Bạn?
Tống Cảnh chỉ để ý đến từ này, không biết nghĩ đến cái gì, nhất thời ngơ ngẩn.
Anh ta không có bạn bè, nhưng anh ta đã từng có anh em.
Vào sinh ra tử, đối xử chân thành.
Đáng tiếc, sau đó có chuyện xảy ra, đường ai nấy đi...
Khi nhắc tới từ "bạn", tia sáng thoáng qua trong đáy mắt người phụ nữ đâm vào
mắt khiến Tống Cảnh phát đau.
"Ngu xuẩn!" Anh ta mắng.
Thẩm Loan theo bản năng nhíu mày, rõ ràng không tán đồng.
"Trên đời này, thứ khó hiểu nhất chính là con người, thứ dễ thay đổi nhất chính
là tâm, bây giờ cô có thể vì bạn bè không màng sống chết, tương lai chưa chắc
anh ta sẽ đào tim đào phổi ra đối xử với cô. Cô gái nhỏ, đừng để bị lừa, lỗ sạch
vốn!"
Chỉ có người bị tổn thương quá nhiều mới có thể thốt ra câu này.
Xem ra vị nhị gia này không phải bị anh em bán đứng thì là bị thủ hạ phản bội,
Thẩm Loan âm thầm suy đoán.
"Tôi không phủ nhận lời anh nói, lòng người dễ thay đổi, nhưng ai nói rõ được
chuyện tương lai? Nếu chỉ sống cho hiện tại, vậy chỉ mong không thẹn với lòng.
Chỉ cần hôm nay anh ấy vẫn là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ không bàng quan.
Ngày mai trở mặt thành thù cũng được, thành người xa lạ cũng được, khi đó ít
nhất tôi có thể vỗ ngực nói một câu: Tận tình tận nghĩa, không hối không oán."
"Ồ, cô bé còn biết nói đạo lý." Tống Cảnh duỗi tay rót cho mình một ly trà, hỏi
cô: "Uống không?"
Thẩm Loan gật đầu: "Uống." Lấy một cái chén sạch sẽ rót trà vào, người đàn
ông rót đầy bảy phần.
Lúc sắp rót xong, nâng mí mắt lên nhìn cô: "Cô thật sự không khách khí."
Thẩm Loan cười cười, nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Bạn cô bây giờ đang làm gì?"
"Gây dựng sự nghiệp."
Tống Cảnh bừng tỉnh: "Bảo sao cô ra sức như vậy... Xem ra là một thằng nhóc
tiền đồ rộng mở."
"Nhị gia đã đồng ý với tôi rồi hả?" Giọng điệu dò hỏi.
"Ừm." Người đàn ông gật đầu: "Thả cô ra."
Dễ dàng như vậy? Thẩm Loan không khỏi nghi ngờ.
Tống Cảnh buồn cười nhìn cô: "Sao, còn chưa muốn đi? Được, vậy ở lại đi..."
"Không không không!" Thẩm Loan nhanh chóng đánh gãy lời anh ta: "Tôi đi,
bây giờ đi ngay!"
Nói xong, bỗng chốc đứng dậy, không muốn ở lại.
"Đứng lại!"
Thẩm Loan cứng đờ, xoay người: "Anh nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm..."
"Đừng nóng vội, ông đây cũng không lật lọng."
Cô chậm rãi mở miệng.
"Tên cô là gì?" Tống Cảnh đột nhiên hỏi.
"... Thẩm Loan."
Người đàn ông không nói nữa.
"Vậy... Tôi đi trước? Cảm ơn nhị gia."
Thẩm Loan không nghĩ tới sẽ được thả ra nhẹ nhàng như vậy?
Cô đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận đánh ác liệt, nhưng không ngờ mới nói
mấy câu, một ly trà đã xong chuyện.
A Hướng nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, Thẩm Loan nghênh ngang
rời khỏi phòng thuê.
Mười phút sau, A Li vội vã trở về, trên mặt có máu chảy.
A Hướng nghiêm túc: "Xảy ra chuyện gì?"
Tống Cảnh cũng buông chén trà, nhìn cô ta.
A Li che trán, máu từ khe hở ngón tay chảy ra, uốn lượn xuống cánh tay, trên
mặt không thể hiện bất cứ sự đau đớn nào: "Sau khi thả cô gái kia ra, tôi phát
hiện hai bóng người lén lút lấp ở phòng an ninh gần lối thoát hiểm, lúc đuổi
theo bị một vật cùn đập vào."
A Hướng: "Có bắt được người không?"
"... Không, chuồn nhanh quá."
"Trông như thế nào?"
"Không thấy rõ."
Tống Cảnh trầm ngâm một lát: "Đi xem camera."
A Hướng xoay người rời đi, vẻ mặt u ám trở lại.
"Là ai?"
"Thẩm Khiêm và tên thư kí anh ta đưa đến. Nhị gia muốn tôi..." A Hướng cầm
dao cầm tay, làm động tác chém người.
Tống Cảnh cười, thật đúng không an phận...
"Không cần phải xen vào, để anh ta đi." Coi như quà, thêm chiếc long văn ngọc
bội này, từ nay về sau, "ơn cứu mạng" đã có thể xóa bỏ toàn bộ sạch sẽ.
...
"Tổng giám đốc Thẩm, tay anh..."
"Không đáng ngại, đi trước rồi nói!"
Ra đến cửa Paris Night, gió lạnh thổi tới, hai người mới nhẹ nhàng thở ra, sau
lưng mồ hôi mướt một mảnh.
Thẩm Khiêm đến thùng rác, ném cờ lê có máu trong tay vào.
May mà anh ta phản ứng nhanh, nếu không bị người phụ nữ kia bắt được, hậu
quả không dám tưởng tượng.
Tuy đối phương bị thương, nhưng mu bàn tay của anh ta cũng bị cào, máu đang
chảy từng giọt.
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi đưa anh đến bệnh viện!"
"Không cần, người phụ nữ kia dùng móng tay, miệng vết thương không sâu,
không phải băng bó."
"Nhưng..."
"Có thấy được người vừa bị đưa ra khỏi phòng thuê là ai không?" Thẩm Khiêm
cắt lời anh ta, vẻ mặt ngưng trọng.
"Là Cao Ninh."
Hai người cũng coi như khách quen của Paris Night, đa số đều do Cao Ninh tự
mình tiếp đãi, cho nên cũng không xa lạ. Đàm Diệu gọi điện thoại đặt phòng
trước cũng là liên hệ với anh ta, đã ăn cơm cùng hai lần, liếc mắt một cái đã
nhận ra.
"Chắc là đã phạm vào điều kiêng kị, vừa vặn đụng vào họng súng của nhị gia,
nếu không với thân phận giám đốc của ông ta, sao lại có dáng vẻ thê thảm thế
kia."
Thẩm Khiêm gật đầu, như đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, Đàm Diệu trừng mắt lớn bình tĩnh nhìn về hướng nào đó, không nhịn
được hít một ngụm khí lạnh.
Người kia...
Thẩm Khiêm: "Làm sao vậy?"
"Hình như tôi nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây."
"Ai?"
Đàm Diệu hơi ngây người, muốn nói lại thôi, khi anh ta nhìn về hướng đó một
lần nữa đã không thấy người đó đâu.
Dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Thẩm Khiêm nhìn theo, không thấy gì đặc biệt.
"...Tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy cô Thẩm."
Cô Thẩm?
Thẩm Khiêm nhìn anh ta, không khỏi nhíu mày.
"Vâng...... Thẩm Loan, cô Thẩm."