Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 268




Nhóm chị em cây khế lập tức nhìn nhau, ai nấy đều hiện nguyên hình.

Phụ nữ một khi tụ tập lại với nhau ở một chỗ, tất nhiên sẽ tồn tại những chuyện

suy bì.

Ngoại hình xinh đẹp của Thẩm Yên vốn dĩ đã khiến cho bọn họ đố kỵ, lại thêm

cái chức danh "hoa khôi học đường" càng nhức mắt, gia thế thì hậu đãi như vậy,

những bạn học nữ này bên ngoài mặt thì tươi cười niềm nở, nịnh nọt cực độ,

nhưng trong lòng lại chua đến nỗi sôi sục lên.

Dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này đều bị một mình cô ta

chiếm lấy?

Lúc trước ở trường học, Thẩm Yên đi về đều có những chiếc xe đắt đỏ nổi tiếng

đưa đón, ăn mặc toàn đồ của những thương hiệu lớn, bọn họ còn từng lặng lẽ

thảo luận qua xem cô hoa khôi của trường này được đại gia nào bao nuôi.

Nhưng rất nhanh, có người biết chuyện đứng ra bác bỏ nói bối cảnh của Thẩm

Yên rất to lớn, gia thể hiểm hách, căn bản không thiếu tiền, còn phải cần để cho

người khác bao nuôi sao?

Có người tin, cũng có người lại không tin.

Tất nhiên, những người không tin đại đa số đều là nữ sinh.

Trước khi tới đây, bọn họ vẫn nhất quyết cho rằng cho dù gia thể của Thẩm Yên

có tốt đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ thuộc bậc trung, hoàn toàn không hề

nghĩ tới tầng lớp phú hào.

Nhưng sau khi một chiếc xe Rolls-Royce đưa bọn họ tiến vào trong một ngôi

nhà lớn sang trọng như vậy, biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều khó tin vào

mắt mình, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, mấy khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Những đồ trang trí, thiết bị nội thất xa hoa, bài trí không tầm thường, người

giúp việc thành tốp, thật ra, lúc đó phần lớn tâm lý trạng thái của mọi người đều

đã sụp đổ.

Bây giờ, Thẩm Yên xuất hiện điểm xấu, trên mặt bọn họ không thể hiện thị gì,

nhưng thật ra đều đang chờ xem trò cười của cô ta, quả nhiên—

Dáng vẻ Kỳ Tử Thần vừa ngây người ra vừa lúng túng, không hề làm cho người

khác thất vọng.

Còn sắc mặt của Thẩm Yên lúc xanh lúc đỏ càng là chuyện hiếm thấy đáng

xem.

Tâm hồn hóng chuyện của mọi người đều được đốt cháy lên, ánh mắt do dự

chần chừ giữa hai người, hoặc là tò mò, hoặc là kinh ngạc đến ngơ ngác, hoặc là

mỉa mai...

Đều cùng nhau bỏ qua lý do tại sao tiếng nhạc bỗng nhiên lại tắt.

Thẩm Loan đưa mắt nhìn cái phích điện đã bị cô không cẩn thận đá rơi xuống,

lại nhìn về phía không xa kia, một nam một nữ đứng đối mặt với nhau lúng túng

không nói câu nào, dường như cô đã gây ra một chuyện lớn vô cùng nghiêm

trọng.

Trịnh Điếu căng da đầu nhích đến bên cạnh Kỳ Tử Thần, véo anh ta một cái.

Chàng trai trẻ phản ứng lại, qua một lúc sau mới ý thức được hoàn cảnh hiện tại,

chợt, đưa ánh mắt có một chút áy náy nhìn về phía Thẩm Yên: "Xin..."

"Em đùa vậy thôi!" Thẩm Yên cười cắt ngang lời của anh ta, chớp chớp mắt:

"Bị giật mình rồi? Xin lỗi, nhìn thấy anh một mình ngồi đó đọc sách, không

chơi cùng với mọi người, nên mới muốn trêu anh một chút, kết quả..."

Kỳ Tử Thần thở phảo nhẹ nhõm: "Không sao."

Mọi người lại cố gắng che giấu vẻ mặt thất vọng của mình, sôi nổi tiến lên phía

trước, lại bắt đầu cười cười nói nói với Thẩm Yên.

"Ai mà thất đức vậy, tắt nhạc của chúng ta đi?" Bỗng dưng có người nói ra một

câu.

Lập tức trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều hội tụ lại tại vị trí để loa, sau đó di

chuyển sang phải, đồng loạt rơi xuống khuôn mặt của Thẩm Loan.

"Ấy? Đây là ai vậy?"

"Không phải lớp chúng ta..."

"Tiểu Yên có mời bạn học ở chuyên ngành khác đến à?"

"Người kia... hình như cô ấy không phải đến cùng với chúng ta."

"Thật là cao và gầy, còn trắng đến mức phản quang được haizzz!"

"Cô ấy đá rơi cái phích cắm điện rồi, chắc chắn là đi từ trên tầng xuống."

"A! Tiểu Yên, đó có phải là chị gái của cậu không?" Em gái cùng một phòng ký

túc với Thẩm Yên hai mắt tỏa sáng: "Dáng người tuyệt quá!"

Sắc mặt của Thẩm Yên đột nhiên u ám lại, nếu như có thể, cô ta hận không thể

đem tiểu tiện nhân Thẩm Loan đó nhét vào trong đất, để cô ra đây làm mất mắt

cô ta, còn suýt chút nữa hại cô ta lộ nhược điểm trước mặt mọi người...

Thẩm Loan nhếch mày, đối mặt với mọi ánh mắt đánh giá không hề né tránh,

thản nhiên như thường.

"Không phải." Kỳ Tử Thần bỗng dưng mở miệng, trả lời vấn đề của mấy bạn nữ

kia: "Cô ấy là em gái của Tiểu Yên."

"Hả?" Cô gái xấu hồ, ngại ngùng lè lưỡi: "Hóa ra Tiểu Yên còn có một người

em gái..." Nhưng cô rõ ràng là người nhỏ nhất trong nhà, sao lại...

Thẩm Yên mặc dù không thông minh, nhưng cô ta cũng biết chuyện xấu trong

nhà không thể để bên ngoài biết được.

Chuyển chủ đề, không hề nhắc một chữ nào đến thân phận của Thẩm Loan.

"Sao lại dừng hết lại vậy? Chơi tiếp đi chứ, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì thì

bảo người giúp việc lấy cho, cứ coi như đang ở nhà của mình, tuyệt đối đừng

khách sáo."

Đúng lúc này người giúp việc cắm lại phích cắm, âm nhạc lại một lần nữa vang

lên khắp phòng khách, kèm theo ầm trầm độc đáo, tiết tấu tùng tùng tùng, giống

như nhịp điệu của cây búa gõ vào tim.

Bầu không khí nhanh chóng sôi động lên.

Thẩm Yên oán hận liếc nhìn Kỳ Tử Thần với ánh mắt không rõ nghĩa, cánh môi

nhẹ nhếch lên một chút, sau đó nhấc bước đi về phía Thẩm Loan.

"Cô cố ý hả!" Cô ta đè thấp giọng, chỉ đủ âm lượng để hai người nghe thấy,

nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu như cô chỉ chuyện phích cắm bị đá rơi xuống, thì chuyện này thật sự

không phải tôi cố ý gây ra."

"Ngụy biện!"

Thẩm Loan nhếch mày: "Hay là nói, cô cảm thấy tôi cố tình phá hỏng chuyện tỏ

tình của cô?"

Nghe đến hai chữ "tỏ tình", sự khó chịu mà Thẩm Yên vừa mới đè xuống trong

lòng lại lần nữa cuồn cuộn lên, mọi người vừa phấn khích vừa có sự đánh giá

không rõ ràng, ánh mắt Kỳ Tử Thần vừa lúng túng vừa chứa đựng hàm ý xin

lỗi, từng chuyện từng chuyện xoẹt qua đầu cô ta, làm cho cô vô cùng xấu hổ,

khó xử, lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.

"Im miệng! Tôi mà là cô, cả đời này cứ ở trong phòng, tránh đi ra ngoài làm mất

mặt người khác!"

Thẩm Loan cũng không phản kích, chỉ mỉm cười một cái, nhàn nhạt nói: "Đáng

tiếc, cô là cô, mãi mãi không thể biến thành tôi. Không muốn nhìn thấy có thể

rời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn nghe có thể bịt lỗ tai lại, không có ai bắt

cô nhất định phải nhìn phải nghe."

"Hừ, một đứa con gái riêng, cô lấy đâu ra cái sức mạnh mà khiêu chiến với tôi?"

"Tất nhiên là nhà họ Thẩm cho tôi. Cô họ Thẩm, tôi cũng họ Thẩm, hai chúng ta

còn cùng một người ba, trong người còn chảy một nửa dòng máu giống nhau,

chính là dựa vào cái này."

"Thẩm Loan tôi cảnh cáo cô, đừng có ăn nói lung tung! Nếu không, tôi nhất

định sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!"

"Ồ? Ăn nói lung tung cái gì?" Thẩm Loan khoanh tay, nghiêm túc nhưng vẫn

ung dung.

Thẩm Yên chau mày, mạnh mẽ trợn mắt nhìn cô một cái: "Không cho phép cô ở

trước mặt bạn học của tôi nói cô là người nhà họ Thẩm, càng không được phép

thừa nhận cô là em gái của tôi!"

Con gái riêng đồng nghĩa với việc ba của cô ta đi lệch ra khỏi quy củ bình

thường, phản bội hôn nhân, Thẩm Yên tuyệt đối không cho phép bản thân lộ ra

vết nhơ lớn như vậy trước mặt bạn học, cô ta là hoa khôi, là nữ thần, băng thanh

ngọc khiết, hoàn mỹ không có khuyết điểm.

"Yên tâm đi, tôi cũng không có vô vị đến mức đấy." Nói xong, trực tiếp quay

người đi vào nhà ăn, bỗng nhiên bước chân hơi dừng lại: "Cho âm lượng nhỏ

một chút, ồn ào quá!"

"..."

Thẩm Loan cầm theo chiếc cốc thủy tinh đi thẳng vào nhà ăn, đâm đầu vào một

người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần thường, chính xác mà nói, thì vẫn là

một chàng trai trẻ.

Nụ cười gọn gàng, ánh mắt trong suốt, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ lớn lên

trong sự bảo vệ của gia đình, không biết nỗi khổ của người thường, giữ được

bản chất nhất, đơn thuần cùng với sự sạch sẽ nhất.

Kỳ Tử Thần.

Kiếp trước hai nhà họ Thẩm Kỳ liên hôn, anh ta lấy Thẩm Yên, Thẩm Loan còn

phải gọi anh ta một tiếng "anh rể."

Nhưng hiện nay thì sao, cũng chỉ là một chàng trai trẻ chưa hết sự ngây ngô,

non dại.

"...Thẩm Loan?"

"Anh biết tôi sao?"

"Tại tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Minh Đạt, có nhìn thấy cô

từ xa một lần." Nhưng chỉ có một lần đó, mà anh ta lại có thể vừa nhìn đã nhận

ra cô ngay, là một người mắc chứng bệnh mù mặt cấp độ nặng, Kỳ Tử Thần

cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Loan nhếch mày, trong trí nhớ của cô người anh rể này khuôn mặt dễ

nhìn, xuất thân tốt, tính cách ôn hòa, lịch sự, chu toàn, nhưng nhìn có vẻ bình dị

gần gũi, thật ra cao ngạo đến tận xương cốt.

Mỗi lần cùng với Thẩm Yên trở về nhà mẹ đẻ đều không nói nhiều, nói dễ nghe

một chút thì là trầm ổn thận trọng, nói khó nghe thì chính là kiêu ngạo.

Anh ta coi thường Thẩm Yên, hoặc là coi thường nhà họ Thẩm?

Nhưng trước mắt lại chủ động bắt chuyện với cô, là vì sao?

Tâm trạng Thẩm Loan lại trở lại như thường trong nháy mắt: "Anh là..."

"Tôi là Kỳ Tử Thần, lớn hơn cô hai tuổi."

"Xin chào."

"Tôi...." Anh ta hơi căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, nước

da trắng ngần giống như một chàng trai trẻ đẹp bước ra từ trong phim hoạt hình.

Thẩm Loan nhìn anh ta, im lặng đoạn sau.

Nửa buổi, chàng trai trẻ mới đỏ mặt kìm nén nói ra một câu: "Tôi có thể tiến lại

gần mặt của cô xem một chút được không?"

Thẩm Loan vẫn coi như là bình tĩnh: "Vì sao?"

"Xin lỗi, yêu cầu này có tôi có thể có chút đường đột, nhưng mong cô tin tôi

không có bất cứ một chút nào muốn quấy rối, tôi chỉ muốn làm rõ một chút, vì

sao tôi lại có thể nhớ rõ dáng vẻ của cô như vậy, rõ ràng tôi có hội chứng mù

mặt..."

Hội chứng mù mặt?

Ngược lại kiếp trước Thẩm Loan chưa hề nghe qua điều này, bỗng dưng, cô

nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe sáng: "Cho nên, anh không nhớ ra mặt của người

khác?"

"Chính xác mà nói, có lẽ là mặt của phụ nữ. Nhưng, bây giờ lại có ngoại lệ."

Anh ta chuyên chú nhìn Thẩm Loan, ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên vừa vui

mừng, giống như phát hiện ra một sinh vật ngoài hành tinh.

"Bao gồm cả Thẩm Yên sao?"

"?"

"Anh cũng không nhớ rõ mặt của cô ta?"

Mặc dù không hiểu tại sao Thẩm Loan lại hỏi như vậy, nhưng Kỳ Tử Thần vẫn

thành thật gật gật đầu: "Không nhớ rõ."

Vậy thì đúng là thú vị rồi...

Kiếp trước sao hai người này lại trở thành vợ chồng được?

Người chồng không nhớ rõ mặt của người vợ trông như thế nào, còn người vợ

lại vì để giữ mặt mũi cho mình, mà không hề cho bên ngoài biết sự thật chồng

mình bị hội chứng mù mặt.

Như vậy thì có thể giải thích rõ ràng rồi, vì sao Kỳ Tử Thần đến nhà họ Thẩm

không thích nói chuyện, dù sao, anh ta không nhận ra được ai.

Cũng có thể giải thích rõ ràng, vì sao bọn họ từ trước đến nay không hề nghe

nói Kỳ Tử Thần mắc hội chứng mù mặt, bởi vì Thẩm Yên cần thể diện.

"Có thể không?" chàng trai trẻ lặp lại câu hỏi, thái độ rất thành khẩn.

Thẩm Loan thoáng nhìn thấy góc váy màu hồng lướt qua cửa nhà ăn, ý cười

càng sâu hơn: "Được thôi!"

Kỳ Tử Thần không ngờ rằng cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, chợt

ngây ra một chút, đợi lúc phản ứng lại anh ta không khỏi ngạc nhiên và vui

mừng, bước lên phía trước hai bước, dường như có chút chần chừ, bởi vì lo lắng

mà vô ý thức cọ sát lòng bàn tay.

Ánh mắt Thẩm Loan rất thản nhiên, tự nhiên thoải mái thuận theo tiến gần vào

anh ta.

Kỳ Tử Thần không tiếp tục do dự nữa, rút khoảng cách giữa hai người ngắn

nhất có thể, ánh mắt anh ta chứa đựng sự nghiên cứu và phán đoán đánh giá

khuôn mặt trước mặt.

Da của cô gái rất trắng, cằm nhỏ cương quyết, trán đầy đặn, ánh mắt lộ ra ánh

nhìn tự nhiên, sống mũi xinh xắn, bởi vì động tác nhếch môi, hai núm đồng tiền

trên má lúc ẩn lúc hiển.

Đúng vậy, gương mặt như vậy, không có gì đặc biệt lại có thể hiện lên rõ ràng

như vậy trong đầu anh ta, không hề giống với dáng vẻ của những người con gái

khác mà anh ta nhìn thấy, cho dù anh ta có cố gắng nghĩ lại, cũng chỉ thấy mờ

mờ.

Sao lại có thể nhớ rõ được chứ?

Vì sao cứ nhất định là khuôn mặt như thế này?

Kỳ Tử Thần kích động đưa tay ra giữ lấy cằm của cô gái, hận không thể nhìn ra

nguyên nhân đằng sau, khoảng cách giữa hai người cũng có mờ ám, thậm chí

còn đến mức thân mật.

Hai chóp mũi đối diện nhau, hơi thở lại gần trong gang tấc.

Nhìn từ xa, thì giống như một đôi nam nữ đang hôn nhau, hơn nữa còn là người

con trai chủ động.

Thẩm Yên cắn môi đến nỗi sắp nát ra, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay, thật

sự không có cách nào nhịn được nữa lập tức xông qua, một tay đẩy Thẩm Loan

ra.

Choang choang—

Chiếc cốc thủy tinh trong tay Thẩm Loan rơi xuống, đập xuống sàn nhà, rơi vỡ

nát. Bởi vì bị đẩy một cái, người cô cũng bị đập vào mép bàn, cả người khom

lại, sắc mặt nhợt nhạt không còn giọt máu nào.

"Tiện nhân!" Thẩm Yên lớn tiếng mắng chửi, đôi mắt đỏ rực lên xông qua, giữ

chặt hai bả vai gầy gò của Thẩm Loan, liều mạng lắc thật mạnh: "Này thì câu

dẫn anh Kỳ! Này thì lẳng lơ phóng túng! Giống y như người mẹ tiểu tam kia

của cô, ông trời đúng là sinh ra đồ hồ ly tinh không cần mặt mũi, trong đầu chỉ

toàn nghĩ cách câu dẫn đàn ông!"

Thẩm Loan nghiêng đầu, tránh đi cái tát mà Thẩm Yên vung ra, nhưng không

thể hoàn toàn tránh được hết, mà bả vai phải chịu một chút, đứng từ góc nhìn

của Kỳ Tử Thần, lại như là Thẩm Yên đánh không chính xác, đánh lệch đi một

chút, nhưng sự ác ý và tàn bạo trong động tác này lại bị bại lộ ra một cách rõ

ràng.

Anh ta vội vàng đi lên phía trước, giữ chặt cánh tay Thẩm Yên chuẩn bị vung

lên một lần nữa, mạnh mẽ dùng sức lôi người cô ta đẩy ra.

"Sao rồi? Không sao chứ?" Ánh mắt lo lắng xen lẫn sự áy náy dừng trên khuôn

mặt của Thẩm Loan, kẻ đằng sau lúng túng lắc đầu, nhìn qua thì có vẻ giống

như bị biến cố bất ngờ làm cho kinh ngạc đờ mặt ra, chậm chạp không thể phản

ứng lại.

Thẩm Yên bị cái lôi ra này quẳng ra, lưng đập vào tường, đau đến nỗi vành mắt

đỏ ửng lên.

Nhưng có đau thế nào, cũng không bằng giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm của Kỳ Tử

Thần đối với Thẩm Loan, dáng vẻ vô cùng dịu dàng đó khiến cô ta chịu một đả

kích vô cùng nặng nề.

Cắt thịt khoét tim, chẳng qua cũng chỉ như thế!

"Anh Kỳ, anh đừng để đồ tiện nhân Thẩm Loan đó lừa! Cô ta chỉ là đang là giả

vờ thôi!"

"Đủ rồi!" Kỳ Tử Thần lạnh lùng mở miệng, biểu cảm như bị sương lạnh bao

phủ.

Khắp người Thẩm Yên đều cứng đờ, như rớt xuống hầm băng.

Từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh băng đó khi ở trước

mặt anh ta, dường như cô ta đã phạm tội ác tày trời.

"Không có liên quan gì đến Thẩm Loan, tôi chỉ muốn..."

Muốn điều gì?

Muốn kiểm chứng hội chứng mù mặt của mình vì sao lại miễn dịch với duy

nhất một mình Thẩm Loan.

Nhưng lời nói này có chút luẩn quẩn, Kỳ Tử Thần không thể không dừng lại sắp

xếp lại ngôn ngữ, kết quả lọt vào trong tai Thẩm Yên lại biến thành "Tôi muốn."

Muốn điều gì?

Muốn Thẩm Loan!

Ngay lập tức, cơn phẫn nộ dấy lên từ trong tim, cùng với sự đau lòng, tựa như

một hồ nước vỡ ra, làm cho cô ta hoàn toàn chìm ngỉm.

"Anh muốn cô ta?!" Âm điệu bỗng dưng giương cao, sự trong trẻo và nhanh

nhẹn không còn tồn tại, chỉ còn lại sự sắc bén và lên án: "Vậy thì em được coi là

gì? Anh nói đi!"

Chàng trai trẻ chau mày: "Cô?" Ánh mắt mơ màng không thể giải thích dường

như đang nói -tôi và cô có quan hệ gì sao?

Phản ứng chân thật nhất mới làm tổn thương người khác sâu sắc nhất.

Ánh mắt Thẩm Yên nhìn về phía Kỳ Tử Thần vừa yêu vừa hận, phức tạp, hỗn

loạn, cho dù là như vậy, cô ta vẫn không nỡ chỉ trích. Nhưng sự lửa giận trong

lòng khó tan, muốn lập tức tìm chỗ phát tiết, mà Thẩm Loan lại là lựa chọn tốt

nhất.

Ánh mắt đầy thù hận, cô ta la hét xông đến: "Tôi bóp chết cô, cái đồ hồ ly tinh

này!"

Kỳ Tử Thần chắn trước mắt cô ta: "Dừng tay lại! Tôi không ngờ cô lại có bộ

dạng như vậy, kích động nóng nảy, trong miệng toàn lời lẽ bẩn thỉu thô tục, tiểu

Yên, cô làm tôi quá thất vọng."

Trong mắt chàng trai trẻ không hề che đậy sự ghét bỏ cùng chán ghét.

Mặc dù anh ta không nhớ rõ khuôn mặt của Thẩm Yên, nhưng bình thường

trong lúc ở cùng với nhau, cô ta vẫn luôn thể hiện cho anh ta thấy một mặt đó là

một cô bé hoạt bát, dí dỏm, lương thiện, cởi mở.

Kỳ Tử Thần không ngờ rằng sẽ có một ngày từ miệng của cô ta nghe thấy mấy

từ ngữ như "hồ ly tinh", "tiện nhân", hơn nữa đối tượng nhục mạ còn là em gái

ruột của mình.

"Thất vọng?" Thẩm Yên lẩm bẩm một mình, loạng choạng lùi về sau hai bước,

giống như chịu một đả kích vô cùng to lớn.

"Đúng vậy." Ánh mắt chàng trai kiên định, yêu ghét rõ ràng: "Biểu hiện vừa này

của cô làm tôi cảm thấy vô cùng xa lạ."

Động tĩnh bên này rất nhanh thu hút mọi người ở trong phòng khách, mọi người

đều không dám bước lên phía trước, chỉ có thể đứng cách đó không xa nhìn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sao tôi lại cảm thấy bầu không khí có gì đó kì lạ?"

"Là bạn nữ vừa nãy, nhưng sao cậu Kỳ lại đỡ bả vai cô ấy? Như thế này cũng...

quá thân mật rồi?"

"Chẳng lẽ... cậu Kỳ không thích vẻ đẹp diễm lệ như một bông hoa hồng của

Thẩm Yên, mà ánh mắt lại chỉ dành chọn cho một người đẹp thanh thuần?"

"Suỵt! Nhỏ tiếng một chút!"

"..."

Thẩm Yên nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, cho dù có bực tức muốn chết

đi, muốn phát điên lên, cũng không thể không hít sâu một hơi, dằn xuống cơn

tức giận xuống.

Chỉ giải thích hai ba câu, rồi sau đó dẫn mọi người rời khỏi nhà ăn.

Cuối cùng, cô ta quay đầu lại nhìn Thẩm Loan một cái, vẻ hung ác nham hiểm

cùng với thù hận trong mắt tràn đầy dường như muốn trào ra ngoài.

Thẩm Loan cười nhẹ như đáp trả.

Ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi!

Sau khi mọi người rời khỏi, Kỳ Tử Thần đỡ cô ngồi xuống: "Va đập có nghiêm

trọng không? Có nặng lắm không?"

Thẩm Loan lắc đầu, tỏ ra không có gì đáng ngại.

"Xin lỗi, tôi không biết Thẩm Yên cô ấy sẽ..."

"Không sao." Thẩm Loan né tránh cánh tay của anh ta, ánh mắt thản nhiên,

giọng điệu lạnh nhạt.

Kỳ Tử Thần rũ mắt xuống, đầu lông mày mạnh mẽ chau lại: "Cô ấy... vẫn luôn

đối xử với cô như thế này sao?"

Cô gái cười nhẹ: "Kêu gào muốn bóp chết tôi, thì đây vẫn là lần đầu tiên."

Anh ta lại muốn xin lỗi, nhưng bị Thẩm Loan cắt ngang—

"Tôi không sao rồi, anh trở lại phòng khách đi, vừa nãy cảm ơn anh đã chắn

trước mặt tôi."

"...Không có gì." Vốn dĩ là do tôi hại cô.

Vốn dĩ trong nhà còn có ý muốn để cho anh ta và Thẩm Yên qua lại với nhau,

bây giờ xem ra, điều này là không cần thiết nữa rồi. Một người con gái cứ mở

miệng ra là nói những hết những lời tô tục này lại đến lời thô tục khác, so với

những người đàn bà chanh chua ở ngoài đường ngoài chợ có gì khác biệt?

"Vậy cô ngôi một chút đi, tôi đi ra ngoài trước." chàng trai như có điều đang

suy tư, rời khỏi nhà ăn, ngay lúc này chỉ cần anh ta quay đầu nhìn Thẩm Loan

một cái, chỉ sợ rằng cái nhìn này có thể phát hiện ra ý cười đạt được mục đích

trong mắt của người con gái.

Sau khi Kỳ Tử Thần đi rồi, thắt lưng ngay lập tức thẳng băng, lúc cô va chạm

mép bàn cố ý khống chế lực đạo, vì thế mặc dù tiếng động có hơi lớn, nhưng

cũng không hề bị sao.

Cô đứng dậy, lướt qua mảnh cốc thủy tinh đã vớ nát thành một đống, lấy ra một

một chiếc cốc thủy tinh mới, rót nước ấm đến tầm 7 phần của cốc, bê trong tay.

Rất nhanh chóng, tiếng ồn ào ở phòng khách đã không còn nữa, tiếng người

giúp việc tiễn khách ở xa truyền đến.

Không đến một khắc sau, cả căn nhà lớn hoàn toàn khôi phục lại vẻ yên tĩnh của

những ngày bình thường.

Thẩm Yên tự mình ra cỗng tiễn nhóm bạn học về, xoay người quay vào nhà, nụ

cười trên khuôn mặt hoàn biến mất, ánh mắt trở lên sắc bén, hùng hùng hổ hổ đi

về phía nhà ăn.

Đây là muốn... đóng chặt cửa để tính sổ sao?

Thẩm Loan uống một hụm nước, không hề lẩn tránh, cũng không hề trốn đi, ý

cười trong ánh mắt.

"Tiện nhân! Cô đã làm gì với anh Kỳ?" Khoảnh khắc này, cô ta mới bộc lộ

khuôn mặt hung ác thật sự của mình, những gì Kỳ Tử Thần nhìn thấy đã tính là

gì?

"Không phải vừa nãy cô trốn ở bên ngoài nhìn rõ một hai rồi sao? Cần gì phải

hỏi những điều thừa thãi?"

"Cô thừa nhận cô dụ cỗ anh Kỳ?!"

Ánh mắt Thẩm Loan lưu chuyển, bỗng dưng tò mò hỏi: "Sao cô lại không cảm

thấy rằng anh ta tự mình dụ dỗ tôi?"

"Nằm mơ! Anh Kỳ sao có thể để ý đến cô chứ? Nhất định là cô mê hoặc anh

ấy!"

"Như lời cô nói, nếu như anh ta đã bị tôi mê hoặc, vậy thì anh ta cũng chẳng

được coi là chính nhân quân tử gì?"

"Cô!" Thẩm Yên tức giận đến đỏ bừng hai má lên, làm ra vẻ dơ tay lên muốn

cho cô một cái bạt tay.

Thẩm Loan bỗng dưng đứng dậy ngăn lại, ép người lại gần: "Sao vậy, muốn

đánh tôi?"

"Đúng là muốn đánh cô!" Dơ tay, vẫn muốn đánh lần nữa.

Lần này, Thẩm Loan không hề cho cô ta cơ hội, chỉ nghe thấy một tiếng chát—

Cả thế giới đều rơi vào khoảng tĩnh lặng.

Thẩm Yên đưa tay lên sờ mặt, chậm chậm xoay lại, trong mắt viết đầy mấy chữ

khó mà tin được: "Cô... đánh tôi!" Toàn thân run lên, môi run cầm cập.

"Đúng vậy, tôi đánh đó. Lẽ nào chỉ có một mình cô mới được động chân động

tay, không cho phép tôi phản kích?"

"Aaa?" Thẩm Yên hét lên, giống như mũi dao sắc cọ lên thủy tinh, vô cùng

nhức tai, đôi mắt đỏ rực dùng toàn bộ sức lực bổ nhào qua phía Thẩm Loan.

Thẩm Loan né người tránh đi, Thẩm Yên cứ như vậy thẳng đờ người đập vào

bàn ăn, toàn thân co dúm lại giống như một con tôm.

"Thẩm Loan, cô... chết cũng không được yên lành!"

"Yên tâm, tôi có chết thì trước khi nhắm mắt cũng sẽ kéo cô làm đệm lưng!"

Câu nói này chưa đựng sự mạnh mẽ quyết liệt, lộ ra ác ý.

Thẩm Yên rùng mình ớn lạnh.

Thẩm Loan cười nhẹ, đưa mắt nhìn xung quanh, một nơi quen thuộc biết bao,

một tình cảnh quen thuộc biết bao.

Kiếp trước, ở trong nhà ăn này, mặt cô bị bạn bè Thẩm Yên mời đến cưỡng

hiếp, cũng may có người giúp việc xông đến, kịp thời ngăn chặn, nhưng Thẩm

Yên đã làm gì?

Cô ta trước mặt tất cả mọi người có mặt ở đó, đứng ra làm một "nhân chứng

chứng kiến tận mắt", một mực khẳng định là cô không có liêm sỉ, quyến rũ bạn

của cô ta, thấy chuyện bị bại lộ, mới cắn ngược một cái nói thành bị cưỡng hiếp.

Lúc đó, Thẩm Loan vừa được đưa về nhà họ Thẩm không lâu, Thẩm Xuân

Giang đối với cô vô cùng lạnh nhạt, chẳng thèm quan tâm hỏi han, tùy ý để cho

Thẩm Yên nhục mạ cô, thậm chí đến người giúp việc cũng có thể khoa chân

múa tay với cô, chế giễu mỉa mai cô.

Cho nên, sau khi Thẩm Yên nói ra những lời nói "làm chứng" chồng chất sơ hở

đó, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là nghi ngờ chất vấn, mà là

trực tiếp định tội cho cô, mỗi người một câu "không biết xấu hổ", luôn miệng

mắng cô là "đồ lẳng lơ".

Khoảnh khắc đó, tự tôn của Thẩm Loan bị chà đạp trong bùn đất.

Cho dù có sống lại một một đời, cũng không có cách nào lau lau sạch hết.

"Tôi không tìm người làm nhục cô, đã là rất nhân từ rồi." Thẩm Loan nắm chặt

tóc của cô ta, tiến gần tới, khẽ mỉm cười nói, có thể từ trong lời nói đó thấy

được sự chết chóc và lạnh lùng cực độ, làm cho người khác thật sự run sợ.

"Không phải cô thích Kỳ Tử Thần sao? Đáng tiếc, người ta lại không thích cô!"

"Im miệng! Cô cái đồ tiện..."

Loảng xoảng!

Thẩm Loan ấn đầu cô ta một cái đập xuống bàn: "Đây là dạy dỗ cô, làm người

thì phải biết phép tắc lịch sự, cứ mở miệng ra lại một câu tiện nhân thật sự là

quá... thô tục. Chẳng trách ánh mắt Kỳ Tử Thần nhìn cô lại chứa sự chán ghét

vứt bỏ."

"Thẩm Loan cô dám đối với tôi như vậy, ba mẹ sẽ không bỏ qua cho cô!" Thẩm

Yên kìm nén cơn đau truyền đến từ da đầu và sự chóng mặt xuất hiện khi bị đập

một nhát, nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Thẩm Yên tái nhợt, Kỳ Tử Thần... điều uy hiếp duy nhất của cô...

Thẩm Yên sao lại có thể để cho anh ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như thế

này của mình?

Vốn dĩ còn có người giúp việc ở đây, nhưng làm ầm ĩ gây ra động tĩnh lớn như

thế này cũng không thấy một người, chỉ có thể nói—

"Thông minh quá ngược lại lại thông minh không đúng chỗ. Đuổi người giúp

việc đi muốn chỉnh đốn tôi, nhưng cuối cùng lại tự mua dây buộc mình, đến cả

một trợ thủ cũng không có. Thẩm Yên cô nói xem sao cô lại ngu ngốc đến mức

này chứ?"

"..." Cô ta kìm nén vành mắt đã đỏ ửng, yết hầu giống như bị kẹo bông chặn lại,

không nói nổi một câu phản kích.

Lẽ ra phải sớm biết điều này, đối đầu với Thẩm Loan, từ trước đến nay cô ta

vốn không hề thắng nổi.

Lúc trước Thẩm Yên không tin, một lần thử thăm dò, liên tiếp khiêu khích,

nhưng lại không hề thành công nổi một lần, đáng cười nhất là cô còn trùng hợp

đem mọi nguyên nhân đổ tội lại cho cô ta.

Một lần là trùng hợp, hai lần cũng có thể là trùng hợp, nhưng lần thứ ba thứ tư

thì sao?

"Rốt cuộc cô muốn như thế nào?!"

Thẩm Loan thu tay lại, đỡ cô ta lên, động tác nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại đầu

tóc và vạt áo trước.

Thẩm Yên ngơ ngác để kệ động tác của cô, đồng tử co chặt, lông tơ dựng hết

lên.

Kỳ lạ....

Nhưng không thể nói ra kỳ lạ ở chỗ nào...

"Tôi ấy mà, không muốn thế nào cả. Vốn dĩ muốn chung sống đàng hoàng, êm

đẹp với cô, diễn vở tình cảm chị em sâu đậm này, nhưng cô lại không tiếp nhận

tình cảm tốt đẹp này, vậy thì chỉ có thể dùng một phương thức khác để đạt được

mục đích. Ai bảo cô rượu không uống lại đi uống rượu phạt chứ?"

Ánh mắt Thẩm Yên nhìn chằm chằm cô cứ như gặp phải quỷ, tay chân lạnh

toát, cả người cứng đờ.

"Cho nên." Thẩm Loan tiếp tục giúp cô vén mấy sợi tóc rơi xuống ra đằng sau

tai, âm sắc dịu dàng, ý cười ôn hòa: "Cô tốt nhất đừng chọc cho tôi tức giận, nếu

không tôi nhất thời không nghĩ thông suốt, chạy đi mê hoặc anh Kỳ của cô..."

"Cô dám!"

"Cô cũng mắng tôi là hồ ly tinh rồi, còn điều gì mà tôi không dám nữa làm sao?

Được rồi." Thẩm Loan đẩy cô ta ra: "Kiểu tóc và bộ váy hôm nay đều rất đẹp."

Nói xong, cô thong thả đứng dậy, nhấc chân rời đi.

Thẩm Yên nhìn bóng lưng đi xa của cô, ánh mặt giật mình kinh sợ, nỗi sợ hãi và

oán giận đen xen nhau tạo thảnh một mảng u ám tối tăm.

"Cô không lên gây sự chú ý của anh Kỳ..." Âm cuối nhè nhẹ, thấp đến nỗi

không thể nghe được, không khí xung quanh bỗng nhiễn trở lên lạnh lẽo...

Tối hôm đó, Thẩm Yên sôt cao không ngừng, giống như bị cái gì đè lên, trong

mơ luôn miệng nói mê.

"Nhanh! Mau gọi điện thoại cho bác sỹ riêng đến đây! Bảo ông ta nhanh chóng

đến đây!" Dương Lam chân tay lúng ta lúng túng, vội vàng lo lắng đến mức

vành mắt đều đỏ cả lên, nước mắt như sắp trào ra.

Thẩm Loan đứng ở tầng hai, nhìn một cái sau đó dời ánh mắt, chuẩn bị trở về

phòng, không muốn chạm mặt với Thẩm Khiêm ở đối diện đang đi đến.

Ánh mắt người đàn ông u ám lạnh lẽo, không còn sự ôn hòa trên khuôn mặt mà

chuyển thành sự nghiêm túc, nặng nề: "Em đã làm cái gì rồi?"

"Lời này của anh trai, sao em nghe lại không hiểu gì hết."

"Đừng có giả ngốc! Chuyện buổi chiều hôm nay, anh đều nghe người giúp việc

nói cả rồi."

Thẩm Loan nhìn thấy cô tay mình bị giữ chặt, không hề vùng vẫy, cũng không

hề nổi giận, bình tĩnh như nước: "Nếu như anh đã nghe hết rồi, thì cần gì hỏi

em?"

"Em và Tiểu Yên bởi vì Kỳ Tử Thần mà xảy ra xung đột, sau khi em ấy tiễn bạn

học về, lại đuổi người giúp việc đi, vậy sau đó, giữa hai người ở trong nhà đã

xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu mà thôi."

Thẩm Khiêm híp híp đôi mắt, ánh mắt có một tia thăm dò quét qua.

"Nếu anh không tin có thể đi hỏi chị hai." Thẩm Loan cười nhẹ, ngữ khí nhàn

nhạt: "Anh, anh giữ tay em rất đau."

Người đàn ông thu tay lại, ánh mắt sáng rực: "Anh không quan tâm em ấp ủ âm

mục đích gì, như thế nào, nếu như đã bước chân vào cửa nhà họ Thẩm, thì phải

coi mình như người nhà họ Thẩm! Nếu như..."

Thẩm Loan nhìn trừng trừng anh ta.

"Nếu như em muốn làm hại đến ai, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, nói

được làm được! Em tốt nhất là nên để câu này vào trong tai, và luôn luôn để

trong lòng."

Thẩm Khiêm như vậy mới là người hiểm hách uy nghiêm ở kiếp trước, cậu chủ

nhà họ Thẩm tim lạnh vô tình.

Ánh mắt như thế, chứa đựng sát khí, là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.

Bốn mắt nhìn nhau, một người không lùi, một người không nhường.

Cả nửa ngày sau, Thẩm Loan mới dời ánh mắt đi: "Được."

Đã nghe vào tai, cũng đã ghi nhớ lại.