Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 222




Chuyện gì?

Trong lòng Lục Thâm trầm xuống, lập tức có dự cảm không ổn.

Quả nhiên ——

Hạ Hoài: "Thì chuyện chú xông vào tập đoàn Minh Đạt, vung tay đánh người,

kết quả bị bảo vệ ném ra ngoài!"

"Sao cháu biết?" Lục Thâm siết chặt điện thoại.

"Bây giờ toàn bộ Ninh Thành đều biết, chú tiểu thất, chú... không phải vẫn chưa

biết gì chứ?"

"Đáng giận!" Chỉ nghe phịch một tiếng vang lớn, bàn gỗ trước mặt bị Lục Thâm

đá bay.

Lời Thẩm Loan nói lúc trước lại văng vẳng trong đầu anh ta——

"Không phải do lắc tay, càng không phải do tôi, cho nên, anh muốn gây chuyện

thì làm ơn tìm hiểu trước, miễn bị người ta đùa giỡn..."

"Chú tiểu Thất? Chú còn đang nghe không?"

Lục Thâm chậm chạp mở miệng: "Còn." Nhưng sao lại nghe ra mùi cứng ngắc.

"Cháu biết A Khiêm làm như vậy chắc chắn đã đắc tội với chú, chú muốn dạy

dỗ cậu ta cũng không có gì đáng trách, nhưng cậu muốn nhằm vào thì nhằm một

mình cậu ta thôi, đừng liên lụy đến người khác."

"Ví như?"

"Khụ... thì người nhà họ Thẩm..." Âm cuối hơi nhỏ, rõ ràng chột dạ.

"Được, chú sẽ giơ cao đánh khẽ buông tha Thẩm Xuân Giang."

"Không phải chú Thẩm!"

"Hửm?"

Hạ Hoài cắn răng một cái: "Cháu nói thẳng với chú vậy, cháu để ý em gái của A

Khiêm, chú muốn gây sự với cậu ta cháu kệ chú, nhưng chú không thể bắt nạt

cô gái nhỏ."

Lúc trước vì để có được "Nước mắt Ares", Lục Thâm đã điều tra tình huống nhà

họ Thẩm, có thể gọi là "cô gái nhỏ", lại là em gái của Thẩm Khiêm...

"Cháu nói Thẩm Yên? Được, chú không động vào cô ta."

"Cũng không phải Thẩm Yên!"

Lục Thâm nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp, Thẩm Như đã có thể coi là

một nữ cường nhân, sẽ không gọi là "cô gái nhỏ" như vậy để hình dung cô ta,

cho nên cũng chỉ có thể là...

"Là Thẩm Loan, con gái nhỏ nhất của nhà họ Thẩm, trắng trắng, gầy gầy, cao

cao ấy." Hạ Hoài nói đến cô gái mà mình thích, cả người như uống mật, trong

lòng tràn đầy ngọt ngào, giọng nói cũng lộ ra sự vui sướng.

Lục Thâm chỉ cảm thấy như sấm sét giáng xuống đầu, khiến đầu óc anh ta

choáng váng, vô cùng tập trung.

"Cho nên" anh ta nuốt nuốt nước miếng: "Lần trước cháu mượn xe của chú là

để theo đuổi cô ta?"

"Đúng vậy! Tuy Loan Loan chưa nói, nhưng cháu cảm giác cô ấy rất ghét màu

của chiếc xe, chắc là cảm thấy màu vàng quá tục..."

"Đánh rắm! Cô ta thì hiểu cái khỉ gì!"

Hạ Hoài bị rống đến không dám ra tiếng, trong lòng lại yên lặng bênh vực thẩm

mỹ của cô gái mình thích.

Tình yêu, chính là mù quáng như vậy ~

Nội tâm Lục Thâm không bình tĩnh, được đó, con hồ ly nhỏ kia còn rất có năng

lực, vốn dĩ anh ta còn đang áy náy chuyện là nứt miệng vết thương của cô ta,

bây giờ hận sao lúc ấy anh ta không tàn nhẫn mà ấn mạnh vào!

Vừa dụ dỗ thằng cháu ngu ngốc của anh ta vừa dây dưa không rõ Lục ca cao

phú soái của anh ta.

Ha ha!

Bắt cá hai tay, cũng không sợ trượt chân rơi xuống sông.

Nhưng loại tiểu yêu tinh này, nếu rơi xuống sông, chắc vẫn sẽ tiếp tục lẳng lơ,

lẳng lơ đến không có điểm dừng!

"Chú tiểu Thất, chú đồng ý rồi, đừng gây phiền phức cho cô ấy, còn những

người nhà họ Thẩm chú muốn chơi thế nào cũng được. Cháu nói xong rồi, bye

bye ——"

"Từ từ!"

"Hả?" Hạ Hoài ngừng lại.

Lục Thâm kéo kéo cổ áo, thật con mẹ nó nóng: "A Hoài, người phụ nữ kia có gì

tốt, cháu đừng để bị lừa."

Đầu kia yên lặng trong chốc lát, cười gượng hai tiếng: "Cái kia... Chú tiểu Thất,

trò đùa của chú không buồn cười chút nào, sau này đừng đùa như vậy nữa nhé?"

"Ai nói đùa với cháu?! Bây giờ chú vô cùng nghiêm túc nói cho cháu biết,

Thẩm Loan không được."

"Chỗ nào không được?"

Lục Thâm nghẹn lại: "... Quá xấu."