Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 260




Trần Mặc đột nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Loan lại nói lòng trung thành là lý do

quan trọng nhất để cô chọn anh ta.

Một người không yêu công ty, cho dù năng lực có tốt hơn nữa, cũng rất khó trở

thành một lãnh đạo ưu tú.

Bởi vì... Không có tâm.

Muốn đi thì không giữ được, cũng không cần giữ.

Thái Vân bình tĩnh nói rõ cô ấy đã thấy hiện thực trước anh ta rồi, Trần Mặc

than nhẹ, xem ra hiểu biết của anh ta cũng quá ít, sau này phải cố gắng hơn mới

được...

"Nhất định phải từ chức sao?"

"Chắc chắn."

"Được, tôi đồng ý, đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương tháng này đi."

Cuộc hội thoại trên lặp lại hơn hai mươi lần, Thái Vân lại thoải mái tới mức

khiến người khác khó tin, vung tay lên, đặt bút kí tên, không nói nửa lời giữ lại.

Rốt cục tới lượt Trần Mặc, anh ta là người cuối cùng.

Thái Vân nhận lấy đơn từ chức của anh ta, không nói nhiều, viết thẳng xuống

hai chữ "Đồng ý", rồi lưu loát kí tên, tất cả động tác liền mạch như nước chảy.

Phút cuối cùng, hỏi anh ta: "Khi nào đi Kinh Bình?"

"Ngày mai."

Thái Vân liền biết, chuyện này đã xong, cười đứng dậy, đưa tay phải ra: "Chúc

mừng, sau này còn xin Tổng giám đốc Trần chỉ bảo nhiều hơn."

Trần Mặc bắt lại, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn trả lời: "Không dám không

dám."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Thái Vân gom đống đơn từ chức tán loạn trên mặt bàn lại một chỗ: "Nhìn thấy

không, đây chính là nguyên nhân tại sao Minh Á liên tục bị hao hụt, lòng người

không đủ, còn kiếm tiền thế nào được?"

Trần Mặc: "Tổng giám đốc Thẩm biết không?"

"Đoán được từ lâu rồi, cầu còn không được."

"Ừm?"

Thái Vân nhìn anh ta một cái: "Tổng giám đốc Thẩm đến Minh Á tính toán đâu

ra đấy cũng hơn hai tháng, ngoại trừ liên tiếp để năm nhân viên đến muộn bên

ngoài, gần như không còn hành động lớn nào khác, anh cảm thấy là vì sao?"

Trần Mặc sững lại một chút, ngay sau đó đáy mắt lướt qua ánh sáng sắc bén.

Thái Vân gật đầu, khẳng định phỏng đoán của anh ta: "Minh Á là thân cây gỗ bị

sâu đục rỗng, hào nhoáng bên ngoài, thực ra lại không chịu nổi một đòn. Cho dù

Tổng giám đốc Thẩm có phương án tốt trong tay cũng không thể trị tận gốc, dứt

khoát án binh bất động, thừa cơ rút củi dưới đáy nồi*. Đương nhiên, nhân viên

của Minh Á không hoàn toàn là phế thải, cũng có năng lực tốt như Cao Hi,

Triệu Uyển Tuệ, đáng tiếc, tâm không còn nữa, cho dù giữ lại, cũng không được

việc."

Thái Vân lật mở cặp tài liệu ra, cầm xấp thư từ chức để vào trong, lạch cạch gài

lại.

Muốn bao nhiêu dứt khoát thì có bấy nhiêu dứt khoát.

"Thuốc này ấy, cứu được bệnh, nhưng không cứu được mạng. Công ty muốn

dục hỏa trùng sinh*, nhất định phải thay da đổi thịt, cho nên, ai muốn đi, tôi

cũng không ngăn cản."

Trần Mặc mang theo sự kính nể và lòng tin phục với Thái Vân rời khỏi phòng

làm việc.

"Cậu từ chức?!" Sau khi Ứng Bân nhận được tin, trong miệng còn đang ngậm

bánh bao hấp, đã vội vã chạy tới xác minh lại với Trần Mặc.

"Ừm."

"Không phải hôm qua cậu còn bảo tôi kiên trì tới cuối cùng sao, sao giờ cậu lại

sợ ngược lại rồi?" Anh ta nhai hai ba miếng xong cái bánh bao hấp, nuốt xuống:

"Cậu... Có phải cậu tìm được chỗ làm mới rồi không?"

"Dĩ nhiên không phải!"

"Vậy sao đột nhiên cậu lại lấy lý do để từ chức? À, hóa ra để lại một mình tôi

giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng? Tình anh em, đồng bào đã nói đâu? Ai lại

chơi như vậy chứ."

Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu Ứng Bân không hề tức giận, ngoài miệng

oán trách, nhưng lại không để trong lòng.

Trần Mặc có thể tìm được một chỗ khác tốt hơn, không cần đi làm bảo vệ canh

cổng giống anh ta, Ứng Bân cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nhưng với sự phân biệt này, rốt cuộc vẫn có chút mất mát và thẫn thờ, cùng với

đó là chút chút không cam lòng...

"Bân Tử, tôi chỉ có thể nói với cậu, từ chức là tạm thời."

"Cái gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn trở về sao? Đừng đùa, bây giờ đã sắp tuyên bố

phá sản rồi, cậu đến công ty mới cũng đừng bận tâm những chuyện này nữa,

làm cho tốt, thì có thể hết khổ. Chờ đến ngày cậu công thành danh toại, tôi

chẳng đòi hỏi gì nhiều, mời một bữa tôm có mấy chai bia uống là được."

"Vậy cậu định..."

Ứng Bân xua tay: "Tôi á, đến đâu tính tới đó, đến lúc đó rồi tính sau."

Trần Mặc cẩn thận gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn: "Học cái gì cũng được, tuyệt đối

đừng học từ chức theo mấy người kia."

"Thằng nhóc cậu, lập tức đi rồi còn muốn quản tôi à?"

"Quản!"

"Được được được, cậu đẹp trai cậu nói là được."

...

Lúc Thẩm Loan nhận được điện thoại của Dịch Hoằng, đột nhiên có dự cảm

không ổn, quả nhiên...

"Quá trình thu mua xảy ra chút vấn đề."

Cô cau chặt mày: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có những công ty khác cũng liên hệ tới, ngỏ ý muốn thu mua Minh Á."

Vậy cũng lạ.

Trước đó khi Minh Á còn đang bình yên ổn thỏa, không người hỏi thăm. Bây

giờ vừa mới truyền ra tin tức phá sản, ngược lại biến thành hàng bán chạy.

Ngoài dự liệu, chẳng qua cũng hợp lý.

Món hời thì ai cũng muốn nhặt.

Trách thì trách tin tức phá sản trước mắt chỉ lưu truyền trong nội bộ công ty, bên

ngoài không nghe được chút tin tức nào, theo lý thuyết, không thể tìm tới cửa

nhanh như vậy.

Trừ khi...

Người điều hành phía sau công ty này giống như cô, có quan hệ không ít với

Minh Á, hoặc là nói, đều họ Thẩm.

Hiển nhiên, Dịch Hoằng cũng nghĩ đến điều này: "Tôi cho người đi điều tra về

công ty này, đứng tên tên là Chu Vĩ, trong hồ sơ của Bộ Công thương, cột kinh

doanh chính là vật liệu vệ sinh, trên thực tế chỉ là một phòng đơn được thuê làm

văn phòng ở khu Nhị Hoàn, Ninh Thành. Cũng không có nhà máy cố định."

"Cho nên..." Ánh mắt Thẩm Loan hơi tối lại: "Đây là một công ty ma?"

"Đúng vậy."

"Xem ra có người cũng có cùng mục đích giống tôi, muốn nuốt miếng thịt ba

chỉ Minh Á này."

Dịch Hoằng bị sự ví von của cô chọc cười, tâm trạng đang căng cứng cũng hơi

giãn ra. Còn có tâm trạng nói đùa, xem ra chuyện này không bết bát đến như

vậy.

"Tiếp theo cô định làm gì?"

Thẩm Loan than nhẹ: "Có một trận chiến ác liệt phải đánh..."

Cùng lúc đó, Thẩm Như cũng nhận được tin.

"... Đối phương là một công ty khoa học kĩ thuật của Bắc Hải, vốn điều lệ

không thấp, trước mắt ra giá cao hơn chúng ta hai phần trăm." Lý Văn Cẩn nói

xong, khoanh tay đứng tại chỗ, yên lặng chờ cô gái ngồi ngay ngắn sau bàn làm

việc lên tiếng.

Thẩm Như không nói gì một lúc lâu.

Đột nhiên nhíu chặt mày: "Văn Cẩn, anh có cảm thấy chuyện này rất lạ không?"

Người đàn ông trầm ngâm: "Nếu đối phương là công ty Bắc Hải, theo lý thuyết,

không thể nhận được tin tức nhanh như vậy, đưa ra quyết định thu mua ngay

vào lúc này."

"Xem ra, trong hũ gạo có chuột rồi, muốn trộm gạo nhà mình." Hai con ngươi

hẹp dài híp lại, ánh mắt lộ ra sát khí.

Lý Văn Cẩn: "Không loại trừ khả năng này. Nhưng, rốt cuộc là ai?"

Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Như chính là đám cáo già trong ban giám đốc, nghĩ

ngợi một lát rồi nói ra tên mấy thành viên trong hội đồng quản trị: "... Bọn họ từ

trước đến nay đều bất mãn với nhà họ Thẩm, trước kia còn vọng tưởng muốn

vượt qua ông cụ trong nhà, cách chức Tổng giám đốc, đáng tiếc, đụng nhầm

người. Tuy mấy năm nay đã an phận bớt, nhưng vẫn bí mật động tay động

chân."

"Được, tôi lập tức đi thăm dò."

"Chờ một chút." Thẩm Như gọi anh ta lại: "Nâng giá lên ngang nhau đi, cứ lỗ

trước, xem đối phương phản ứng thế nào."

Người đàn ông nhíu mày, có vẻ như cảm thấy không ổn.

Thẩm Như: "Có gì cứ nói, anh biết tôi không thích người cứ ấp a ấp úng."

"Sắp đến cuộc đấu thầu hạng mục ở thôn Hồng Á, Minh Á chắc chắn sẽ ra tay

càng sớm càng tốt để che đậy số liệu, chỉ sợ chúng ta không có nhiều thời gian

như vậy."