Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 208




Bởi vì vết rách thật sự quá nghiêm trọng, khuỷu tay rách ra một mảnh da lớn,

vết thương ban đầu nhiễm trùng cộng thêm để trần thời gian dài, xung quanh

miệng vết thương đã bắt đầu sưng đỏ, đây là biểu hiện bị lây nhiễm, cần phải

lập tức khử trùng.

"Làm phiền lục gia ôm người đến phòng khám ngầm thôi." Trâu Liêm thu tay

về, sắc mặt nghiêm túc.

Thẩm Loan dựa vào ghết sô pha, sắc mặt trắng bệch, đã bắt đầu xuất hiện trạng

thái chóng mặt.

Trâu Liêm nhanh chóng lấy miếng nhân sâm từ trong hòm thuốc ra, nhét vào

miệng cô: "Cô bé, cắn đi, cố đừng ngủ."

Thẩm Loan gật đầu, cố gắng giữ tỉnh táo.

Quyền Hãn Đình bất chấp cúi người bế người lên, chạy như điên đến phòng

ngầm.

Trâu Liêm thu dọn hòm thuốc nên chậm một bước, đúng lúc đồng hành với Lục

Thâm.

"Sao trước đây chưa từng thấy cô gái nhỏ này?" Trâu tiên sinh như suy nghĩ gì

đó vuốt vuốt chòm râu, đây là động tác nhỏ khi ông tò mò: "Nhìn phản ứng của

lục gia, như rất xem trọng cô bé ấy."

Nếu không, sẽ không nửa đêm gọi ông đến đây, càng sẽ không tự tay ôm người

đến tầng hầm.

Còn nữa, nôn nóng trong mắt Quyền Hãn Đình không lừa được người, đây vẫn

là lần đầu tiên Trâu Liêm nhìn thấy anh để lộ cảm xúc như vậy.

Lục Thâm bĩu môi, hiển nhiên cũng không đồng ý, mạnh miệng nói: "Còn

không phải là hồ... có gì mà trọng?"

"Tiểu thất gia, lời này của cậu... Sao lại nghe có mùi chua nhỉ?"

Lục Thâm há miệng thở dốc, vừa định phản bác, Trâu Liêm đã cõng hòm thuốc,

vứt lại anh ta, bước đi như bay.

Phòng khám ngầm.

Tuy Trâu Liêm am hiểu trung y hơn, nhưng tay nghề ở lĩnh vực tây y cũng rất

cao.

Bây giờ, đang thành thạo điều chỉnh sóng siêu âm khử trùng, trước lúc bắt đầu

còn không quên dặn dò: "Cô gái nhỏ, để tay lên. Trong quá trình có thể sẽ có

đau một chút, nhưng nhịn một chút là qua, nhớ là dù sao cũng không được lộn

xộn, biết chưa?"

Thẩm Loan ngồi ở trên ghế, bởi vì mất máu quá nhiều nên đã hơi mất sức, chỉ

có thể mềm mại dựa vào trong lòng ngực Quyền Hãn Đình.

Cô ngồi, người đàn ông đứng, như vậy lại đúng lúc dựa vào bụng người đàn

ông.

Cảm giác thứ nhất là cứng, khối cơ bụng rõ ràng, đêm đó, cô đã chạm vào.

Cảm giác thứ hai là nóng, sức nóng xen lẫn với hơi thở hormone nam tính, tỏa

ra sức hấp dẫn đặc biệt khiến người khác khó có thể bỏ qua.

Nghe vậy, cô gật đầu với ông cụ: "Cháu biết rồi."

Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng nâng tay cô lên, để ở trên bàn khử trùng, nói với

Trâu Liêm: "Nhanh lên một chút."

Trâu Liêm chợt cảm thấy buồn cười, ông đã phục vụ Quyền Hãn Đình mười

mấy năm, lần đầu tiên bị nghi ngờ động tác không đủ nhanh nhẹn, xem ra, cô bé

này đúng là không đơn giản...

Lúc tiếng sóng siêu âm vang lên, đau đớn bỗng tới làm Thẩm Loan chấn động,

nhớ tới lời của ông cụ, cô đành phải cắn răng, mặc dù mồ hôi lạnh chảy phía sau

lưng, cánh tay và bắp chân đều co rút vì đau đớn, cô trước sau vẫn không nhúc

nhích, thậm chí, không phát ra một tiếng kêu đau.

Quyền Hãn Đình có được ngày hôm nay, cũng là kẻ mạnh sống sót trong mưa

bom bão đạn, vết thương lớn vết thương nhỏ vô số, lại chưa bao giờ lo lắng như

lần này.

Nhìn sườn mặt chịu đựng của Thẩm Loan, anh cũng đau theo, hận không thể

thay cô chịu đau.

Nhưng trên thực tế, Quyền Hãn Đình chỉ có thể cho cô một cái ôm để dựa vào,

và tự tay vuốt phần tóc ẩm ướt bên má người phụ nữ về lại sau tai.

1 phút...

2 phút...

5 phút...

Quá trình khử trùng chưa kết thúc, Quyền Hãn Đình đã không thể nhịn được

nữa: "Còn bao lâu nữa?"

Trâu Liêm cúi đầu, động tác không bị ảnh hưởng chút nào, lời ít ý nhiều: "Sắp

rồi."

Suốt 7 phút 52 giây, không lâu lắm, nhưng đối với Quyền Hãn Đình mà nói, lại

lâu như qua một thế kỉ, trừ dày vò, không còn gì nữa.

Đến khi tiếng dụng cụ bỗng im bặt ---

Trâu Liêm: "Được rồi."