Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 264




Cô giao quyền lựa chọn cho Thẩm Khiêm.

Ném, hay giữ lại, tóm lại sau này cái vòng tay này sẽ không xuất hiện trước mắt

cô nữa, trên mặt Thẩm Loan lạnh lùng đến đáng sợ.

Lại là một trận yên lặng, Thẩm Khiêm cuối cùng quyết định —

Cất kỹ vòng tay, tự mình bảo quản.

Thẩm Loan cũng không kinh ngạc khi anh ta lựa chọn như thế, đồ dùng mấy

trăm vạn muat, sao có thể nói ném là ném? Tốt xấu gì cũng có thể qua tay bán

đi, đây mới là cách làm thực tế và lý trí nhất.

Mà Thẩm Khiêm trước nay luôn tỉnh táo không làm cô thất vọng, giống như lúc

này anh ta cầm cả vòng tay và bật lửa bỏ vào trong túi áo sơ mi, vẻ mặt lạnh

lùng, ánh mắt thản nhiên.

Đưa được củ khoai lang bỏng tay đi rồi, Thẩm Loan lập tức nhẹ nhõm hơn

không ít.

"Đã khuya rồi, về nhà đi."

Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu: "Được."

Lúc trở lại nhà cũ đã là 10 giờ tối, phòng khách vẫn còn bật đèn, sáng ngời lạ

thường.

Sau khi đi vào, lại chỉ có một mình Thẩm Yên ngồi trên sô pha xem TV: "Anh,

anh về..."

Tầm mắt chạm phải Thẩm Loan ở phía sau, nụ cười cứng đờ rồi biến mất với

tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng trở thành vẻ mặt hung ác

nham hiểm, cô ta cất gối ôm, xông lên: "Sao cô lại cùng về với anh tôi?!"

Ánh mắt không tốt, giọng điệu nghi ngờ, chỗ nào cũng có vẻ không vừa lòng và

ghét bỏ.

Thẩm Loan còn đang thay dép lê, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng.

Thẩm Yên cảm giác bị làm lơ, đang muốn phát tác, lại bị ánh mắt cảnh cáo của

Thẩm Khiêm làm đứng yên tại chỗ, uất ức lại xấu hổ, oán hận trong lòng với

Thẩm Loan lại tăng thêm một phần.

Chị cả như thế, anh trai cũng như vậy. Cô khốn này có gì tốt chứ? Thế mà lại

được hai người che chở...

Rõ ràng cô ta cùng bọn họ mới là người thân nhất, Thẩm Loan thì tính là cái

rắm gì!

Thẩm Khiêm: "Ba mẹ đâu?"

"...Đang đi xã giao vẫn chưa về. Chị cũng đi công tác, một mình em ở nhà rất

nhàm chán, hay là... em đến công ty anh thực tập nhé, anh?" Giọng điệu dò hỏi,

có chút thấp thỏm, hoàn toàn khác với sự kiêu căng ngạo mạn khi đối mặt với

Thẩm Loan.

"Gần đây Thiên Thủy rất bận, nên không thể hướng dẫn thực tập sinh được. Nếu

em cảm thấy nhàm chán thì có thể gọi bạn học hoặc bạn bè tới nhà chơi."

"Có thể sao?" Thẩm Yên bị dời lực chú ý, không hề nói đến chuyện thực tập

nữa.

"Chọn lúc ông và ba mẹ không ở nhà ấy, đừng quá lộn xộn."

Thẩm Yên vui mừng hớn hở lên lầu, về phòng lần lượt gọi điện thoại cho từng

bạn cùng lớp và bạn bè, trước khi đi, hai mắt hung ác trừng mắt nhìn Thẩm

Loan, giống như đang nói — chờ đó đi, sau này còn rất nhiều cơ hội chỉnh mày.

Thẩm Loan bình tĩnh đối diện, hai mắt đen nhánh nổi lên tia lạnh lùng.

"Vòng tay đã trả rồi, sau này đừng đến trêu chọc Lục Thâm nữa." Trước khi lên

lầu, người đàn ông ở phía sau cô lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Loan không quay đầu lại: "Nếu anh ta trêu chọc trước thì sao? Anh biết

đấy, em không có quyền lựa chọn."

"Cái anh ta muốn là vòng tay, em cứ nói thứ anh ta muốn đang ở trong tay anh."

"Được." Còn về phần đối phương có nghe hay không, vậy không liên quan đến

cô.

Mặc kệ là Lục Thâm, hay là Thẩm Khiêm, nếu có thể, Thẩm Loan không muốn

trêu chọc một ai.

Quá hao tâm tốn sức.

"Chuyện dự án phát triển, không có lần sau." Lúc Thẩm Loan đi đến bậc thang

cuối cùng, anh ta cắn răng, trầm giọng mở miệng.

Bứớc chân ncô gái không dừng lại, xoay người biến mất ngay chỗ rẽ.

Cũng không biết, rốt cuộc có nghe thấy không.

Thẩm Khiêm đứng ở phòng khách, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại

không thấy rõ nét mặt của người đàn ông, giống như bị một tầng mây mù bao

phủ.

Trở về phòng, Thẩm Loan đến trước nhìn chậu cây xương rồng, cô nhớ hình

như một tuần rồi không tưới nước, nhưng thân cây xanh lá vẫn mọng nước như

cũ, thịt thà đầy đủ.

"Mày đúng là ngoan cường..." Cô cười vươn ngón trỏ, chọc chọc trên gai nhỏ.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc.

Không cần đến công ty, cô vui vẻ nhàn rỗi, ngồi trong phòng tập một loạt động

tác yoga, sao đó thay quần áo, ra ngoài chạy bộ.

Trong không khí còn sót lại sương sớm và bùn đất, gió thổi qua mang theo

hương hoa thơm ngát.

Thẩm Khiêm cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng tài chính của Thiên

Thủy đang rối loạn, cô cho rằng anh sẽ không có hứng thú, không ngờ vẫn gặp

được.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Gật đầu, ý bảo chào hỏi, rồi từng người chạy qua, cả quá trình không tiếp xúc

quá nhiều.

Thẩm Loan nhận ra quy luật của Thẩm Khiêm không chỉ biểu hiện trong công

việc, mà còn trong thói quen sinh hoạt.

Ví dụ như, mỗi ngày anh ta sẽ cố định lúc nào xuống lầu, lúc nào chạy bộ, lúc

nào ăn bữa sáng, chạy bộ trên con đường nào, chạy bao lâu, từng từng việc một,

cho dù lớn hay nhỏ, anh ta đều có cho mình một quy tắc riêng.

Ngoại trừ tình huống đặc biệt ra, nếu không cũng sẽ không phá vỡ nó.

Người xưa nói đúng, người ít dục vọng mới giữ mình cương trực.

Một người có quy tắc đến cực điểm, thường cũng có nghĩa là cực kỳ lý trí, chịu

đựng những gì người thường không thể, nhưng không phải những gì người

thường có thể làm. Như thế thì sao có thể không lớn mạnh?

Thẩm Loan gạt mấy suy nghĩ lung tung ra, không hề nghĩ nhiều nữa, phối hợp

với bước chân bắt đầu điều chỉnh hơi thở

40 phút sau, kết thúc việc chạy bộ, cô lên lầu tắm rửa.

Vết thương ở khuỷu tay phải đã bong ra, lúc này lộ ra lớp thịt non hồng phấn,

cũng không sợ dính nước nữa.

Lúc trước cô Thẩm Loan còn nghi ngờ có phải tác dụng của thuốc bắc quá chậm

không, nhưng sự thật chứng minh, cô đã xem nhẹ năng lực của Trâu Liêm rồi.

Nói đến thuốc bắc, Thẩm Loan đột nhiên nhớ tới đêm đó ở Sơn Trang Ôn

Tuyền, ngay lúc cô xông vào, Quyền Hãn Đình đang trần truồng ngâm mình

bên trong suối nước nóng, ngoài mùi lưu huỳnh có trong suối nước nóng ra, còn

có thêm mùi thuốc nồng đậm dường như đang lơ lửng.

Lúc ấy cô chưa từng để ý đến, nhưng sau đó cũng không cố nghĩ lại, bây giờ tự

nhiên nghĩ tới, đột nhiên tò mò rốt cuộc Quyền Hãn Đình bị bệnh gì.

Bình thường nhìn anh cũng không thấy có vấn đề gì mà?

Thân thể cường tráng, tham ăn giỏi ngủ, mà làn da lại quá trắng, nhưng cũng rất

hài hòa với khuôn mặt tinh xảo kia, làm người khác cảm thấy vốn nên như vậy,

là chuyện đương nhiên.

Tắm rửa xong ra ngoài, thay một bộ quần áo sạch sẽ ở nhà, Thẩm Loan xuống

lầu ăn bữa sáng.

Ông cụ đã trở về, ở mấy ngày rồi lại đi, lần này hình như là tu gì đó trên núi,

cũng có mấy ông bạn già đi theo làm bạn, lấy xe, mang theo tài xế, cũng có vệ

sĩ, đầy đủ mọi thứ.

Trong trí nhớ của Thẩm Loan kiếp trước, Thẩm Tông Minh cũng không thường

xuyên đi xa nhà, đa số thời gian đều ở nhà cũ, quang quẩn bên nhà Thẩm Xuân

Đình và Thẩm Xuân Hàng.

Dù sao có ba đứa con trai, lúc ông ta vui vẻ thì có thể đổi nhà này, không vui thì

có thể đổi một nhà khác.

Đúng là nhìn không ra bốn năm trước ong ta lại từng có tinh thần như vậy.

Thẩm Loan cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng tới rồi tuổi này, cứ sống thêm

một tuổi là lại có thêm một trở ngại, ai cũng không đoán trước bốn năm sau,

tình trạng sức khở củaThẩm Tông Minh sẽ phát triển thành thế nào, có lúc,

người mệt chân lười, không muốn đi cũng hợp lý.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm đến công ty, Thẩm Như

đi công tác, mấy ngày gần đây đều không về nhà, hai mẹ con Dương Lam và

Thẩm Yên ngồi trên sô pha xem TV, chỉ có Thẩm Loan rảnh rỗi, là người ngoài

cuộc.

Cô cũng không thèm để ý, cảm giác cô lập như có như không này kiếp trước cô

đã nếm đủ rồi, tất nhiên cũng sớm quen.

Vô tư, lại bình yên.

Chưa từng hy vọng, làm sao có thể yêu cầu xa vời?