Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 272




Ban đêm, ánh đèn rực rỡ hẳn lên.

Một chiếc Mercedes - Benz màu đen đang đỗ trước cửa ĐêmParis Night, Đàm

Diệu xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe.

Thẩm Khiêm khom người đi ra, quần tây bao lấy hai chân dài thẳng tắp, giày da

sáng bóng, vẻ mặt lạnh lùng.

"Ngài Thẩm đúng là kiêu ngạo!" Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen lạnh lùng

mở miệng, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người đang tới, lộ ra

sát khí.

Đàm Diệu thấy thế, tiến lên ngăn chặn đôi mắt không thân thiện của đối

phương: "So với lần trước Nhị gia để chúng tôi chờ một hồi lâu, cũng không

biết ai kiêu ngạo hơn nữa?"

"A Hướng!" Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc xoăn dài mặc quần màu đen

xuất hiện ở trước mặt mọi người, khuôn mặt yêu nghiệt, nhưng vẻ mặt lại lạnh

như băng, so với khí thế của người đàn ông kia thì cô ta lại kiềm chế hơn,

nhưng cũng càng làm cho người ta kiêng dè hơn.

"Chị Ly." Người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.

Một người phụ nữ lúc này lại xuất hiện ở một chỗ như thế này, thần thái lại tự

nhiên như vậy, còn có thể làm cho người đàn ông cao lớn thô kệch thành thật

gọi một tiếng "chị", có lẽ địa vị không tầm thường.

"Ngài Thẩm là khách quý, khách sáo chút có hiểu không?" Môi đỏ nhẹ cong

lên, tuy lời nói là dạy dỗ, nhưng giọng điệu lại không mặn không nhạt, không hề

có ý trách cứ, trái lại có sự mỉa mai cười như không cười.

Còn về phần mỉa mai ai, không cần nói cũng biết.

Đàm Diệu nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh thấu xương của

người phụ nữ nhìn lại.

"Mời hai vị đi theo tôi."

Người phụ nữ dẫn đường, đưa hai người đến trước một cánh cửa gỗ chạm khắc,

đẩy ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một bình phong thủy mặc rất lớn, đúng lúc che kín mít

hết tình huống bên trong.

Vòng qua bình phong, tầm nhìn rộng rãi thông suốt.

Ghế sô pha bằng da bao quanh một cái bàn trà gỗ đàn hương, trên đỉnh đầu là

một chùm đèn thủy tinh sáng ngời, khẽ đung đưa, ánh sáng nhỏ chiếu lên tường

màu vàng nhạt, mờ mờ ảo ảo.

Chính thức hơn phòng trong quán bar, nhưng lại không trang trọng và nghiêm

túc như phòng tiếp khách chính quy.

Tựa như người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha kia, mặc một bộ quần áo thời

Đường cách tân, áo trên quần, khuôn mặt anh tuấn khiến cho người khác không

nhìn ra tuổi thật, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, hơi tản ra

mùi hương, thoạt nhìn như một tu sĩ, nhưng ống tay áo lại không che được hình

xăm màu xanh trải rộng đến cổ, cũng không khác với "gangster cánh tay hoa"

trên phim ảnh lắm, nhưng khí thế trên người lại ôn hòa như nước, không có chút

công kích nào.

Mâu thuẫn nhất trong căn phòng có kiểu trang trí thế này, là người ở trong đó.

Người tu hành, không dính thế tục.

Đại lão, cắm rễ hồng trần.

Nhìn thì không hợp nhau, nhưng lại hài hòa đến kì lạ.

Thẩm Khiêm: "Nhị gia, từ lúc chia tay đến giờ không sao chứ?"

Người đàn ông đứng dậy, niết chuỗi Phật châu trong tay hai cái, tay kia bắt tay

Thẩm Khiêm: "Nhờ phúc của ngài Thẩm, mọi chuyện đều tốt cả."

Hai người ngồi xuống.

Tống Cảnh ném một ánh mắt qua, người phụ nữ lúc trước dẫn bọn họ tiến vào

khom người rời khỏi đây.

Thẩm Khiêm khẽ vuốt cằm âm thầm nhìn Đàm Diệu, người sau ngầm hiểu,

cũng đi theo.

Lúc này trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người.

Thẩm Khiêm lấy ra một thứ, ném lên trên bàn trà, duỗi tay đẩy đến trước mặt

Tống Cảnh: "Lúc trước, Nhị gia vì cảm ơn ơn cứu mạng, cho tôi một khối ngọc

bội khắc rồng, hứa hẹn ngày nào đó nếu như tôi cần thì nhất định sẽ dốc lòng

giúp đỡ. Hôm nay tôi tới thực hiện, không biết Nhị gia có thừa nhận hay

không?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Có thể để anh tới tìm tôi, cũng thấy được

chuyện này không nhỏ đâu."

"Đối với Nhị gia mà nói cũng không khó đâu."

"Vậy sao?" Người đàn ông cười khẽ, nếu nói Thẩm Khiêm ôn hòa là được khắc

sâu vào trong xương cốt, thì sự tao nhã lịch sự của anh ta lại được dung nhập

qua những hành động giơ tay nhấc chân.

"Chỉ muốn lấy một phần ân tình từ ngài thôi."

"Cũng không phải." Tống Cảnh chậm rãi lắc đầu: "Nợ tiền dễ trả, nhưng nợ

nhân tình thì khó nói."

Vẻ mặt Thẩm Khiêm không thay đổi, tựa không phát hiện ra uy hiếp và cảnh

cáo trong mắt anh ta: "Theo như lời Nhị gia nói, nếu không khó, tôi cũng sẽ

không tìm tới cửa."

Người đàn ông im lặng một giây, rồi bỗng than nhẹ: "Nói đi, có chuyện gì."

Tiếng thở dài kia dường như muốn nói — có qua có lại, luôn phải trả lại.

"Lục Thâm gần đây điên cuồng chèn ép bất động sản Thiên Thủy, thậm chí

không tiếc dùng tài nguyên của gia tộc."

Hai chữ "Lục Thâm" này nói ra, người đàn ông rõ ràng hơi dừng lại, vẻ mặt vốn

thả lỏng nhẹ nhàng từ lúc Thẩm Khiêm tiến vào thì bây giờ giữa mày lại thoáng

nhíu lên lần đầu tiên.

Rất nhanh, lại giãn ra lần nữa, nhưng cũng không còn nhẹ nhàng và tùy ý như

lúc trước nữa.

Tống Cảnh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi sau đó chậm rãi giương mắt:

"Anh muốn tôi làm thế nào?"

"Nhị gia và Thất gia là người quen cũ, nên nói chuyện cũng tương đối dễ dàng,

có thể mong ngài làm người trung gian một lần, khuyên bảo Lục Thâm thu tay

lại."

Sau một lúc lâu Tống Cảnh không nói gì.

Thẩm Khiêm cũng không thúc giục, bình tĩnh chờ đợi.

Cuối cùng—

"Tuy rằng tôi cùng cậu ta là người quen cũ, nhưng đã sớm trở mặt rồi, chỉ sợ...

Không dễ dàng như vậy."

"Trở mặt, nhưng tình cảm vẫn còn ở đó, xin Nhị gia có thể buông xuống chút

kiêu ngạo để mở miệng trước không..."

Tống Cảnh than nhẹ: "Anh làm thế là đang làm khó tôi."

Thẩm Khiêm không nhả ra: "Không khó cũng sẽ không cần Nhị gia ra tay."

Hai tướng yên lặng.

Thật lâu sau, Tống Cảnh duỗi tay cầm lấy ngọc bội khắc rồng trước mặt: "Nghĩ

kỹ chưa? Cơ hội chỉ có một lần thôi."

Thẩm Khiêm chỉ nói: "Cảm ơn."

"Được." Tống Cảnh nhận lấy ngọc bội: "A Li —"

Vừa dứt lời, người phụ nữ đã đẩy cửa tiến vào, đứng yên, cung kính cúi đầu:

"Nhị gia."

"Tiễn khách."

"Vâng."

Lúc Thẩm Khiêm đi theo người phụ nữ, lại đột nhiên thoáng gặp người đàn ông

mặc đồ đen cao lớn sắp nảy sinh xung đột ở trước cửa lúc trước.

Ngay khi vòng qua bình phong, Thẩm Khiêm hơi nghiêng người, ánh mắt

thoáng nhìn thấy người đàn ông cao lớn ấy cúi người nói nhỏ bên tai Tống

Cảnh, vẻ mặt người đàn ông theo đó mà trở nên suy nghĩ, cuối cùng nở một nụ

cười hứng thú.

"Ngài Thẩm, mời." Người phụ nữ mở miệng thúc giục.

Thẩm Khiêm không khỏi thu lại tâm trí, bước chân nhanh hơn, lạch cạch —

Cửa ở phía sau anh ta khép lại.

"Dừng bước." Thẩm Khiêm gọi người phụ nữ lại, ý bảo không cần tiếp tục đưa.

Người phụ nữ cũng không miễn cưỡng, sau khi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đi

thong thả", thì hai người đi bắt đầu rời đi.

"Tổng giám đốc Thẩm, đàm phán thành công không?"

"Ừ."

Đàm Diệu như trút được gánh nặng, đang chuẩn bị duỗi tay ấn thang máy, lại bị

Thẩm Khiêm ngăn lại —

"Không vội."

"?"

"Đi toilet trước."

Đàm Diệu vừa định nói anh ta sẽ chờ ở đây, Thẩm Khiêm lại trực tiếp mạnh mẽ

nổ ra một câu—

"Anh cũng đi cùng tôi."

Đàm Diệu: "!"

Cho dù trong lòng nghi ngờ nhưng anh ta vẫn cùng đi toilet.

Cho đến khi, một loạt tiếng bước chân gọn gàng từ hành lang truyền đến, xen

lẫn với âm thanh lời nói, Đàm Diệu mới đột nhiên phản ứng lại, Thẩm Khiêm

không phải muốn đi WC, mà ở chỗ này ôm cây đợi thỏ!

Mãi đến khi âm thanh va chạm nhẹ vì cửa thang máy khép lại vang lên, Thẩm

Khiêm và Đàm Diệu mới từ toilet đi ra ngoài, phát hiện thang máy dừng ở tầng

2.

"Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta..."

"Đi, đi theo nhìn xem."

Paris Night tổng cộng có chín tầng, vừa đến sáu tầng là quán bar, tầng bảy tám

chín không mở cửa cho người ngoài.

Bây giờ, bọn họ đang ở trên tầng thứ bảy.

Nghe nói Tống Cảnh cũng không ra mặt quản lý mấy chuyện liên quan đến

quán bar, mọi việc đều giao cho cấp dưới làm, lúc trước hay bây giờ, ông chủ

phía sau Paris Night vẫn chưa bao giờ lộ mặt dưới ánh sáng.

Nếu nói vì giải quyết công việc mới đi tầng hai, tất nhiên sẽ không tin.

Mà tầng bảy đến tầng chín đều có lối ra an toàn, nếu nói Tống Cảnh muốn rời đi

thì cũng không cần phải đi một vòng lớn như vậy.

Thẩm Khiêm nhớ tới người vệ sĩ tên là "A Hướng" cúi người thì thầm gì đó với

Tống Cảnh kia, vẻ mặt Tống Cảnh lại cười như không cười, tựa như gặp được

chuyện gì đó rất hiếm gặp, làm cả người anh ta sống động hẳn lên.

...

"Nhị gia, người ở bên trong, là phụ nữ." Tống Cảnh mới ra khỏi thang máy, một

người đàn ông mặc đồng phục quản lý cung kính tiến lên.

"Nữ?" Tống Cảnh nhướng mày, đầu ngón tay chuyển động Phật châu, thong thả

ung dung gẩy hai viên: "Có vẻ thú vị đấy."

An Hướng đi theo nghe vậy trừng mắt hổ lên: "Em bây giờ sẽ đi vào cho cô ta

một bài học!"

"Đứng lại!"

"Nhị gia?"

"Nói bao nhiêu lần rồi, tính tình đừng có nóng nảy như vậy, chẳng tiến bộ chút

nào."

A Hướng: "..."

Quản lý không hiểu vị gia này rốt cuộc có ý gì, tròng mắt chuyển động, thử nói:

"Hay là gia tự mình đi xem đi?"

A Hướng lập tức ném con mắt hình viên đạn qua, cổ quản lý rụt lại.

Tống Cảnh lại cười gật đầu: "Được, vậy... đến xem thử?"

A Li nhíu mày nhìn quản lý đang ngẩn người: "Còn không mở cửa ra?!"

Quản lý lúc này mới phản ứng kịp, vội không ngừng mở cửa.

Cửa mở ra, A Hướng dẫn đầu đi vào, đôi mắt lệ quang đảo qua bốn phía, sau khi

chắc chắn an toàn rồi mới lui về bên cạnh Tống Cảnh, khẽ gật đầu.

"Anh tên là gì?" Trước khi bước vào cửa, Tống Cảnh đột nhiên mở miệng.

"Quản lý Cao, nhị gia hỏi chuyện đấy, không nghe thấy sao?!"

Quản lý nhất thời hoàn hồn, trên mặt không che dấu được vẻ thụ sủng nhược

kinh: "Tôi là Cao Ninh, chuyên quản nhân sự."

Tống Cảnh không nhiều lời nữa, nâng bước vào trong.

...

Căn phòng ánh sáng tối tăm, Thẩm Loan ngồi trên sô pha, không tiếng động khẽ

đảo qua hai người đàn ông cao lớn trước mặt, sau khi xác định không có phần

thắng, mới hoàn toàn từ bỏ ý định ra tay, bắt đầu suy nghĩ đối sách khác.

Góc bên kia của ghế sô pha, Lệ Hiểu Đàm kẹp điếu thuốc, đầu ngón tay lại nhịn

không được mà run rẩy, tàn thuốc rơi xuống đùi, đốt một lỗ nhỏ trên tất chân,

nhưng cô ta lại dường như không cảm giác được đau đớn, không hề phản ứng.

"Vô dụng." Cô ta đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt Thẩm

Loan: "Chúng ta trốn không thoát đâu, lăn lộn nữa cũng vô dụng."

Hai người đàn ông mặc đồ đen phía trước nghe vậy, nhìn nhau, trong mắt càng

thêm đề phòng.

Thẩm Loan trợn mắt, đồng đội heo!

Lệ Hiểu Đàm dường như biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, cười nhạo một tiếng:

"Mắng tôi cũng vô dụng, trốn không thoát thì chính là trốn không thoát. Giống

như người rơi xuống nước, càng giãy giụa, lại chết càng nhanh."

"Cô rất muốn chết sao?" Thẩm Loan lạnh lùng nhìn cô ta.

"Không muốn, đáng tiếc cũng vô dụng."

"Paris Night đã kiêu ngạo đến mức có thể xem mạng người như cỏ rác sao?"

Lệ Hiểu Đàm thương hại nhìn cô: "Câu nói tiếp theo của cô sẽ không phải là,

cần cảnh sát làm gì chứ?"

Thẩm Loan: "..."

"Tôi ở chỗ này lâu như vậy rồi, chuyện thê thảm nào cũng đã thấy qua, cô cho

rằng kết cục của cô sẽ tốt hơn những người kia ở chỗ nào. "

Trên mặt Thẩm Loan không có sự sợ hãi như Lệ Hiểu Đàm mong đợi, lạnh lùng

cong môi: "Kết cục của cô tốt hơn ở chỗ nào?"

Người phụ nữ dừng lại, nhả ra một vòng khói không thành hình, đáy mắt đầy

ngơ ngẩn.

Đúng vậy, cô ta tốt hơn chỗ nào sao?

"Ôi... Không ngờ cuộc đời của Lệ Hiểu Đàm tôi lại xong như vậy? Ha ha a..."

Cô ta giơ tay che lại đôi mắt, cười đến mức run rẩy cả người.

Thẩm Loan nhíu mày: "Cô tỉnh lại đi."

"Tỉnh lại cái rắm! Mẹ nó tất cả đều phải trách cô! Nếu không phải nghe theo cô,

đi xóa cái quỷ hồ sơ gì đó thì cũng sẽ không bị Cao Ninh bắt tại trận!"

"Sao cô lại không nói lúc mình thấy tiền thì sáng mắt, không nhìn thấy người?"

Thẩm Loan cho rằng cô ta sẽ phản bác, không ngờ người phụ nữ chỉ dừng một

chút, rồi cười tự giễu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, nói đến cùng thì cũng

trách tôi thôi... Thích cái gì không thích, lại cứ thích tiền; với ai không được, lại

cố tình cứ theo thằng khốn nạn Cao Ninh mất hết tính người kia!"

Đôi mắt Thẩm Loan khẽ nhúc nhích: "Nói vậy, tin nhắn không phải cô gửi

sao?"

"Tin nhắn gì?" Hai mắt người phụ nữ mờ mịt.

Thẩm Loan đã hiểu.

Sau khi huấn luyện bắn súng kết thúc, Quyền Hãn Đình đưa cô đến cửa hàng 4S

lấy xe, Thẩm Loan lái chiếc Martha nhỏ màu đỏ rực rỡ hẳn lên về nhà họ Thẩm.

Trên đường nhận được tin nhắn của Lệ Hiểu Đàm, nói cô 7 giờ tối nay tới tầng

hai ĐêmParis Night thuê phòng gặp mặt, nhân tiện thanh toán khoản tiền còn

lại.

Thẩm Loan nhớ tới tính yêu tiền như mạng của cô ta, vội vã lấy tiền cũng rất

bình thường, nên không hề nghi ngờ, trực tiếp lái xe tới Paris Night.

Không ngờ lại thành con ba ba trong hộp, bị người bắt tại trận!

"Là Cao Ninh! Chắc chắn là thằng chó chết đó!" Lệ Hiểu Đàm nghe xong, thất

thanh thét chói tai.

Vốn dĩ cô ta đã đi làm, nhưng Cao Ninh gọi điện thoại tới, bảo cô ta lên tầng

hai, vừa vào thuê phòng, đã bị hai người đàn ông mặc đồ đen bịt miệng mũi lại,

quăng lên trên sô pha.

Cô ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi Thẩm Loan bị bắt lại,

cô mới kinh ngạc nhận ra chuyện xóa sạch hồ đã bị lộ, Cao Ninh làm một ván

này muốn giết chết cô!

"Cô bị ngốc sao? Nếu tôi đòi tiền thì sao không nói cô trực tiếp chuyển khoản,

cần gì phải làm điều thừa hẹn cô tới gặp mặt?"

Thẩm Loan cười lạnh: "Chuyển khoản? Là ai luôn mồm nói chỉ nhận tiền mặt?"

Lệ Hiểu Đàm: "..."

"Này! Hình như cô rất thích tiền? Vì sao thế?" Thẩm Loan đột nhiên rất tò mò.

Kiếp trước Lệ Hiểu Đàm để tiền vào trong mắt, kiếp này vẫn như cũ. Nhưng

theo cô biết, Lệ Hiểu Đàm trên không có người lớn tuổi phải chăm sóc, dưới

cũng không nuôi dưỡng con cái, là điển hình của một người ăn no cả nhà không

đói bụng.

Ngày thường cần chỗ để tiêu tiền cũng chỉ đơn giản là để mua quần áo mặc, tuy

rằng giá cả không rẻ, nhưng cũng không tính là xa xỉ.

Cho nên, cô ta muốn nhiều tiền như vậy làm gì?

Người phụ nữ dừng lại, như là bị vấn đề đột nhiên xuất hiện này làm khó, sau

một lúc lâu mới phản ứng lại: "Bởi vì, an toàn."

Thẩm Loan: "?"

"Tiền có thể cho tôi cảm giác an toàn, giống như trong tay sát thủ lúc nào cũng

phải có dao, nếu không, sẽ đứng ngồi không yên, không ăn không ngủ."

"Cũng chỉ như vậy sao?" Thẩm Loan đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Lệ Hiểu Đàm lại bỗng nhiên xụ mặt, vẻ mặt cũng theo đó mà lạnh hơn: "Có lẽ

cô cảm thấy lý do này rất hoang đường, nhưng với tôi mà nói, tiền chính là tất

cả! Tôi có thể không ăn cơm, không uống nước, nhưng tuyệt đối không thể

không có tiền."

"Thế mạng thì sao? Tiền và mạng thì cái nào quan trọng hơn?"

"Với tôi mà nói, tiền chính là mạng, hai cái ngang nhau."

Thẩm Loan phục.

"Khi còn nhỏ nhà nghèo." Cô ta hút điếu thuốc, có lẽ là do có người có thể nói

chuyện, trong lòng cũng không sợ hãi như vậy, tay cũng không run lên: "Ba mẹ

tôi đều là công nhân, phía trên còn có người chị hơn mình mười lăm tuổi. Khi

còn nhỏ hầu như không có quần áo mới để mặc, hoặc là nhặt lại của chị gái,

hoặc là hàng xóm không cần; lúc đi học, các bạn xung quanh sẽ khiêu vũ, sẽ ca

hát, sẽ đọc diễn cảm, sẽ có đủ các loại nhạc cụ, mà tôi thì cái gì cũng không, tự

ti giống như cái bóng, không lúc nào là không đi theo."

"Thành tích của tôi không tốt, học xong cấp ba, không thể thi đậu đại học. Ban

đầu muốn đi học đại học, ba năm sau tốt xấu gì cũng có thể tìm một công việc

đứng đắn, nhưng lúc đó ba mẹ lại trước sau đều bị bệnh, không đến hai tháng đã

đi rồi, sau đó tôi cũng từng hỏi, căn bệnh đó tuy rằng không chữa khỏi, nhưng

dùng thuốc cũng có thể kéo dài thêm dăm ba năm, thậm chí lâu hơn. Tiền thuốc

men của ba mẹ và tiền hậu sự đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, không trả

được học phí, đại học cũng không được học, chị gái lại đi chơi mất tiêu, mặc kệ

tất cả, tôi chỉ có thể đi làm công."

"Đi theo mấy người đồng hương đến Kinh Bình, mọi người nói dưới chân thủ

đô thì khắp nơi đều là hoàng kim, cõi lòng tôi đầy hy vọng mà bước lên mảnh

đất kia, lại bị cuộc sống đánh một đòn cảnh cáo. Lúc thuê nhà tham rẻ, gặp

được người môi giới xấu xa, bị cường bạo..."

Có lẽ là người sắp chết, những đau khổ và chua xót chôn sâu đáy lòng, dường

như cũng không phải khó mở miệng như vậy.

Lệ Hiểu Đàm đột nhiên muốn tìm một người để nói một chút, nói ra mấy năm

nay cô ta uất ức thế nào, nói ra những vết thương hư thối đã sớm kết vảy sâu

trong lòng, nói một chút về cuộc đời tuyệt vọng và thê thảm, còn có sự không

cam lòng và bất công của mình.

Thẩm Loan lẳng lặng lắng nghe, cho dù đối phương nói cái gì, cô vẫn trước sau

bình tĩnh, không bất ngờ cũng không đồng tình an ủi.

Giống như xem một câu chuyện trên quyển tạp chí, nghe các chương trình pháp

lý, mà bình tĩnh và thản nhiên như vậy, không ra vẻ trách trời thương dân, cũng

đúng là hy vọng của Lệ Hiểu Đàm.

Cô nói những chuyện này, không phải vì tranh thủ đồng tình, cũng không phải

vì muốn tìm kiếm sự đồng cảm, chỉ là đột nhiên muốn nói thôi.

Không hơn.

Cô ta cần người nghe, không cần phụ họa, cũng không cần đánh giá, yên tĩnh

nghe là tốt rồi.

"Lúc ấy tôi cũng muốn báo cảnh sát, cuối cùng vẫn phải từ bỏ. Bởi vì, sau khi

người kia làm xong thì để lại hai ngàn đồng, tôi gần như không có bất kỳ do dự

gì đã quyết định nhận lấy. Cho nên, không phải cưỡng hiếp, là chơi gái, tôi lấy

tiền!"

Nói tới đây, người phụ nữ cười quái dị hai tiếng: "Chắc cô cảm thấy tôi cực kỳ

ti tiện nhỉ, tôi cũng cảm thấy mình thật ti tiện! Nhưng có cách nào sao? Tôi

muốn tìm chỗ ở, muốn ăn gì đó, muốn sống sót, những chuyện này cần phải có

tiền."

"Sau đó, tôi tìm được công việc đầu tiên trong cuộc đời, rửa chén ở một nhà

hàng nhỏ gần bệnh viện, tiền lương mỗi tháng hai ngàn năm, bao ăn không bao

ở. Cho tới bây giờ tôi còn nhớ tâm trạng lúc ấy vui sướng thế nào, giống

như...Cuộc sống u ám đột nhiên xuất hiện một ánh sáng, mang theo hy vọng."

"Tôi làm khoảng... Ba tháng." Người phụ nữ hút điếu thuốc, ánh mắt cô sơn

mang theo tang thương, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, giống như người ngoài

cuộc đang kể lại câu chuyện không liên quan đến mình, có thể lên xuống phập

phồng, cũng có thể thờ ơ: "Sau đó, dịch cảm bùng nổ, tôi bị lây bệnh. Cũng

may, đối diện nhà hàng chính là bệnh viện, đúng lúc tôi té xỉu ở giữa đường, bị

một y tá phát hiện, đưa đến phòng cấp cứu, sau đó đã bị cách ly."

"Biết phòng cách ly của bệnh viện không?" Cô ta nghiêng đầu hỏi Thẩm Loan.

Lại cười tự giễu rồi lắc đầu: "Chắc cô chưa thấy qua đâu."

Ánh mắt Thẩm Loan vắng lặng: "Một căn phòng nhỏ, ba mặt tường sơn trắng

bệch, một mặt còn lại là kính, mỗi ngày đều sẽ có bác sĩ đứng ở bên ngoài ghi

chép quan sát. Cô hy vọng sẽ nhìn thấy sự hy vọng từ những người mặc áo

blouse trắng như bọn họ, nhưng bọn họ lại vẫn cứ cúi đầu, di chuyển bút trong

tay, không có cách nào trả lời câu hỏi của cô."

Người phụ nữ nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô: "Nói cứ như cô đã vào trong rồi

vậy."

"Có lẽ vậy?" Thẩm Loan nhún nhún vai.

Lệ Hiểu Đàm cũng không tìm tòi nghiên cứu thật giả, dù sao cũng là người

chết, thật thật giả giả, giả giả thật thật, là cái gì chứ?

"Cô nói không sai, ba bức tường trắng cùng một cái đèn trắng, không có người

nói chuyện với cô, cũng không dám nói chuyện, bởi vì một khi mở miệng thì tất

cả đều là tiếng vọng lại. Lúc ấy, tôi cho rằng chính mình sắp chết, nhớ lại nửa

đời trước, trôi qua trong nghèo khó và thất vọng, còn cực kỳ uất ức. Cho nên chị

đây thề với trời, chỉ cần vượt qua, nhất định phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền,

phải đối xử với mình thật thật tốt."

"Có thể là người ti tiện nên mạng cũng rất dai dẳng, dịch cảm lần đó đã chết

không ít người, lại để tôi nhặt về một mạng. Lúc xuất viện, tiền cũng dùng hết,

gặp được một thầy bói, nói cả đời tôi gặp nhiều chông gai, vận may không tốt,

cũng may đại nạn không chết, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi long khí dày

đặc dưới chân thủ đô, nói tôi cứ một đường đến hướng nam, tìm một chỗ yên

bình sống qua ngày."

Thẩm Loan: "Cô tin sao?"

"Tin chứ! Trước kia tôi không sợ chết, nhưng trải qua chuyện đó, tôi sợ cho nên

tin ngay. Ngày hôm sau trên người chỉ còn mười lăm đồng ngồi trên chiếc xe

chui một đường đến hướng nam. Trên đường xe gián đoạn, tài xế yêu cầu thêm

tiền, nếu không sẽ ném khách xuống. Tôi không có tiền nên bị ném xuống. Trên

đường túm được một người dân bản xứ hỏi ở đây là đâu, người nọ nói là Ninh

Thành."

"Tôi nhớ lại người thầy bói kia không phải nói tôi tìm một chỗ yên bình để sống

sao? Vừa lúc, Ninh Thành Ninh Thành, đủ yên bình nhỉ? Sau đó thông qua

người quen giới thiệu, vào Paris Night."

"Ngay từ đầu làm em gái rót bia, không ít lần bị người ăn bớt, qua nửa năm sau,

dứt khoát trực tiếp đổi nghề thành tiểu thư sô pha. Tôi có rất nhiều rất nhiều tiền

đủ để tôi ăn no, mặc ấm, nhưng tôi lại cảm thấy không đủ, tôi còn có thể kiếm

nhiều hơn."

Thẩm Loan nghe cô ta nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện nửa đời nhấp nhô, trong

lòng cũng rất phức tạp.

Nói cũng buồn cười, kiếp trước các cô làm bạn bốn năm, lại còn có quan hệ

huyết thống, nhưng chưa từng nghe Lệ Hiểu Đàm nói những chuyện này. Kiếp

này cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nên nói, hay không nên nói, cô ta cũng đã

nói rồi.

"Tiền là thứ tốt," Lệ Hiểu Đàm ném tàn thuốc trên mặt đất, ngã về sau chỗ tựa

lưng của ghế sô pha: "Đáng tiếc, cũng sắp phải chết rồi."

"Thế nếu dùng tất cả tiền trong người cô để đổi lấy mạng này, cô chấp nhận

không?"

Thẩm Loan tin, hầu như tất cả mọi người đều sẽ nguyện ý, dù sao, sinh mạng

cũng vô giá.

Nhưng Lệ Hiểu Đàm lại do dự!

Sau một lúc lâu, cô ta lắc đầu: "Đại nạn không chết, tôi sợ mình sẽ không còn

dũng khí để tiếp tục làm tiểu thư sô pha nữa, không làm tiểu thư sô pha thì sẽ

không có tiền, không có tiền còn không bằng chết đi cho xong."

Thẩm Loan trợn mắt há mồm.

Đột nhiên, bốp bốp bốp—

Một tràng pháo tay chợt vang lên, hai người theo tiếng động nhìn lại...