Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 247




Thẩm Xuân Giang: "Con thấy con thích làm cái gì, thì chọn vị trí thích hợp đi."

Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe: "Vị trí nào cũng được sao?"

"Ba tin con có chừng mực, sẽ không cố tình làm khó xử."

Lời này, có nhiều ý nghĩa.

Ngay lúc Thẩm Loan đang rơi vào suy tư, một giọng nói chặn ngang vào—

"Quan hệ nhân sự trong tập đoàn phức tạp, không đơn giản như Minh Á, trong

khoảng thời gian ngắn này Loan Loan không thể thích nghi được, không thì,

đến Thiên Thủy làm trợ lý cho anh, rèn luyện một thời gian trước rồi lại vào

Minh Đạt cũng không muộn."

Thẩm Khiêm cười nói ra đề nghị, mỗi câu đều vì cô mà suy nghĩ, tất nhiên là

dáng vẻ của một "Anh trai tốt".

Lại làm Thẩm Loan không làm được gì.

Nhưng đôi ba con này cũng không định cho cô cơ hội mở miệng, Thẩm Xuân

Giang sau khi nghe xong, giải quyết dứt khoát: "Được, vậy quyết định rồi! Chờ

trước khi xử lí Minh Á xong, thì tạm thời để Loan Loan đến chỗ của con một

thời gian."

Nói xong, nhanh chóng rời đi, ông ta vội vã chào hỏi cấp dưới người, không thể

chậm trễ hạng mục Hồng Á village...

Phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại hai người.

Thẩm Khiêm đi đến bên người cô, ý cười đập vào mắt: "Rất nhanh thôi, chúng

ta có thể làm việc cùng nhau, vui không?"

"Anh đã sớm tính toán xong rồi, đây mới là kết quả anh muốn!" Bỗng nhiên

xoay người, không ngừng cười lạnh.

Người đàn ông cũng không tức giận, trái lại, ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt

kia dường như muốn tràn ra ngoài, dịu dàng như nước, mềm mại như bông, rõ

ràng như ánh trăng.

"Không phải tính kế hay không, chỉ là đúng lúc mà thôi."

Thẩm Loan tức giận đến run rẩy cả người.

Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng, nhìn cô một cái: "Không vui vì làm trợ lý

cho anh sao?" Tức giận thành như vậy...

"Lúc trước, ngay cả Thẩm Như mà em cũng bỏ đẩy đi, amh dựa vào cái gì mà

cảm thấy em sẽ đồng ý?"

Anh ta dừng một chút: "Không thích vị trí này?"

Khóe miệng Thẩm Loan cong lên, nhẹ giọng nói —

"Là không thích anh."

Đồng tử người đàn ông co lại, trong ngực giống như bị một trận kim châm dày

đặc đâm mạnh vào, là không thích anh...

Không thích anh...

Anh...

Sau một lúc lâu, anh ta cười, sắc mặt khó coi lập tức lại khôi phục thành dáng

vẻ ôn hòa: "Vậy cũng phải chịu đựng! Bởi vì — em không có bất kỳ quyền lợi

phản kháng nào!"

Nói xong, xoay người rời đi.

Vội vàng nện bước giống như đang nóng lòng che dấu gì đó, anh sợ mình ở lâu

thêm một giây, sẽ nhịn không được mà lấy cô ra...

Thật tàn nhẫn!

Rõ ràng biết chân anh ta đau ở đâu, lại còn muốn liều mạng muốn chọc vào.

Thẩm Khiêm đi quá nhanh, cũng chưa từng quay đầu lại, tất nhiên bỏ lỡ sự bình

trong mắt cô gái, cùng với nụ cười lạnh chợt léo bên môi.

Đây không giống với phản ứng mà người đến bước đường cùng nên có.

"Không có quyền phản kháng sao?" Một tiếng lẩm bẩm không thể nghe thấy

nhẹ phiêu tán trong không trung: "Cũng chưa chắc..."

Sau một câu lại yếu ớt như ruồi muỗi.

......

Trăng lên giữa trời, bóng đêm dần dần dày hơn.

Toàn bộ sơn trang Đông Li đều rơi vào yên lặng, hoàn toàn yên tĩnh.

Sau ngày đó bị phạt chống đẩy, Lục Thâm yên tĩnh lại, cả ngày như cà tím héo,

ỉu xìu lăn lại trong phòng, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể xuống lầu.

Không có cách nào khác, tay chân của tiểu gia đều đau—

Ngay cả động tác nhấc tay, cất bước đi đơn giản như vậy cũng có thể tra tấn anh

ta đến muốn khóc.

Cho nên việc anh ta muốn làm nhất bây giờ chính là nằm trên giường — nằm

đơ!

Nhưng mà không thể!

Lục Thâm chớp mắt, lại rũ mí mắt, nhìn chằm chằm điện thoại yên tĩnh bất

động trước mặt, giống như muốn nhìn xem có nở hoa không.

Cuối cùng, lúc kim đồng hồ sắp chỉ hướng 0 giờ sáng, vang lên.

"Cậu Lục." Sau khi chấp nhận, đầu bên kia là một giọng nam trầm thấp, giọng

điệu lạnh lùng, cũng không thiếu cung kính.

"Thế nào, điều tra được không?" Hai mắt Lục Thâm tỏa ánh sáng.

Đã qua hai ngày, dù sao cũng nên có kết quả...l...