Thẩm Như không cho là đúng: "Nếu như trong thùng gạo có con chuột, thì tin
tức này không chỉ có chúng ta biết, bên kia cũng biết rõ ràng, quan trọng là xem
ai không nhịn được trước."
Bên này, chuyện Minh Á phá sản thay đổi bất ngờ; bên kia, bất động sản Thiên
Thủy gần đây cũng như một cuộn chỉ rối.
Mất dự án phát triển Hối Hải không nói, lại liên tiếp mất nhiều hợp đồng, có thể
nói, tổn thất rất nghiêm trọng.
"Chắc chắn là kẻ điên Lục Thâm kia chỉnh mà!" Đàm Diệu đứng trong văn
phòng, hàm răng nghiến ken két.
Thẩm Khiêm cũng không ngờ Lục Thâm lại có năng lực lớn như vậy, ép Thiên
Thủy đến nước này.
"Đúng là tôi đã xem thường anh ta..."
"Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta không thể ngồi chờ chết được."
"Đúng vậy..." Thẩm Khiêm than nhẹ: "Đúng là không thể ngồi chờ chết."
Hai mắt Đàm Diệu sáng ngời: "Ngài có cách gì sao?"
"Liên lạc với Tống nhị gia, nói, tôi sẽ tới trả long văn bội cho anh ta, mong anh
ta thu xếp công việc bớt chút thời gian gặp nhau."
Mắt Đàm Diệu lộ ra kinh ngạc, ngay sau đó lại đột nhiên kích động: "Nhân tình
chỉ có một phần, sao lại có thể sử dụng vào việc nhỏ này?!"
Thẩm Khiêm im lặng một giây, thấp giọng nói: "Việc này cũng không nhỏ..."
Vùng ngoại ô Ninh Thành, sơn trang Đông Ly.
Gần đây Lục Thâm đúng là dáng vẻ "Xuân phong đắc ý", thường thường cầm
điện thoại rồi bắt đầu cười "Ha ha ha" rất to, tiếng cười truyền đi thật xa.
Dù sao Sở Ngộ Giang cũng đã bị tiếng cười ma quỷ này đánh thức vô số lần,
cũng không thể nghỉ trưa, đành phải đến sân tập bắn mấy phát, tạm thời giải trí.
Nhưng mà giữa trưa lại là thời gian cố định để Lăng Vân tập luyện, cậu ta đã có
thói quen một mình, tự nhiên có thêm một người sống to lớn như Sở Ngộ Giang
đến đây, làm cả người không được tự nhiên, thỉnh thoảng còn cướp bia cướp
đạn của cậu ta, thật sự phiền không chịu được.
Bực bội như thế làm tâm trạng không cách nào bình tĩnh được; tâm không tĩnh,
tất nhiên độ chính xác cũng giảm mạnh.
Sở Ngộ Giang cũng rất vô tội: "Cậu cho rằng tôi thích ở đây sao?"
"À, vậy cút đi." Mặt Lăng Vân không cảm xúc.
Đối với chuyện này, Sở Ngộ Giang cũng không giận, trái lại tháo bịt tai rồi đặt
mông ngồi trên bậc thang, bắt đầu than phiền.
Lăng Vân nghe xong năm phút, lạnh mặt rời đi.
Vẻ mặt Sở Ngộ Giang sững sờ, theo bản năng đuổi theo, mãi cho đến phòng
khách.
Lục Thâm đang gọi điện thoại, vừa nói vừa cười.
Lại thấy Lăng Vân đi lên, trong nháy mắt đã cướp lấy điện thoại, lúc đó, Lục
Thâm vẫn đang duy trì động tác trò chuyện, giống như bị người ta ấn nút tạm
dừng, cả người cứng đờ.
Hai người mắt nhìn mắt, khoảng chừng hai phút.
"Lăng Vân, cậu... cướp điện thoại tôi làm gì?" Lục Thâm mở miệng đầu tiên,
trong mắt có một tia sợ hãi.
Đừng thấy đầu nấm có một khuôn mặt shota, tuổi còn nhỏ nhưng tuyệt đối là
một kẻ "cuồng bạo lực", so với Sở Ngộ Giang ôn hòa lễ phép, thì Lăng Vân
hoàn toàn là một người cực đoan, dù có chuyện gì cũng có thể sử dụng để nắm
đấm giải quyết, càng không nói chuyện.
Lục Thâm đã thấy lúc cậu ta thô bạo, lúc này lại cực kỳ không tự tin, có chút sợ
hãi.
"Đừng gọi điện thoại trong phòng khách, muốn gọi thì về phòng." Nghĩ nghĩ, có
lẽ cảm thấy lời nói của mình quá cứng nhắc, lại bổ sung thêm một câu: "Có
được không?"
Tiện thể nở một nụ cười, dù nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Lục Thâm khó khăn nuốt nước miếng: "Được, được."
Lăng Vân trả điện thoại lại cho anh ta, ánh mắt ý bảo trên lầu.
Lục Thâm đột nhiên nhảy chồm lên, chạy nhanh về phía lầu hai, giống như phía
sau có con quỷ đang đuổi theo.
Sở Ngộ Giang nhìn đến trợn mắt há mồm, sau đó nể phục nhìn về phía Lăng
Vân rồi giơ ngón tay cái lên.
Cao tay!
Lăng Vân không mặn không nhạt "ừ" một tiếng, tất nhiên không để lời khen của
đối phương ở trong lòng, xoay người quay lại sân bắn.
Sở Ngộ Giang cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.
Ngay lúc nghỉ trưa xong, Quyền Hãn Đình gọi anh ta đến phòng làm việc.
Sở Ngộ Giang không dám chậm chạp, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, rồi
trong chớp mắt đã lập tức chạy đến phòng làm việc, khoanh tay, dáng vẻ cung
kính.
"Gần đây cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy" là ai, trong lòng Sở Ngộ Giang biết rõ, sắp xếp lại lời nói một chút rồi
nói thẳng chuyện làm Minh Á phá sản, Thẩm Loan định mượn tay Dịch Hoằng
thua mua lại, sau đó gặp phải chuyện Thẩm Như chặn ngang một chân.
Quyền Hãn Đình: "Thẩm Khiêm có hành động gì không?"
"Tiểu thất gia định chỉnh anh ta. Sau khi thất bại dự án phát triển, bất động sản
Thiên Thủy lại liên tục mất mấy đơn hàng lớn, tình hình rất không lạc quan."
"Về phía Thẩm Loan, lúc cần thiết thì chờ bắt tay; còn về phần Thẩm Khiêm,
không cần phải xen vào, để Lục Thâm đến giày vò."
Sở Ngộ Giang cúi đầu che dấu kinh ngạc trong mắt.
Bắt đầu từ lúc nào mà gia lại lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui rồi?
Nếu anh ta nhớ không lầm, đây chắc là lần đầu tiên Quyền Hãn Đình chủ động
mở miệng muốn giúp một cô gái.
...
Chuyện của Minh Á cũng không tính là quá phức tạp, thanh lý chỉ mất chưa tới
hai ngày, phòng kế toán đã đưa ra tổng giá trị tài sản ước định.
Thẩm Loan cũng quang vinh từ chức tổng giám đốc, không hề đặt chân đến
công ty.
Có chuyện gì trao đổi thông qua điện thoại với Thái Vân và Miêu Miêu.
Như thế, ngược lại lại càng rảnh rỗi hơn.
Ngoài việc ăn cơm rồi ngủ, cô giành nhiều thời gian hơn để tập thể hình và
luyện yoga, cường độ tăng lên từng ngày, sau khi kết thúc một tiếng thì đã ướt
đẫm mồ hôi.
Vết thương nơi khuỷu tay của cô đã kết vảy, tróc ra, hiện lên màu da mới hồng
nhạt, không đau hay ngứa gì cả, làm mấy động tác lớn cũng không thành vấn
đề.
Mấy ngày nay Thẩm Khiêm hình như rất bận, hầu như không hề thấy anh ta ở
nhà.
Nếu Thẩm Loan đoán không sai, hẳn là Thiên Thủy đã xảy ra vấn đề.
Mà người có lá gan lớn, đồng thời cũng có bản lĩnh ngồi trên đầu Thẩm Khiêm,
ngoài Lục Thâm ra thì cô không thể nghĩ được ai nữa.
Xem ra, buổi nói chuyện ngày đó cũng không vô ích, Lục Thâm cũng không
phải ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Rất tốt!
Buổi chiều, Thẩm Loan vừa ngủ trưa dậy, đã nhận được một cuộc gọi xa lạ.
"Xin chào, ngài là?"
"Con nhóc thúi, nghe nói cô không làm được chức tổng giám đốc, nên trở về
nhà rồi?" Vừa mở miệng đã một câu EQ thấp như vậy, cũng không che dấu
được vui sướng khi người gặp họa.
Khóe miệng Thẩm Loan vừa kéo: "Thất gia đang nhàm chán đến mức không có
chuyện gì làm à? Nếu không thì sao lại rảnh rỗi mà nhớ tới tôi thế?"
"Cô giúp gia một việc lớn như vậy, cho dù không rảnh cũng phải thăm hỏi hai
câu, đúng không?"
Cũng miễn cưỡng giống tiếng người.
Lục Thâm tiếp tục nói chọc cười, Thẩm Loan gặp chiêu nào thì phá giải chiêu
đó, hai người ngây người khoảng mười mấy phút mà vẫn chưa tiến vào vấn đề
chính.
Thẩm Loan không kiên nhẫn:"Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ra ngoài đi, gia mời cô ăn cơm." Dừng một chút, lặng lẽ cười hai tiếng, bổ
sung nói: "Cũng nhân tiện tâm sự tình hình gần đây của Thẩm Khiêm."
Một câu sau thành công gợi lên hứng thú của Thẩm Loan —
"Thời gian, địa điểm."
...
"Mùa hè ăn lẩu sao?" Thẩm Loan đứng trước cửa tiệm, mắt lé nhìn Lục Thâm.
Anh ta thoáng nhìn, hình như có chút không hài lòng: "Ở trong mắt cô, khẩu vị
của tiểu gia kém như vậy sao? Đi theo—"
Nói xong, dẫn cô vào một nhà hàng có chút bắt mắ bên cạnh tiệm lẩu.
Lối vào quá hẹp, là một hành lang hẹp và dài, quanh co lòng vòng.
Đi đến trước mắt lại rộng rãi sáng ngời, nóc nhà cao trúc, không gian rất lớn,
đèn thủy tinh xa hoa chiếu ánh sáng rực rỡ, làm tất cả mọi thứ trong hàng lang
trở nên lộng lẫy sáng ngời.
Một người phục vụ mặc sườn xám tiến lên, cung kính gọi một tiếng "Cậu chủ
Lục", rồi sau đó mỉm cười, hai tay đưa ra một tấm gỗ chạm khắc.
Lục Thâm nhận lấy, nhét vào lòng bàn tay, sau đó giơ tay gạt gạt cằm cô ta, đổi
lấy một nụ cười duyên của người phụ nữ.
"Cảm ơn!"
Thẩm Loan nhìn thấy thì chậc chậc kỳ lạ, chỗ ngồi này ngoài việc ăn cơm ra,
chẳng lẽ còn cung cấp những phục vụ khác sao?