Đồng tử Đàm Diệu co lại: "Anh ta đã biết? Không nên..."
Mượn chiếc lắc tay để xé rách mặt với Lục Thâm, mục đích là đánh động đến
nhà họ Nghiêm, toàn bộ quá trình họ đều thuận nước đẩy thuyền, không chủ
động trêu chọc, ngược lại, dù là cướp "nước mắt của Ares" hay vung tay đánh
nhau trong văn phòng của Minh Đạt đều do Lục Thâm khơi mào.
Như vậy họ sẽ không bị nghi ngờ.
Huống chi, đầu óc của vị tiểu thất gia kia cũng cũng không tốt lắm...
Thẩm Khiêm phủi phủi bụi, ánh mắt nhìn về nơi xa: "Anh cảm thấy Lục Thâm
ngu ngốc, không có nghĩa những người khác cũng ngu ngốc như vậy."
"Nhưng ngoại trừ Lục Thâm và chúng ta, còn ai biết chuyện cái lắc tay..."
Từ từ! Đàm Diệu đột nhiên nhớ tới một người ——
Nhưng cũng không hợp lí lắm!
Anh ta đã gặp qua Thẩm Loan, tuy đầu óc thông minh, nhưng rốt cuộc mới bao
lớn, chưa từng trải đời, sao có thể nghĩ thông suốt những chuyện loanh quanh
lòng vòng sau lưng này?
Thẩm Khiêm liếc mắt nhìn anh ta: "Không dám nói? Hay là vốn không tin?"
Đàm Diệu nghe anh ta hỏi như vậy, trong lòng lộp bộp, nuốt nuốt nước miếng,
sau một lúc lâu mới lấy lại giọng nói, khó khăn nói: "Thật sự... là cô ấy?"
Thẩm Khiêm nói như thì thầm, khóe môi như có như không nở một nụ cười
nhạt, mang theo vài phần tự giễu: "Em gái này của tôi, không phải là người bình
thường..."
Đàm Diệu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo.
Nếu thật sự là Thẩm Loan, một cô bé chưa đến hai mươi tuổi, phần tâm cơ này
...
"Xin hỏi, ngài là Thẩm Khiêm, Thẩm tiên sinh sao?" Một thiếu niên mặc đồng
phục nhân viên của trung tâm triển lãm xuất hiện phía sau hai người, khom lưng
vô cùng lễ phép mở miệng.
Đàm Diệu nhíu mày đánh giá anh ta: "Có chuyện gì?"
"Có vị tiên sinh phó thác cho tôi chuyển tấm card cho ngài." Thiếu niên cho
cung kính đưa Đàm Diệu.
Thấy Thẩm Khiêm hơi hơi gật đầu, Đàm Diệu mới vừa duỗi tay ra lấy, thiếu
niên hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.
"Từ từ -"
"?"
"Người phó thác cho cậu là ai?"
"Ngài ấy nói ngài ấy họ Lục."
...
Ban đêm, trong phòng riêng tại Kinh Bình Palace.
Khi Thẩm Khiêm và Đàm Diệu đồng ý lời mời mà đến, người ngồi sau bàn tròn
nâng mí mắt chỉ nhìn thoáng qua, rồi rũ xuống, tùy ý: "Tới đây ngồi đi, đừng
tức giận, sau năm phút sau sẽ lên món, chờ tôi chơi xong ván này đã."
"Anh!" Đàm Diệu lạnh mặt muốn nổi điên, bị Thẩm Khiêm giơ tay cản lại.
"Làm gì đấy?" tầm mắt Lục Thâm dính trên màn hình di động chưa hề dời mắt:
"Chó phải có dáng vẻ của chó, chủ nhân chưa lên tiếng, lên cơn cái gì? Cẩn thận
bị đánh nha!"
Đàm Diệu tức giận xanh mặt, nhưng ngại Thẩm Khiêm nên phải nhẫn nhịn,
nghẹn đến mức ruột gan phèo phổi của anh ta không chỗ nào không đau.
Năm phút, không nhiều không ít.
Đồ ăn được dọn lên, trò chơi kết thúc.
Lục Thâm để điện thoại qua một bên, ngồi xuống đối diện Thẩm Khiêm mỉm
cười nói: "Tục ngữ có câu, không đánh không quen, cậu cả nhà họ Thẩm tới
Kinh Bình, tôi là thổ địa, tất nhiên phải làm đúng vai trò chủ nhà. Buổi tối ngày
hôm nay, ăn uống tư nhiên, tiểu gia mời khách! Chỉ có một yêu cầu, đừng có trả
tiền cho tôi!"
Từ lúc vào cửa đến giờ, bên môi Thẩm Khiêm vẫn luôn nở một nụ cười dịu
dàng nhã nhặn, gãi đúng chỗ ngứa: "Thịnh tình của Thất gia không thể từ chối,
tôi xin nói lời cảm ơn trước!"
"Đừng khách sáo, cứ tự nhiên!" Nói xong cầm đũa gắp đồ ăn.
Một cái bàn tròn lớn, Lục Thâm ngồi vị trí chủ tọa, Thẩm Khiêm và Đàm Diệu
ngồi vị trí dưới, hai bên đối lập, phân biệt rõ ràng.
Sau khi Lục Thâm tiếp đón hai người thì vội vàng ăn ăn uống uống, vui vẻ vô
cùng, giống như anh ta chỉ thật sự mời khách, khách và chủ đều vui.