Thẩm Khiêm và Đàm Diệu liếc nhau, người trước cầm chiếc đũa bắt đầu ăn,
người sau do dự trong chốc lát, thấy hai người kia đã ăn chẳng lẽ anh ta ngồi
không?
Khẽ cắn môi, cứ ăn đi.
Trong quá trình ăn, Lục Thâm vô cùng chu đáo dò hỏi: "Muốn uống chút rượu
không?"
Thẩm Khiêm từ chối khéo léo.
Đàm Diệu tất nhiên không uống, mà Lục Thâm cũng không hỏi anh ta.
Chó thì uống rượu cái gì?
Ăn xong hai chén cơm, Lục Thâm đã no, lập tức hứng thú: "Còn chưa hỏi cậu
cả Thẩm, không ở Ninh Thành chạy tới Kinh Bình làm gì?"
Ánh mắt Đàm Diệu tối sầm, tay cầm đũa siết chặt.
Thẩm Khiêm cầm khăn giấy lau mồm rồi tay, cuối cùng ném xuống khăn giấy,
cả quá trình nước chảy mây trôi, ưu nhã lịch sự.
Tuy biết Lục Thâm cố ý nói đểu anh ta, nhưng cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng
bâng quơ: "Bàn chuyện làm ăn."
"Hả?" Lục Thâm nhướng mày, cười toe toét: "Có thành không?"
"Không."
"Thật đáng tiếc..." Hai tay xòe ra, cười hề hề nhạt nhẽo, nào có dáng vẻ đáng
tiếc, rõ ràng vui sướng khi người gặp họa!
"Lục Thâm, anh đừng quá đáng!" Đàm Diệu không thể nhịn được nữa, đập bàn
đứng lên.
Ý cười tắt hẳn, Lục Thâm nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác
không dọa mà run: "Mày là các thá gì? Ông đây mẹ nó nói chuyện với người họ
Thẩm, một con chó như mày có quyền gì mà nói?!"
Đây mới là gương mặt thật của thiếu gia ăn chơi trác táng ở Kinh Bình -vui
buồn vô cớ, kiêu ngạo cuồng vọng!
Muốn mắng thì mắng, chẳng lẽ còn phải chọn ngày?
Đàm Diệu: "Sát muối lên vết thương người khác, anh khinh người quá đáng!"
"Vết thương?" Hai chữ này rất vừa lòng Lục Thâm, dáng vẻ lạnh lẽo dần dần
xua tan, cuối cùng ngưng tụ thành ý cười: "Xem ra dự án khai thác của Hối Hải
đả kích không nhỏ đến chủ nhân của mày nhỉ?"
"Im..."
"A Diệu, anh ra ngoài trước đi." Thẩm Khiêm nhàn nhạt mở miệng.
"Tổng giám đốc Thẩm!"
Sự dịu dàng trên mặt người đàn ông không giảm, nhưng cũng vô cùng mạnh
mẽ: "Đi ra ngoài."
Đàm Diệu cúi đầu, khom người đi ra.
Lục Thâm không nhanh không chậm uống trà, cười hì hì nói: "Chó không nghe
lời nên dạy dỗ cho tốt, đừng để cắn bừa."
"Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thất gia anh," dừng lại một chút, Thẩm
Khiêm lạnh lạnh nhìn: "Quá không tự giác."
Ánh mắt Lục Thâm tối dần: "Anh đang cảnh cáo tôi? Đừng quên, nơi này là địa
bàn của ai, chưa biết rõ đã dám giương oai, xem ra chán sống rồi."
Đối với uy hiếp của anh ta, Thẩm Khiêm không sợ chút nào: "Tôi biết anh mời
tôi đến đây là muốn cười nhạo, đáng tiếc, thất gia phải thất vọng rồi."
"Hả, chưa chắc. Tôi nghe nói trước đây, anh vẫn luôn coi dự án khai phá là
chuyện trong tầm tay của Thiên Thủy, bây giờ thất bại, không biết cậu cả Thẩm
đây nghĩ sao?"
"Nghe nói?" Thẩm Khiêm nhướng mày: "Nghe ai nói?"
Lục Thâm vừa định mở miệng, anh ta đã tiếp lời——
"Thẩm Loan sao?"
Lúc này, Lục Thâm sửng sốt.
Hàng động này đã khiến cho Thẩm Khiêm chắc chắn được phỏng đoán của
mình!
Lòng, đau không thở nổi.
Vì sao lại là cô?!
Lục Thâm nhẹ giọng ho khan che giấu, quyết định tạm thời không khai ra Thẩm
Loan: "Cậu cả Thẩm cứ nói đùa, em gái anh liên quan gì đến tôi chứ?"
"Không liên quan là tốt nhất."
"..."
Ánh mắt Thẩm Khiêm tối đen, mù mịt: Có thể khiến Lục Thâm đánh yểm trợ
cho em, Loan Loan, em đúng thật... ghê gớm!
"Hắt xì..." Tại Ninh Thành xa xôi Thẩm Loan xoa xoa cái mũi.
"Cơm cũng đã ăn, khách cũng đã mời, nếu thất gia không có chuyện gì khác, tôi
cáo từ trước."
"Gấp cái gì? Hay là chạy ra từ đây, tìm xem có ai đang ngồi xổm trong góc khóc
lóc không?"
Ánh mắt Thẩm Khiêm nhàn nhạt, đối với sự khiêu khích của Lục Thâm không
đáng đáp lại, nhưng chính thái độ hờ hững không sao cả này, càng làm cho
người khác căm ghét.