Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 273




Không biết cửa phòng đã mở ra từ khi nào, một bóng dáng thẳng tắp đứng trong

ánh sáng.

Hai bàn tay đan vào nhau kèm theo tiếng cười trầm thấp say lòng người như

rượu ủ lâu năm, tinh khiết và nồng đậm: "Quả là một câu chuyện hay."

Chờ đối phương chậm rãi đến gần, Thẩm Loan mới phát hiện ngoài người đứng

đầu đang ở ngoài, còn có hai người khác, một người cao lớn cường tráng, một

người yểu điệu thướt tha.

Cũng không biết ba người này đã đứng ở cửa từ bao giờ, đã nghe được bao

nhiêu.

Tống Cảnh giơ tay cho hai thuộc hạ lùi lại, trong ánh mắt tràn đầy sự hứng thú

về mối quan hệ giữa Thẩm Loan và Lệ Hiểu Đàm, lông mày hơi nhíu, đột nhiên

nhớ tới một câu ——

"Hai người trông rất giống nhau, có quan hệ gì?"

Mẹ con? Tuổi không đúng.

Chị em? Nhưng vừa rồi Lệ Hiểu Đàm chỉ nhắc tới một người chị mười lăm tuổi,

Thẩm Loan rõ ràng là nhỏ hơn.

Vừa nói ra câu này, trong phòng liền lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị.

A Hướng và A Li liếc nhau, đều bất đắc dĩ, gia lại bắt đầu không kìm nén được

rồi.

Hôm nay Thẩm Loan không trang điểm, để mặt mộc tới, cho nên ngũ quan

chắc chắn rõ ràng hơn trước, chưa nói đến việc hai người họ thật sự có chỗ

giống nhau.

Đặc biệt là sắc mặt, lạnh lùng tựa bích ngọc, thanh tao tựa bạch ngọc.

Đều lạnh nhạt như vậy, chỉ khác là sắc mặt lạnh nhạt của Lệ Hiểu Đàm thể hiện

ra bên ngoài, còn Thẩm Loan lại giấu sự lạnh nhạt dưới đáy mắt, trong lúc lơ

đãng mới lộ ra.

Như lúc này, biểu cảm của cô vẫn chưa hề thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Tống

Cảnh để lộ sự lạnh lẽo.

A Hướng trách mắng: "To gan! Nhìn nữa tôi móc mắt cô ra!" Cả người lộ rõ khí

chất thổ phỉ.

"Im miệng." Tống Cảnh nhàn nhạt mở miệng: "Đã nói là phải khách sáo một

chút, sao vẫn không tiến bộ vậy?"

A Hướng: "..." Tôi rõ ràng là đã rất khách sáo!

Lệ Hiểu Đàm quay đầu nhìn Thẩm Loan, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng

nói: "Có hơi giống..." Khó trách từ ánh mắt đầu tiên với Thẩm Loan đã cô ta đã

có cảm giác như đã từng quen biết.

"Xem ra chúng ta thật sự có duyên," cô ta cười tự giễu: "Có chết cũng phải chết

cùng một chỗ..."

"Chết?" Tống Cảnh nhướng mày.

Lệ Hiểu Đàm không biết nghĩ đến cái gì, cả người run lên, ánh mắt hoảng sợ.

Cô ta đã từng tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ phản bội, một người sống sờ

sờ, tay chân đầy đủ, có máu có thịt, cuối cùng lại bị bẻ thành một bãi bùn,

quăng cho chó.

"Anh là ông chủ phía sau Paris Night." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.

"Sao biết?"

"... Nhìn giống."

Tống Cảnh hơi ngây người, chợt cười to, giọng nói trong trẻo như dòng suối róc

rách chảy trên núi, vô cùng dễ nghe: "Cô bé, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Hoàn toàn là giọng điệu đối với một đứa con nít.

"..."

Phong cách kỳ lạ, cả người cảm giác không dễ chịu.

Thật ra, Thẩm Loan đã sớm đoán được, có thể dùng một động tác tay đuổi

người trông coi hai người họ, ngoại trừ là chủ nhân thật sự của quán bar này thì

không còn khả năng khác.

Cuối cùng có thể chắc chắn là vì một nam một nữ theo sau đối phương.

Kiếp trước Thẩm Loan đã ở chỗ này bốn năm, tuy chưa từng gặp qua ông chủ

chân chính, nhưng thường xuyên nghe mấy cô gái tiếp rượu xung quanh buôn

chuyện, trong đó hầu như đều là về ông chủ.

Theo truyền thuyết, không biết ông chủ bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, chỉ biết

là ông chủ thích ăn mặc thoải mái, ghét tây trang, giày da.

Lại nói, ông chủ họ Tống, người giang hồ gọi "Nhị gia", liên quan cả hai giới

hắc bạch, thế lực phía sau là một bí ẩn.

Hơn nữa, bên cạnh ông chủ có một nam một nữ hai trợ thủ đắc lực, người đàn

ông cao lớn thô kệch, tính tình như lửa, người phụ nữ diễm lệ mị hoặc, đồng

thời là bạn giường cố định.

Điểm thứ nhất, mọi thứ đều phù hợp.

Điểm thứ hai, không rõ lắm.

Điểm thứ ba, Thẩm Loan tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy, câu trả lời rất rõ ràng.

Nhưng cô không thể nói ra, bởi vậy khi người đàn ông hỏi "Làm sao lại biết",

thì cô chỉ có thể nói ra một đáp án mơ hồ "Nhìn giống".

Cũng thật sự giống.

Khí chất của người đứng đầu không phải ai cũng có.

"Nghe nói cô sai nhân viên của tôi ăn trộm tin tức cơ mật của quán bar?" Tống

Cảnh nặng nề mở miệng, không vui không buồn.

Coi như đã thừa nhận thân phận, bắt đầu nói vào chủ đề chính.

Thẩm Loan nhíu mày: "Ăn trộm? Tin tức cơ mật?"

"Cô có điều gì muốn nói?"

"Đầu tiên, không phải ăn trộm, tôi chỉ bảo cô ta giúp tôi xóa sạch ghi chép về

thân phận của một người bạn ở Paris Night, có tính cơ mật không, tôi không rõ

ràng lắm."

Ở trước mặt một người có thể nhìn thấu tất cả, không cần cố tình nói dối, cũng

không cần giở trò mèo, ăn ngay nói thật mới là điều sáng suốt.

Một khi đã nói dối, như vậy, lời tiếp theo là thật hay là giả, đều trở nên không

hề đáng tin.

Mà giở trò mèo cũng không thể nào che giấu, sơ hở chồng chất.

Cho nên, từ lúc bắt đầu Thẩm Loan đã không định giấu diếm.

Cô tỉnh táo hơn so với Lệ Hiểu Đàm, cũng không nghĩ rằng chỉ vì loại chuyện

nhỏ này mà đối phương sẽ kêu đánh kêu giết.

Có thể sẽ chịu khổ; nhưng mạng chưa chắc đã mất.

Cô hoàn toàn tin tưởng năng lực và thủ đoạn của ông chủ phía sau Paris Night

hoàn toàn có thể giết người giống như nghiền chết một con kiến, vô cùng dễ

dàng. Nhưng con kiến tuy nhỏ, muốn nghiền cũng phải cố sức, huống hồ,

nghiền xong còn phải rửa tay.

Tóm lại, phiền toái!

Không phải Thẩm Loan tự hạ thấp bản thân, mà là đối phương quá cao, vốn

khinh thường so đo với nhân vật nhỏ bé như các cô.

Cho nên, cô có thể không hề cố kỵ, ăn ngay nói thật.

Sau khi Tống Cảnh nghe xong, ánh mắt dò hỏi hướng về phía người phụ nữ, A

Li lập tức hiểu ra, phân phó A Hướng: "Gọi tên giám đốc kia lại đây." Dừng một

chút, không quên nhấn mạnh: "Chú ý biểu cảm, khách khí chút."

A Hướng: "..." Đmm! Cố tình không bỏ qua cho anh ta phải không?

Rất nhanh, Cao Ninh đã bị đưa đến phòng thuê, cúi người, vẻ mặt sợ hãi hỏi:

"Nhị gia, ngài có gì phân phó?"

Đồng tử Lệ Hiểu Đàm co lại, trong mắt xuất hiện tia khó có thể tin.

Cô ta chậm nửa nhịp so với Thẩm Loan, bây giờ mới phản ứng lại.

Nhị gia?

Là nhị gia mà cô ta biết đến kia sao?

Thấy dáng vẻ khom lưng cúi người của Cao Ninh, chắc là không sai.

Tống Cảnh chỉ vào Thẩm Loan: "Đây là người mà ông bắt, nói cụ thể xem cô ta

phạm vào chuyện gì."

Tròng mắt Cao Ninh khẽ đảo: "Cô ta sai A Đàm trộm giấy tờ cơ mật trong máy

tính của tôi." Một mực chắc chắn hai chữ "cơ mật", giọng điệu vô cùng nghiêm

trọng, ám chỉ chuyện này không nhỏ, tình tiết ác liệt.

"Ha? Giấy tờ cơ mật gì?"

"Có liên quan đến nhân sự..."

A Li nhạy bén ngửi được mùi dị thường, mắt lạnh lập tức đảo qua: "Trả lời tử

tế! Ném cái gì, thiếu cái gì, nói cho rõ ràng, ấp a ấp úng, đừng mơ lừa dối được

ai!"

Cả người Cao Ninh run lên, lời nói của A Li ở một mức độ nào đó đại biểu cho

nhị gia, Tống Cảnh vẫn chưa quát lớn, thể hiện là anh ta đang ngầm đồng ý với

hành động của thuộc hạ.

"Hủy một phần ghi chép nhân sự đã vào hệ thống!"

A Li truy hỏi: "Chức vị của người đó?"

Cao Ninh nghẹn lại, giọng nói rầu rĩ trả lời: "Nhân viên phục vụ ở hội trường."

A Li hơi híp mắt đẹp, cười châm chọc: "Ông nói đây là "văn kiện cơ mật"?!"

Cao Ninh run rẩy, khẽ cắn môi, tự trấn định: "Tuy đồ vật không quan trọng,

nhưng tính chất chuyện này lại vô cùng ác liệt! Nếu ai cũng có thể đánh cắp

giấy tờ, làm xằng làm bậy, hậu quả mang lại không thể tưởng tượng được!"

"Ý của giám đốc Cao là hai người kia thật sự tội không thể tha..." Ánh mắt A Li

hơi lóe.

Đôi mắt Cao Ninh sáng ngời: "Đúng! Nên nghiêm trị không tha!"

Chuyện càng nghiêm trọng, ông ta càng lập công lớn, sau này được khen

thưởng càng nhiều.

Paris Night có một bộ phận nghiêm khắc bình xét cấp bậc, mỗi năm đều sẽ tiến

hành bình xét các cấp nhân viên, điều chỉnh chức vị. Cao Ninh đã là cấp giám

đốc, ngày thường cũng toàn là ông ta ra mặt xử lý mọi chuyện, nhìn như dưới

một người trên vạn người, thật ra cũng chỉ bằng không.

Ông ta chỉ là bù nhìn che mắt mọi người, nhân viên đều cho rằng ông ta nắm

quyền hành cao nhất, rất nhiều người nịnh nọt lấy lòng, thậm chí có không ít

tiểu thư tưởng bở bò lên trên giường ông ta, trong đó bao gồm cả Lệ Hiểu Đàm.

Mà Cao Ninh được nhiều người tìm đến như vậy, ngày qua ngày, liền tự coi

mình là nhân vật lớn.

Nhưng Paris Night không chỉ có ông ta là giám đốc, còn có người khác, không

thường hiện thân, nhưng lại có thực quyền hơn ông ta rất nhiều.

Bề ngoài Cao Ninh tiền đồ vô hạn, thật ra lại đứng vòng ngoài của trung tâm,

chỉ là con rối gỗ giật dây, đặt đấy cho người ta nhìn thấy mà thôi.

Ông ta rất muốn thoát khỏi tình trạng này, nắm giữ thực quyền, nhưng bất hạnh

không có cơ hội, không được cho phép.

Rốt cuộc ——

Sự khác thường của Lệ Hiểu Đàm đã cho ông ta cơ hội để khoe thành tích, tất

nhiên là phải nói chuyện này càng nghiêm trọng càng tốt, cuối cùng thành công

đả động đến nhị gia.

Chỉ cần nắm chắc cơ hội này trước mặt Tống Cảnh, Cao Ninh tin chắc ông ta sẽ

một bước lên trời.

Đáng tiếc, ông ta đánh giá quá cao đức hạnh của bản thân, xem nhẹ chỉ số thông

minh của Tống Cảnh.

Đến A Li cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tất cả, sao nhị gia có thể không

phát hiện chứ?

Chỉ sợ lúc gọi đến tên ông ta, trong lòng Tống Cảnh đã có quyết định.

"Ông nói rất đúng, đồ không quan trọng, nhưng tính chất ác liệt, đúng là nên

nghiêm trị không tha." A Li gật đầu, thể hiện sự đồng tình, đột nhiên đổi lời:

"Nhưng ông là người phụ trách trông coi, lại để một người phụ nữ lấy được tài

liệu thì nên tính thế nào đây?"

Nụ cười của Cao Ninh cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khi ông ta quyết

định nói ra chuyện này, vốn không suy xét đến vấn đề này.

"Không... Không phải vấn đề của tôi..."

"Vậy thì là vấn đề của ai?" A Li lật lọng.

"Cô ta!" Cao Ninh xông lên, chỉ vào Lệ Hiểu Đàm: "Là cô ta quyến rũ tôi, tôi

nhất thời bị mê hoặc, mới để con tiện nhân ăn cây táo rào cây sung này lấy cắp

được."

Ánh mắt A Li lạnh lùng, nhìn ông ta như nhìn một con lợn sắp bị giết thịt.

A, loại cặn bã lúc xảy ra chuyện chỉ biết đẩy lên người phụ nữ, lúc trước sao lại

lên được tới giám đốc? Không bàn đến năng lực, chỉ nói đến trách nhiệm đã

phải đặt dấu chấm hỏi.

Cao Ninh không biết vì sao đối phương lại biến sắc, ông ta... Nói cái gì không

đúng sao?

Điều duy nhất ông ta không đúng chính là đã quên A Li cũng là phụ nữ.

"Mẹ đồ chó má!" Sự bùng nổ của Lệ Hiểu Đàm không ai có thể ngờ đến: "Tôi

quyến rũ ông? Tôi quyến rũ ông như thế nào? Tối nào cũng chủ động cởi quần

đè trên người tôi, thằng nào cứng lại trong người tôi? Tôi thật sự chịu đủ rồi! Đồ

rác rưởi như ông vốn dĩ không hề được mọi người để ý, tôi đường đường là

một tiểu thư tiếp rượu, không làm hoa khôi của Paris Night lại đi làm tình nhân

của Cao Ninh ông, tôi đúng là ngu, mù quáng, bị mỡ heo che mắt! Phải tìm đàn

ông trong đống rác, chọn tới chọn lui, cuối cùng lại tìm được ông như đống

cứt!"

Bốp——

Cùng với một cái tát vang dội, Cao Ninh lên cơn điên, chửi ầm lên: "Con điếm

thối không biết điều! Lão tử đối với cô không tốt sao? Vậy mà cô lại vì tiền

phản bội ông?"

"A," nửa khuôn mặt của Lệ Hiểu Đàm bị ông ta tát một cái rất đau, nhưng cố

nén không kêu, quật cường nở nụ cười lạnh, trào phúng, lại giống thất vọng tới

cực điểm, gằn từng chữ một: "Ông mà cũng xứng so sánh với tiền?"

Người đàn ông lửa giận xông thẳng lên đại não, nâng lên tay còn lại muốn tát

cái thứ hai, đồng tử Lệ Hiểu Đàm co rúm lại, nhanh chóng tránh đi.

Cô ta không ngốc, sao có thể ngồi yên cho ông ta đánh?

Nhưng không ngờ, có một người động tác nhanh hơn, lúc Cao Ninh giơ tay, đã

bị cô ta giữ lại, rồi vặn tay trái, chỉ nghe thấy tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

A Li trực tiếp giơ tay vặn cằm ông ta: "Ồn ào!"

Tiếng kêu thảm thiết không còn, chỉ còn tiếng nức nở.

Cô ta buông tay ra, người đàn ông giống như một đống bùn nhão mềm oặt ngã

xuống đất, sau đó hướng một ánh mắt tán thưởng về phía Lệ Hiểu Đàm.

Cũng không biết, là khen cô ta trốn nhanh hay là chửi hay.

A Hướng liếc mắt đồng tình về phía người trên mặt đất: Chọc tới chị Li, chỉ e là

ngại mạng mình quá dài.

Tống Cảnh lạnh lùng liếc qua người phụ nữ, A Li thuận thế cúi đầu, đá hai cái

rất tàn nhẫn vào thứ rác rưởi trên mặt đất, rõ ràng tự hả giận, ngoài miệng lại

nói: "Dám động thủ trước mặt nhị gia, không quy không củ, nên đánh!"

A Hướng: "..."

Tống Cảnh: "..."

Lệ Hiểu Đàm hả giận, đột nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy.

Chết thì chết thôi, kiếp sau nhất định phải đầu thai cho tốt, vào nhà giàu có, cơm

áo không lo.

Tuy Thẩm Loan đang căng cứng, nhưng hai mắt vẫn tỏa ra ánh sáng của sự sùng

bái và hâm mộ.

Cũng không biết cô còn phải luyện với thuộc hạ của Quyền Hãn Đình bao lâu

nữa mới có thể có thân thủ như vậy...

Lệ Hiểu Đàm nhìn Cao Ninh với ánh mắt oán hận, không được nhịn run lập cập.

Nếu Cao Ninh còn có thể ngóc đầu trở lại, chắc chăn sẽ không bỏ qua cho cô ta,

vậy chỉ có thể...

Nhổ cỏ tận gốc!

Không cho ông ta cơ hội xoay người!

Lệ Hiểu Đàm chỉ dùng một giây đã hạ quyết tâm, cho nên, tổn thương cái gì

nhưng đừng tổn thương phụ nữ, phụ nữ mà nhẫn tâm, anh sẽ phải hoài nghi

nhân sinh.

"Nhị gia, tôi muốn tố giác Cao Ninh!"

A Hướng và A Li liếc nhau, xem kịch vui.

Tống Cảnh không hề dao động, nhàn nhạt hỏi: "Tố giác cái gì?"

"Ông ta và nhà cung cấp cấu kết với nhau, không chỉ ăn hoa hồng, còn lấy hàng

kém thay hàng tốt, dùng rượu giả đổi rượu thật, rồi bán với giá cao."

"Ư Ư Ư——" trên mặt đất Cao Ninh liều mạng giãy giụa, hai má đỏ lên, mồ hôi

chảy xuống từ thái dương, muốn mở miệng biện giải, nhưng không thể phát ra

tiếng.

Lệ Hiểu Đàm cắn răng, tên đã lên dây không thể không bắn, phải bằng mọi giá:

"Hơn nữa, ông ta âm thầm bán ma túy ở đây!"

Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Tống Cảnh nháy mắt tắt ngúm.

A Hướng và A Li thờ ơ lạnh nhạt cũng thoáng chốc thu hồi dáng vẻ xem kịch

vui, thay vào đó trong không khí ngập tràn sát khí và sự lãnh lẽo.

Lúc này Cao Ninh ngoài tuyệt vọng, cũng chỉ biết sợ hãi.

Paris Night bán rượu bán thuốc phiện bán nghệ, thậm chí bán thịt, nhưng có một

thứ không được chạm vào, thậm chí thấy cũng không được thấy, đó chính là ma

túy!

Một khi bị phát hiện, dù anh là nhân viên của Paris Night hay là khách tới tiêu

khiển đều bị xử lý theo quy củ.

Còn "quy củ" cụ thể là gì, không ai biết, vì người đã thử qua đều biến mất trên

thế giới này, không thể nào tìm thấy, tro cốt cũng không còn.

Tống Cảnh: "Cô có chứng cứ gì?"

Lệ Hiểu Đàm duỗi tay móc ra một cái USB từ nội y: "Trong cái này có video

ghi lại chuyện ông ta trộm đổi rượu, có ghi âm ba lần ông ta và người bán ma

túy gặp mặt."

Tống Cảnh gật đầu, A Hướng tiến lên nhận lấy, xoay người ra khỏi phòng.

Năm phút sau, anh ta trở về. Sau khi A Hướng nói thầm vào tai, ánh mắt của

Tống Cảnh chớp mắt trở nên sắc bén, thong thả ung dung gẩy Phật châu, ý cười

trở về trong mắt: "Dẫn đi."

"Ư ư ư ư ư!"

Cao Ninh bắt đầu dùng sức giãy giụa, ông ta biết, lần này bị lôi đi rất có thể sẽ

không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Bị sự sợ hãi bao trùm, ông ta hướng ánh mắt cầu xin về phía Lệ Hiểu Đàm, một

ngày nên duyên vợ chồng nghìn năm ân nghĩa, ông ta hy vọng người phụ nữ

này có thể vì chút tình cảm trong quá khứ mà cứu ông ta một mạng.

Không nói đến Lệ Hiểu Đàm vốn không ngu mà cứu ông ta, cho dù có một

người đàn ông không để ý đến sống chết của cô ta, cô ta sẽ không mềm lòng.

Chết đi!

Chết là tốt nhất!

Ông ta chết, cô ta mới có thể sống!

Dù không thể sống, cũng có đệm lưng!

Thẩm Loan híp mắt nhìn cô ta, không sai, vẫn là Lệ Hiểu Đàm tàn nhẫn độc ác

trong trí nhớ.

Nhưng không biết vì sao bốn năm trước cô ta đã lợi hại như vậy, quyết đoán và

vô tình.

Nếu là Thẩm Loan, nếu được chọn cô cũng sẽ chọn một chân dẫm chết Cao

Ninh.

Cho nên, dù trọng sinh, sau một kiếp, trên người cô vẫn còn dấu vết thay đổi

một cách vô tri vô giác của Lệ Hiểu Đàm, từ tâm trí tới thủ đoạn, rốt cuộc vẫn là

công lao của người "dì nhỏ" lời nói và hành động đều mẫu mực này.

Chỉ là bây giờ cô ta càng biết thu liễm hơn so với kiếp trước, càng biết ngụy

trang mà thôi.

Trái tim vẫn lạnh lẽo, cứng rắn, đen tối như vậy.

Cao Ninh như con chó đã chết bị hai người mặc đồ đen kéo ra khỏi phòng, A Li

bước lên, ánh mắt dừng trên người Thẩm Loan và Lệ Hiểu Đàm: "Gia, xử lý hai

người họ như thế nào?"

"Đưa cô ta ra ngoài trước, nên giải thích thì giải thích cho rõ ràng, sau khi xác

định không nói bậy sẽ thả người." Ánh mắt của Tống Cảnh nhạt nhẽo dừng trên

người Lệ Hiểu Đàm.

A Li bước lên, trực tiếp động thủ xách người lên: "Đi thôi."

Lệ Hiểu Đàm nghe được câu "sau khi xác định không nói bậy sẽ thả người", trái

tim đang treo trên cao mới hạ xuống, cô ta an toàn rồi?

Không phải chết?

Vui sướng sống sót sau tai nạn khiến phản ứng của cô ta chậm nửa nhịp, chờ lấy

lại tinh thần đã bị người phụ nữ đưa ra xa, cô ta nhịn không được quay đầu lại

nhìn Thẩm Loan đang ở lại đó một mình.

Bỏ đi, một người xa lạ mà thôi, dù cùng chung hoạn nạn, cũng chưa chắc thấy

chân tình.

Cô ta có thể sống sót đã là vô cùng may mắn, không rảnh mà quan tâm đến cô.

Lại nói, bản thân mình lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy, cũng là do cô làm hại!

Ánh mắt Lệ Hiểu Đàm hoàn toàn lạnh lùng, không hề do dự và rối rắm, tùy ý đi

theo A Li.

Không sai, cô ta là người ích kỷ như vậy.

"Thất vọng sao?" Tống Cảnh đột nhiên mở miệng, lúc đó trong phòng thuê cũng

chỉ có ba người anh ta, A Hướng và Thẩm Loan.

"Thất vọng gì?" Cô không rõ.

"Bạn đồng hành của cô đi rồi."

"Đầu tiên, cô ta không phải bạn đồng hành của tôi, nhiều lắm chỉ là người xa lạ

có quan hệ hợp tác với nhau thôi; thứ hai, cô ta đi đường của cô ta, tôi ở lại

đường của tôi, liên quan gì?"

Bây giờ Tống Cảnh mới nhìn cô.

Một cô gái nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, gầy gò nhỏ nhắn, lại dùng tiền mua được

hoa khôi của Paris Night, dễ như trở bàn tay đạt được mục đích, dù sự việc đã

bại lộ, trở thành tù nhân, vẫn bình tĩnh như thường, không hề hốt hoảng, Tống

Cảnh đột nhiên rất tò mò, cô rốt cuộc là lấy dũng cảm từ đâu ra?

Cả nhà Lương Tĩnh Như cho cô dũng khí ấy sao?

Khi anh ta đang nhìn Thẩm Loan, cô cũng đang đánh giá anh ta.

Khuôn mặt của người đàn ông không kém, nhưng vượt trội nhất vẫn là khí chất,

nhìn cách ăn mặc, giống cao nhân tu thân dưỡng tính xa rời nhân thế, nhưng

tiền đề là phải bỏ qua hình xăm dưới quần áo của anh ta.

Rất mâu thuẫn nhưng vô cùng hài hòa.

Giống như anh ta vốn dĩ nên là như vậy, độc nhất vô nhị, nho nhã không thể lẫn

vào đâu được.

Thẩm Loan đột nhiên nhớ tới một câu: Tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm.

Không tàn sát, tu Phật?

Cô không nhịn được cười ra tiếng.

"Có gì buồn cười?" Vẻ mặt Tống Cảnh hứng thú, người khác không cảm giác

được chút sát khí nào, nhưng Thẩm Loan vẫn xuất phát từ bản năng cảnh giác.

"Nghĩ đến một chút đồ thú vị." Cô đáp.

"Có liên quan đến tôi?"

"Ừm."

"Nói ra xem?"

Thẩm Loan nói cho anh ta tất cả suy nghĩ vừa rồi của cô về anh ta.

"Không tàn sát, tu Phật? Ha ha..." Người đàn ông cao giọng cười to: "Tôi rất

vừa lòng với hình dung này. Hình như cô không sợ tôi?"

"Nhị gia hy vọng người khác sợ anh sao?"

Người đàn ông sầm mặt: "Tất nhiên."

"Ồ, tôi sẽ sợ anh." Thẩm Loan biết nghe lời, bức tường cỏ rõ ràng đã cao.

Tống Cảnh sửng sốt, lập tức tâm trạng chuyển biến: "Cô bé thú vị đó! Nhưng

người sợ ông đây quá nhiều, không thiếu cô, cho nên, ông đây cho phép cô

không sợ."

"Vậy... Cảm tạ?" Mặt cười hì hì, nội tâm đmm! Thẩm Loan không nhịn được

mà cảm khái, quả nhiên là đàn ông, đặc biệt là càng ở vị trí cao, cái gì cũng

không thiếu chỉ thiếu một chút "Đặc biệt" và "Thú vị".

Nhưng Thẩm Loan dù cố ý hay vô tình, đã gãi đúng chỗ ngứa, thỏa mãn hai

điểm này, nếu không, vị trước mặt này sao có thể thưởng cho cô gương mặt tươi

cười?

"Phụ nữ mà, có đôi khi quá mức nghe lời, sẽ khiến đàn ông cảm thấy cô có ý

đồ." Tống Cảnh nói xong, không xê dịch nhìn chằm chằm cô, cô gái nhỏ này sẽ

phản ứng như thế nào đây?

Thẩm Loan vô cùng bình tĩnh kêu "ồ", trong lòng lại không nhịn được mà khẽ

mắng phong cách kỳ quái của lão đại, không chỉ vô nghĩa, thích khôi hài giống

như chó con chơi đùa, còn mẹ nó không biết xấu hổ, được hời còn khoe mẽ.

"Vậy thì có ý đồ." Nói theo cũng không sai.

"Ý đồ gì?"

Trong mắt Thẩm Loan xẹt qua tia sáng, lóe lên: "Nhị gia anh đại nhân đại

lượng, hay là tha cho tôi?"

Tống Cảnh bừng tỉnh: "Hóa ra là ý này."

"Anh đồng ý rồi?"

"Tạm thời không."

Tạm thời?

Điều này chứng tỏ rằng còn đường sống.

Thẩm Loan ngồi thẳng, nghiêm chỉnh hẳn: "Anh có yêu cầu gì?"

"Sao, định bàn điều kiện với ông đây?"

"Nếu anh đồng ý."

"Được" Tống Cảnh ngồi xuống sô pha ở đối diện, nụ cười trong trẻo và đôi mắt

ấm áp: "Vậy nói đi."

Trong nháy mắt, Thẩm Loan thế mà sinh ra ảo giác "Có quân tử thổ phỉ có thân

thiết có bàn bạc có suy xét có lằng nhằng".

Quân tử?

A, quân tử có hình xăm? Quân tử mở vũ trường?

"Anh muốn thế nào?" Chuyện đã phát triển đến bước này, Thẩm Loan ngược lại

rất thả lỏng.

"Cô không tiếc ra giá cao, thậm chí dù có nguy hiểm cũng phải hủy đi ghi chép

nhân sự của ai?"

"Một người bạn."

"Bạn trai?"

Thẩm Loan: "Không phải."

"Cũng đúng," Tống Cảnh phản ứng lại: "Thấy cô ra tay rộng rãi, nói vậy gia thế

không tầm thường, sao lại có bạn trai làm nhân viên phục vụ hội trường được?"

Thẩm Loan không nói, muốn xem anh ta nói gì.

"Cô bé, nếu cô biết ai tới Paris Night làm việc đều có bản ghi chép nhân sự thì

cũng nên biết, bản ghi chép này và hồ sơ không liên quan gì, chỉ để bên trong sử

dụng, để giữ cho tình huống cần đến, cho nên, vốn không có ảnh hưởng gì, vì

sao cô phải mất công xóa sạch?"

"Lỡ như ngày nào đó bản ghi chép này bị lộ ra ngoài thì sao?"

"Tuyệt đối không thể!" Là tin tưởng, cũng là tự tin, anh ta mới dám chém đinh

chặt sắt nói như vậy.

"Cho nên tôi mới nói "lỡ như". Nếu ngày nào đó chuyện này xảy ra, tất cả mọi

người làm việc ở ĐêmParis sẽ bị mọi người đánh giá, đặc biệt là phụ nữ. Những

điều đó vượt qua một sinh hoạt bìnhthường của một người phụ nữ, có lẽ đã tìm

được một công việc chính đáng, có lẽ đã kết hôn sinh con, có lẽ trở thành tinh

anh của ngành sản xuất nào đó. Như vậy nếu bị lộ ra ngoài, đối với họ sẽ là đả

kích trí mạng."

Thẩm Loan không phải buồn lo vô cớ, cũng đều không phải nói suông.

Nếu dựa theo quỹ đạo kiếp trước, bốn năm sau, hệ thống internet của Paris

Night bị hacker tấn công, số lượng lớn tư liệu bị đưa lên mạng, trong đó có

những ghi chép này.

Paris Night là chỗ nào?

Nơi mua vui, nổi danh là chỗ tiêu tiền.

Làm việc ở chỗ này, dù cô chỉ bán rượu không bán thịt, người khác cũng sẽ có

thành kiến với cô.

Cũng may, trước khi cô ta rời đi, lương tâm Lệ Hiểu Đàm trỗi dậy, còn nhớ tới

mối quan hệ thân tình như có như không của hai, không biết làm cách nào hủy

bản ghi chép của cô một cách lặng lẽ, mới giúp cho cô tránh được việc trở thành

trò cười cho cư dân mạng cả nước.

Lúc ấy, Thẩm Loan nhớ rất rõ, một nữ tiến sĩ nghèo, nhậm chức ở viện khoa

học kỹ thuật Hoa Hạ, năng lực nổi trội, tiền đồ vô lượng, nhưng bởi vì thời đi

học thiếu tiền nên mới phải tới Paris Night làm việc mà chịu khổ lột da, cuối

cùng thân bại danh liệt. Người ngoài nghị luận phỉ nhổ và người nhà không

hiểu, khiến cô ấy mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng lựa chọn nhảy

lầu.

Miệng đời mòn cả vàng, tích hủy xương cốt.

"Để đảm bảo không xảy ra sai sót, tôi chỉ có thể làm vậy."

Tống Cảnh: "Xem ra, người bạn này đối với cô rất quan trọng."

"Đúng vậy, vô cùng quan trọng."

"Nếu anh ta không phải tinh anh của xã hội, kể cả bản ghi chép có bị lộ ra, cũng

sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta."

Thẩm Loan cười khẽ: "Bây giờ không phải, không có nghĩa về sau không phải."

Lúc nói những lời này, trong mắt người phụ nữ như có ánh sáng lướt qua.

Thẩm Loan vẫn luôn tin, con đường của Chu Trì còn vô cùng rộng mở, sẽ càng

ngày càng sáng lạn, điều cô có thể làm chính là vì anh ấy quét dọn tất cả nỗi lo

về sau.