Thẩm Như nhìn theo đuôi xe dần đi xa, hai mắt nhấp nháy không chừng.
Sau một lúc lâu, mới xoay người vào tòa nhà.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ biết cả thôi...
Bộ phận dự án, văn phòng giám đốc.
"Tổng giám đốc Thẩm, chào buổi sáng." Người đàn ông mặc tây trang, đeo một
cặp kính không khung, càng thêm nhã nhặn, có lẽ là không quá thích cười,
khuôn mặt có chút cứng đờ, khí chất quanh người cũng hơi hướng âm trầm.
Nhưng mà lúc này, sự vui sướng trong mắt lại không giống như giả vờ.
"Văn Cẩn, anh tới đúng lúc lắm." Thẩm Như đặt túi lên giá đỡ, kéo ghế qua, ưu
nhã ngồi xuống.
"Có việc gì sao?" Người đàn ông tiến lên, hai tay chống trên bàn làm việc,
nghiêng người về phía trước.
Đây là một động tác tùy ý, mà Thẩm Như dường như cũng tập mãi thành thói
quen.
"Ba đã đồng ý để Minh Á phá sản, anh tôi cũng dùng sức của bản thân thuyết
phục hội đồng quản trị gật đầu rồi, bây giờ mọi việc đã chuẩn bị rồi, chỉ thiếu cổ
đông là chúng ta thôi."
"Phá sản?" Người đàn ông nhướng mày, hình như hơi kinh ngạc, nhưng rất
nhanh đã thu lại tất cả: "Thật ra lúc trước cũng không nghe thấy gì cả..."
"Chuyện này cũng nhờ vào khả năng của anh trai tài giỏi của tôi, âm thầm thu
phục hội đồng quản trị." Thẩm Như dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, ánh
mắt hơi u ám: "Những lão già đó, vẫn luôn xem anh ta như người thừa kế, dù
sao cũng phải cho vài phần thể diện..."
Nhưng dựa vào gì chứ?
Mấy năm nay, Thẩm Khiêm buông tay mặc kệ Minh Đạt, một lòng một dạ kinh
doanh công ty bất động sản của anh ta, Thẩm Xuân Giang mở một con mắt
nhắm một mắt thì cũng thôi, hội đồng quản trị cũng giả câm vờ điếc, chẳng
quan tâm.
Trái lại là cô ta, cẩn thận, chịu thương chịu khó, mấy lão già bất tử kia vẫn rất
bắt bẻ, chỉ hơi sai lầm đã trừng mắt ngang mắt dọc.
Chỉ bởi vì cô ta là phụ nữ, cho nên phải chấp nhận những bất công này?
Nếu nói đây là số mệnh, Thẩm Như càng không tin!
"Em định làm thế nào?" Lý Văn Cẩn đẩy gọng kính, anh ta làm động tác này lại
có vài phần nhẹ nhàng nho nhã.
Thẩm Như chỉ vào ghế đối diện: "Ngồi đi."
Người đàn ông nghe lời.
"Tôi định dùng giá thấp thu mua Minh Á, tốt nhất là đóng gói mua vào." Đôi
mắt hẹp dài của người phụ nữ xẹt qua một tia sáng.
"Gạt?"
Cô ta gật đầu: "Tất nhiên."
Lý Văn Cẩn im lặng một giây: "Được, tôi sẽ mau chóng sắp xếp."
"Vậy chuyện này giao cho anh, chỉ cho phép thành công, không được thất bại!"
Người đàn ông cho cô ta một nụ cười trấn an: "Yên tâm đi."
......
Cùng lúc đó, công ty quảng cáo Minh Á, văn phòng tổng giám đốc.
"Thu mua?!" Bên kia cất cao giọng nói.
Thẩm Loan đẩy điện thoại ra xa, đợi năm giây mới đưa gần bên tai: "Sao thế,
cậu có ý kiến gì?"
"Không phải..." Đầu bên kia rối rắm một lúc: "Tôi chỉ là một con ngựa nông,
chỉ biết viết chút chương trình, không chơi được mấy người trong thương
trường kia."
Chu Trì như bình thường báo cáo công việc cho Thẩm Loan, không đợi anh ấy
mở miệng, đối phương đã ném một quả ngư lôi hạng nặng trước.
"Cậu thu mua thì thu mua đi, sao lại muốn tôi ra mặt... Tôi cũng không
hiểu......"
Khóe miệng Thẩm Loan kéo lên: "Không phải muốn cậu ra mặt, là để cậu phối
hợp với Dịch Hoằng."
"Tổng giám đốc Dịch? Sao lại liên quan đến anh ta rồi?" Chu Trì không hiểu ra
sao.
"Chuyện đó đều không quan trọng, cậu cũng không cần hiểu, dù sao Dịch
Hoằng nói thế nào, thì cậu làm như thế." Đơn giản thô bạo.
"Thế... lúc đàm phán, cũng cần tôi ở đó sao?"
"Quá trình bàn bạc thì không cần, sau khi thảo thuận xong, cậu phải ký tên ngay
tại đó." Thẩm Loan dừng lại, cười anh ấy: "Tóm lại đừng nói ngay cả tên mình
mà cũng quên viết chứ?"
"Hừ, sao không nói sớm, làm tôi sợ đến mức nhảy dựng... chỉ ký tên mà thôi,
chuyện nhỏ!"
Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn phía nơi xa, bỗng chốc cong môi
cười.
"Thẩm Khiêm, anh có kế Trương Lương, tôi có bậc thang trên tường, đoán xem
ai có thể cười đến cuối cùng..."
Bên phía Lục Thâm cũng nên có động tĩnh.