Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh ta một cái, mày đẹp khẽ nhíu: "Nói cho Quyền
Hãn Đình?"
"Hừ! Bây giờ đã biết sợ?"
Nhưng trên khuôn mặt người phụ nữ vẫn chưa toát ra sự hoảng loạn và lo lắng
mà anh ta muốn nhìn thấy: "Nói cho anh ta cái gì? Quần áo hở hàng hay là đến
vũ trường?"
"Hừ, tính ra cô cũng tự mình hiểu lấy. Lục ca ghét nhất người khác chạm vào đồ
của anh ấy, phụ nữ cũng vậy. Nếu anh ấy mà biết, cô đêm hôm khuya khoắt ăn
mặc như thế này đến Paris Night, nghĩ xem sẽ có hậu quả gì, đừng trách tôi
không nhắc nhở cô."
"Tôi thật đúng là không biết sẽ có hậu quả gì."
"Cô!" Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Thẩm Loan nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc.
"Ranh con, cô đừng kiêu ngạo, nếu không phải mặt mũi của Lục ca lớn, đứa con
riêng như cô bây giờ vẫn bị giới hào môn ở Ninh Thành bài xích. Nếu đã lên
thuyền của Lục ca, thì an phận chút, đừng khiến anh ấy xấu hổ." Lục Thâm
không có ý vui đùa, giọng điệu nghiêm túc.
Là nhắc nhở cũng là cảnh cáo.
Trước đó, anh ta đã phái người đi điều tra Thẩm Loan, tất nhiên hiểu rất rõ
chuyện gì đã xảy ra ở bữa tiệc kỷ niệm đó. Cho tới bây giờ, Lục Thâm vẫn cảm
thấy khó có thể tin nổi. Người không gần nữ sắc như Lục ca, sao lại chủ động
mời phụ nữ nhảy?
Không biết xui xẻo kiểu gì, người đó lại là đứa con riêng mà nhà họ Thẩm vừa
nhận về.
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể sửa đổi, Thẩm Loan đã bị gán mác "Lục
gia", gần đây cáo già Thẩm Tông Minh còn không biết xấu hổ cố ý vô tình ám
chỉ Thẩm Loan đã lọt vào mắt xanh của Quyền Hãn Đình, Huy Đằng và Minh
Đạt sắp liên hôn.
Nói dối không chớp mắt, Lục Thâm cảm thấy sợ hãi thay ông ta, nhưng không
thể chịu đựng được những người mặt dày. Ông ta không chỉ đi một nước cờ lớn
mà còn đi rất đàng hoàng.
Tóm lại, nhất cử nhất động của Thẩm Loan đều có quan hệ đến mặt mũi Quyền
Hãn Đình, Lục Thâm tất nhiên không thể để cô ta khiến Lục ca nhà mình
...Khụ...Đội nón xanh!
"Chỉ sợ thất gia đã nghĩ sai rồi, tôi không có tư cách đó, cũng không có bản lĩnh
làm xấu mặt Lục gia."
Nói xong, dẫm giày cao gót vòng qua anh ta, rời đi rất nhanh.
Lục Thâm ở phía sau gân cổ kêu to: "Được, cô giỏi, mẹ nó tôi bây giờ sẽ nói
cho Lục ca biết, xem cô có kết cục như thế nào!"
Bước chân của người phụ nữ không ngừng, lạnh nhạt nói ra hai chữ -
"Tùy anh."
Lục Thâm muốn phát điên rồi.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng trên cao.
Biệt thự núi Đông Li nằm trong một khung cảnh màu ngọc lam, gió mùa hè
thổi, chỉ nghe tiếng lá xào xạc, kèm theo tiếng ve sầu râm ran, làm cho màn
đêm yên tĩnh thêm một chút hối hả và nhộn nhịp.
Sở Ngộ Giang: "Thất gia đã về?"
"Ừm, Lục ca đâu?"
"Sân bắn."
"Tôi có việc tìm anh ấy..." Nói xong, muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị Lăng Vân
xuất hiện ngăn lại giữa đường.
"Lục gia đã dặn dò, không ai được quấy rầy."
Sắc Mặt Lục Thâm vốn đã không được tốt lắm bây giờ hoàn toàn đen sì, thấp
giọng rít gào: "Tôi mẹ nó thực sự có việc gấp!"
Lăng Vân là thằng nhóc đầu nấm, suy tư một lát: "Anh có thể nói cho tôi, tôi sẽ
chuyển lời, hoặc là, chờ gia quay lại đây rồi chính miệng nói cho anh ấy."
Lục Thâm lập tức lắc đầu: "Không thể nói cho cậu." Buồn cười, chuyện liên
quan đến tôn nghiêm của Lục ca, để cấp dưới biết được, không cần mặt mũi nữa
à?
Lăng Vân mời anh ta đến phòng khách.
Lục Thâm ngồi ở trên sô pha, vừa chờ vừa nghĩ, rốt cuộc nói hay không nói?
Nói, anh ta không có chứng cứ chứng minh Thẩm Loan và người đàn ông khác
lêu lổng, Lục ca chưa chắc đã tin anh ta; nhưng không nói, lỡ như người phụ nữ
kia thật sự khiến Lục ca đội nón xanh thì phải làm sao bây giờ?
Khi anh ta còn chưa quyết định mở miệng như thế nào, Quyền Hãn Đình đã trở
lại.
Bộ đồ thể thao màu đen gần như ướt hết, lộ ra cánh tay mạnh mẽ của người đàn
ông, mồ hôi chảy từ trán xuống thái dương, rồi chảy xuống cằm, má đỏ bừng vì
chơi thể thao, khiến da anh càng trắng, nhưng không nữ tính, ngược lại, toàn
thân toát ra hormone nam tính.