Quyền Hãn Đình ôm Thẩm Loan đi vào phòng, sau khi đặt cô lên giường xong
thì quay vào phòng tắm.
Rất nhanh, từ trong đó truyền ra tiếng đồ vật va chạm, xen lẫn tiếng nước rào
rào.
Thực ra đến bây giờ Thẩm Loan còn chưa nghĩ ra, vết thương trên tay, không
phải là trên chân, vì sao người đàn ông này lại muốn chăm cô như người tàn phế
vậy?
"Gia muốn ôm em..."
Không biết tại sao, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói này.
Thẩm Loan nhíu mày, dường như rất ngạc nhiên với phản ứng này của mình,
chẳng qua, đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
"Tới đây." Quyền Hãn Đình nhô nửa người ra khỏi phòng tắm, ngoắc cô.
Thẩm Loan đứng dậy, đi tới.
"Nhiệt độ nước vừa vặn, có thể rửa mặt."
"Này." Cô chuẩn bị đưa tay ra, thình lình bị người ta ngăn lại: "Không phải là
rửa mặt sao?"
"Tôi giúp em."
"?!"
Lúc Thẩm Loan còn đang ngạc nhiên nhìn chăm chú, Quyền Hãn Đình lấy một
cái khăn mặt ra, bỏ vào trong nước, rồi vớt lên, vắt khô, bước tiếp theo chính là
nhắm ngay mặt Thẩm Loan...
"Chờ đã!" Cô gái kêu dừng.
Anh không hiểu: "Có vấn đề gì không?"
"... Có nước tẩy trang không?" Rừa mặt và lau mồ hôi là hai khái niệm khác
nhau, nhất là đối với khuôn mặt đang trang điểm rất đậm của Thẩm Loan mà
nói. Cô không có cách nào tưởng tượng được sau khi bị chiếc khăn chỉ có mỗi
nước này dính lên mặt, cô sẽ biến thành cái dạng gì.
Mấu chốt là, cái khăn đó màu trắng...
Chết mất!
"Nước... "Gỡ" giả?" Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Liên quan gì đến đạn hủy
diệt?"
Thẩm Loan: "..."
Là cô đã đánh giá thấp trình độ sắt thép của nam thẳng.
Cuối cùng, Thẩm Loan giảng giải cặn kẽ một phen, rốt cuộc để nam thẳng tin
tưởng rằng "Nước tẩy trang" là một loại nước có thể xóa lớp trang điểm đi,
không khác lắm so với sữa rửa mặt, có thể rửa mặt vô cùng sạch sẽ.
Quyền Hãn Đình: "Tôi chưa bao giờ dùng."
Thẩm Loan rất muốn thay đa số đồng bào phái nữ đặt câu hỏi: Thế sao anh lại
trắng như vậy?!
Nhưng thôi, cô nhịn được.
"Nhất định phải dùng loại nước đó sao?"
Thẩm Loan nhìn khuôn mặt trang điểm rất đậm của mình trong gương, có thể là
chất lượng đồ trang điểm quá tốt, cho dù chảy mồ hôi, cho dù lau, thì vẫn ngoan
cố bám lại hơn một nửa, không bị rối tung lên.
"Lau bằng nước, không sạch."
Người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát: "... Chờ tôi một lát."
Nói xong, nhanh chân rời đi.
Thẩm Loan cùng ra ngoài, thấy anh đi vào gian phòng đối diện rồi nhanh chóng
ôm một đống chai lọ đi ra, sau đó đặt xuống bệ rửa mặt.
Cạch.
"Những thứ này là của lão thất, em xem thử có thứ em cần dùng không?"
Thẩm Loan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đống đồ trước mặt, cái gì mà mặt nạ
cho nam, gel bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, kem ban đêm Jinba...
Ối! Còn có cả kem tẩy lông!
Không ngờ là, Thất gia, anh ta lại nhiều chuyện như thế.
Cuối cùng, Thẩm Loan chọn một lọ sữa rửa mặt có khả năng tẩy trang, Quyền
Hãn Đình cầm đồ còn thừa trả lại.
Cũng không để ý việc để đúng chỗ cũ, chỉ đặt xuống bồn rửa mặt rồi bỏ đi!
Trở lại phòng tắm, Thẩm Loan đang dùng tay trái vẩy nước vỗ vỗ lên mặt,
Quyền Hãn Đình nhíu chặt lông mày, bước nhanh về phía trước: "Để tôi."
Thẩm Loan kiên trì: "Tôi tự làm được."
"Không được. Ngài Trâu nói, trước khi vết thương kết vảy thì không được dính
nước."
"Tôi dùng tay trái!" Lại nói, vết thương ở chỗ khuỷu tay, mặc dù động nhẹ thôi
cũng đau nhức, nhưng dù sao cũng không chạm vào nước mà.
"Để tôi."
Quyền Hãn Đình rất cố chấp: "Để tôi."
Thẩm Loan phục anh luôn: "Chú không thể nghe tôi à?"
"Em không thể ngoan một chút sao?"
Thẩm Loan: "..."
Quyền Hãn Đình cầm lọ sữa rửa mặt kia lên, mở ra: "Lấy bao nhiêu?"
"... Đủ rồi đủ rồi."
"Tiếp theo làm thế nào?" Người đàn ông có vẻ tò mò, căn bản là không thể
khiến người khác từ chối.