Nghĩ vậy, Thẩm Loan cũng trực tiếp hỏi thẳng.
Lục Thâm đắc ý mà nhướng mày nhìn cô: "Sao thế, sợ à? Chậc chậc, không
nhìn ra đó, cô nói cô tốt xấu gì cũng là em gái ở đêm Paris, còn sợ cái này sao?"
"Tôi sợ anh sắc dục huân tâm, tình khó tự ức, mất mặt trước mọi người, cũng
làm tôi mất mặt theo." Lúc nói chuyện còn ngó hai mắt nhìn về phía người phụ
nữ mặc sườn xám, ám chỉ rất rõ.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thâm đỏ bừng, thấy thang máy tới, trực tiếp túm cô
vào trong, ấn xuống lầu ba.
"Một cô gái như cô, sao nói chuyện lại không kiêng dè chay mặn gì thế?!"
Nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Loan lùi vào trong một góc, âm thầm kéo dãn khoảng cách của hai người,
vẻ ghét bỏ hiện lên trên mặt, không thèm che dấu.
"Cũng tốt hơn một số người làm việc không kiêng nể chay mặn gì cả. Sớm biết
đến mấy chỗ này, còn không bằng đi ăn lẩu..."
"Cái gì mà loại chỗ này loại chỗ kia hả? Bản thân suy nghĩ dơ bẩn, lại còn trách
tôi sao?" Lục Thâm đưa hai tay ra mở cửa.
Thẩm Loan cười lạnh, hai mắt đề phòng nhìn anh ta.
Lục Thâm bị ánh mắt như vậy kích thích, giống như anh ta là đồ vật rất dơ bẩn,
lòng tự trọng mạnh mẽ làm anh ta nhịn không được dựng lông tóc lên: "Đây mẹ
nó chính là tiệm cơm! Tiệm cơm đấy! Cô nghĩ lung cái gì?!"
"...Ồ."
Lục Thâm bực mình.
Thẩm Loan nhắc nhở: "Đừng dậm chân trong thang máy, dễ dàng xảy ra
chuyện."
"..."
Tới lầu ba, hai hàng ghế trái phải đều có những cái tên khác nhau, như là Hà
Vận, Ưu Đàm, Trầm Hương...
Lục Thâm dẫn cô đi vào căn phòng bên phải, sau đó lấy thẻ gỗ treo trên then
cửa.
Thẩm Loan liếc mắt nhìn hàng chữ nhỏ trên tấm gỗ, giống hệt như tên trong
phòng.
"Muốn ăn gì cứ thoải mái gọi." Tay Lục Thâm vung lên, đưa màn hình điện tử
qua, dáng vẻ "Tôi rất có tiền".
Thẩm Loan cũng không khách sáo, cúi đầu vuốt vài cái trên màn hình điện tử,
thấy thích là chọn.
Mười lăm phút sau, người phục vụ thu khay lại, khuôn mặt tươi cười dịu dàng:
"Đồ ăn đủ rồi, mời hai vị dùng."
Lục Thâm nhìn dĩa lớn nhỏ gần như đã chiếm toàn bộ mặt bàn mặt, hỏi Thẩm
Loan: "Cô rốt cuộc gọi bao nhiêu thế?"
"Tám món ăn."
Cô gọi tám, anh ta gọi năm món, cộng lại là mười ba món...
"Vì sao tất cả đều là thịt?"
Thẩm Loan chỉ chỉ bông cải xanh bình thường trong một góc mâm không: "Đây
này."
Được rồi... Lục Thâm đã bị cô đánh bại hoàn toàn.
Bình thường có người phụ nữ nào đi ăn cơm cùng anh ta mà không phải cầm
thực đơn do do dự dự, sợ không đủ rụt rè chứ?
Thẩm Loan thì ngược lại, bảo cô chọn thì cô chọn, gọi một lúc tám món ăn
không nói, còn mẹ nó toàn là thịt.
Ngay cả bông cải xanh trên bàn cũng là Lục Thâm tự mình gọi.
"Thật khó ăn." Cầm lấy chiếc đũa, chọc chọc món giò heo cách anh ta gần nhất,
Lục Thâm nhịn không được nhả ra.
Thẩm Loan cúi đầu dùng bữa, mắt điếc tai ngơ.
Lục Thâm: "..."
Cùng lúc đó, dưới hành lang lầu một lại nghênh đón hai vị khách.
"Tiên sinh, xin hỏi có đặt trước không?"
Đàm Diệu tiến lên: "Phòng Mộc lan."
"Xin chờ một lát." Phục vụ mặc sườn xám xoay người từ quầy phía dưới lấy ra
một tấm thẻ gỗ: "Lầu ba, ra thang máy rẽ phải, phòng đầu tiên bên trái."
Đàm Diệu nhận lấy, ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Khiêm.
Người sau khẽ gật đầu: "Đi lên chờ."
5 giờ, cách thời gian hẹn đã qua mười lăm phút, nhưng người đó vẫn chậm chạp
chưa tới.
Mặt Thẩm Khiêm không cảm xúc ngồi ở trên ghế, quanh thân giống như đang
đóng băng.
Đàm Diệu ở bên cạnh, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Đảo mắt, lại qua mười lăm phút, Thẩm Khiêm: "Gọi điện thoại hỏi một chút."
Đàm Diệu lập tức móc điện thoại ra, tiếng chuông buồn chán kết thúc: "Xin
chào, tôi là Đàm Diệu của bất động sản Thiên Thủy, xin hỏi Tống nhị gia......
Không trở về sao?! Vì sao? Được... Một khi đã như vậy, tôi không làm phiền
nữa, gặp lại."
Thẩm Khiêm nhíu mày, im lặng dò hỏi.
Đàm Diệu: "Bên kia nói, nhị gia bị vướng một số chuyện, vẫn còn ở... nước
ngoài."
Nếu không thể đến đúng hẹn, vì sao không gọi điện thoại thông báo trước một
tiếng?
Đã quên sao?
Đàm Diệu cười nhạo, lấy cớ mà thôi.
"Đi thôi." Thẩm Khiêm đứng dậy, lấy áo khoác, một bàn đầy món ngon còn ở
đó, nhưng một đũa cũng chưa động.
"Tổng giám đốc Thẩm, Tống nhị gia có ý gì? Cố ý chơi chúng ta sao?"
"Cũng không đến mức đó."
Mọi chuyện dừng lại, là thật; để cho bọn họ chờ đợi mệt mỏi cũng là thật.
Vừa ra oai phủ đầu, cũng là tấm bia cảnh cáo.
Đàm Diệu: "Mọi người đều nói người trên giảng nghĩa khí, tích thủy chi ân,
dũng tuyền tương báo. Huống chi ngài còn có ơn cứu mạng với Tống nhị gia,
sao anh ta có thể..."
"Chuyện này đúng là làm khó anh ta." Thẩm Khiêm cười khẽ, nhưng nếu không
khó, cũng sẽ không tìm tới Tống Cảnh.
Đàm Diệu nghe vậy thì như lọt vào trong sương mù: "... Tôi không hiểu."
"Nếu nói trên đời này có người làm Tống nhị gia tránh còn không kịp, vậy thì
người này nhất định có quan hệ với Quyền Hãn Đình!"
Cho nên Tống Cảnh mới có thể dùng cách như vậy cảnh cáo anh ta, tốt nhất nên
đề nuốt mấy yêu cầu đòi hỏi vào trong bụng, nghĩ kỹ rồi lại mở miệng.
Đáng tiếc —
Nếu Thẩm Khiêm đã đi bước này, tất nhiên phải đi đến cùng!
Dừng lại thì còn nói gì nữa?
Chỉ cần anh ta kiên trì, cuối cùng Tống Cảnh không muốn đồng ý cũng phải
đồng ý, ơn cứu mạng không phải nên báo như vậy sao.
Đàm Diệu thay anh ta kéo cửa phòng, Thẩm Khiêm dẫn đầu đi ra ngoài: "Liên
lạc với bên kia, hẹn lại thời gian."
"Vâng."
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện cũng đúng lúc mở ra, Lục Thâm cúi đầu dùng
khăn dùng cơn liều mạng chà chà trước ngực, nếu tập trung nhìn vào, trên vạt
trước thắt lưng của áo POLO màu trắng, tự dưng có một vết dầu mỡ.
Mẹ nó!
Ghê tởm muốn chết!
Anh ta biết có con nhóc thúi Thẩm Loan ở đây thì chắc chắn mình sẽ gặp xui
xẻo, vốn đã vững vàng gắp được miếng thịt kho tàu rồi, không ngờ cô đột nhiên
đứng lên, tay Lục Thâm run lên, kết quả...
"Cô làm gì mà đột nhiên đứng lên thế?!" Tức giận muốn chết.
"Tôi múc canh mà." Ánh mắt vô tội.
"..."
Lúc này, Lục Thâm đang định đi toilet rửa sạch vết mỡ, trong lòng khó chịu,
ngoài miệng mắng chửi, đột nhiên dẫm lên hai chiếc bóng, anh ta nâng mắt lên
nhìn...
Trong nháy mắt đó, nở nụ cười.
"Ôi, thật trùng hợp! Tổng giám đốc Thẩm cũng tới ăn cơm sao?" Vẻ mặt cười
như không cười, giọng điệu cà lơ phất phơ, thấy thế nào cũng rất đáng đánh.
Thẩm Khiêm hơi gật đầu: "Thất gia."
Không nhiều lời lắm, nhưng rất lễ phép.
Tầm mắt Lục Thâm lướt qua hai người, xuyên qua cánh cửa khép hờ nhìn về
phía trong phòng, tuy có bình phong che đi, nhưng vẫn có thể xác định bên
trong không có ai, nói cách khác, Thẩm Khiêm và Đàm Diệu, hai thằng đàn ông
lén hẹn nhau đi ăn cơm?
Chậc chậc...
Lập tức, ánh mắt nhìn hai người liền thay đổi, ngoài địch ý ra, còn có thêm phần
cười nhạo, ba phần giễu cợt: "Khẩu vị của tổng giám đốc Thẩm thật tốt, thật
hứng thú đấy, công ty đã sắp xong đời rồi mà vẫn còn có tâm trạng tìm hoan
mua vui, xem ra, chay mặn không kỵ cũng có cái lợi."
Không cần chọn, chỉ cần tùy tiện tóm được một người đàn ông là có thể xuống
miệng.
Đàm Diệu phản ứng lại, mặt đã biến thành màu đỏ: "Giữ miệng cho sạch sẽ một
chút!"
"Nhìn đi, nhìn đi, kích động như vậy làm gì, anh chột dạ sao?" Nói Đàm Diệu,
nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Khiêm.
Thoáng chốc, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Lạnh lùng trong mắt lướt qua, Thẩm Khiêm trầm giọng: "Đi."
Đàm Diệu chỉ có thể oán hận bỏ qua.
Nhưng Lục Thâm cũng không định dừng ở đây, thấy hai người sắp đi rồi, tròng
mắt chuyển động, quay đầu hét vào phòng: "Thẩm Loan, cô làm bẩn quần áo
của gia, ra rửa cho sạch sẽ đi!"