Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 232




"Ai?"

"Là anh." Thẩm Khiêm.

Thẩm Loan chỉ có thể tạm thời buông di động xuống, đi đến phía sau cửa,

không vội mở: "Có chuyện gì sao?"

"Buổi chiều Minh Á đưa giấy tờ đến, quản gia Chu nhờ anh đưa cho em."

Thẩm Loan mở cửa ra, duỗi tay nhận lấy.

Người đàn ông thu tay lại, không định đưa.

"Anh..."

Ngay trong nháy mắt, người đàn ông hơi tiến lên, Thẩm Loan lui về sau nửa

bước, anh ta tiện đường lách qua khe cửa, một tiến, một lùi, chỉ nghe tiếng vang

lạch cạch, cửa bị đóng lại.

Thẩm Loan nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"

Người đàn ông tiến lại gần, trong tay còn cầm giấy tờ, khuôn mặt bình tĩnh có

vẻ lý trí, kính che lại đôi mắt dịu dàng tựa suối nước, thoáng chốc, lại như giếng

cổ thâm trầm.

"Buổi sáng đưa giấy tờ tới, hôm nay em không đến công ty." Anh ta dùng câu

trần thuật, không có ý dò hỏi, vì trong lòng anh ta sớm đã có đáp án.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn chung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống người

cô.

Thẩm Loan theo bản năng nắm tay, ánh mắt như vậy khiến cô ngửi được một

mùi nguy hiểm.

"Váy mới mua?" Người đàn ông cười khẽ, tiện tay đặt giấy tờ sang một bên, khí

thế toàn thân bỗng dịu bớt.

Thẩm Loan nghe vậy, ngây người trong giây lát, cúi đầu nhìn chiếc váy dài trên

người, buổi sáng hôm nay cô mua trong nội thành, lúc trở về định thay, nhưng

tay phải không tiện, cô cũng lười, cuối cùng mặc luôn đi ngủ.

Trước lúc xuống lầu, cô khoác một chiếc áo dệt kim, không kéo khóa, cứ mặc

như vậy, liếc mắt một cái là có thể thấy váy dài bên trong.

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Thẩm Loan lạnh lùng nhìn anh ta.

Thẩm Khiêm: "Thú vị sao?"

Vốn không cần trả lời, anh ta tự trả lời: "Chắc là vui lắm, nếu không sao lại ở lại

rồi chơi quên về như thế?"

Ánh mắt Thẩm Loan lập loè.

Đúng lúc bị người đàn ông nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Nói! Đêm

qua đi đâu? Ở với ai?"

Thẩm Loan kéo kéo khóe miệng, vẻ như châm chọc: "Anh đang chất vấn em

sao?"

"Không sai!"

"Anh có tư cách gì?"

"Anh là anh trai của em!"

"Anh trai sẽ không hỏi chuyện này, anh thay đổi giữa chừng không biết xấu hổ

sao?!"

"Thẩm Loan, chỉ sợ em đã quên, đây là nhà họ Thẩm, mà em họ Thẩm!"

"Thì sao?"

Người đàn ông cười lạnh hai tiếng, thấy ánh mắt cô phủ sương lạnh lẽo: "Thì

sao?" Anh ta hỏi lại, bỗng nhiên nặng nề bật cười: "Anh kệ em có lý do gì, lấy

gì cớ, nếu đã gắn danh tiểu thư nhà họ Thẩm, thì nên chú ý mỗi lời nói cử chỉ

của bản thân, nhất cử nhất động, đừng mượn danh, bại hoại gia phong!"

Thẩm Loan bị anh ta dạy dỗ cảm thấy buồn cười: "Em thừa nhận tối hôm qua

không trở về, nhưng lúc chị cả bận cũng không về nhà, nêu theo anh nói như

vậy, chị ấy cũng bại hoại gia phong?"

"A Như có nhà gần công ty, em có không?"

"Em không có, nhưng em biết chỗ nào có khách sạn."

Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm lại: "Cho nên, tối hôm qua em ở khách sạn?"

"Như nhau mà thôi."

"Tóm lại, không có lần sau!"

Thẩm Loan cười lạnh, tất nhiên không đặt lời của anh ta trong lòng.

Ánh mắt người đàn ông hung ác, giơ tay chế trụ cằm cô: "Có nghe thấy không?"

"..."

Đột nhiên siết chặt: "Thẩm Loan, anh hỏi em, có, nghe, thấy, không?!"

"Thẩm Khiêm, anh dựa vào cái gì?" Gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà quật cường kia, trên mặt của người đàn ông xẹt

qua một tia chật vật: "Em muốn gia nhập vào vòng tròn đó, anh đứng ra giúp

em tham gia tiệc rượu kỷ niệm tròn năm..."