Ánh mắt thoáng nhìn hai người cách đó không xa bỗng dưới chân hơi chậm lại,
Lục Thâm càng thêm hăng hái: "Này! Cô rốt cuộc có ra không? Mọi người đều
là người trưởng thành rồi, làm sai rồi thì phải chịu trách nhiệm!"
"Tổng giám đốc Thẩm..." Đàm Diệu lo lắng nhìn thoáng qua bên cạnh, lại thấy
hai tay Thẩm Khiêm đôi tay rũ xuống bên khe quần, lúc này yên lặng nắm chặt.
"Câm miệng —" Thẩm Loan đi ra từ bên trong, giơ tay quăng khăn lên mặt Lục
Thâm: "Có dừng lại không? Là do tay anh run, còn muốn đổ cho tôi, đầu óc anh
có vấn đề à?!"
Lục Thâm không nói, ánh mắt ý bảo cô nhìn về bên kia.
Thẩm Loan nhìn theoi, giây tiếp theo, giữa mày đột nhiên nhíu chặt.
Yên tĩnh kỳ lạ giằng co ba giây, cũng có thể lâu hơn...
Thẩm Khiêm quay trở lại, siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cũng chưa
hỏi gì, chỉ nói câu: "Đi theo anh."
Không đợi Thẩm Loan phản ứng lại, một tay khác lại bị Lục Thâm bắt lấy.
"Thẩm Khiêm, anh có ý gì? Nói nhảm thì không nói, còn muốn dẫn người của
gia đi? Anh là cọng hành nào? Có biết tự mình hiểu lấy không?"
"Anh lặp lại lần nữa xem, ai là người của anh?"
"À, cô ấy đó." Trắng trợn lôi kéo lắc nhẹ tay Thẩm Loan, khiêu khích lại kiêu
ngạo.
Vẻ ôn hòa trong mắt người đàn ông thoáng chốc bị âm u bao trùm lên, đột nhiên
dùng sức, căn bản không quan tâm Thẩm Loan có chấp nhận hay không, thế
nhưng lại muốn ép buộc lôi kéo cô.
Lục Thâm bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê
dại, nhưng mặt mũi lớn hơn trời, tê dại cũng không thể lúng túng được, nên
cũng dùng sức nắm chặt.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Loan giống như sợi dây kéo co bị kéo đi kéo lại, hai
bên thế lực ngang nhau, trước không được, sau cũng không xong, cuối cùng
không thể nhịn được nữa —
"Buông tay!"
Hai người làm như không nghe thấy.
"Lục Thâm, anh buông ra trước." Cô nhíu mày.
"Dựa vào gì chứ? Tôi không buông!"
Thẩm Khiêm: "Dựa vào tôi là anh trai của em ấy, còn anh có tư cách gì mà
nói?"
Lục Thâm nghẹn lời, điểm này đúng là amh ta không có cách nào phủ nhận,
nhưng chỉ vậy mà đã cúi đầu nhận thua, cũng quá mất mặt...
"Thẩm Loan, cô cũng đừng quên, hai ta đang trên một con thuyền." Trong suy
nghĩ của Lục Thâm, nếu Thẩm Loan giúp anh ta đối phó Thẩm Khiêm, như vậy
hai phe sẽ phân chia rõ ràng.
"Tự cô nói đi, chọn anh ta hay tôi?"
Ánh mắt Thẩm Loan nhìn anh ta như đang nhìn một đầu heo, không, còn ngu
hơn cả heo!
Hai câu nói đã làm quan hệ của hai người rung chuyển rõ ràng, chỉ cần Thẩm
Khiêm không ngốc, vừa nghe đã hiểu.
Còn câu "Chọn anh ta hay tôi", xem nhiều phim thần tượng quá rồi à?
Lục Thâm lại không hề nhận ra, lại cứ một mực đến cùng chọn ai.
Thẩm Loan: "..."
Đồng đội ngu như heo, cô cảm thấy rất tuyệt vọng.
Ngay lúc đôi mắt nhỏ của Lục Thâm tha thiết chờ đợi, Thẩm Loan tránh tay anh
ta, quay đầu nhìn Thẩm Khiêm nhoẻn miệng cười: "Anh, chúng ta đi thôi."
Lục Thâm: "?"
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Đợi đến lúc anh ta phản ứng kịp, trước mắt đã không bóng dáng hai anh em cô
nữa.
Sau đó —
"Thẩm Loan, cô là kẻ phản bội!"
Ăn của anh ta, uống của anh ta, còn nghe anh ta nói xấu Thẩm Khiêm nửa tiếng,
kết quả lại bị quân địch lừa đi?!
Lục Thâm khó hiểu, cũng uất ức muốn chết!
...
Ra đến cửa, Thẩm Loan bị nhét vào ghế phụ, Đàm Diệu vừa định ngồi phía trên,
lại bị Thẩm Khiêm đóng đinh tại chỗ —
"Tôi lái xe, anh gọi xe trở về đi."
Đàm Diệu chỉ có thể nhìn đuôi xe đi xa, thở dài, lại rất bất đắc dĩ mà lắc đầu, rất
nhanh đã đợi được một chiếc xe taxi.
Cả quãng đường không nói chuyện, Thẩm Khiêm trầm mặt, nhìn thẳng về phía
trước, xe bị anh ta ném cho, thân xe cũng đi theo lay động.
Thẩm Loan thắt đai an toàn, xóc nảy nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Còn về vấn đề an toàn tính mạng, hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì Thẩm
Khiêm càng tiếc mạng hơn cô, hơn nữa tốc độ xe cũng trong phạm vi khống
chế.
Cho nên, lúc này Thẩm Loan cực kỳ bình tĩnh.
Đến đường Tân Giang, người đàn ông đạp chân phanh dừng hẳn, cầm điếu
thuốc và bật lửa đi xuống, Thẩm Loan nghĩ nghĩ rồi đi đến bên cạnh anh ta.
Hai người mặt hướng về phía Ninh Giang, kề vai nhau.
"Vì sao lại ra ngoài ăn cơm với Lục Thâm?" Người đàn ông cầm điếu thuốc,
kẹp trong tay, khói trắng lượn lờ.
Thẩm Loan: "Anh ta mời khách."
"Quen biết lúc nào?"
"Sau khi hai người đánh một trận, anh ta tới gây phiền toái cho em."
Thẩm Khiêm nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
"Việc nhỏ, đã giải quyết rồi, cũng coi như không đánh không quen nhau."
Hơi yên tĩnh.
Anh ta đột nhiên mở miệng: "Thiên Thủy đã mất dự án phát triển của Hối Hải
rồi."
Vẻ mặt Thẩm Loan bình tĩnh.
"Lục Thâm không thông minh như vậy."
Thẩm Loan không nói gì như cũ.
Đôi mắt Thẩm Khiêm sắc bén, sắc sảo nói: "Là em nhắc nhở anh ta."
Thẩm Loan cười khẽ, lúc anh ta làm bộ duỗi tay nắm bả vai cô, bỗng nhiên lùi
về phía sau hai bước, kéo khoảng cách giữa hai người: "Nhắc nhở? Không thân
cũng chẳng quen, vì sao em phải nhắc nhở anh ta?"
Anh ta hút điếu thuốc, bên môi gợi lên một nụ cười, mang theo vài phần châm
chọc cùng mỉa mai.
Thẩm Loan cũng không thèm để ý: "Em chỉ là không muốn Lục Thâm lại vì cái
vòng tay mà dây dưa, mới nói một ít lời dời sự chú ý của anh ta."
"Nói chuyện gì?"
"Em nói cho anh ta, anh cố ý cãi nhau với anh ta, thật ra là có ý đồ khác."
Thẩm Khiêm dừng lại, thấp giọng bật cười: "Ha ha...hóa ra, em còn thông minh
hơn so với tưởng tượng của anh." Bỗng chốc, ý cười bị thu lại: "Vì sao lại giúp
anh ta?"
"Em đã nói rồi, dời lực chú ý, vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi."
"Em có biết không, cách em tự bảo vệ mình đã làm Thiên Thủy rơi vào nguy cơ
khủng hoảng?!" Anh ta tới gần, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.
Thẩm Loan lại lui xuống, trước sau vẫn giữ một khoảng cách an toàn, cười lạnh:
"Chẳng lẽ không phải anh phạm sai lầm trước sao?"
"Thương trường thay đổi trong nháy mắt, vốn chính là chiến tranh không nhìn
thấy khói thuốc súng, anh lừa tôi gạt, đấu đá với nhau, không có sai hay đúng,
chỉ nhận thua hoặc thắng!"
Anh ta không cho rằng mình lợi dụng Lục Thâm lấy lòng nhà họ Nghiêm là sai,
sai lầm ở đây là anh ta đã xem nhẹ bản tính thương nhân của Hối Hải, cũng
đánh giá cao mâu thuẫn hai nhà Lục Nghiêm.
"Đúng vậy, chỉ nhận thua hoặc thắng," Thẩm Loan than nhẹ: "Lục Thâm dùng
cách thắng, nhưng anh lại không muốn nhận thua, hay là nói, anh thắng không
nổi mà thua cũng không xong?!"
Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm, không bực không giận, chỉ nhẹ nhàng kéo khóe
miệng: "Ở trong lòng em anh là loại người này sao?"
Thẩm Loan quay đầu đi: "Cũng không phải, em nói không tính. Còn nữa..." Cô
từ trong túi lấy ra một thứ, đưa cho anh ta: "Cái này trả lại anh, vật quay về
chủ."
Người đàn ông mở bàn tay ra, một vòng tay bạch kim đập vào đáy mắt, ở giữa
được khảm một viên kim cương trắng chiết xan ánh sáng lóa mắt dưới đèn
đường.
Lộng lẫy bắt mắt.
Đồng tử Thẩm Khiêm co lại, khàn giọng nói: "Có ý gì?"
"Anh dùng cái vòng tay này để khơi nguồn mâu thuẫn với Lục Thâm, bây giờ
mọi chuyện đã kết thúc rồi, mặc kệ mục đích có thành, hay là cuối cùng thất
bại, nó cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, mà thật ra có thể bán được giá tốt đấy,
anh lấy về đi."
"... Dự định ban đầu khi anh đưa vòng tay cho em không phải vì mượn nó để
đắc tội Lục Thâm!"
"Nhưng cuối cùng anh vẫn thuận nước đẩy thuyền làm như vậy, còn về phần dự
định ban đầu là gì, quan trọng sao?"
Thẩm Khiêm á khẩu không trả lời được.
Anh ta cam chịu, anh ta không phản bác, may mắn là trong lòng anh ta nghĩ, là
bởi ý nghĩa của cái vòng tay này không còn thuần túy nữa.
Nên cô mới ghét bỏ, cô không muốn lấy.
"Nếu anh vẫn muốn bắt em phải nhận, em sẽ làm theo lời anh nói lúc trước—
vứt đi. Đúng lúc trước mắt chính là Ninh Giang, cũng không phải là thùng rác,
ném đi rồi cuối cùng cũng không trở lại, xong hết mọi chuyện."