Thẩm Như vừa đi qua vườn hoa nhỏ, đã gặp được Thẩm Khiên từ gara lái xe ra
ngoài.
"Anh."
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển, cửa sổ xe mở một nửa, lộ ra sườn mặt
anh tuấn không mất đi ôn hòa: "Chào buổi sáng."
Mắt đẹp của Thẩm Như chuyển động, bỗng chốc mỉm cười cong môi: "Xe em
đưa đi bảo dưỡng rồi, chắc là anh không ngại chở em một đoạn đường nhỉ?"
"Lên xe."
Thẩm Như khom lưng ngồi vào ghế phụ, tiện tay thắt đai an toàn, xe vững vàng
ra khỏi nhà cũ.
"Anh cả không hổ là anh cả, động tác rất nhanh." Trên đường, Thẩm Như bất
ngờ mở miệng.
Người đàn ông nhìn thẳng phía trước, nghe vậy, vẻ mặt không đổi: "Nếu em
đang vội, anh sẽ lái nhanh hơn."
Thẩm Như cười khẽ che miệng: "Em nói cũng không phải là động tác lái xe..."
"À? Anh cũng không nghe rõ."
Thẩm Như thầm mắng một tiếng "Cáo già", vẻ mặt lại bất hiện sơn bất lộ thủy (
ý nói những người không hiển lộ tài năng). Buồn bã nói: "Cũng nói tiếp, trong
chuyện Minh Á phá sản này, em cũng được xem là người có công, nếu anh cả là
lại giả ngu giả ngơ, lại chơi chữ với em, thế thì không thú vị."
"Người có công?" Người đàn ông nhướng mày.
"Hạng mục Hồng Á village là hạng mục thí điểm của chính phủ liên quan đến
tin tức khảo sát đấu thầu một số khu công nghiệp lớn trong tương lai, là em để
người tiết lộ cho Đàm Diệu. Anh nói thế có được tính là người có công không?
Không có lợi thế này, ba tuyệt đối sẽ không dễ dàng để Minh Á trực tiếp phá
sản."
Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm lại: "Hóa ra là em."
"Sao thế, rất bất ngờ sao? Đúng lúc có mấy người bạn ở cục quy hoạch, lúc
cùng nhau ăn cơm có nói qua vài câu, em lại nhớ kỹ, không ngờ tới thời khắc
mấu chốt lại dùng được."
Người đàn ông nhất thời yên lặng.
Thẩm Như đắn đo không hiểu suy nghĩ của anh ta, hai mắt chuyển động:
"Chẳng qua em không ngờ anh cả sẽ như thế..." Cô ta dừng một chút: "Sấm rền
gió cuốn."
"Vậy sao?" Nhẹ giọng cười, hai chữ toát ra từ trong miệng anh ta, có chút khó
hiểu.
"Tất nhiên. Nói phá sản thì phá sản, em còn tưởng rằng phải đợi mười ngày nửa
tháng nữa mới có tin tức, xem ra, anh cả còn nóng vội hơn cả em."
Đối với sự thăm dò của cô ta, người đàn ông không nói tiếp.
Thẩm Như nhíu mày, chợt khẽ cười: "Cũng đúng thôi, nhanh chóng ra tay miễn
cho đêm dài lắm mộng. Lúc trước A Yên còn oán giận nói anh cả đặc biệt cưng
chiều Loan Loan, trong lòng rất bất bình, nói chuyện gì em cũng không tin. Bây
giờ xem ra đúng là A Yên nghĩ quá nhiều rồi, sao trong lòng anh cả sẽ thương
tiếc một đứa con riêng chứ?"
Lúc nói chuyện, Thẩm Như vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá phản ứng của
người đàn ông.
Đáng tiếc, Thẩm Khiêm giấu quá sâu, cũng không để cô ta bắt được một tia
manh mối nào.
Trừ câu đó ra, người đàn ông cũng không đáp lời nữa, làm Thẩm Như muốn từ
lời nói mà cẩn thận thăm dò cũng hoàn toàn thất bại.
"Anh, anh cũng không thích Thẩm Loan đâu nhỉ?" Lời này xem như đã đặt thái
độ của mình lên mặt bàn.
Ngày thường Thẩm Như cũng xem như giấu tài, nhưng trước mắt lại dễ dàng
biểu đạt yêu ghét, lại ở ngay trước mặt đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình,
cũng là anh ruột.
Có thể nói là cực kỳ có thành ý.
Cũng có thể nói, cô ta đang thả con tép, bắt con tôm, muốn mượn chuyện này
để thử phản ứng của Thẩm Khiêm, hoặc là đồng ý, hoặc phản bác, có thể để cô
ta thấy được thái độ thật sự của anh ta với Thẩm Loan.
"Ừ." Đáp lại cô ta chỉ có một chữ này.
Không đau không ngứa, cũng không cảm xúc.
Lại làm Thẩm Như rối rắm không thôi—
Ừ?
Là đang khẳng định anh ta cũng không thích Thẩm Loan, hay chỉ đơn thuần
chứng tỏ anh ta đã biết vấn đề này rồi?
"Anh..."
"Tới rồi." Thẩm Khiêm cắt ngang câu kế tiếp của cô ta, ánh mắt nhìn ngoài cửa
sổ.
Thẩm Như theo đó nhìn lại, tòa nhà Minh Đạt đứng lặng trước mắt, mà xe cũng
đã sớm dừng lại.
Tới điểm đến của cô ta rồi.
Những vấn đề còn sót lại, cũng không tiện hỏi lại.
Thật đúng là... Đuổi thật khéo!
Thẩm Như đẩy cửa xuống xe, đứng yên trước cửa sổ vẫy tay nhìn người đàn
ông: "Cảm ơn anh, gặp lại."
"Tiện đường mà thôi, đừng khách sáo." Nói xong, dẫm chân ga, lập tức rời đi.