Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều dồn hết lên người Trương Lăng.
Người đàn ông cười đứng dậy, chắp tay cảm ơn: "Cám ơn các vị thủ hạ lưu tình,
cho người em này một con đường sống."
Hài hước nhưng không mất phong độ, lại gãi đúng chỗ ngứa làm giảm bớt xấu
hổ, nhân tiện cho những công ty khác sẵn một bậc thang —
Tôi trúng thầu, không phải bởi vì tôi các lợi hại hơn các người, mà là các người
nhân từ, không tranh với tôi.
Nghe thấy lời nói này, mấy công ty hy vọng trúng thầu nhưng cuối cùng lại
không trúng không còn quá nản lòng, thái độ tốt hơn tiến lên chúc mừng.
"Tổng giám đốc Trương không cần quá khiêm tốn, những năm gần đây Trí Ý
phát triển mọi người đều rõ như ban ngày."
"Chúc mừng chúc mừng, danh xứng với thật."
"Tổng giám đốc Trương không chỉ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, còn hiếm thấy không
kiêu ngạo không nóng nảy, những điều này cũng không thấy nhiều trên trên
mấy người trẻ tuổi đâu..."
"Từ lâu đã nghe thấy năng lực của tổng giám đốc Trương vượt trội, hôm nay
gặp được quả nhiên danh bất hư truyền."
"Hối Hải đúng là đã bắt được ngọc rồi, tổng giám đốc Trương gặp được Bá
Nhạc, thật đáng mừng."
"..."
Đàm Diệu cứng người ngồi trên vị trí, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt thật
cẩn thận liếc về phía bên cạnh, giật giật môi, lại không thể phát ra tiếng.
Kết quả đã công bố, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Thẩm Khiêm nghe thấy kết quả, lòng đột nhiên trầm xuống, nụ cười cũng cứng
đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
Nụ cười nhạt không thay đổi, đứng dậy đi đến chỗ Trương Lăng.
Đàm Diệu vội vàng đuổi theo.
"Tổng giám đốc Trương, chúc mừng." Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, mọi người
vì nhường đường cho Thẩm Khiêm.
Không ít người biết được Thiên Thủy và Trí Ý là quan hệ cạnh tranh, cũng rất
tò mò về quan hệ riêng tư của hai người cầm lái này, sôi nổi lui xuống, dáng vẻ
xem kịch vui.
Trước đó, có một tin tức lộ ra, lần này dự án phát triển này 90% có khả năng rơi
vào Thiên Thủy, ai ngờ chỉ còn một bước lại đột nhiên thay đổi, người thắng lại
biến thành Trí Ý.
Tình mới và nợ cũ, điệu này sẽ đánh nhau sao?
Mấy chuyện không liên quan đến mình, không ít người đã bắt đầu chờ mong
cảnh tượng hai người vung tay đánh nhau, nghĩ nếu thế nhất định sẽ rất kích
thích.
Tốt nhất là quay lại, thật là mong chờ.
Nói đến cùng, đều là một đám "Điêu dân" xem náo nhiệt không ngại lớn
chuyện.
Chỉ tiếc, lý trí của Thẩm Khiêm không cho phép anh ta trở thành trò cười trong
mắt người khác, mà Trương Lăng tất nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt, lúc
Thẩm Khiêm chủ động duỗi tay nói chúc mừng, anh ta cũng cười bắt tay.
"Tổng giám đốc Thẩm nói gì vậy? Gặp vận cứt chó mà thôi, làm không được
mấy."
Thẩm Khiêm cười giương mắt: "Chỉ mong lần sau tổng giám đốc Trương cũng
có thể có quý nhân trợ giúp, lại gặp vận cứt chó một lần nữa."
Trương Lăng hơi dừng lại.
Thẩm Khiêm đã có được đáp án từ động tác nhỏ này, không có hứng thú ở lâu:
"Tạm biệt."
Trương Lăng nhíu mày, làm sao đoán được?
Lập tức cùng đi ra khỏi phòng họp, Đàm Diệu nhìn thoáng qua sân khấu, đè
xuống sự nôn nóng trong lòng, sắp xếp những người còn lại về Ninh Thành
trước, sau đó mới nhấc chân đi qua.
Lúc đó, Thẩm Khiêm đã hút được một nửa điếu thuốc.
"Sắp xếp xong rồi?"
Đàm Diệu gật đầu, chợt rũ mắt: "Xin lỗi, là tôi bàn bạc không thuận với bên kia
tạo thành sai lầm nghiêm trọng."
"Không liên quan đến anh." Người đàn ông hút điếu thuốc, vẻ mặt bình tĩnh.
Đàm Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Vậy..."
"Hối Hải cố ý."
"Nhưng lúc trước chúng đã đàm phán rất khá..."
Thẩm Khiêm cười khẽ: "Trước khi mọi chuyện chưa thật sự ổn định, đàm phán
được thì tốt, cũng có thể thay đổi bất kì lúc nào. Chuyện này không giống với
hợp đồng có giấy trắng mực đen, không có quy định giới hạn, tất cả ranh giới
đều rất mơ hồ. Thành công, thì còn dễ nói; không thành, cũng chỉ như người
uống thuốc đắng, phải tự mình nhịn."
Lông mày Đàm Diệu nhăn lại: "Nhưng Hối Hải không có lý do làm như vậy."
"Hối Hải không có, nhưng Lục Thâm lại có!"