manh!

Thẩm Loan nhảy xuống khỏi võ đài, chuẩn bị uống nước, nghỉ ngơi mười phút.

Quyền Hãn Đình cầm khăn lông khô đưa cho cô.

"Cảm ơn."

"Ngồi xuống đây." Vừa nói anh vừa lấy từ trong ngăn tủ ra một lọ thuốc bôi.

Thẩm Loan nghe lời đi tới, vừa tới gần đã bị anh túm lấy cổ tay, một giây sau,

lòng bàn tay chai sạn của người đàn ông dán lên khuỷu tay cô.

"A..."

Người đàn ông không thèm nhấc mắt: "Bây giờ biết đau rồi?"

Một cú ném vừa nãy, không phải phương pháp mù quáng làm kẻ thù tê liệt,

Thẩm Loan thực sự ngã xuống, đánh lén chỉ là suy nghĩ bất ngờ xuất hiện mà

thôi.

"Cố chịu!"

Vừa dứt lời, cảm giác được bôi trơn mang theo sức xoa nắn đột nhiên truyền

đến, toàn thân Thẩm Loan run lên, suýt nữa đã kêu lên sợ hãi.

Đau quá!

Chẳng qua, cuối cùng cô vẫn cắn chặt răng, không phát ra một tiếng động nào,

ngay cả rên rỉ cũng không.

Quyền Hãn Đình không khỏi chậm lại một chút, thật bướng bỉnh!

Một lúc sau: "... Được rồi. Lần sau chọn chỗ có thịt mà quẳng, đừng dùng

xương cốt để đập." Nói rồi ánh mắt đảo qua chỗ eo mông cô, cuối cùng rơi

xuống trước ngực, yếu ớt bổ sung: "Ngoại trừ nơi này."

Thẩm Loan: "..."

Kết thúc rèn luyện thân thể buổi sáng, Thẩm Loan đi tắm rồi sau đó xuống lầu

ăn cơm.

Quyền Hãn Đình là một người cực kì chú trọng sự riêng tư, điều này có thể thấy

từ việc anh quản lý Ninh Thành nhiều năm nhưng vẫn là một con rồng thấy đầu

không thấy đuôi.

Trong tòa trang viên này, ngoại trừ Lục Thâm, Lăng Vân, Sở Ngộ Giang ra thì

gần như không nhìn thấy người nào khác.

Dù sao, Thẩm Loan cũng chưa từng thấy.

Như vậy vấn đề là, ai nấu cơm? Ai quét dọn? Ai giặt quần áo?

Tóm lại không thể là mấy ông cụ non này tự mình làm được.

Lần đầu tiên Thẩm Loan ở lại ăn cơm, rốt cuộc được giải đáp thắc mắc.

Cơm có người máy chuyên môn nấu ăn phụ trách, không sai, chính là loại người

máy có thể cầm nồi, vung chảo, thả gia vị.

Quần áo từ ngâm, đến giặt sạch, đến hong khô, cuối cùng là ủi phẳng, thậm chí

treo hẳn hoi lên rồi đưa vào phòng để quần áo, toàn bộ quá trình đều dùng

người máy.

Rất rõ ràng, tòa nhà này thể hiện trình độ khoa học kĩ thuật vượt xa khỏi trình

độ đang có trên thị trường.

Thẩm Loan tấm tắc lấy làm kì lạ.

Lục Thâm vừa hưởng thụ chị gái người máy tri kỉ phục vụ, vừa dùng ánh mắt

liếc cô: "Chưa từng thấy à? Hừ! Đồ nhà quê."

Có chút đắc ý nho nhỏ.

Chẳng qua, người ta thực sự có cơ sở để đắc ý.

Dù gì Thẩm Loan cũng đã sống hai đời, nhưng cũng chưa từng thấy tình cảnh

người máy làm hết mọi việc như vậy.

Nhà quê sao?

Cô thừa nhận.

Chỉ có điều, Quyền Hãn Đình lại không hài lòng lắm với thái độ co vẻ hả hê

vênh váo ấy của Lục Thâm, ánh mắt sắc như dao bay tới: "Nói chuyện cẩn

thận!"

Dọa cho Lục Thâm ngã ngửa, đồ ăn mà người máy đút tới cho anh ta rơi xuống

sống mũi anh ta.

"Tiểu Thâm, sao cậu lại nghịch ngợm như vậy?"

Bạn có thể tưởng tượng một người máy, dùng âm thanh vô cùng kinh ngạc kiểu

loli của máy móc để nói ra câu ấy, khiến tình cảnh buồn cười đến mức nào.

Dù sao, Thẩm Loan cười.

Sở Ngộ Giang cũng không nhịn được.

Quyền Hãn Đình nghiêm mặt, vẻ mặt không có gì biến hóa nhiều, điều kiện tiên

quyết là không nhìn khóe miệng đang giật giật của anh.

Lăng Vân nuốt thịt kho tàu xuống, đột nhiên mở miệng: "Rebecaa, thay đổi

thành hình mẫu đàn ông bạo lực."

Người máy hơi nghiêng đầu nhìn Lục Thâm, không có phản ứng.

Sở Ngộ Giang ho nhẹ một cái, nhắc nhở: "Hôm qua, Tiểu Thất gia đổi lại tên

cho cô ấy rồi, giờ tên cô ấy là Lolita."

Lăng Vân gật gật đầu, sửa tên gọi lặp lại mệnh lệnh vừa rồi một lần.

Lolita: "Nhận lệnh! Lập tức thay đổi!"

Sau đó, giọng nói đổi thành kiểu thô ráp của đàn ông: "Lục Thâm! Ngồi xuống

cho ông đây!"

Đồng thời khi nói chuyện, nó túm lấy quần áo của Lục Thâm nhấc hẳn anh ta

lên, đặt ngay ngắn lại.

Lục Thâm bị người máy chi phối mà chửi bậy.

Một bữa cơm, Thẩm Loan ăn rất nhiều, ăn tới mức no căng bụng.

Lục Thâm nhìn cô ăn thêm hai bát cơm, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy,

nhưng vẫn ngạc nhiên không thôi.

"Cô... Ăn đươc giỏi thật."

Thẩm Loan: "À."

"Không phải... Cô không sợ bị béo lên sao?"

"Vậy anh cảm thấy tôi béo sao?"

Lục Thâm lắc đầu, cây gậy trúc thì vẫn là cây gậy trúc thôi, anh ta còn nghi ngờ

không biết Lục ca có bị cộm tay lúc ôm không.

Quyền Hãn Đình: "Ăn không nói, quy củ ném vào trong miệng chó rồi à?"

Lục Thâm: "..." Hẹp hòi! Không phải chỉ nói người phụ nữ của anh béo thôi

sao? Đến cả nói cũng không cho nói đúng không?

Quyền Hãn Đình gắp cho Thẩm Loan một miếng thịt kho tàu: "Ăn nhiều một

chút."

"Cảm ơn. Buổi chiều sẽ tập bắn súng sao?"

"Em có muốn luyện tập không?"

"Có chứ."

Lục Thâm lập tức nhận lấy mười nghìn điểm bùng nổ, vừa mới bảo ăn không

nói đâu?

Bất công!

Sau bữa ăn, trong lúc nghỉ trưa.

Thẩm Loan có một phòng dành riêng cho khách, kéo màn cửa lên, mở điều hòa

không khí, chợp mắt một lát đã qua một tiếng, cô thay một bộ đồ vận động sạch

sẽ ôm lấy người, đi thẳng đến sân tập bắn.

Nhìn quanh bốn phía, không thấy Quyền Hãn Đình.

"Người đâu rồi?"

Cô tìm một lượt nhưng vẫn không thấy đâu cả.

Dứt khoát cầm mấy cái phi tiêu, nhắm thẳng hồng tâm, sau đó tiện tay ném một

cái, động tác nhìn thì có vẻ như không để ý, nhưng mỗi cây phi tiêu đều cắm

chính xác vào vòng tròn mười điểm.

"Đúng là không tệ." Đột nhiên một giọng nói trầm thấp nghiêm khắc truyền tới.

Là một người đàn ông.